Chương 86
Liuys
27/05/2024
"Đi ngủ thôi, mai để cửa đấy tao ở lại lau cho."
Tùng Khanh thấy anh có ý tốt cũng không từ chối, cậu gật đầu. Cả người mồ hôi nhễ nhại, dính lên quần áo, nhớ nháp khó chịu, mùi hôi rình bốc lên như chuột chết, người anh cũng không khác là bao, cậu đưa tay bịt mũi né tránh anh.
"Ngồi khô mồ hôi đi, đừng tắm đêm, sáng mai dậy sớm rồi tắm."
Nguyễn Thanh Tuấn ấm ức ra phòng khách ngồi quạt trần, còn cậu vào trong phòng một quạt riêng. Quá bức, cậy đành phải cởi áo cởi trần ra ngoài tìm nước lạnh, ánh mắt từ trên trần nhà trắng nghe tiếng bước chân di chuyển tới người cậu. Anh theo bản nâng ngồi dậy đi theo cậu.
"Dâm dê, biến thái ít thôi. Thu hồi cái mắt đi, tránh xa tao ra, đừng có đụng vào người tao."
Cậu như biết trước ý định của anh vậy, chẳng buồn quay lại cho ánh mắt cảnh cáo. Tủ lạnh mở ra, hơi lạnh cùng khí mát bên trong phả lên làn da nóng rực, hai má hồng hây hây tự nhiên cũng dịu xuống không ít. Cậu lôi ra một bình nước lạnh có sẵn, chạm tới liền muốn lạnh buốt lòng bàn tay, tối không uống quá nhiều đồ lạnh, cậu chỉ uống nửa cốc để giải tỏa cơn nóng còn anh thì một cốc lớn.
Đi ngủ, Tùng Khanh không có ý định mặc lại áo, anh thì càng không. Vậy nên anh bắt buộc phải thu hồi con thú bên trong người lại, điều hòa bật lên nhưng chưa có mát luôn phải chờ một lúc lâu mới thấy có gió hơi mát, cậu đã thiếp đi trước. Anh mò mẫm trong tối kéo cậu vào lòng. Chẳng qua lâu rồi, chưa có chúc ai ngủ ngon vậy nên đêm nay mở miệng có hơi ngượng ngùng:" Ngủ ngon".
Anh thì thầm bên tai cậu một cách nhỏ nhẹ, cứ sợ cậu sẽ nghe được thì vô cùng xấu hổ.
Thanh Tuấn nhắn tin cho nhân viên của mình một trong hai thằng, thằng nào rảnh thì qua. Nhân viên one bị đẩy sang đây, ngay khi tới cửa nhà, hắn đã bép xép cái miệng tố cáo với anh về việc nhân viên two làm việc chềnh máng.
"..."
"Nó dẫn người yêu sang làm cùng."
Anh dẫn hắn đi vào trong:" Thì làm sao? Thêm một người làm không công hoặc thêm một khách tăng doanh thu cho quán. Mày tích cực lên dùm anh."
" Anh không thể, chúng nó yêu đương nhăng nhít trong quán ở nơi làm việc, không chấp nhận được đâu. Anh phải nghe em, trừ lương nó cho nó chừa."
"Có mà mày cay ý, ở đấy mà mách lẻo. Vẫn nên kiếm người yêu xinh hơn người yêu nó đi rồi khè nó."
Anh vu vơ đáp lại, ném cho hắn một cái bọc đĩa chỉ chỉ lên đầu:" Bọc cái đầu vào, lát quét bụi trần, bụi vào tóc anh mặc kệ mày đấy."
"Anh gọi em qua đây chỉ để dọn dẹp nhà anh, tổng vệ sinh đấy à?".
Hắn ngó nghiêng ngó vào bên trong căn phòng, bụi giăng đầy mịt mù mọi ngóc ngách, cửa sổ nhỏ phía trong cũng thế trông qua mấy thanh chắn sắt đã rỉ sét vàng:" Anh để căn này cho ma ở đấy à? Sống bụi bẩn thế."
Nguyễn Thanh Tuấn đeo khẩu trang bước vào đầu tiên:" Bẩn cái đầu mày, không ở chả để vậy, ai rảnh đâu dọn."
Hắn chẹp miệng, anh cầm lấy chai sịt nước nhỏ dạng phun sương, xịt xung quanh phòng một chút lát quét sẽ đỡ bụi, thằng kia cầm cây chổi quét trần từ từ quét qua một lượt bốn góc với vô số màng nhện bám vào, bụi rơi xuống như tuyết đầu mùa, mịt mù cả căn phòng. Giường gỗ ọp ẹp được anh xem lại, có chỗ nào kẽo kẹt thì đóng lại, giẻ lau mới mua được anh lau qua vài lần đã đen vì cả cái khăn.
Bên ngoài nắng gắt chiếu vào, qua cửa kính lớn mọi hôm Tùng Khanh hay đóng kín rèm, hôm nay được anh kéo buộc gọn một bên sáng bừng cả căn nhà, như được lấy lại sức sống, bao nhiêu tăm tối đều tan biến.
Trong nhà không bật quạt do sợ bụi sẽ bay tứ tung, anh hót cái đống bụi đồ vào trong thùng chiếm nơi nửa cái thùng rác, căn phòng nhỏ như cái lò hun hai người mỗ hôi phải gọi là đầm đìa lưng áo lẫn trước ngựa một mảng lớn chả khác nào vừa đi tắm mưa về. Những giọt mồ hôi lớn chảy dài từ trán xuống cằm một vệt dài hoàn hảo không có bị đứt quãng.
Lúc này, nhân viên một đứng thẳng người, lưng hắn nhức mỏi tê rần, hắn ưỡn ngực ngửa ngửa về sau giãn cơ một tiếng xương rắc cái kêu nhẹ. Hắn thoải mái trở về, tay áo đưa lên thấm mồ hôi liền ướt một mảng lớn.
"Anh không bật điều hòa à?".
"Không."
Dọn dẹp đã gần tiếng đồng hồ, căn phòng đã sạch sẽ hơn bao giờ hết chỉ còn mỗi chiếc quạt cũ chưa tháo ra lau từng bộ phận bên ngoài của nó. Bụi xám đóng kín cả cánh quạt, anh dự định bê vào nhà tẩm tháo ra rồi lau ngoài phòng khách đang rất sạch sẽ, anh không muốn nó nhiễm bụi bần.
Nhân viên một lúc này không chịu nổi nửa, hắn nóng đến mức chảy máu luôn rồi chứ mồ hôi đã sớm cạn, tóc bọc trong cái túi bọc thực phẩm bết bát, ướt đắm.
"Anh ơi, bật điều hòa đi chứ nóng quá, chịu không nổi."
"Không được, tiết kiệm tiền điện đi chứ anh dạo gần đây nghèo quá."
"Anh cũng biết nghèo à anh!".
Thanh Tuấn lườm hắn một cái cảnh cáo, bật điều hòa tiền điện nhà cậu tăng vậy ai là người nghe chửi.
"Anh ơi, bật quạt đi anh. Em van anh, bật quạt cũng được chứ như này em chết ngốt mất, nóng lắm ý."
"Nốt cái quạt này nữa thôi, anh cho mày về. Rồi tí anh chuyển tiền công, nhân 5 ngày làm hôm nay cho tí về mà khè thằng kia."
Nghe đến đây, hẳn vội cảm nhận được mình đã có sức sống trở lại, hào hứng, hừng hực tinh thần khí thế muốn dọn dẹp giống như câu "lao động là vinh quang". Và nóng cũng chỉ là từ chỉ trạng thái.
Tùng Khanh thấy anh có ý tốt cũng không từ chối, cậu gật đầu. Cả người mồ hôi nhễ nhại, dính lên quần áo, nhớ nháp khó chịu, mùi hôi rình bốc lên như chuột chết, người anh cũng không khác là bao, cậu đưa tay bịt mũi né tránh anh.
"Ngồi khô mồ hôi đi, đừng tắm đêm, sáng mai dậy sớm rồi tắm."
Nguyễn Thanh Tuấn ấm ức ra phòng khách ngồi quạt trần, còn cậu vào trong phòng một quạt riêng. Quá bức, cậy đành phải cởi áo cởi trần ra ngoài tìm nước lạnh, ánh mắt từ trên trần nhà trắng nghe tiếng bước chân di chuyển tới người cậu. Anh theo bản nâng ngồi dậy đi theo cậu.
"Dâm dê, biến thái ít thôi. Thu hồi cái mắt đi, tránh xa tao ra, đừng có đụng vào người tao."
Cậu như biết trước ý định của anh vậy, chẳng buồn quay lại cho ánh mắt cảnh cáo. Tủ lạnh mở ra, hơi lạnh cùng khí mát bên trong phả lên làn da nóng rực, hai má hồng hây hây tự nhiên cũng dịu xuống không ít. Cậu lôi ra một bình nước lạnh có sẵn, chạm tới liền muốn lạnh buốt lòng bàn tay, tối không uống quá nhiều đồ lạnh, cậu chỉ uống nửa cốc để giải tỏa cơn nóng còn anh thì một cốc lớn.
Đi ngủ, Tùng Khanh không có ý định mặc lại áo, anh thì càng không. Vậy nên anh bắt buộc phải thu hồi con thú bên trong người lại, điều hòa bật lên nhưng chưa có mát luôn phải chờ một lúc lâu mới thấy có gió hơi mát, cậu đã thiếp đi trước. Anh mò mẫm trong tối kéo cậu vào lòng. Chẳng qua lâu rồi, chưa có chúc ai ngủ ngon vậy nên đêm nay mở miệng có hơi ngượng ngùng:" Ngủ ngon".
Anh thì thầm bên tai cậu một cách nhỏ nhẹ, cứ sợ cậu sẽ nghe được thì vô cùng xấu hổ.
Thanh Tuấn nhắn tin cho nhân viên của mình một trong hai thằng, thằng nào rảnh thì qua. Nhân viên one bị đẩy sang đây, ngay khi tới cửa nhà, hắn đã bép xép cái miệng tố cáo với anh về việc nhân viên two làm việc chềnh máng.
"..."
"Nó dẫn người yêu sang làm cùng."
Anh dẫn hắn đi vào trong:" Thì làm sao? Thêm một người làm không công hoặc thêm một khách tăng doanh thu cho quán. Mày tích cực lên dùm anh."
" Anh không thể, chúng nó yêu đương nhăng nhít trong quán ở nơi làm việc, không chấp nhận được đâu. Anh phải nghe em, trừ lương nó cho nó chừa."
"Có mà mày cay ý, ở đấy mà mách lẻo. Vẫn nên kiếm người yêu xinh hơn người yêu nó đi rồi khè nó."
Anh vu vơ đáp lại, ném cho hắn một cái bọc đĩa chỉ chỉ lên đầu:" Bọc cái đầu vào, lát quét bụi trần, bụi vào tóc anh mặc kệ mày đấy."
"Anh gọi em qua đây chỉ để dọn dẹp nhà anh, tổng vệ sinh đấy à?".
Hắn ngó nghiêng ngó vào bên trong căn phòng, bụi giăng đầy mịt mù mọi ngóc ngách, cửa sổ nhỏ phía trong cũng thế trông qua mấy thanh chắn sắt đã rỉ sét vàng:" Anh để căn này cho ma ở đấy à? Sống bụi bẩn thế."
Nguyễn Thanh Tuấn đeo khẩu trang bước vào đầu tiên:" Bẩn cái đầu mày, không ở chả để vậy, ai rảnh đâu dọn."
Hắn chẹp miệng, anh cầm lấy chai sịt nước nhỏ dạng phun sương, xịt xung quanh phòng một chút lát quét sẽ đỡ bụi, thằng kia cầm cây chổi quét trần từ từ quét qua một lượt bốn góc với vô số màng nhện bám vào, bụi rơi xuống như tuyết đầu mùa, mịt mù cả căn phòng. Giường gỗ ọp ẹp được anh xem lại, có chỗ nào kẽo kẹt thì đóng lại, giẻ lau mới mua được anh lau qua vài lần đã đen vì cả cái khăn.
Bên ngoài nắng gắt chiếu vào, qua cửa kính lớn mọi hôm Tùng Khanh hay đóng kín rèm, hôm nay được anh kéo buộc gọn một bên sáng bừng cả căn nhà, như được lấy lại sức sống, bao nhiêu tăm tối đều tan biến.
Trong nhà không bật quạt do sợ bụi sẽ bay tứ tung, anh hót cái đống bụi đồ vào trong thùng chiếm nơi nửa cái thùng rác, căn phòng nhỏ như cái lò hun hai người mỗ hôi phải gọi là đầm đìa lưng áo lẫn trước ngựa một mảng lớn chả khác nào vừa đi tắm mưa về. Những giọt mồ hôi lớn chảy dài từ trán xuống cằm một vệt dài hoàn hảo không có bị đứt quãng.
Lúc này, nhân viên một đứng thẳng người, lưng hắn nhức mỏi tê rần, hắn ưỡn ngực ngửa ngửa về sau giãn cơ một tiếng xương rắc cái kêu nhẹ. Hắn thoải mái trở về, tay áo đưa lên thấm mồ hôi liền ướt một mảng lớn.
"Anh không bật điều hòa à?".
"Không."
Dọn dẹp đã gần tiếng đồng hồ, căn phòng đã sạch sẽ hơn bao giờ hết chỉ còn mỗi chiếc quạt cũ chưa tháo ra lau từng bộ phận bên ngoài của nó. Bụi xám đóng kín cả cánh quạt, anh dự định bê vào nhà tẩm tháo ra rồi lau ngoài phòng khách đang rất sạch sẽ, anh không muốn nó nhiễm bụi bần.
Nhân viên một lúc này không chịu nổi nửa, hắn nóng đến mức chảy máu luôn rồi chứ mồ hôi đã sớm cạn, tóc bọc trong cái túi bọc thực phẩm bết bát, ướt đắm.
"Anh ơi, bật điều hòa đi chứ nóng quá, chịu không nổi."
"Không được, tiết kiệm tiền điện đi chứ anh dạo gần đây nghèo quá."
"Anh cũng biết nghèo à anh!".
Thanh Tuấn lườm hắn một cái cảnh cáo, bật điều hòa tiền điện nhà cậu tăng vậy ai là người nghe chửi.
"Anh ơi, bật quạt đi anh. Em van anh, bật quạt cũng được chứ như này em chết ngốt mất, nóng lắm ý."
"Nốt cái quạt này nữa thôi, anh cho mày về. Rồi tí anh chuyển tiền công, nhân 5 ngày làm hôm nay cho tí về mà khè thằng kia."
Nghe đến đây, hẳn vội cảm nhận được mình đã có sức sống trở lại, hào hứng, hừng hực tinh thần khí thế muốn dọn dẹp giống như câu "lao động là vinh quang". Và nóng cũng chỉ là từ chỉ trạng thái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.