Chương 94
Liuys
27/05/2024
Thấy Vũ Minh Tiến có dấu hiệu muốn chạy. Tên kia lao vào biết chắc điểm yếu của hắn là Trần Hải Yến, hắn không đánh vào Vũ Minh Tiến ngay mà vòng sau tóm lấy cô kéo cạnh hẳn:" Bỏ xuống, mày dám giơ lên tao dám đấm nó. Ngay cả xé nát quần áo nó."
Một bàn tay lớn nhanh như chớp túm lấy cổ tay cô, cái kéo mạnh về một hướng khác, cô không kịp bám vào hắn.
Nước mắt rơi xuống gò mà, không còn cách nào khác Vũ Minh Tiến nhân nhượng bỏ mũ xuống theo lời hắn hắn phải đá ra xa.
"Tao bỏ rồi, thả người ra."
"Nếu tao nói là không thì sao?".
"Mẹ mày..."
"Này, mày muốn làm gì nên nhớ tao đang giữ ai."
Hắn cười cợt túm tóc cô, Trần Hải Yến đau đến nổi chân đứng loạng choạng không vững, nước mắt đang làm nhòa đi tầm nhìn của cô, cô miệng run rẩy:" Anh... anh Tiến."
"Chúng mày thả người ra."
Tên nằm dưới đất mặt mày nhăn nhó hết lại hắn đứng dậy chậm rãi nhặt lên cái mũ bảo hiểm. Vũ Minh Tiến liền biết có chuyện không lành, bầu không khí nghẹt thở, áp bức đang dọa con tim hắn. Cô vẫn đang bị tên kia tóm vẻ mặt đau khổ càng làm hắn sốt sắng.
"Tao nói là không đấy, thằng chó. Ban nãy mày dám đập ai."
Hắn giơ cao mũ bảo hiểm hướng thẳng hắn mà đập, Minh Tiến giơ tay lên bảo hộ phần đầu, mấy phát nện xuống liên tiếp lực còn mạnh hơn ban đầu, hắn không dứng vững được nữa mà ngã khụy xuống tiếng xương vụn vỡ kèm theo những âm thanh xé gió.
Trần Hải Yến sợ đến muốn ngất bên miệng không ngừng lẩm bẩm tên hắn, cô dùng chút dũng cảm cuối cùng của mình hét lớn gọi tên hắn, cầu cứu. Người dân xung quanh để ý tới, nơi góc khuất mọi người phải chạy nhìn xem ở chỗ nào, thấy một thanh niên đang nằm dưới đất co rúm ôm cánh tay trái, vẻ mặt khổ sở mồ hôi chảy dài trên má. Phía trước hai tên kia đã nhanh chân chạy thì bị người dân tóm lại, chặn đường bọn chúng gọi cho cảnh sát.
"Bọn này manh động thật, sơ hở là đánh người."
"Gọi xe cấp cứu đi."
"Tản ra, tản bớt người ra."
"Rengggg...."
Nhạc chuông cuộc gọi réo lên, Vũ Minh Tiến từ trên giường tỉnh dậy mồ hôi thấm ướt đấm lưng áo, gương mặt có phần trắng bệch, hắn giương đôi mắt ra ngoài cửa sổ cái nắng chói mắt khiến hắn thu tầm mắt về, tay cầm lên điện thoại, là cuộc gọi nhỡ thứ 5 của Nguyễn Thanh Tuấn.
Hắn để điện thoại xuống bàn, vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, hắn mệt mỏi thở nhẹ một hơi dựa người vào cửa phòng, bước chân chậm chạp suýt chút nữa hụt chân ngã xuống đất.
Tiếng chuông điện thoại lần nữa réo lên, hắn ấn nút nghe màn hình bên kia hiện lên khuôn mặt anh dí sát cam trông rất buồn cười, hắn phì cười một tiếng:" Gì đây? Làm cái gì mà trông ngố ngố vậy."
"Không có gì." Anh lùi lại để cam xa ra, màn hình lại thay đổi thành nửa thân với cái đầu. Hắn để ý bên kia giống như khu vui chơi lần trước hắn dẫn cậu đi nhưng sao anh lại có mặt ở đó. Bỗng hắn nhớ tới trưa nay anh có nói tới hai đứa cháu của Tùng Khanh.
"Đang đi khu vui chơi à?".
"Ừ."
"Sao không chơi đi, gọi tao lúc này làm gì. Tối gọi chả được."
"Không cần, tao không ham hố trò trẻ con. Tay mày, bị sao kia? Kể rõ đầu đuôi câu chuyện đi không tao tìm con
Yến ra hỏi đấy."
Vũ Minh Tiến khựng lại vài giây:" Thôi, đừng tìm cái Yến. Tao kể là đủ rồi, tối qua bọn tao ra bar chơi một tí ai ngờ có hai thắng khốn muốn làm quen cái Yến. Tao ngăn cản lại bọn nó cay thành ra dẫn tới cái này này."
Hắn giơ lên cái tay đang bị bó bột đeo cổ, Nguyễn Thanh Tuấn nghe xong sắc mặt khẽ biến, anh nói:" Hai thằng đấy là hai thằng nào, chúng nó ở đâu?".
"Thôi, công an tóm rồi. Mày định đi đánh chúng nó chưa đánh cũng lên uống nước chè rồi."
Hắn ngăn cản ý định của anh, hắn biết anh nóng tính nhất là khi đụng vào bạn anh, lòng hắn được an ủi vài phẩn.
Bên kia im lặng không quá lâu, anh hạ xuống tức giận:" Thế bố mẹ mày biết không?".
"Dở hơi, không nói ai biết. Mà cũng đừng nói cho bố mẹ tao để bố mẹ tao biết lại lên đây thì mệt."
"Lên thăm mày có gì mà mệt."
"Không, đừng nói là được."
Anh tôn trọng quyết định của hắn, không nói cho bố kẹ biết cũng được miễn sao hắn chăm sóc được bản thân mình, mà nhắc tới con Yến dính vào nó thì không lúc nào được yên.
Nguyễn Thanh Tuấn:" Mày, dính dáng vào nó ít thôi. Nếu không yêu được cũng đừng làm bạn, cái đấy càng dễ lợi dụng. Mày hôm nào tỏ tình được thì tỏ tình không thì bỏ đi, chả thiếu đứa cho mày yêu đâu. Đừng có suốt ngày loanh quanh phục vụ, hầu hạ nó như cún ấy."
"Biết rồi, tao tự biết tao đang làm gì. Vấn đề này tao cũng rõ, để qua tháng xem tình hình thế nào rồi nói tiếp. Mà cũng đừng có dạy tao, nên xem lại mày đi đừng tưởng giấu tao là tao không biết."
Hắn nói một cách ẩn ý khiến anh hoang mang, Vũ Minh Tiến nở nụ cười nguy hiểm làm anh thầm cảm thấy hắn biết một chuyện gì đấy mà anh không biết.
Một bàn tay lớn nhanh như chớp túm lấy cổ tay cô, cái kéo mạnh về một hướng khác, cô không kịp bám vào hắn.
Nước mắt rơi xuống gò mà, không còn cách nào khác Vũ Minh Tiến nhân nhượng bỏ mũ xuống theo lời hắn hắn phải đá ra xa.
"Tao bỏ rồi, thả người ra."
"Nếu tao nói là không thì sao?".
"Mẹ mày..."
"Này, mày muốn làm gì nên nhớ tao đang giữ ai."
Hắn cười cợt túm tóc cô, Trần Hải Yến đau đến nổi chân đứng loạng choạng không vững, nước mắt đang làm nhòa đi tầm nhìn của cô, cô miệng run rẩy:" Anh... anh Tiến."
"Chúng mày thả người ra."
Tên nằm dưới đất mặt mày nhăn nhó hết lại hắn đứng dậy chậm rãi nhặt lên cái mũ bảo hiểm. Vũ Minh Tiến liền biết có chuyện không lành, bầu không khí nghẹt thở, áp bức đang dọa con tim hắn. Cô vẫn đang bị tên kia tóm vẻ mặt đau khổ càng làm hắn sốt sắng.
"Tao nói là không đấy, thằng chó. Ban nãy mày dám đập ai."
Hắn giơ cao mũ bảo hiểm hướng thẳng hắn mà đập, Minh Tiến giơ tay lên bảo hộ phần đầu, mấy phát nện xuống liên tiếp lực còn mạnh hơn ban đầu, hắn không dứng vững được nữa mà ngã khụy xuống tiếng xương vụn vỡ kèm theo những âm thanh xé gió.
Trần Hải Yến sợ đến muốn ngất bên miệng không ngừng lẩm bẩm tên hắn, cô dùng chút dũng cảm cuối cùng của mình hét lớn gọi tên hắn, cầu cứu. Người dân xung quanh để ý tới, nơi góc khuất mọi người phải chạy nhìn xem ở chỗ nào, thấy một thanh niên đang nằm dưới đất co rúm ôm cánh tay trái, vẻ mặt khổ sở mồ hôi chảy dài trên má. Phía trước hai tên kia đã nhanh chân chạy thì bị người dân tóm lại, chặn đường bọn chúng gọi cho cảnh sát.
"Bọn này manh động thật, sơ hở là đánh người."
"Gọi xe cấp cứu đi."
"Tản ra, tản bớt người ra."
"Rengggg...."
Nhạc chuông cuộc gọi réo lên, Vũ Minh Tiến từ trên giường tỉnh dậy mồ hôi thấm ướt đấm lưng áo, gương mặt có phần trắng bệch, hắn giương đôi mắt ra ngoài cửa sổ cái nắng chói mắt khiến hắn thu tầm mắt về, tay cầm lên điện thoại, là cuộc gọi nhỡ thứ 5 của Nguyễn Thanh Tuấn.
Hắn để điện thoại xuống bàn, vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, hắn mệt mỏi thở nhẹ một hơi dựa người vào cửa phòng, bước chân chậm chạp suýt chút nữa hụt chân ngã xuống đất.
Tiếng chuông điện thoại lần nữa réo lên, hắn ấn nút nghe màn hình bên kia hiện lên khuôn mặt anh dí sát cam trông rất buồn cười, hắn phì cười một tiếng:" Gì đây? Làm cái gì mà trông ngố ngố vậy."
"Không có gì." Anh lùi lại để cam xa ra, màn hình lại thay đổi thành nửa thân với cái đầu. Hắn để ý bên kia giống như khu vui chơi lần trước hắn dẫn cậu đi nhưng sao anh lại có mặt ở đó. Bỗng hắn nhớ tới trưa nay anh có nói tới hai đứa cháu của Tùng Khanh.
"Đang đi khu vui chơi à?".
"Ừ."
"Sao không chơi đi, gọi tao lúc này làm gì. Tối gọi chả được."
"Không cần, tao không ham hố trò trẻ con. Tay mày, bị sao kia? Kể rõ đầu đuôi câu chuyện đi không tao tìm con
Yến ra hỏi đấy."
Vũ Minh Tiến khựng lại vài giây:" Thôi, đừng tìm cái Yến. Tao kể là đủ rồi, tối qua bọn tao ra bar chơi một tí ai ngờ có hai thắng khốn muốn làm quen cái Yến. Tao ngăn cản lại bọn nó cay thành ra dẫn tới cái này này."
Hắn giơ lên cái tay đang bị bó bột đeo cổ, Nguyễn Thanh Tuấn nghe xong sắc mặt khẽ biến, anh nói:" Hai thằng đấy là hai thằng nào, chúng nó ở đâu?".
"Thôi, công an tóm rồi. Mày định đi đánh chúng nó chưa đánh cũng lên uống nước chè rồi."
Hắn ngăn cản ý định của anh, hắn biết anh nóng tính nhất là khi đụng vào bạn anh, lòng hắn được an ủi vài phẩn.
Bên kia im lặng không quá lâu, anh hạ xuống tức giận:" Thế bố mẹ mày biết không?".
"Dở hơi, không nói ai biết. Mà cũng đừng nói cho bố mẹ tao để bố mẹ tao biết lại lên đây thì mệt."
"Lên thăm mày có gì mà mệt."
"Không, đừng nói là được."
Anh tôn trọng quyết định của hắn, không nói cho bố kẹ biết cũng được miễn sao hắn chăm sóc được bản thân mình, mà nhắc tới con Yến dính vào nó thì không lúc nào được yên.
Nguyễn Thanh Tuấn:" Mày, dính dáng vào nó ít thôi. Nếu không yêu được cũng đừng làm bạn, cái đấy càng dễ lợi dụng. Mày hôm nào tỏ tình được thì tỏ tình không thì bỏ đi, chả thiếu đứa cho mày yêu đâu. Đừng có suốt ngày loanh quanh phục vụ, hầu hạ nó như cún ấy."
"Biết rồi, tao tự biết tao đang làm gì. Vấn đề này tao cũng rõ, để qua tháng xem tình hình thế nào rồi nói tiếp. Mà cũng đừng có dạy tao, nên xem lại mày đi đừng tưởng giấu tao là tao không biết."
Hắn nói một cách ẩn ý khiến anh hoang mang, Vũ Minh Tiến nở nụ cười nguy hiểm làm anh thầm cảm thấy hắn biết một chuyện gì đấy mà anh không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.