Chương 11: Làm vợ!
Tô Thanh Thanh
14/09/2023
Phong ngồi trên ghế, chân anh gác lên bàn, tay thì cầm điện thoại lướt web.
Thấy tôi anh liền bỏ điện thoại xuống dồn sự chú ý về tôi.
"Đi đâu giờ này mới về, biết mấy giờ chưa mà không có cơm nước" - anh lớn tiếng hỏi tôi, chắc anh giận lắm.
Mà tôi thì quen rồi, anh hay giận vô cớ, hay kiếm chuyện thế đấy.
"Anh gọi thức ăn bên ngoài đi, em ăn rồi"
Tôi hờ hững đáp anh một câu rồi toan bỏ lên phòng.
Phong thì không hài lòng với câu trả lời của tôi, anh đến chỗ tôi giữ tay tôi lại.
"Cô làm vợ kiểu đấy đấy à?"
Phong hậm hực hỏi, mỗi từ anh nói nghe thật nặng nề và khó chịu.
Tôi cười, rồi cố gạt tay anh ra.
"Ừ! Thế anh muốn thế nào nữa, anh một tháng về nhà ăn cơm được một lần, toàn đi ăn 'phở' bên ngoài, lúc trước ngày nào tôi cũng nấu đợi anh, có khi đợi đến khuya tôi ngủ gục nhịn đói ngày hôm đó"
"Anh xem lại anh đi, đã làm đúng như một người chồng chưa mà muốn tôi luôn như một người vợ dù cho bị anh làm cho đau lòng đến thế nào"
Tôi vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng ấy, cách nói chuyện này dường như đã trở thành thói quen của tôi.
Vì khi lớn tiếng chỉ làm cho tôi ngày càng mất khống chế thôi.
Phong im lặng không nói được gì nữa. Anh không nói thì tôi nói.
"Con giun xéo lắm cũng quằn, hết lần này đến lần khác anh làm tổn thương tôi mà vẫn muốn tôi yêu anh? Xin lỗi anh! Tôi là con người không phải thánh mẫu"
Nói rồi tôi gạt mạnh tay Phong ra, anh cũng buông tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, thấy được sự tức giận. Giận vì đuối lý và hơn hết là tôi dám phản kháng anh.
Tôi thấy gân cổ anh nổi lên rồi trong chốc lát…
"Chát" - âm thanh rất lớn vang lên.
Tôi thấy má của mình bỏng rát, bên tai ù ù, đầu choáng váng đau nhức.
Anh đánh tôi!
"Cô im đi" - anh quát tôi.
Ôm lấy một bên má của mình, nước mắt sinh lý của tôi chảy dài xuống, tôi nhìn anh rồi cười nụ cười mỉa mai.
"Phong! Anh nhớ lấy cái tát ngày hôm nay, cũng đừng hỏi tại sao chúng ta cạn duyên hết nghĩa, là do anh chính anh đập tan nó"
Phong lúc này lại im, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không biết có phải do ảo giác của cái tát vừa rồi không, mà tôi thấy ngoài sự giận dữ trong anh còn có sự mất mát.
Ừ! Anh mất thật rồi, anh mất đi một người con gái yêu anh bằng tất cả của mình.
"Hết rồi chứ?!" - tôi hỏi anh.
Anh thì lặng thinh.
Không nói thêm gì nữa tôi bước lên phòng mình. Cánh cửa vừa đóng, nước mắt cố nén của tôi cũng lũ lượt rơi xuống.
Rõ ràng đã dặn lòng sẽ không đau vì anh nữa thế mà tim tôi vẫn nhói, nhói đến khó thở.
Tôi không tiếc hiện tại, mà tôi tiếc cho quá khứ. Đoạn tình này thật sự chấm dứt rồi ư?!
Khóc được một lúc thì tôi ngưng, lấy đá lạnh chườm vào bên má cho giảm sưng rồi tôi thoa tí thuốc.
Ngày mai đi dạy nếu để mặt đỏ và sưng thì không được.
Xong xuôi thì tôi đi ngủ, tôi khoá trái cửa phòng, tôi không muốn Phong vào ngủ cùng.
Mà chắc anh cũng không thèm vào ngủ đâu, lúc nãy thấy anh giận lắm chắc đi tìm tình nhân của mình rồi.
Ngủ đến nửa đêm tôi chợt thấy khát nước. Rồi tôi lần mò xuống lầu.
Đi đến nữa đường, tôi vì bất ngờ mà dừng lại. Phong vẫn chưa đi, nhà cửa tối om, dựa vào tia sáng le lói của ánh trăng tôi thấy anh đang ngồi trên sofa, tay cầm lon bia, dưới chân anh nhiều lon rỗng lăn lông lốc, trông anh có vẻ buồn rầu.
Tôi cũng chẳng biết anh buồn vì cái gì. Anh lạ lắm ấy chứ! Ngoại tình nhưng không muốn ly hôn và bắt vợ của mình phải yêu anh dù cho có chuyện gì xảy ra.
Nực cười gớm! Sao lúc trước tôi không thấy anh như thế nhỉ? Một tính rất xấu. Tham lam, chỉ muốn hơn không muốn bớt.
Rồi tôi đi lướt qua mặt Phong, không quan tâm ánh mắt như muốn giết người của anh, đến chỗ lấy nước, uống xong thì trở về.
Nhưng lúc đi ngang anh, anh lại nắm lấy tay tôi kéo lại đè người tôi xuống sofa.
Anh giận dữ quát lớn.
"Thấy tôi như vậy cô không đau lòng sao? Lúc trước không phải sẽ khóc lóc rồi an ủi tôi sao?"
Tôi khó chịu nhăn mặt, đẩy anh ra rồi lồm cồm ngồi dậy.
"Anh điên sao? Anh muốn được an ủi thì đi tìm tình nhân của anh đi, ở đây tôi không có nhu cầu, giờ đây chúng ta chỉ còn một tờ giấy để giữ lại hai chữ vợ chồng thôi"
Phong nất cục vài tiếng, chắc anh say lắm rồi, rồi tôi thấy anh khóc. Bóp lấy lon bia anh ném mạnh xuống sàn. Anh lao đến tôi như mất trí, nắm chặt vai tôi anh hét lớn.
"Cô phải là của tôi, tôi không cho cô bỏ đi"
Dứt lời anh hôn tôi, anh cắn lấy môi tôi luồng đầu lưỡi đẫm mùi bia của anh vào trong miệng tôi và cả giọt nước mắt mằn mặn của anh.
"Ưm…" - tôi vừa kêu vừa đánh vào vai anh bôm bốp, thế mà anh lì lắm, vẫn hôn tôi miệt mài khiến tôi thở không nổi.
Đến lúc anh dứt ra, mặt tôi cũng bị làm cho đỏ ửng vì thiếu khí.
Tôi nhìn anh, trong mắt tôi đầy giận dữ, rồi lại rơi nước mắt, nước mắt của sự oán giận.
Tôi giận lắm, thật sự giận lắm. Và rồi…
"Chát" lần này là tôi đánh anh.
"Nếu bên anh hạnh phúc thì tôi đã không muốn rời đi. Anh giữ tôi lại làm gì? Để hành hạ tôi sao? Rốt cuộc tôi làm gì nên tội mà anh đối xử với tôi như vậy?"
Phong vẫn say, anh nhìn tôi rồi câu môi lên cười, tay anh đặt trên má mình, chỗ tôi vừa đánh. Trông anh đau khổ và thật tàn tạ.
"Không biết, tôi không biết, nhưng tôi không muốn mất em, Trinh à!"
Tôi lắc đầu nhìn Phong.
"Không muốn mất tôi thì anh đã không ngoại tình"
Thấy tôi anh liền bỏ điện thoại xuống dồn sự chú ý về tôi.
"Đi đâu giờ này mới về, biết mấy giờ chưa mà không có cơm nước" - anh lớn tiếng hỏi tôi, chắc anh giận lắm.
Mà tôi thì quen rồi, anh hay giận vô cớ, hay kiếm chuyện thế đấy.
"Anh gọi thức ăn bên ngoài đi, em ăn rồi"
Tôi hờ hững đáp anh một câu rồi toan bỏ lên phòng.
Phong thì không hài lòng với câu trả lời của tôi, anh đến chỗ tôi giữ tay tôi lại.
"Cô làm vợ kiểu đấy đấy à?"
Phong hậm hực hỏi, mỗi từ anh nói nghe thật nặng nề và khó chịu.
Tôi cười, rồi cố gạt tay anh ra.
"Ừ! Thế anh muốn thế nào nữa, anh một tháng về nhà ăn cơm được một lần, toàn đi ăn 'phở' bên ngoài, lúc trước ngày nào tôi cũng nấu đợi anh, có khi đợi đến khuya tôi ngủ gục nhịn đói ngày hôm đó"
"Anh xem lại anh đi, đã làm đúng như một người chồng chưa mà muốn tôi luôn như một người vợ dù cho bị anh làm cho đau lòng đến thế nào"
Tôi vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng ấy, cách nói chuyện này dường như đã trở thành thói quen của tôi.
Vì khi lớn tiếng chỉ làm cho tôi ngày càng mất khống chế thôi.
Phong im lặng không nói được gì nữa. Anh không nói thì tôi nói.
"Con giun xéo lắm cũng quằn, hết lần này đến lần khác anh làm tổn thương tôi mà vẫn muốn tôi yêu anh? Xin lỗi anh! Tôi là con người không phải thánh mẫu"
Nói rồi tôi gạt mạnh tay Phong ra, anh cũng buông tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, thấy được sự tức giận. Giận vì đuối lý và hơn hết là tôi dám phản kháng anh.
Tôi thấy gân cổ anh nổi lên rồi trong chốc lát…
"Chát" - âm thanh rất lớn vang lên.
Tôi thấy má của mình bỏng rát, bên tai ù ù, đầu choáng váng đau nhức.
Anh đánh tôi!
"Cô im đi" - anh quát tôi.
Ôm lấy một bên má của mình, nước mắt sinh lý của tôi chảy dài xuống, tôi nhìn anh rồi cười nụ cười mỉa mai.
"Phong! Anh nhớ lấy cái tát ngày hôm nay, cũng đừng hỏi tại sao chúng ta cạn duyên hết nghĩa, là do anh chính anh đập tan nó"
Phong lúc này lại im, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không biết có phải do ảo giác của cái tát vừa rồi không, mà tôi thấy ngoài sự giận dữ trong anh còn có sự mất mát.
Ừ! Anh mất thật rồi, anh mất đi một người con gái yêu anh bằng tất cả của mình.
"Hết rồi chứ?!" - tôi hỏi anh.
Anh thì lặng thinh.
Không nói thêm gì nữa tôi bước lên phòng mình. Cánh cửa vừa đóng, nước mắt cố nén của tôi cũng lũ lượt rơi xuống.
Rõ ràng đã dặn lòng sẽ không đau vì anh nữa thế mà tim tôi vẫn nhói, nhói đến khó thở.
Tôi không tiếc hiện tại, mà tôi tiếc cho quá khứ. Đoạn tình này thật sự chấm dứt rồi ư?!
Khóc được một lúc thì tôi ngưng, lấy đá lạnh chườm vào bên má cho giảm sưng rồi tôi thoa tí thuốc.
Ngày mai đi dạy nếu để mặt đỏ và sưng thì không được.
Xong xuôi thì tôi đi ngủ, tôi khoá trái cửa phòng, tôi không muốn Phong vào ngủ cùng.
Mà chắc anh cũng không thèm vào ngủ đâu, lúc nãy thấy anh giận lắm chắc đi tìm tình nhân của mình rồi.
Ngủ đến nửa đêm tôi chợt thấy khát nước. Rồi tôi lần mò xuống lầu.
Đi đến nữa đường, tôi vì bất ngờ mà dừng lại. Phong vẫn chưa đi, nhà cửa tối om, dựa vào tia sáng le lói của ánh trăng tôi thấy anh đang ngồi trên sofa, tay cầm lon bia, dưới chân anh nhiều lon rỗng lăn lông lốc, trông anh có vẻ buồn rầu.
Tôi cũng chẳng biết anh buồn vì cái gì. Anh lạ lắm ấy chứ! Ngoại tình nhưng không muốn ly hôn và bắt vợ của mình phải yêu anh dù cho có chuyện gì xảy ra.
Nực cười gớm! Sao lúc trước tôi không thấy anh như thế nhỉ? Một tính rất xấu. Tham lam, chỉ muốn hơn không muốn bớt.
Rồi tôi đi lướt qua mặt Phong, không quan tâm ánh mắt như muốn giết người của anh, đến chỗ lấy nước, uống xong thì trở về.
Nhưng lúc đi ngang anh, anh lại nắm lấy tay tôi kéo lại đè người tôi xuống sofa.
Anh giận dữ quát lớn.
"Thấy tôi như vậy cô không đau lòng sao? Lúc trước không phải sẽ khóc lóc rồi an ủi tôi sao?"
Tôi khó chịu nhăn mặt, đẩy anh ra rồi lồm cồm ngồi dậy.
"Anh điên sao? Anh muốn được an ủi thì đi tìm tình nhân của anh đi, ở đây tôi không có nhu cầu, giờ đây chúng ta chỉ còn một tờ giấy để giữ lại hai chữ vợ chồng thôi"
Phong nất cục vài tiếng, chắc anh say lắm rồi, rồi tôi thấy anh khóc. Bóp lấy lon bia anh ném mạnh xuống sàn. Anh lao đến tôi như mất trí, nắm chặt vai tôi anh hét lớn.
"Cô phải là của tôi, tôi không cho cô bỏ đi"
Dứt lời anh hôn tôi, anh cắn lấy môi tôi luồng đầu lưỡi đẫm mùi bia của anh vào trong miệng tôi và cả giọt nước mắt mằn mặn của anh.
"Ưm…" - tôi vừa kêu vừa đánh vào vai anh bôm bốp, thế mà anh lì lắm, vẫn hôn tôi miệt mài khiến tôi thở không nổi.
Đến lúc anh dứt ra, mặt tôi cũng bị làm cho đỏ ửng vì thiếu khí.
Tôi nhìn anh, trong mắt tôi đầy giận dữ, rồi lại rơi nước mắt, nước mắt của sự oán giận.
Tôi giận lắm, thật sự giận lắm. Và rồi…
"Chát" lần này là tôi đánh anh.
"Nếu bên anh hạnh phúc thì tôi đã không muốn rời đi. Anh giữ tôi lại làm gì? Để hành hạ tôi sao? Rốt cuộc tôi làm gì nên tội mà anh đối xử với tôi như vậy?"
Phong vẫn say, anh nhìn tôi rồi câu môi lên cười, tay anh đặt trên má mình, chỗ tôi vừa đánh. Trông anh đau khổ và thật tàn tạ.
"Không biết, tôi không biết, nhưng tôi không muốn mất em, Trinh à!"
Tôi lắc đầu nhìn Phong.
"Không muốn mất tôi thì anh đã không ngoại tình"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.