Chương 8: Khó Khăn
Vũ Lạc Tinh Thần
28/10/2016
CHƯƠNG 8. KHÓ KHĂN
Ryou thấp thỏm không yên đứng ở cổng công ty, Carl cũng không phải là người không nói lý lẽ. Nếu cố ý gây sự, y tuyệt đối không hạ thủ lưu tình trừng trị người thỏa đáng, mà nếu vô tình phạm sai, Carl sẽ kiên nhẫn chỉ bảo đến khi giải quyết xong vấn đề, năng lực quan sát siêu phàm này khiến Ryou vô cùng bội phục.
Nhưng khả năng này cũng có quan hệ cùng quá khứ của Carl, theo bọn Unnan nói, Carl trước kia là nam sao AV nổi tiếng, diễn qua rất nhiều phim, sau khi tuổi lớn lại cùng Michelle, Ben hùn vốn mở công ty C, diễn viên dưới cờ cơ bản đều do Carl dạy dỗ.
Chỉ là không biết tại sao Carl lại bảo cậu lúc này ở chỗ này chờ y.
Một hồi âm thanh phanh xe cắt đứt suy nghĩ vớ vẩn của Ryou, chiếc xe thuần trắng của Carl dừng trước mặt cậu.
“Lên xe!” Carl mở cửa xe, sau khi kêu Ryou lên xe, cũng không nói thêm câu nào.
Dần dần phong cảnh trên đường càng ngày càng náo nhiệt, đèn neon từng cái từng cái sáng lên, tâm Ryou lại bỗng nhiên trầm xuống, con đường này dẫn đến phố đèn đỏ nổi tiếng, Carl muốn dẫn cậu đi vào trong đó? Chẳng lẽ y muốn… nhưng dù cho sự tình phát triển đến tình trạng này, chính mình có thể phản kháng sao?
Trong kính chiếu hậu xe phản chiếu một khuôn mặt không biểu tình, mái tóc nhuộm màu đỏ đồng, giống như bức nền dính máu, thì ra bây giờ chính mình là cái dạng này ah, Ryou nhìn bản thân trước mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, vô cùng cô đơn.
Xe ngừng bên ngoài quán tên là Niya, ở cửa có mấy cô gái trang điểm xinh đẹp liếc mắt với Ryou, Ryou cúi đầu, đi theo phía sau Carl lướt qua các cô, tiến vào bên trong.
Đừng nhìn bên ngoài muôn màu muôn vẻ, bên trong Niya có phần lịch sự tao nhã, ngăn cách từng phòng nhỏ, bảo đảm người khách bên trong có thể có một không gian tương đối tư riêng tư.
“Ngài đã đến rồi, vẫn rất đúng giờ!” Nghe được tiếng chuông cửa, cửa một gian phòng trên hành lang bị kéo ra, lộ ra một phụ nữ mặc kimônô, chắc tuổi ngoài 30, khuôn mặt trang điểm đậm, nhưng không mất bộ dạng thùy mị, cô vừa nhìn thấy Carl thì hướng y vẫy vẫy tay.
“Đúng vậy a, hôm nay buôn bán thoạt nhìn không tệ nha!” Carl vừa trả lời, vừa thoát giày tiến vào gian phòng chỗ người phụ nữ đó.
Ryou do dự một chút, cũng đi theo vào.
“Sao có thể so với ngài chứ!” trong lúc vui đùa người phụ nữ kéo Carl ngồi xuống.
“Ngài nói chính là cậu bé này?” Carl bước qua một bên, toàn bộ thân hình Ryou đã rơi vào trong mắt người phụ nữ “Oa, còn xinh xắn hơn so với ngài nói, hơn nữa khí chất này… Chậc chậc, may mắn tôi không phải mở nam quán, bằng không nhất định sẽ không thả cậu ấy đi, cướp đoạt cũng phải tranh với ngài.”
Nghe lời nói lộ liễu như thế…, Ryou có chút mất tự nhiên, nhưng cậu vẫn mỉm cười với người phụ nữ kia, trở tay đóng cửa lại, sau đó cũng tìm một vị trí ngồi xuống.
“Được rồi, Miyoko, tôi nhờ cô tìm người sao rồi?” Carl không để ý trêu chọc của Miyoko, giống như chủ nhân cầm bình rượu trên bàn, rót cho mình một ly rượu.
“Đừng nóng vội như vậy nha, tôi làm việc ngài cũng không yên lòng sao?” Miyoko nhún nhún vai, cầm lấy cái chuông nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng rung lên.
Trong tiếng chuông trong trẻo, cửa lần nữa mở ra, một cô gái xinh đẹp hơi thở tràn ngập thanh xuân đi đến.
“Đây là Sae, hợp ý ngài chứ?” khi Miyoko nói chuyện, ra hiệu bảo cô nàng Sae ngồi xuống bên cạnh Ryou.
“Không tệ” Carl híp mắt, cô gái này không chỉ xinh đẹp, mà còn có loại khí tức ôn nhu, vừa nhìn chính là khéo hiểu lòng người, tuy nhìn qua tuổi có vẻ lớn hơn Ryou, nhưng giờ phút này ngồi ở cạnh Ryou, lại cực kỳ xứng đôi.
“Ngài Carl, đây là…” Ryou hoàn toàn bị tình huống hiện tại làm cho mơ hồ rồi.
Carl đi đến trước mặt Ryou, đưa tay vỗ nhẹ đầu cậu một chút “Thoải mái một chút, không cần phải áp chế chính mình nữa, nghĩ thế nào thì làm thế đó, như vậy, đối với chính mình và người khác đều có lợi!”
Ryou sờ sờ đầu, sao cậu cảm giác mình càng ngày càng lơ mơ.
“Thằng nhóc ngốc, đàn ông mà, phiền não nhiều thì nổ một phát là tốt rồi.” thấy bộ dạng Ryou còn trơ ra như thế, Carl nhịn không nói rõ “chuyện chi phí cậu không cần lo lắng, tôi sẽ phụ trách, nhưng cậu phải cùng cô nàng Sae xinh đẹp vui vẻ chơi đùa một chút!”
“Cái gì?” âm thanh Ryou kêu lên không phải sợ hãi, mà gần như kêu thảm thiết, vậy cũng được sao?
“Ha ha, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, hai chúng tôi sẽ không quấy rầy, Sae, cô phải chăm sóc tốt vị thiếu gia ngài Carl dẫn đến nha!” thấy bộ dạng Ryou như vậy, Miyoko che miệng mà cười, kiên quyết lôi kéo Carl còn đang uống ra khỏi phòng, còn vô cùng cẩn thận mà đóng kín cửa.
Đây là chuyện gì à? Lần đầu tiên, sự tình không phải giống mình nghĩ, hơn nữa sai lệch quá lớn khiến Ryou quả thực không biết nên ứng phó như thế nào.
“Anh kêu Lori phải không?” Đôi tay thon thon, móng tay sơn vàng xoa xoa khuôn mặt Ryou, “Không là lần đầu tiên chứ?”
“Không phải, nhưng tôi hôm nay không phải đến…” thấy Sae sát lại, Ryou đang do dự, nếu trực tiếp cự tuyệt như vậy phải chăng có chút tàn nhẫn.
“Ha ha, Ngài Carl rất lo lắng cho anh” Sae cắt ngang lời Ryou “Có phải chuyện gì anh cũng muốn đặt trong đáy lòng không? Dù sao chuyện trên đời này nói cùng không nói có gì khác biệt đâu, không giúp được gì mà còn phơi bày sự yếu ớt của bản thân.”
Ryou ngừng động tác né tránh, để Sae tùy ý hôn lên môi mình, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt nửa khép của Sae, khoảng cách gần như vậy, từ đồng tử của đối phương dường như có thể trực tiếp thấy rõ nỗi lòng của đối phương.
“Cùng loại người sao?” Ryou nở nụ cười, bắt đầu thật sự hiểu được dụng ý của Carl rồi, có đôi khi chỉ một câu của tiền bối còn hơn tự mình tìm kiếm một thời.
Cảm nhận thân thể Ryou trầm tĩnh lại, Sae cũng cười, cô đẩy ngã Ryou xuống chăn nệm đã được trải tốt trên mặt đất, mái tóc dài rủ xuống rơi rớt bên mặt Ryou, khiến Ryou sinh ra ảo giác trong không gian chỉ có mình và Sae.
“Có lẽ a, bởi vì tôi đã thấy, mà anh còn chưa.” Sae cởi xuống vòng tay to bản đeo trên cổ tay trái của mình, một vết sẹo dài dữ tợn xuất hiện trước mắt Ryou: “Thời điểm khi nghĩ giống anh, đây là thứ duy nhất tôi nhận được.”
Ryou kéo cổ tay Sae, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo, trong lòng cậu hiểu, nếu mình tiếp tục như vậy…, sớm muộn có một ngày cậu cũng sẽ đi đến con đường này, nhưng không biết khi đó bản thân có thể có vận may của Sae không, sống sót.
“Nhưng, tôi không thấy bất cứ hi vọng nào.” ánh mắt Ryou hoang mang, lúc này cậu mới thật sự giống một cậu bé mười sáu tuổi.
“Hi vọng luôn luôn có, chỉ là anh chưa thấy được.” Sae vuốt ve tóc Ryou, chàng trai trước mắt còn tuyệt vọng hơn mình tưởng tượng, “Đừng đem ánh mắt chăm chú vào một điểm, cứ tiếp tục nhìn xa một chút, anh sẽ phát hiện mọi việc không gay go như anh tưởng tượng.”
“Anh còn trẻ, bề ngoài lại xuất chúng như thế, những thứ này chính là tiền vốn của anh, anh còn cơ hội gỡ vốn.” Sae kéo tay trái Ryou, cẩn thận đem vòng tay đeo vào cổ tay cậu: “Quan trọng nhất là anh nhất định phải còn sống!”
“Sẽ thật cô đơn mất!” Ryou nhìn chiếc vòng trên tay, có chút trẻ con mà bĩu môi.
“Đi trên con đường này, ai mà có thể không cô đơn chứ?” Trông thấy vẻ mặt đáng yêu của Ryou, Sae cười rất vui vẻ, cô từ từ cởi bỏ nút áo Ryou, vuốt ve cơ thể thiếu niên tuy ngây ngô nhưng lại che dấu tiềm lực to lớn, “Cho nên như vậy mới cần nhiệt độ cơ thể nhau, để ý cho tôi vay một chút không?”
Ryou nở nụ cười, đây là một trong số ít nụ cười thật lòng của cậu trong khoảng thời gian này, cậu mạnh mẽ trở mình, ôm chặt Sae dưới thân thể…
Ryou thấp thỏm không yên đứng ở cổng công ty, Carl cũng không phải là người không nói lý lẽ. Nếu cố ý gây sự, y tuyệt đối không hạ thủ lưu tình trừng trị người thỏa đáng, mà nếu vô tình phạm sai, Carl sẽ kiên nhẫn chỉ bảo đến khi giải quyết xong vấn đề, năng lực quan sát siêu phàm này khiến Ryou vô cùng bội phục.
Nhưng khả năng này cũng có quan hệ cùng quá khứ của Carl, theo bọn Unnan nói, Carl trước kia là nam sao AV nổi tiếng, diễn qua rất nhiều phim, sau khi tuổi lớn lại cùng Michelle, Ben hùn vốn mở công ty C, diễn viên dưới cờ cơ bản đều do Carl dạy dỗ.
Chỉ là không biết tại sao Carl lại bảo cậu lúc này ở chỗ này chờ y.
Một hồi âm thanh phanh xe cắt đứt suy nghĩ vớ vẩn của Ryou, chiếc xe thuần trắng của Carl dừng trước mặt cậu.
“Lên xe!” Carl mở cửa xe, sau khi kêu Ryou lên xe, cũng không nói thêm câu nào.
Dần dần phong cảnh trên đường càng ngày càng náo nhiệt, đèn neon từng cái từng cái sáng lên, tâm Ryou lại bỗng nhiên trầm xuống, con đường này dẫn đến phố đèn đỏ nổi tiếng, Carl muốn dẫn cậu đi vào trong đó? Chẳng lẽ y muốn… nhưng dù cho sự tình phát triển đến tình trạng này, chính mình có thể phản kháng sao?
Trong kính chiếu hậu xe phản chiếu một khuôn mặt không biểu tình, mái tóc nhuộm màu đỏ đồng, giống như bức nền dính máu, thì ra bây giờ chính mình là cái dạng này ah, Ryou nhìn bản thân trước mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, vô cùng cô đơn.
Xe ngừng bên ngoài quán tên là Niya, ở cửa có mấy cô gái trang điểm xinh đẹp liếc mắt với Ryou, Ryou cúi đầu, đi theo phía sau Carl lướt qua các cô, tiến vào bên trong.
Đừng nhìn bên ngoài muôn màu muôn vẻ, bên trong Niya có phần lịch sự tao nhã, ngăn cách từng phòng nhỏ, bảo đảm người khách bên trong có thể có một không gian tương đối tư riêng tư.
“Ngài đã đến rồi, vẫn rất đúng giờ!” Nghe được tiếng chuông cửa, cửa một gian phòng trên hành lang bị kéo ra, lộ ra một phụ nữ mặc kimônô, chắc tuổi ngoài 30, khuôn mặt trang điểm đậm, nhưng không mất bộ dạng thùy mị, cô vừa nhìn thấy Carl thì hướng y vẫy vẫy tay.
“Đúng vậy a, hôm nay buôn bán thoạt nhìn không tệ nha!” Carl vừa trả lời, vừa thoát giày tiến vào gian phòng chỗ người phụ nữ đó.
Ryou do dự một chút, cũng đi theo vào.
“Sao có thể so với ngài chứ!” trong lúc vui đùa người phụ nữ kéo Carl ngồi xuống.
“Ngài nói chính là cậu bé này?” Carl bước qua một bên, toàn bộ thân hình Ryou đã rơi vào trong mắt người phụ nữ “Oa, còn xinh xắn hơn so với ngài nói, hơn nữa khí chất này… Chậc chậc, may mắn tôi không phải mở nam quán, bằng không nhất định sẽ không thả cậu ấy đi, cướp đoạt cũng phải tranh với ngài.”
Nghe lời nói lộ liễu như thế…, Ryou có chút mất tự nhiên, nhưng cậu vẫn mỉm cười với người phụ nữ kia, trở tay đóng cửa lại, sau đó cũng tìm một vị trí ngồi xuống.
“Được rồi, Miyoko, tôi nhờ cô tìm người sao rồi?” Carl không để ý trêu chọc của Miyoko, giống như chủ nhân cầm bình rượu trên bàn, rót cho mình một ly rượu.
“Đừng nóng vội như vậy nha, tôi làm việc ngài cũng không yên lòng sao?” Miyoko nhún nhún vai, cầm lấy cái chuông nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng rung lên.
Trong tiếng chuông trong trẻo, cửa lần nữa mở ra, một cô gái xinh đẹp hơi thở tràn ngập thanh xuân đi đến.
“Đây là Sae, hợp ý ngài chứ?” khi Miyoko nói chuyện, ra hiệu bảo cô nàng Sae ngồi xuống bên cạnh Ryou.
“Không tệ” Carl híp mắt, cô gái này không chỉ xinh đẹp, mà còn có loại khí tức ôn nhu, vừa nhìn chính là khéo hiểu lòng người, tuy nhìn qua tuổi có vẻ lớn hơn Ryou, nhưng giờ phút này ngồi ở cạnh Ryou, lại cực kỳ xứng đôi.
“Ngài Carl, đây là…” Ryou hoàn toàn bị tình huống hiện tại làm cho mơ hồ rồi.
Carl đi đến trước mặt Ryou, đưa tay vỗ nhẹ đầu cậu một chút “Thoải mái một chút, không cần phải áp chế chính mình nữa, nghĩ thế nào thì làm thế đó, như vậy, đối với chính mình và người khác đều có lợi!”
Ryou sờ sờ đầu, sao cậu cảm giác mình càng ngày càng lơ mơ.
“Thằng nhóc ngốc, đàn ông mà, phiền não nhiều thì nổ một phát là tốt rồi.” thấy bộ dạng Ryou còn trơ ra như thế, Carl nhịn không nói rõ “chuyện chi phí cậu không cần lo lắng, tôi sẽ phụ trách, nhưng cậu phải cùng cô nàng Sae xinh đẹp vui vẻ chơi đùa một chút!”
“Cái gì?” âm thanh Ryou kêu lên không phải sợ hãi, mà gần như kêu thảm thiết, vậy cũng được sao?
“Ha ha, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, hai chúng tôi sẽ không quấy rầy, Sae, cô phải chăm sóc tốt vị thiếu gia ngài Carl dẫn đến nha!” thấy bộ dạng Ryou như vậy, Miyoko che miệng mà cười, kiên quyết lôi kéo Carl còn đang uống ra khỏi phòng, còn vô cùng cẩn thận mà đóng kín cửa.
Đây là chuyện gì à? Lần đầu tiên, sự tình không phải giống mình nghĩ, hơn nữa sai lệch quá lớn khiến Ryou quả thực không biết nên ứng phó như thế nào.
“Anh kêu Lori phải không?” Đôi tay thon thon, móng tay sơn vàng xoa xoa khuôn mặt Ryou, “Không là lần đầu tiên chứ?”
“Không phải, nhưng tôi hôm nay không phải đến…” thấy Sae sát lại, Ryou đang do dự, nếu trực tiếp cự tuyệt như vậy phải chăng có chút tàn nhẫn.
“Ha ha, Ngài Carl rất lo lắng cho anh” Sae cắt ngang lời Ryou “Có phải chuyện gì anh cũng muốn đặt trong đáy lòng không? Dù sao chuyện trên đời này nói cùng không nói có gì khác biệt đâu, không giúp được gì mà còn phơi bày sự yếu ớt của bản thân.”
Ryou ngừng động tác né tránh, để Sae tùy ý hôn lên môi mình, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt nửa khép của Sae, khoảng cách gần như vậy, từ đồng tử của đối phương dường như có thể trực tiếp thấy rõ nỗi lòng của đối phương.
“Cùng loại người sao?” Ryou nở nụ cười, bắt đầu thật sự hiểu được dụng ý của Carl rồi, có đôi khi chỉ một câu của tiền bối còn hơn tự mình tìm kiếm một thời.
Cảm nhận thân thể Ryou trầm tĩnh lại, Sae cũng cười, cô đẩy ngã Ryou xuống chăn nệm đã được trải tốt trên mặt đất, mái tóc dài rủ xuống rơi rớt bên mặt Ryou, khiến Ryou sinh ra ảo giác trong không gian chỉ có mình và Sae.
“Có lẽ a, bởi vì tôi đã thấy, mà anh còn chưa.” Sae cởi xuống vòng tay to bản đeo trên cổ tay trái của mình, một vết sẹo dài dữ tợn xuất hiện trước mắt Ryou: “Thời điểm khi nghĩ giống anh, đây là thứ duy nhất tôi nhận được.”
Ryou kéo cổ tay Sae, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo, trong lòng cậu hiểu, nếu mình tiếp tục như vậy…, sớm muộn có một ngày cậu cũng sẽ đi đến con đường này, nhưng không biết khi đó bản thân có thể có vận may của Sae không, sống sót.
“Nhưng, tôi không thấy bất cứ hi vọng nào.” ánh mắt Ryou hoang mang, lúc này cậu mới thật sự giống một cậu bé mười sáu tuổi.
“Hi vọng luôn luôn có, chỉ là anh chưa thấy được.” Sae vuốt ve tóc Ryou, chàng trai trước mắt còn tuyệt vọng hơn mình tưởng tượng, “Đừng đem ánh mắt chăm chú vào một điểm, cứ tiếp tục nhìn xa một chút, anh sẽ phát hiện mọi việc không gay go như anh tưởng tượng.”
“Anh còn trẻ, bề ngoài lại xuất chúng như thế, những thứ này chính là tiền vốn của anh, anh còn cơ hội gỡ vốn.” Sae kéo tay trái Ryou, cẩn thận đem vòng tay đeo vào cổ tay cậu: “Quan trọng nhất là anh nhất định phải còn sống!”
“Sẽ thật cô đơn mất!” Ryou nhìn chiếc vòng trên tay, có chút trẻ con mà bĩu môi.
“Đi trên con đường này, ai mà có thể không cô đơn chứ?” Trông thấy vẻ mặt đáng yêu của Ryou, Sae cười rất vui vẻ, cô từ từ cởi bỏ nút áo Ryou, vuốt ve cơ thể thiếu niên tuy ngây ngô nhưng lại che dấu tiềm lực to lớn, “Cho nên như vậy mới cần nhiệt độ cơ thể nhau, để ý cho tôi vay một chút không?”
Ryou nở nụ cười, đây là một trong số ít nụ cười thật lòng của cậu trong khoảng thời gian này, cậu mạnh mẽ trở mình, ôm chặt Sae dưới thân thể…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.