Chương 1: Cây Vạn Tuế Nở Hoa.
Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
23/09/2023
Hứa Nguyện sống đến hai mươi tuổi, vẫn chưa từng nói qua chuyện yêu đương.
Vào một đêm trăng thanh gió mát, các cô gái trong ký túc xá nói chuyện phiếm, liền bắt đầu thay phiên nhau nói về những trải nghiệm về tình cảm mà bản thân đã trải qua.
Ký túc xá nữ nho nhỏ thế mà toàn nhân vật ngọa hổ tàng long, có người là một tay tình trường lão luyện từ hồi còn học mẫu giáo vẫn luôn không gián đoạn chuyện yêu đương, có người là Hải Vương cùng lúc một chân đạp mấy chiếc thuyền, cũng có người si tình đau khổ yêu thầm nam thần gần mười năm.
Khi đến phiên Hứa Nguyện, mọi người đều dỏng tai lên lắng nghe.
Hứa Nguyện ở trong bóng đêm ho nhẹ mấy cái, cố gắng tìm kiếm một tia dấu vết màu hồng phấn đã trải qua ở trong hồi ức, nhưng kết quả đại não lại một mảnh mờ mịt.
Cô chỉ có thể ăn ngay nói thật rằng chính mình là cẩu độc thân từ trong trứng nước, từ trước đến nay cũng chưa từng yêu thầm.
Tất cả bạn cùng phòng đều tỏ vẻ không tin.
Người bạn ở giường đối diện lăn long lóc bò dậy, nhéo nhéo mặt cô, không thể tin được nói: “Cậu lấy gương mặt thần tiên này đến nói với tớ, cậu chưa từng nói qua chuyện yêu đương?”
Hứa Nguyện đau đớn kêu lên, hất tay cô ấy ra, trong lòng có chút ủy khuất nói: “Tớ thề, tớ thật sự chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cũng chưa từng thích người nào.”
“Vậy cậu có biết mình ở bên ngoài nổi tiếng là phong lưu đa tình hay không? Mọi người đều đồn rằng cậu cùng một lúc một chân đạp mấy thuyền.”
Hứa nguyện vẻ mặt khiếp sợ: “Cái gì?! Tớ không có! Ngay cả tay nam sinh tớ còn chưa chạm qua.”
Cũng không thể trách mọi người đều tò mò đối với những chuyện tình đã trải qua trong quá khứ của Hứa Nguyện, dù sao thì cô cũng có một vẻ ngoài quá mê người, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như ngưng chi(mỡ đông), ánh mắt hàm xuân, thời điểm nhìn người khác trông cô xinh đẹp như một tiểu hồ ly.
Mọi người đều sôi nổi lần lượt chất vấn cô.
Bạn cùng phòng A: “Khoảng thời gian trước không phải cậu vừa mới đá bí thư chi đoàn sao?”
Hứa Nguyện: “Bọn tớ cũng chưa nói với nhau được mấy câu.”
Bạn cùng phòng B: “Người đứng nhất khoa văn ở trên tường tỏ tình của trường chúng ta đã viết cho cậu một bài thơ tình ý triền miên, vừa xem đã thấy rất hay.”
Hứa Nguyện: “Người đứng nhất là ai? Anh ta thích tớ?”
Bạn cùng phòng C: “Khoa thể dục có hai nam sinh còn bởi vì cậu mà đánh nhau tới mức phải chịu xử phạt, cậu không biết sao?”
Hứa Nguyện: “Chuyện này tớ biết, nhưng thật sự không phải vì tớ.”
Lúc đó cô đang xếp hàng ở căng tin, bên cạnh có hai nam sinh có lẽ là đã xảy ra mâu thuẫn với nhau, rồi đánh nhau ở ngay bên cạnh cô, cuối cùng vẫn là cô kêu người đến can ngăn.
Hứa nguyện sâu kín mà thở dài, cảm thán: "Tớ dường như không quá mẫn cảm đối với những chuyện này, đối với chuyện tình cảm cũng chạm nhiệt, yêu đương đối với tớ mà nói là chuyện rất khó.”
Giường trên thăm dò: “Yêu đương mới không khó, Hứa Nguyện, giữa nhất kiến chung tình và lâu ngày sinh tình, cậu là loại nào?”
“Nhất kiến chung tình nghe có vẻ không đáng tin cậy, tớ cảm thấy tớ hẳn là kiểu lâu ngày sinh tình.” Hứa nguyện suy tư một hồi, chậm rãi trả lời.
“Mấu chốt là thần kinh của cậu quá thô, người khác ám chỉ như hay theo đuổi cậu như thế nào, cậu đều không để ý đến, như thế này thì sao có thể sinh tình? Nếu không thì tìm mẫu người mà cậu thích thử hẹn hò?”
Hứa Nguyện ngây ngốc: “Tớ cũng không biết là mình thích mẫu người như thế a!”
Ba người còn lại đều không còn gì để nói, thổn thức một trận, quay đầu đi ngủ.
Kết quả sáng sớm hôm sau, Hứa Nguyện đi sân thể dục tập thể dục buổi sáng, chạy mệt ngồi đã đời rồi ngồi xuống đối diện sân bóng rổ uống nước, uống đến nửa chừng, ánh mắt quét đến một bóng hình trên sân bóng rổ, trong nháy mắt cô liền bất động.
Sống 20 năm, Hứa Nguyện mới biết được, mẫu người lý tưởng phải được tận mắt nhìn thấy, mới có thể rõ ràng hiểu rõ tâm ý của chính mình, mới biết được “A, thì ra gu của mình phải hoàn hảo như thế này.”
Bởi vì là sáng sớm, trên sân bóng rổ chỉ có thưa thớt một vài người, nam sinh ở chính giữa đại khái cao khoảng 1 mét 88, dáng người cao gầy, cơ bản chính là một cái móc quần áo di động.
Hứa Nguyện lặng lẽ đi vòng qua hàng rào thép gai của sân thể dục để nhìn rõ ràng hơn, anh ta có làn da màu lúa mạch, để tóc húi cua, mắt một mí, cười rộ lên trông vừa hư hỏng vừa đẹp trai, lúc không cười có một loại khí thế rất mạnh, là một người vô cùng chói mắt,ở trong đám đông chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Ánh sáng ban mai sáng ngời nhưng không nóng nực, chiếu vào tai trái của anh, tựa hồ có thứ gì lập loè một cái.
Hứa Nguyện híp mắt, nhìn một hồi lâu, mới ý thức được đó là một chiếc khuyên tai.
Trông vừa tươi mát thoải mái lại hoang dã, tựa như một con báo đen vừa mới ló đầu ra khỏi sương sớm, trong lòng Hứa Nguyện giống như là bị lửa đốt.
Trong nháy mắt kia, cái gì mà “Tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai(Đã từng soi bóng chim hồng khi bay qua)” “Ký kiến quân tử, Vân hồ bất hỉ(Khi đã gặp chàng rồi, Nói rằng làm sao mà chẳng vui tươi được ?)” đều hiện lên trong đầu cô.
Hứa Nguyện đối với anh nhất kiến chung tình, không phải anh thì không được, cây vạn tuế 20 năm rốt cuộc cũng nở hoa rồi.
Vào một đêm trăng thanh gió mát, các cô gái trong ký túc xá nói chuyện phiếm, liền bắt đầu thay phiên nhau nói về những trải nghiệm về tình cảm mà bản thân đã trải qua.
Ký túc xá nữ nho nhỏ thế mà toàn nhân vật ngọa hổ tàng long, có người là một tay tình trường lão luyện từ hồi còn học mẫu giáo vẫn luôn không gián đoạn chuyện yêu đương, có người là Hải Vương cùng lúc một chân đạp mấy chiếc thuyền, cũng có người si tình đau khổ yêu thầm nam thần gần mười năm.
Khi đến phiên Hứa Nguyện, mọi người đều dỏng tai lên lắng nghe.
Hứa Nguyện ở trong bóng đêm ho nhẹ mấy cái, cố gắng tìm kiếm một tia dấu vết màu hồng phấn đã trải qua ở trong hồi ức, nhưng kết quả đại não lại một mảnh mờ mịt.
Cô chỉ có thể ăn ngay nói thật rằng chính mình là cẩu độc thân từ trong trứng nước, từ trước đến nay cũng chưa từng yêu thầm.
Tất cả bạn cùng phòng đều tỏ vẻ không tin.
Người bạn ở giường đối diện lăn long lóc bò dậy, nhéo nhéo mặt cô, không thể tin được nói: “Cậu lấy gương mặt thần tiên này đến nói với tớ, cậu chưa từng nói qua chuyện yêu đương?”
Hứa Nguyện đau đớn kêu lên, hất tay cô ấy ra, trong lòng có chút ủy khuất nói: “Tớ thề, tớ thật sự chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cũng chưa từng thích người nào.”
“Vậy cậu có biết mình ở bên ngoài nổi tiếng là phong lưu đa tình hay không? Mọi người đều đồn rằng cậu cùng một lúc một chân đạp mấy thuyền.”
Hứa nguyện vẻ mặt khiếp sợ: “Cái gì?! Tớ không có! Ngay cả tay nam sinh tớ còn chưa chạm qua.”
Cũng không thể trách mọi người đều tò mò đối với những chuyện tình đã trải qua trong quá khứ của Hứa Nguyện, dù sao thì cô cũng có một vẻ ngoài quá mê người, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như ngưng chi(mỡ đông), ánh mắt hàm xuân, thời điểm nhìn người khác trông cô xinh đẹp như một tiểu hồ ly.
Mọi người đều sôi nổi lần lượt chất vấn cô.
Bạn cùng phòng A: “Khoảng thời gian trước không phải cậu vừa mới đá bí thư chi đoàn sao?”
Hứa Nguyện: “Bọn tớ cũng chưa nói với nhau được mấy câu.”
Bạn cùng phòng B: “Người đứng nhất khoa văn ở trên tường tỏ tình của trường chúng ta đã viết cho cậu một bài thơ tình ý triền miên, vừa xem đã thấy rất hay.”
Hứa Nguyện: “Người đứng nhất là ai? Anh ta thích tớ?”
Bạn cùng phòng C: “Khoa thể dục có hai nam sinh còn bởi vì cậu mà đánh nhau tới mức phải chịu xử phạt, cậu không biết sao?”
Hứa Nguyện: “Chuyện này tớ biết, nhưng thật sự không phải vì tớ.”
Lúc đó cô đang xếp hàng ở căng tin, bên cạnh có hai nam sinh có lẽ là đã xảy ra mâu thuẫn với nhau, rồi đánh nhau ở ngay bên cạnh cô, cuối cùng vẫn là cô kêu người đến can ngăn.
Hứa nguyện sâu kín mà thở dài, cảm thán: "Tớ dường như không quá mẫn cảm đối với những chuyện này, đối với chuyện tình cảm cũng chạm nhiệt, yêu đương đối với tớ mà nói là chuyện rất khó.”
Giường trên thăm dò: “Yêu đương mới không khó, Hứa Nguyện, giữa nhất kiến chung tình và lâu ngày sinh tình, cậu là loại nào?”
“Nhất kiến chung tình nghe có vẻ không đáng tin cậy, tớ cảm thấy tớ hẳn là kiểu lâu ngày sinh tình.” Hứa nguyện suy tư một hồi, chậm rãi trả lời.
“Mấu chốt là thần kinh của cậu quá thô, người khác ám chỉ như hay theo đuổi cậu như thế nào, cậu đều không để ý đến, như thế này thì sao có thể sinh tình? Nếu không thì tìm mẫu người mà cậu thích thử hẹn hò?”
Hứa Nguyện ngây ngốc: “Tớ cũng không biết là mình thích mẫu người như thế a!”
Ba người còn lại đều không còn gì để nói, thổn thức một trận, quay đầu đi ngủ.
Kết quả sáng sớm hôm sau, Hứa Nguyện đi sân thể dục tập thể dục buổi sáng, chạy mệt ngồi đã đời rồi ngồi xuống đối diện sân bóng rổ uống nước, uống đến nửa chừng, ánh mắt quét đến một bóng hình trên sân bóng rổ, trong nháy mắt cô liền bất động.
Sống 20 năm, Hứa Nguyện mới biết được, mẫu người lý tưởng phải được tận mắt nhìn thấy, mới có thể rõ ràng hiểu rõ tâm ý của chính mình, mới biết được “A, thì ra gu của mình phải hoàn hảo như thế này.”
Bởi vì là sáng sớm, trên sân bóng rổ chỉ có thưa thớt một vài người, nam sinh ở chính giữa đại khái cao khoảng 1 mét 88, dáng người cao gầy, cơ bản chính là một cái móc quần áo di động.
Hứa Nguyện lặng lẽ đi vòng qua hàng rào thép gai của sân thể dục để nhìn rõ ràng hơn, anh ta có làn da màu lúa mạch, để tóc húi cua, mắt một mí, cười rộ lên trông vừa hư hỏng vừa đẹp trai, lúc không cười có một loại khí thế rất mạnh, là một người vô cùng chói mắt,ở trong đám đông chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Ánh sáng ban mai sáng ngời nhưng không nóng nực, chiếu vào tai trái của anh, tựa hồ có thứ gì lập loè một cái.
Hứa Nguyện híp mắt, nhìn một hồi lâu, mới ý thức được đó là một chiếc khuyên tai.
Trông vừa tươi mát thoải mái lại hoang dã, tựa như một con báo đen vừa mới ló đầu ra khỏi sương sớm, trong lòng Hứa Nguyện giống như là bị lửa đốt.
Trong nháy mắt kia, cái gì mà “Tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai(Đã từng soi bóng chim hồng khi bay qua)” “Ký kiến quân tử, Vân hồ bất hỉ(Khi đã gặp chàng rồi, Nói rằng làm sao mà chẳng vui tươi được ?)” đều hiện lên trong đầu cô.
Hứa Nguyện đối với anh nhất kiến chung tình, không phải anh thì không được, cây vạn tuế 20 năm rốt cuộc cũng nở hoa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.