Chương 4: Con Gái Vì Người Mình Thích Mà Trang Điểm
Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
23/09/2023
Tạ Đoan trả tiền xong, cầm lấy cà phê của Hứa Nguyện rồi xoay người, đưa tới trước mặt cách cô khoảng 20cm.
Tim của Hứa Nguyện đập rất nhanh, cô vội vàng đưa tay tiếp nhận.
Trong số các cô gái, vóc người cao 1m68 của cô không tính là quá thấp, nhưng cũng chỉ cao đến cằm của Tạ Đoan, khi mặt đối mặt cô chỉ có thể ngẩng đầu lên nói chuyện với anh.
Cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt của Tạ Đoan ở khoảng cách gần, nghiêm túc nói: "Cảm ơn bạn học."
Diện mạo của anh khi nhìn gần tình xảo hơn nhiều so với khi nhìn từ xa, lông mày rậm, sống mũi cao, khóe môi cong xuống, mắt một mí rũ xuống, tròng mắt đen như mực, nhìn người có một loại tính công kích khó hiểu.
Sau khi cô dứt lời, trên mặt Tạ Đoan vẫn không có biểu tình gì, nhưng nhẹ nhàng gật đầu một cái, xem như đáp lại, sau đó xoay người làm bộ muốn rời đi.
Húa Nguyện gọi anh lại: "Bạn học chờ một chút, tôi là Hứa Nguyện của lớp 3 khoa tiếng Anh." Cô mỉm cười với anh: "Cậu đang học ở lớp nào, tôi sẽ tìm thời gian để trả lại tiền cho cậu."
Tạ Đoan vừa định chuẩn bị rời đi, nghe được lời nói của cô, bước chân dừng lại, ánh mắt cứ như vậy dừng lại trên mặt cô.
Một giây, hai giây, rồi ba giây.
Hứa Nguyện bị anh nhìn thẳng thừng như vậy, trong lòng có chút chột dạ, trong lúc nhất thời trong đầu cô hiện ra vô số ý niệm ——
Chẳng lẽ chuyện mình cố ý bắt chuyện với anh ấy đã bị nhìn ra? Rõ ràng mình diễn rất tốt cơ mà, hay là trên mặt mình có dính thứ gì? Buổi sáng mình còn cố ý dậy sớm ăn mặc trang điểm theo kiểu thanh thuần động lòng người…
"Tạ Đoan khoa tài chính." Anh thu hồi tầm mắt, câu sau tăng thêm ngữ khí, bổ sung: "Tiền không cần trả lại."
Hứa Nguyện nhìn bóng dáng rời đi của anh, ở trong lòng so sánh với trước kia.
Nếu đã biết tên và chuyên ngành của nhau, thì không còn là người xa lạ chưa từng gặp nhau nữa, sau này gặp nhau trong khuôn viên trường, ít nhất có thể danh chính ngôn thuận chào hỏi một câu.
Trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng thấy cô ôm lon cà phê cười ngây ngô, không nhịn được liền hỏi: “Chuyện có thuận lợi không?”
Hứa Nguyện nháy mắt trả lời cô ấy: “Rất thuận lợi.”
Hứa Nguyện dương dương tự đắc kể lại chuyện đã xảy ra ở 711.
Tuy nhìn bề ngoài Tạ Đoan có chút hung dữ, nhưng anh không có bó tay bàng quan, vẫn nguyện ý giúp đỡ cô, chứng tỏ mình vẫn có sức hấp dẫn.
"Cho nên, lần sau cậu muốn đến lớp của anh ấy để xin anh wechat của anh ấy sao?"
"Mới không, khẳng định anh ấy sẽ không chịu."
Hứa Nguyện đã có ý tưởng: "Nhưng tớ có thể đưa nước cho anh ấy, đưa nước anh ấy sẽ không từ chối."
Tiền cà phê đủ để cô có thể đưa nước cho anh bốn lần, cô hao tổn tâm tư chính là vì để có lý do quang minh chính đại có thể tiếp cận anh.
Hứa Nguyện sống non nửa đời người, muốn yêu đương thì đã sớm nói rồi, nói đi nói lại vẫn là ánh mắt tương đối cao, đối với chuyện tình cảm cũng tương đối thận trọng, khó khăn lắm mới gặp được người thích, tự nhiên phải cẩn thận bước từng bước một, để cho đối phương cảm nhận được cô có hảo cảm đối với anh nhưng sẽ không cảm thấy cô là một người tùy tiện.
Mà Tạ Đoan là người có kỷ luật, cuộc sống riêng tư cũng không hỗn loạn, lấy tướng mạo của anh muốn nói chuyện yêu đương không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao. Nghe nói trước đây anh có một người bạn gái, nhưng đã là chuyện hơn một năm trước, nghe nói là ở bên nhau từ hồi cao trung(cấp ba), sau khi lên đại học phải tách hai nơi, tình cảm phai nhạt mới chia tay trong hòa bình.
Anh không phải loại nam sinh ỷ vào chuyện mình có chút tư sắc, thì người tới liền không cự tuyệt tùy tiện làm bậy.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Nguyện đi tập thể dục trước nửa giờ, chạy bộ xong hội Tạ Đoan vẫn còn chưa đến sân bóng rổ.
Nhân cơ hội này cô lại trở về ký túc xá, cởi quần áo thể thao ra, thay một chiếc váy liền màu trắng, bên ngoài lại phủ một chiếc áo khoác dệt kim màu đen, tết tóc hai bím rủ xuống trước ngực, nhìn vào trong gương ngó trái ngó phải, cảm thấy thanh thuần lại trẻ trung, chính mình cũng cực kỳ hài lòng.
Ôm gương tự soi trong chốc lát, Hứa Nguyện lại cảm thấy màu môi có chút nhạt, vì thế kề sát vào gương, tinh tế phủ thêm một lớp son mỏng, mím mím môi. Cô cầm lấy cọ môi và người trong gương nhìn nhau một chút, đột nhiên nở nụ cười.
Con gái vì người mình thích mà trang điểm, loại cảm giác xa lạ này, Hứa Nguyện cảm thấy cũng không tệ lắm.
Tim của Hứa Nguyện đập rất nhanh, cô vội vàng đưa tay tiếp nhận.
Trong số các cô gái, vóc người cao 1m68 của cô không tính là quá thấp, nhưng cũng chỉ cao đến cằm của Tạ Đoan, khi mặt đối mặt cô chỉ có thể ngẩng đầu lên nói chuyện với anh.
Cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt của Tạ Đoan ở khoảng cách gần, nghiêm túc nói: "Cảm ơn bạn học."
Diện mạo của anh khi nhìn gần tình xảo hơn nhiều so với khi nhìn từ xa, lông mày rậm, sống mũi cao, khóe môi cong xuống, mắt một mí rũ xuống, tròng mắt đen như mực, nhìn người có một loại tính công kích khó hiểu.
Sau khi cô dứt lời, trên mặt Tạ Đoan vẫn không có biểu tình gì, nhưng nhẹ nhàng gật đầu một cái, xem như đáp lại, sau đó xoay người làm bộ muốn rời đi.
Húa Nguyện gọi anh lại: "Bạn học chờ một chút, tôi là Hứa Nguyện của lớp 3 khoa tiếng Anh." Cô mỉm cười với anh: "Cậu đang học ở lớp nào, tôi sẽ tìm thời gian để trả lại tiền cho cậu."
Tạ Đoan vừa định chuẩn bị rời đi, nghe được lời nói của cô, bước chân dừng lại, ánh mắt cứ như vậy dừng lại trên mặt cô.
Một giây, hai giây, rồi ba giây.
Hứa Nguyện bị anh nhìn thẳng thừng như vậy, trong lòng có chút chột dạ, trong lúc nhất thời trong đầu cô hiện ra vô số ý niệm ——
Chẳng lẽ chuyện mình cố ý bắt chuyện với anh ấy đã bị nhìn ra? Rõ ràng mình diễn rất tốt cơ mà, hay là trên mặt mình có dính thứ gì? Buổi sáng mình còn cố ý dậy sớm ăn mặc trang điểm theo kiểu thanh thuần động lòng người…
"Tạ Đoan khoa tài chính." Anh thu hồi tầm mắt, câu sau tăng thêm ngữ khí, bổ sung: "Tiền không cần trả lại."
Hứa Nguyện nhìn bóng dáng rời đi của anh, ở trong lòng so sánh với trước kia.
Nếu đã biết tên và chuyên ngành của nhau, thì không còn là người xa lạ chưa từng gặp nhau nữa, sau này gặp nhau trong khuôn viên trường, ít nhất có thể danh chính ngôn thuận chào hỏi một câu.
Trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng thấy cô ôm lon cà phê cười ngây ngô, không nhịn được liền hỏi: “Chuyện có thuận lợi không?”
Hứa Nguyện nháy mắt trả lời cô ấy: “Rất thuận lợi.”
Hứa Nguyện dương dương tự đắc kể lại chuyện đã xảy ra ở 711.
Tuy nhìn bề ngoài Tạ Đoan có chút hung dữ, nhưng anh không có bó tay bàng quan, vẫn nguyện ý giúp đỡ cô, chứng tỏ mình vẫn có sức hấp dẫn.
"Cho nên, lần sau cậu muốn đến lớp của anh ấy để xin anh wechat của anh ấy sao?"
"Mới không, khẳng định anh ấy sẽ không chịu."
Hứa Nguyện đã có ý tưởng: "Nhưng tớ có thể đưa nước cho anh ấy, đưa nước anh ấy sẽ không từ chối."
Tiền cà phê đủ để cô có thể đưa nước cho anh bốn lần, cô hao tổn tâm tư chính là vì để có lý do quang minh chính đại có thể tiếp cận anh.
Hứa Nguyện sống non nửa đời người, muốn yêu đương thì đã sớm nói rồi, nói đi nói lại vẫn là ánh mắt tương đối cao, đối với chuyện tình cảm cũng tương đối thận trọng, khó khăn lắm mới gặp được người thích, tự nhiên phải cẩn thận bước từng bước một, để cho đối phương cảm nhận được cô có hảo cảm đối với anh nhưng sẽ không cảm thấy cô là một người tùy tiện.
Mà Tạ Đoan là người có kỷ luật, cuộc sống riêng tư cũng không hỗn loạn, lấy tướng mạo của anh muốn nói chuyện yêu đương không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao. Nghe nói trước đây anh có một người bạn gái, nhưng đã là chuyện hơn một năm trước, nghe nói là ở bên nhau từ hồi cao trung(cấp ba), sau khi lên đại học phải tách hai nơi, tình cảm phai nhạt mới chia tay trong hòa bình.
Anh không phải loại nam sinh ỷ vào chuyện mình có chút tư sắc, thì người tới liền không cự tuyệt tùy tiện làm bậy.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Nguyện đi tập thể dục trước nửa giờ, chạy bộ xong hội Tạ Đoan vẫn còn chưa đến sân bóng rổ.
Nhân cơ hội này cô lại trở về ký túc xá, cởi quần áo thể thao ra, thay một chiếc váy liền màu trắng, bên ngoài lại phủ một chiếc áo khoác dệt kim màu đen, tết tóc hai bím rủ xuống trước ngực, nhìn vào trong gương ngó trái ngó phải, cảm thấy thanh thuần lại trẻ trung, chính mình cũng cực kỳ hài lòng.
Ôm gương tự soi trong chốc lát, Hứa Nguyện lại cảm thấy màu môi có chút nhạt, vì thế kề sát vào gương, tinh tế phủ thêm một lớp son mỏng, mím mím môi. Cô cầm lấy cọ môi và người trong gương nhìn nhau một chút, đột nhiên nở nụ cười.
Con gái vì người mình thích mà trang điểm, loại cảm giác xa lạ này, Hứa Nguyện cảm thấy cũng không tệ lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.