Chương 14: Quay về với cô được không em?
antu2404
18/04/2022
Ngày hôm nay cũng như bao ngày khác, cô vẫn lo lắng, không biết Hy đang nơi đâu, nhấc máy lên và gọi cho Bảo như thường lệ
- Em nghe đây cô
- Đã tìm được Hy giúp cô chưa Bảo?
- Dạ ..... vẫn ..... vẫn chưa !
Cạchhhh
Điện thoại cô rớt xuống đất, bên đầu dây bên kia, Bảo cũng nghe tiếng, xót xa cho cô, nó nói :
- À, cô ơi. Hy.....Hy đang trên máy bay
Cô nghe thoang thoảng, vội cầm lại điện thoại hỏi gấp :
- Hy đang ở đâu em?
- Trên..... trên máy..... bay. Hy đi du học ở Mỹ, Hy bảo tụi em giấu cô cho đến khi Hy đi, chúng em xin lỗi cô
- Đi chưa? - cô vừa mặc vội áo khoác, mang vội đôi giày
- Dạ 20 phút nữa cất cánh, tại sân bay TSN
- Được rồi, đợi cô, cô tới liền
Nói rồi, cô cúp máy, phi xe nhanh đến đấy, mong muốn được gặp Hy lần cuối, vừa chạy cô vừa khóc, sợ không gặp được Hy
Cô chạy thật nhanh lên tuyến máy bay XYZ, thấy bọn bạn của Hy đang đứng nhìn vào trong máy bay, tay vẫy vẫy chào tạm biệt Hy, chợt trông thấy cô, Bảo đi lại kéo cô tới chỗ bọn nó đang đứng, Trà My ra hiệu cho Hy rằng cô Băng đã tới, Cô nhìn Hy, mắt ướt đẫm, đau buồn, lắc đầu mếu máo khóc. Cô không muốn Hy đi. Hy nhìn cô, rồi quay mặt đi, cô càng đau buồn và thất vọng, cô nghĩ Hy giận cô vì cô đã đối xử không tốt, nói những lời quá đáng với Hy, cô tự trách mình.
" 5 phút nữa máy bay cất cánh, quý khách vào vị trí và thắt dây an toàn cẩn thận "
Hy lo lắng cho cô, sợ cô thêm đau buồn, thất vọng, mở điện thoại lên định gọi cho Bảo để nói vài điều với cô, thì.... Bảo đã gọi cho Hy trước, Hy bắt máy
- Em đừng đi được không? Cô xin lỗi vì đã nặng lời với em, do cô sai, đừng đi mà
Nó cố gượng để không khóc, gồng giọng mạnh mẽ
- Không ai sai cả, em muốn sự nghiệp sau này vững chắc hơn, cô bảo trọng, giữ gìn sức khoẻ, em sẽ không quên cô.
Nói rồi, nó cúp máy, tắt điện thoại, máy bay cất cánh, ánh mắt buồn bã của cô nhìn mãi vào ô cửa nó đang ngồi, nó không nhìn cô, cô càng tin rằng cô đã sai, cô đã quá đáng. Cô khóc nức nở, ngước nhìn lên bầu trời xang thẳm cho đến khi máy bay bay xa.
Ba đứa thấy cô không ổn, dìu cô về. Về đến nhà, cô khoá cửa lại, nhốt mình trong phòng, khóc lớn, trong lúc nước mắt rơi đầm đìa, cô chợt cảm thấy trong tim cô, An Hy đã có chút gì đó làm cô rung động, làm cô nhận thấy cô càng không muốn Hy rời xa mình.
CÔ NHỚ EM, QUAY VỀ VỚI CÔ ĐƯỢC KHÔNG? AN HY ❤️
——————————————————————
Chúc các bạn có một buổi tối vui vẻ ????
- Em nghe đây cô
- Đã tìm được Hy giúp cô chưa Bảo?
- Dạ ..... vẫn ..... vẫn chưa !
Cạchhhh
Điện thoại cô rớt xuống đất, bên đầu dây bên kia, Bảo cũng nghe tiếng, xót xa cho cô, nó nói :
- À, cô ơi. Hy.....Hy đang trên máy bay
Cô nghe thoang thoảng, vội cầm lại điện thoại hỏi gấp :
- Hy đang ở đâu em?
- Trên..... trên máy..... bay. Hy đi du học ở Mỹ, Hy bảo tụi em giấu cô cho đến khi Hy đi, chúng em xin lỗi cô
- Đi chưa? - cô vừa mặc vội áo khoác, mang vội đôi giày
- Dạ 20 phút nữa cất cánh, tại sân bay TSN
- Được rồi, đợi cô, cô tới liền
Nói rồi, cô cúp máy, phi xe nhanh đến đấy, mong muốn được gặp Hy lần cuối, vừa chạy cô vừa khóc, sợ không gặp được Hy
Cô chạy thật nhanh lên tuyến máy bay XYZ, thấy bọn bạn của Hy đang đứng nhìn vào trong máy bay, tay vẫy vẫy chào tạm biệt Hy, chợt trông thấy cô, Bảo đi lại kéo cô tới chỗ bọn nó đang đứng, Trà My ra hiệu cho Hy rằng cô Băng đã tới, Cô nhìn Hy, mắt ướt đẫm, đau buồn, lắc đầu mếu máo khóc. Cô không muốn Hy đi. Hy nhìn cô, rồi quay mặt đi, cô càng đau buồn và thất vọng, cô nghĩ Hy giận cô vì cô đã đối xử không tốt, nói những lời quá đáng với Hy, cô tự trách mình.
" 5 phút nữa máy bay cất cánh, quý khách vào vị trí và thắt dây an toàn cẩn thận "
Hy lo lắng cho cô, sợ cô thêm đau buồn, thất vọng, mở điện thoại lên định gọi cho Bảo để nói vài điều với cô, thì.... Bảo đã gọi cho Hy trước, Hy bắt máy
- Em đừng đi được không? Cô xin lỗi vì đã nặng lời với em, do cô sai, đừng đi mà
Nó cố gượng để không khóc, gồng giọng mạnh mẽ
- Không ai sai cả, em muốn sự nghiệp sau này vững chắc hơn, cô bảo trọng, giữ gìn sức khoẻ, em sẽ không quên cô.
Nói rồi, nó cúp máy, tắt điện thoại, máy bay cất cánh, ánh mắt buồn bã của cô nhìn mãi vào ô cửa nó đang ngồi, nó không nhìn cô, cô càng tin rằng cô đã sai, cô đã quá đáng. Cô khóc nức nở, ngước nhìn lên bầu trời xang thẳm cho đến khi máy bay bay xa.
Ba đứa thấy cô không ổn, dìu cô về. Về đến nhà, cô khoá cửa lại, nhốt mình trong phòng, khóc lớn, trong lúc nước mắt rơi đầm đìa, cô chợt cảm thấy trong tim cô, An Hy đã có chút gì đó làm cô rung động, làm cô nhận thấy cô càng không muốn Hy rời xa mình.
CÔ NHỚ EM, QUAY VỀ VỚI CÔ ĐƯỢC KHÔNG? AN HY ❤️
——————————————————————
Chúc các bạn có một buổi tối vui vẻ ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.