Chương 11
Nhất Chỉ Lan Châu
25/04/2022
Tống Như Ca và Hà Ngộ Ngộ cũng không nói chuyện với nhau bao lâu, vì Hà Ngộ Ngộ còn có việc cần phải làm.
Lúc Hà Ngộ Ngộ lên xe, vẫy tay với Tống Như Ca, cho đến khi không nhìn thấy cô ấy nữa.
Lúc đến bệnh viện, cha nuôi của Tần Mạt Xá còn đang ăn cháo.
Ông ta thấy Hà Ngộ Ngộ đi vào, lập tức buông cái muỗng trong tay.
"Phục hồi không tồi." Hà Ngộ Ngộ đi vào nói.
Nhiễm Thành cười nói, "Cảnh sát Hà."
Lưu Dương trêu đùa, "Không ngờ ông bị thương ở bụng, sớm hồi phục tốt như vậy."
Hà Ngộ Ngộ liếc anh ta một cái.
Lưu Dương lập tức im lặng.
"Bà Nhiễm thế nào rồi?" Hà Ngộ Ngộ ngồi lên chiếc ghế đẩu màu xanh lam ở trong phòng.
"Bà ấy còn chưa tỉnh." Nhiễm Thành nói.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, "Bây giờ, ông có thể nói cho tôi biết, có chuyện gì đã xảy ra chưa?"
Nhiễm Thành do dự, ông ta đặt chén cháo sang một bên.
"Đúng như cô nói, chúng tôi thật có lỗi với Tần Mạt Xá." Nhiễm Thành vừa mở miệng, nước mắt đã lăn dài.
Hà Ngộ Ngộ cẩn trọng nghe từng lời.
Nhiễm Thành lấy tay lau nước mắt, "Từ lúc chúng tôi nhặt con bé về nuôi, con bé chưa có một ngày nào được sống tốt, mẹ của con bé." Ông ta dừng lại một chút, "Không phải, là mẹ nuôi của con bé, ngày thường đối xử với con bé rất khắc nghiệt."
"Đến nổi khi còn đi học đại học, con bé đã phải ra ngoài kiếm việc làm thêm." Nhiễm Thành nhìn Hà Ngộ Ngộ với ánh mắt xấu hổ.
Hà Ngộ Ngộ hiểu ra, bảo những người khác đi ra ngoài, "Tiếp tục đi."
"Cách đó không lâu, con bé tìm được một người giàu có ở chung cư Nam Sơn." Nhiễm Thành tiếp tục nói.
"Chỉ là... đó là phụ nữ." Nhiễm Thành rất xẩu hổ khi nói ra.
Hà Ngộ Ngộ nhíu mày, là sao đây?
"Người phụ nữ đó là ai, ông biết không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Nhiễm Thành lắc đầu, "Tôi không biết, tôi chưa thấy bao giờ. Chỉ là hàng tháng, Tần Mạt Xá cố định sẽ gửi một khoản tiền về nhà."
"Gửi vào trong thẻ à?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Nhiễm Thành gật đầu.
"Chúng tôi chưa từng gặp cô ta, chỉ biết cô ta có rất nhiều tiền." Nhiễm Thành nhấn mạnh mấy từ rất nhiều tiền.
"Là ai vào nhà định giết các người?" Hà Ngộ Ngộ lại hỏi.
Nhiễm Thành nhớ lại, "Đó là một người đàn ông, trông rất gầy, nhưng mà rất khoẻ. Chúng tôi bị đánh ngất xỉu, sau khi tỉnh dậy thì thấy anh ta đang ngồi lắp bẫy."
"Ông không biết chuyện gì khác nữa sao?" Hà Ngộ Ngộ ghi chú trong sổ.
"Không có."
Hà Ngộ Ngộ nhìn ra ngoài cửa sổ, đã trễ lắm rồi, có hỏi nữa cũng không hỏi ra được gì.
"Còn nữa, chúng tôi muốn mở quan tài khám nghiệm thi thể Tần Mạt Xá." Hà Ngộ Ngộ nói.
Nhiễm Thành lập tức căng thẳng, ""Không được!"
"Tôi chỉ đến thông báo cho ông iết." Hà Ngộ Ngộ từ từ đội mũ lên, nhẹ giọng nói.
"...."
Nhiễm Thành không biết nói gì hơn.
Hà Ngộ Ngộ đi đến bên cạnh ông ta, nhìn bình truyền dịch, "Tại sao hai người chưa làm tang lễ cho Tần Mạt Xá."
"Không có tiền." Ánh mắt Nhiễm Thành trốn tránh.
Hà Ngộ Ngộ cười nhạo, "Một tháng được mấy trăm nghìn tệ, có chút tiền cũng không lấy ra được sao?"
"Tất cả, đều bị con trai tôi lấy đi rồi." Nhiễm Thành quay đầu nhìn chỗ khác, không dám nhìn Hà Ngộ Ngộ.
"Nói, rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Hà Ngộ Ngộ nghiêm giọng nói, người đàn ông tên Nhiễm Thành không thành thật một chút nào, nói dối cũng lung tung bậy bạ.
Nhiễm Thành sờ cánh tay đang truyền dịch của ông, bởi vì truyền dịch khá lâu, tay có chút cứng đờ, "Có người cho chúng tôi một khoản tiền, nói trực tiếp mang Tần Mạt Xá đi chôn là được, không cần được hoả táng."
"Chỉ vì chút tiền này sao?" Hà Ngộ Ngộ nhíu mày.
Nhiễm Thành gật đầu, "Chôn ở Hương Sơn."
Hà Ngộ Ngộ nhịn xuống, khống chế không được đánh người, lúc trước nếu không có khả năng thì đừng nhận nuôi! Hai người không xứng đáng làm cha làm mẹ!
Cô xoay người định rời đi, nhưng vẫn quay đầu lại dặn dò, "Nghỉ ngơi cho tốt."
Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, thì Nhiễm Lập gọi cô lại.
"Cảnh sát Hà, tôi muốn hỏi con trai tôi đang ở đâu?" Nhiễm Thành hô lên.
Bây giờ, Hà Ngộ Ngộ rất muốn nói "Đã chết.", nhưng là một cảnh sát nhân dân, trên đầu là quốc gia, trước ngực là người dân, không cho phép cô làm thế.
"Đồn cảnh sát, rất an toàn." Hà Ngộ Ngộ nói xong liền đi ra cửa.
"Kiểm tra sao kê thẻ ngân hàng của Nhiễm Thành và Cát Mai ngay lập tức." Hà Ngộ Ngộ nói với Lưu Dương.
Hai người vội vàng trở về đồn cảnh sát.
Hà Ngộ Ngộ chưa kịp cởi mũ thì Nguỵ Mai đã đi vào trong văn phòng.
"Có thể lấy CCTV ở chung cư Nam Sơn trong vòng mấy tháng gần đây không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Nguỵ Mai lập tức đưa CCTV ra.
"Nhanh như vậy?" Hà Ngộ Ngộ ngạc nhiên.
"Trước đây, em đã làm việc này rồi, chẳng qua người nhà Tần Mạt Xá không đồng ý khám nghiệm tử thi, cho nên đành phải gác lại." Nguỵ Mai dựa lưng vào ghế cắn hạt dưa.
Hà Ngộ Ngộ xem kỹ CCTV, người đó đúng là phụ nữ.
Hai người có vẻ rất thân thiết, nắm tay nhau bước ra khỏi bãi đậu xe, người phụ nữ kia dáng người rất đẹp, còn mang khẩu trang và kính râm.
"Đây là ai?" Hà Ngộ Ngộ chỉ vào trong màn hình hỏi.
"Cho chị xem cái này." Nguỵ Mai lại đổi sang CCTV khác, trong đó là gương mặt của người phụ nữ kia.
Cư nhiên là Triệu Lộ!
Mấy năm trước, người này được mệnh danh là nữ hoàng phim truyền hình, sau này bị tung ra tin nuôi tiểu quỷ, sau đó sự nghiệp sa sút dần.
Nghe đâu là tiểu quỷ quật.
"Liệu Tống Như Ca có quen biết cô ấy không?" Hà Ngộ Ngộ nói thầm.
Nguỵ Mai liếc cô một cái, "Cho dù có quen thì người ta sẽ nói cho chị nghe về chuyện trong giới à?"
"Vẫn nên đi hỏi." Hà Ngộ Ngộ ngồi vào ghế, trước tiên là nhắn tin cho Tống Như Ca.
[Cô Tống, bây giờ có tiện nghe điện thoại không?]
Ở bên kia, Tống Như Ca đang nằm trong bồn tắm, tay bưng ly rượu đỏ ngâm nước nóng, thân thể trắng như ngọc của cô đang nằm trong lớp bọt xà phòng, những đường nét uyển chuyển từ trên cao đổ xuống.
Nghe tiếng thông báo tin nhắn, Tống Như Ca cầm điện thoại.
Thì ra là Hà Ngộ Ngộ, cô vô ý thức mỉm cười, sau đó gõ mấy chữ trên màn hình điện thoại.
[Tiện.]
Hà Ngộ Ngộ lập tức gọi điện thoại cho Tống Như Ca.
"Xin chào Cô Tống, tôi là cảnh sát Hà Ngộ Ngộ." Cô nghiêm túc giới thiệu bản thân.
Tống Như Ca khẽ cười, "Xin chào, tôi là diễn viên chính của <>, Tống Như Ca."
"Thực xin lỗi Cô Tống, đã khuya rồi mà còn quấy rầy cô." Hà Ngộ Ngộ lấy cuốn sổ ra chuẩn bị ghi chú.
"Nào có gì mà xin lỗi, đây là trách nhiệm của một công dân, vì cảnh sát mà cống hiến!" Tống Như Ca mở loa ngoài, thoải mái dựa vào cạnh bồn tắm.
"Cô có quen biết Triệu Lộ không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Tống Như Ca thiếu chút nữa buột miệng nói "Đồ chơi ngải à", cô uống ngụm rượu từ từ nói, "Biết."
"Gần đây, cô có gặp cô ấy không?"
"Gần đây, không có gặp mặt. Nhưng mà... phải rồi! Tôi nhớ ra, Tần Mạt Xá chẳng phải là chim hoàng yến được cô ta bao nuôi sao?" Tống Như Ca thật sự rất lo lắng về trí nhớ của bản thân, bình thường nó chỉ được dùng để nhớ kịch bản và... tài sản của cô ấy.
Hà Ngộ Ngộ lên tiếng, sau đó nói, "Là chuyện này đó."
Bản thân cô cũng có vấn đề, lúc trước do người nhà Tần Mạt Xá quấy rầy, cho nên chuyện này bị gác lại, chưa từng nghĩ đến, hai vụ án này có liên quan lớn như thế.
"Bây giờ, cô có tiện gặp mặt không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
"Tôi... đang tắm à nha." Tống Như Ca uống cạn ly rượu vang đỏ.
"...."
Hà Ngộ Ngộ trầm mặc.
"Tôi đến tìm cô được không?"
Tống Như Ca nghe Hà Ngộ Ngộ nói lời này, cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Mặc dù người ta vì chuyện công mà đến, nhưng mà từ lỗ tai cô, thì chính là.... Khụ khụ.
"Được rồi." Tống Như Ca lên tiếng, báo địa chỉ sau đó rời khỏi bồn tắm.
Cô xối những bọt xà phòng trên người, ở trong phòng tắm thay đồ.
Tủ quần áo của Tống Như Ca rất lớn, đủ loại quần áo mới, mỗi thương hiệu khi ra mắt bộ sư tập mới đều sẽ gửi đến đây, thật sự không thể mặc hết được, rộng hơn hai trăm mét vuông.
"Mình nên mặc cái gì đây?" Tống Như Ca nhìn vào tủ quần áo của cô.
Không quá giản dị nhưng không được quá trang trọng.
Cô chọn một chiếc váy ngủ màu đen có viền ren, cổ áo hở đến ngực vừa đủ để khoe nơi đáng tự hào nhất.
Khoan đã, tại sao cô lại phải khoe dáng người ra làm cái gì?
Mặc thế này, Hà Ngộ Ngộ có cảm thấy cô hơi lố không?
Thôi bỏ đi, vẫn nên thay cái khác.
Cuối cùng, cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng tay phồng, một chiếc quần tây màu đen bằng tơ lụa và một chiếc thắt lưng màu xanh lam, nhìn rất thanh lịch nhưng không kém phần sang trọng.
Nguỵ Mai thấy Hà Ngộ Ngộ chuẩn bị đi ra ngoài, lập tức gọi lại, "Này, chị đi đâu thế?"
Hà Ngộ Ngộ vốn dĩ đã đi tới cửa, cô đành lộn một vòng đến bên tai Nguỵ Mai nói, "Nhà Tống Như Ca."
Nguỵ Mai hét lên một tiếng chói tai: "A a a a a a a!"
Lúc Hà Ngộ Ngộ lên xe, vẫy tay với Tống Như Ca, cho đến khi không nhìn thấy cô ấy nữa.
Lúc đến bệnh viện, cha nuôi của Tần Mạt Xá còn đang ăn cháo.
Ông ta thấy Hà Ngộ Ngộ đi vào, lập tức buông cái muỗng trong tay.
"Phục hồi không tồi." Hà Ngộ Ngộ đi vào nói.
Nhiễm Thành cười nói, "Cảnh sát Hà."
Lưu Dương trêu đùa, "Không ngờ ông bị thương ở bụng, sớm hồi phục tốt như vậy."
Hà Ngộ Ngộ liếc anh ta một cái.
Lưu Dương lập tức im lặng.
"Bà Nhiễm thế nào rồi?" Hà Ngộ Ngộ ngồi lên chiếc ghế đẩu màu xanh lam ở trong phòng.
"Bà ấy còn chưa tỉnh." Nhiễm Thành nói.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, "Bây giờ, ông có thể nói cho tôi biết, có chuyện gì đã xảy ra chưa?"
Nhiễm Thành do dự, ông ta đặt chén cháo sang một bên.
"Đúng như cô nói, chúng tôi thật có lỗi với Tần Mạt Xá." Nhiễm Thành vừa mở miệng, nước mắt đã lăn dài.
Hà Ngộ Ngộ cẩn trọng nghe từng lời.
Nhiễm Thành lấy tay lau nước mắt, "Từ lúc chúng tôi nhặt con bé về nuôi, con bé chưa có một ngày nào được sống tốt, mẹ của con bé." Ông ta dừng lại một chút, "Không phải, là mẹ nuôi của con bé, ngày thường đối xử với con bé rất khắc nghiệt."
"Đến nổi khi còn đi học đại học, con bé đã phải ra ngoài kiếm việc làm thêm." Nhiễm Thành nhìn Hà Ngộ Ngộ với ánh mắt xấu hổ.
Hà Ngộ Ngộ hiểu ra, bảo những người khác đi ra ngoài, "Tiếp tục đi."
"Cách đó không lâu, con bé tìm được một người giàu có ở chung cư Nam Sơn." Nhiễm Thành tiếp tục nói.
"Chỉ là... đó là phụ nữ." Nhiễm Thành rất xẩu hổ khi nói ra.
Hà Ngộ Ngộ nhíu mày, là sao đây?
"Người phụ nữ đó là ai, ông biết không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Nhiễm Thành lắc đầu, "Tôi không biết, tôi chưa thấy bao giờ. Chỉ là hàng tháng, Tần Mạt Xá cố định sẽ gửi một khoản tiền về nhà."
"Gửi vào trong thẻ à?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Nhiễm Thành gật đầu.
"Chúng tôi chưa từng gặp cô ta, chỉ biết cô ta có rất nhiều tiền." Nhiễm Thành nhấn mạnh mấy từ rất nhiều tiền.
"Là ai vào nhà định giết các người?" Hà Ngộ Ngộ lại hỏi.
Nhiễm Thành nhớ lại, "Đó là một người đàn ông, trông rất gầy, nhưng mà rất khoẻ. Chúng tôi bị đánh ngất xỉu, sau khi tỉnh dậy thì thấy anh ta đang ngồi lắp bẫy."
"Ông không biết chuyện gì khác nữa sao?" Hà Ngộ Ngộ ghi chú trong sổ.
"Không có."
Hà Ngộ Ngộ nhìn ra ngoài cửa sổ, đã trễ lắm rồi, có hỏi nữa cũng không hỏi ra được gì.
"Còn nữa, chúng tôi muốn mở quan tài khám nghiệm thi thể Tần Mạt Xá." Hà Ngộ Ngộ nói.
Nhiễm Thành lập tức căng thẳng, ""Không được!"
"Tôi chỉ đến thông báo cho ông iết." Hà Ngộ Ngộ từ từ đội mũ lên, nhẹ giọng nói.
"...."
Nhiễm Thành không biết nói gì hơn.
Hà Ngộ Ngộ đi đến bên cạnh ông ta, nhìn bình truyền dịch, "Tại sao hai người chưa làm tang lễ cho Tần Mạt Xá."
"Không có tiền." Ánh mắt Nhiễm Thành trốn tránh.
Hà Ngộ Ngộ cười nhạo, "Một tháng được mấy trăm nghìn tệ, có chút tiền cũng không lấy ra được sao?"
"Tất cả, đều bị con trai tôi lấy đi rồi." Nhiễm Thành quay đầu nhìn chỗ khác, không dám nhìn Hà Ngộ Ngộ.
"Nói, rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Hà Ngộ Ngộ nghiêm giọng nói, người đàn ông tên Nhiễm Thành không thành thật một chút nào, nói dối cũng lung tung bậy bạ.
Nhiễm Thành sờ cánh tay đang truyền dịch của ông, bởi vì truyền dịch khá lâu, tay có chút cứng đờ, "Có người cho chúng tôi một khoản tiền, nói trực tiếp mang Tần Mạt Xá đi chôn là được, không cần được hoả táng."
"Chỉ vì chút tiền này sao?" Hà Ngộ Ngộ nhíu mày.
Nhiễm Thành gật đầu, "Chôn ở Hương Sơn."
Hà Ngộ Ngộ nhịn xuống, khống chế không được đánh người, lúc trước nếu không có khả năng thì đừng nhận nuôi! Hai người không xứng đáng làm cha làm mẹ!
Cô xoay người định rời đi, nhưng vẫn quay đầu lại dặn dò, "Nghỉ ngơi cho tốt."
Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, thì Nhiễm Lập gọi cô lại.
"Cảnh sát Hà, tôi muốn hỏi con trai tôi đang ở đâu?" Nhiễm Thành hô lên.
Bây giờ, Hà Ngộ Ngộ rất muốn nói "Đã chết.", nhưng là một cảnh sát nhân dân, trên đầu là quốc gia, trước ngực là người dân, không cho phép cô làm thế.
"Đồn cảnh sát, rất an toàn." Hà Ngộ Ngộ nói xong liền đi ra cửa.
"Kiểm tra sao kê thẻ ngân hàng của Nhiễm Thành và Cát Mai ngay lập tức." Hà Ngộ Ngộ nói với Lưu Dương.
Hai người vội vàng trở về đồn cảnh sát.
Hà Ngộ Ngộ chưa kịp cởi mũ thì Nguỵ Mai đã đi vào trong văn phòng.
"Có thể lấy CCTV ở chung cư Nam Sơn trong vòng mấy tháng gần đây không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Nguỵ Mai lập tức đưa CCTV ra.
"Nhanh như vậy?" Hà Ngộ Ngộ ngạc nhiên.
"Trước đây, em đã làm việc này rồi, chẳng qua người nhà Tần Mạt Xá không đồng ý khám nghiệm tử thi, cho nên đành phải gác lại." Nguỵ Mai dựa lưng vào ghế cắn hạt dưa.
Hà Ngộ Ngộ xem kỹ CCTV, người đó đúng là phụ nữ.
Hai người có vẻ rất thân thiết, nắm tay nhau bước ra khỏi bãi đậu xe, người phụ nữ kia dáng người rất đẹp, còn mang khẩu trang và kính râm.
"Đây là ai?" Hà Ngộ Ngộ chỉ vào trong màn hình hỏi.
"Cho chị xem cái này." Nguỵ Mai lại đổi sang CCTV khác, trong đó là gương mặt của người phụ nữ kia.
Cư nhiên là Triệu Lộ!
Mấy năm trước, người này được mệnh danh là nữ hoàng phim truyền hình, sau này bị tung ra tin nuôi tiểu quỷ, sau đó sự nghiệp sa sút dần.
Nghe đâu là tiểu quỷ quật.
"Liệu Tống Như Ca có quen biết cô ấy không?" Hà Ngộ Ngộ nói thầm.
Nguỵ Mai liếc cô một cái, "Cho dù có quen thì người ta sẽ nói cho chị nghe về chuyện trong giới à?"
"Vẫn nên đi hỏi." Hà Ngộ Ngộ ngồi vào ghế, trước tiên là nhắn tin cho Tống Như Ca.
[Cô Tống, bây giờ có tiện nghe điện thoại không?]
Ở bên kia, Tống Như Ca đang nằm trong bồn tắm, tay bưng ly rượu đỏ ngâm nước nóng, thân thể trắng như ngọc của cô đang nằm trong lớp bọt xà phòng, những đường nét uyển chuyển từ trên cao đổ xuống.
Nghe tiếng thông báo tin nhắn, Tống Như Ca cầm điện thoại.
Thì ra là Hà Ngộ Ngộ, cô vô ý thức mỉm cười, sau đó gõ mấy chữ trên màn hình điện thoại.
[Tiện.]
Hà Ngộ Ngộ lập tức gọi điện thoại cho Tống Như Ca.
"Xin chào Cô Tống, tôi là cảnh sát Hà Ngộ Ngộ." Cô nghiêm túc giới thiệu bản thân.
Tống Như Ca khẽ cười, "Xin chào, tôi là diễn viên chính của <
"Thực xin lỗi Cô Tống, đã khuya rồi mà còn quấy rầy cô." Hà Ngộ Ngộ lấy cuốn sổ ra chuẩn bị ghi chú.
"Nào có gì mà xin lỗi, đây là trách nhiệm của một công dân, vì cảnh sát mà cống hiến!" Tống Như Ca mở loa ngoài, thoải mái dựa vào cạnh bồn tắm.
"Cô có quen biết Triệu Lộ không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Tống Như Ca thiếu chút nữa buột miệng nói "Đồ chơi ngải à", cô uống ngụm rượu từ từ nói, "Biết."
"Gần đây, cô có gặp cô ấy không?"
"Gần đây, không có gặp mặt. Nhưng mà... phải rồi! Tôi nhớ ra, Tần Mạt Xá chẳng phải là chim hoàng yến được cô ta bao nuôi sao?" Tống Như Ca thật sự rất lo lắng về trí nhớ của bản thân, bình thường nó chỉ được dùng để nhớ kịch bản và... tài sản của cô ấy.
Hà Ngộ Ngộ lên tiếng, sau đó nói, "Là chuyện này đó."
Bản thân cô cũng có vấn đề, lúc trước do người nhà Tần Mạt Xá quấy rầy, cho nên chuyện này bị gác lại, chưa từng nghĩ đến, hai vụ án này có liên quan lớn như thế.
"Bây giờ, cô có tiện gặp mặt không?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
"Tôi... đang tắm à nha." Tống Như Ca uống cạn ly rượu vang đỏ.
"...."
Hà Ngộ Ngộ trầm mặc.
"Tôi đến tìm cô được không?"
Tống Như Ca nghe Hà Ngộ Ngộ nói lời này, cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Mặc dù người ta vì chuyện công mà đến, nhưng mà từ lỗ tai cô, thì chính là.... Khụ khụ.
"Được rồi." Tống Như Ca lên tiếng, báo địa chỉ sau đó rời khỏi bồn tắm.
Cô xối những bọt xà phòng trên người, ở trong phòng tắm thay đồ.
Tủ quần áo của Tống Như Ca rất lớn, đủ loại quần áo mới, mỗi thương hiệu khi ra mắt bộ sư tập mới đều sẽ gửi đến đây, thật sự không thể mặc hết được, rộng hơn hai trăm mét vuông.
"Mình nên mặc cái gì đây?" Tống Như Ca nhìn vào tủ quần áo của cô.
Không quá giản dị nhưng không được quá trang trọng.
Cô chọn một chiếc váy ngủ màu đen có viền ren, cổ áo hở đến ngực vừa đủ để khoe nơi đáng tự hào nhất.
Khoan đã, tại sao cô lại phải khoe dáng người ra làm cái gì?
Mặc thế này, Hà Ngộ Ngộ có cảm thấy cô hơi lố không?
Thôi bỏ đi, vẫn nên thay cái khác.
Cuối cùng, cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng tay phồng, một chiếc quần tây màu đen bằng tơ lụa và một chiếc thắt lưng màu xanh lam, nhìn rất thanh lịch nhưng không kém phần sang trọng.
Nguỵ Mai thấy Hà Ngộ Ngộ chuẩn bị đi ra ngoài, lập tức gọi lại, "Này, chị đi đâu thế?"
Hà Ngộ Ngộ vốn dĩ đã đi tới cửa, cô đành lộn một vòng đến bên tai Nguỵ Mai nói, "Nhà Tống Như Ca."
Nguỵ Mai hét lên một tiếng chói tai: "A a a a a a a!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.