Chương 15
Nhất Chỉ Lan Châu
03/05/2022
"Không chỉ có bao nhiêu đó đâu, nằm ngoài sức tưởng tượng của chị đó,
không có gì là không làm được." Nguỵ Mai lấy máy tính bảng lại, cô tắt
màn hình chính.
"Tôi còn chưa xem xong mà." Hà Ngộ Ngộ nói tiếp.
Nguỵ Mai lắc đầu: "Em đã sàng lọc qua hết rồi, không có người khả nghi."
"Được rồi, vậy xem video của Cô Tống gửi đi, xem có thể tìm được người liên hệ với Triệu Lộ hay không." Hà Ngộ Ngộ tải video từ trên WeChat về máy tính.
Vừa đúng lúc, A Bổn và A Xương chuyển quan tài của Tần Mạt Xá về đến nơi.
"Em xem đi, tôi đi một lát rồi về ngay." Hà Ngộ Ngộ đội mũ lên rồi đi ra khỏi văn phòng.
Trong quan tài còn sót lại mấy con giòi bọ, chỗ thi thể Tần Mạt Xá nằm qua còn có chút nước bốc mùi tanh.
"Vất vả rồi." Hà Ngộ Ngộ mang bao tay vào, A Bổn và A Xương đều đeo khẩu trang nhưng cũng không thể chịu nổi cái mùi hôi thối này, cái mùi này y chang mùi chuột chết.
"Tiểu Ngư, trong quan tài này có gì đặc biệt sao?" A Bổn quan sát thấy Hà Ngộ Ngộ cúi đầu tìm cái gì đó trong quan tài, bàn tay đeo găng tay của cô vô tình chạm vào con giòi bò lúc nhúc.
Hà Ngộ Ngộ ngẩng đầu ra khỏi quan tài, cô lắc đầu, "Tôi nhớ trước khi Câu Chính ngã xuống đất, trông anh ta giống như còn có việc chưa làm xong."
Nói xong, cô tiếp tục cúi đầu kiếm tìm trong quan tài, A Bổn thấy vậy, cố gắng chịu đựng mùi hôi thối đi vào giúp Hà Ngộ Ngộ tìm.
Hà Ngộ Ngộ tìm trong quan tài vẫn không có manh mối, cô tiếp tục kiểm tra thành quan tài.
A Bổn gõ dọc bốn góc tấm ván quan tài, đến góc cuối cùng thì phát hiện bên trong rỗng.
"Tiểu Ngư, lại đây nghe thử đi." A Bổn gõ gõ, nghe tiếng rỗng không.
Hà Ngộ Ngộ sờ vào chỗ bị rỗng, khi cô chạm vào vị trí đối diện, ngón tay chạm vào vật gì đó, "Hình như có chốt mở."
"Nào, lật quan tài lên." A Bổn cùng với A Xương và một người nữa nâng tấm ván quan tài lên và mang nó ra ngoài.
Cái lỗ hổng mà Hà Ngộ Ngộ vừa đụng phải, nếu không nhìn kỹ thì thật khó có thể nhìn ra được.
Hà Ngộ Ngộ đưa tay ra, A Bổn hô lên, "Chờ chút đã."
"Sao vậy?" Hà Ngộ Ngộ nghi hoặc, tay lơ lửng trong không trung.
"Cẩn thẩn có bẫy." A Bổn cau mày, anh ta nhớ đến chuyện phát sinh ở nhà Tần Mạt Xá lần trước.
Hà Ngộ Ngộ cười lắc đầu, "Cái này có thể là manh mối do Câu Chính để lại."
Dưới cái nhìn chăm chú của A Bổn, Hà Ngộ Ngộ tìm một cái tua vít cạy góc.
Bên trong là một cái máy chụp hình bị đập nát.
"Đây là...." Hà Ngộ Ngộ lấy ra, máy chụp hình không bật lên được.
"Cầm lấy mang đến bộ phận kỹ thuật khôi phục dữ liệu." Hà Ngộ Ngộ đứng dậy, tháo găng tay vứt qua một bên, cô xoay người đi đến phòng khám nghiệm tử thi.
Ngón tay Câu Chính vẫn hình dạng như trước, hoá ra trước khi chết anh ta muốn tìm đến cái này. Rốt cuộc trong đó có bí mật gì?
Khoan đã, tại sao trên người Câu Chính còn máu? Mới vừa rồi ở trong tối không phát hiện ra, bây giờ nhìn kỹ lại, trên quần áo của anh ta và cổ tay đều có vết máu. Nhưng mà hình như máu này không phải của anh ta.
Hà Ngộ Ngộ đi về văn phòng mời pháp y Lưu xét nghiệm máu trên người của Câu Chính, sau đó ghi chú tất cả manh mối lên bảng và ghi chú thêm một nhân vật chưa điều tra ra, chính là người đàn ông tranh cãi với Triệu Lộ.
"Tiểu Ngư, có kết quả rồi." Nguỵ Mai cầm tài liệu vừa mới được in ra đi đến, trên người cô đã chuyển sang quần áo bình thường, một chiếc quần jean yếm màu xanh, trông thật cá tính.
Hà Ngộ Ngộ cầm tài liệu lật ra xem, lập tức nhìn thấy tên người đàn ông ở cùng với Triệu Lộ.
Lý Dịch, nam, 34 tuổi, người thành phố T, đến thành phố C năm 2017, đầu tư vào công nghệ khoa học kỹ thuật y tế, cha mẹ đã chết....
"Cái này làm sao mà tra ra được? Hà Ngộ Ngộ xem thông tin.
"Bây giờ, công nghệ nhận dạng gương mặt của chúng ta đã rất tốt, không chỉ nhận dạng gương mặt mà có thể thông qua ngoại hình của nghi phạm để khoanh vùng đối tượng." Nguỵ Mai cười đắc ý.
Trước đây, Hà Ngộ Ngộ không biết có cái này, bởi vì trước giờ đều sử dụng gương mặt để nhận diện đối tượng tình nghi.
"Hơn nữa, em đã kiểm tra khung cảnh trong video, dựa vào đó mà thành công chụp lại được gương mặt của anh ta." Nguỵ Mai đưa cho Hà Ngộ Ngộ một xấp ảnh, bên trên là Lý Dịch đang lôi kéo Triệu Lộ, Triệu Lộ thì mang khẩu trang.
"Lập tức mời Lý Dịch đến thẩm vấn." Hà Ngộ Ngộ thả tài liệu trên tay xuống, nói với A Bổn và A Xương.
Nguỵ Mai cung cấp địa chỉ của Lý Dịch, anh ta cũng ở Khu Dân cư Nam Sơn.
Hành động lần này, sợ rút dây động rừng, cho nên không điều động nhiều cảnh sát, chỉ có một đổi nhỏ.
Lúc đám người Hà Ngộ Ngộ đi đến Khu Dân cư Nam Sơn, thì Lý Dịch đã không có ở biệt thự.
"Chỗ này, giống như đã lâu không có ai ở." A Bổn nói.
Bên ngoài biệt thự Lý Dịch cỏ xanh mọc đầy, cửa cũng đóng một lớp bụi. Hà Ngộ Ngộ dùng đèn pin rọi kỹ, đúng là không dấu tay chạm qua, bước đầu phán đoán nơi này đã ba bốn tháng rồi không có ai ở đây.
Đám người Hà Ngộ Ngộ không bắt được người, trên đường về, Hà Ngộ Ngộ nhìn thấy nơi Tần Mạt Xá xảy ra chuyện, cô có cảm giác có gì đó không hợp, nhưng cũng không có nghĩ gì nhiều đã về Sở Cảnh sát.
Nguỵ Mai đã phục hồi lại dữ liệu trong máy ảnh, quả nhiên không ngoài dự đoán của Hà Ngộ Ngộ, bên trong chính là bản ghi hình của Câu Chính về nghi phạm.
Hình ảnh không được rõ ràng cho lắm, mơ hồ có thể nhìn thấy một người đàn ông mặt quần áo màu đen, cầm đèn pin chiếu vào quan tài sau đó đào mắt người chết. Bỗng nhiên, người kia quay đầu, ở trong bóng tối cũng có thể thấy được sắc mặt tái nhợt của anh ta, phát hiện Câu Chính đang quay video.
Trong tay anh ta cầm hai tròng mắt, trên môi còn có nụ cười dữ tợn, giống là kẻ phạm tội đắc ý vì hành vi đã thực hiện được, đúng là Lý Dịch.
Tay Câu Chính run run, anh ta lập tức bỏ chạy.
Nhưng mà Lý Dịch ở phía sau đuổi theo, màn hình của Câu Chính vẫn luôn quay loạn xạ, bởi vì anh ta đã mất một bên thận, thể lực không chống đỡ nổi, ngã trên mặt đất.
Màn hình tối đi, chỉ nghe được tiếng đánh nhau, sau đó không có tiếng động gì cả.
"Đây là Lý Dịch." Hà Ngộ Ngộ và Nguỵ Mai một lời nói cùng nhau.
Bên pháp y Lưu cũng đã có kết quả xét nghiệm, máu trên người Câu Chính là của Tần Mạt Xá.
Hà Ngộ Ngộ ở trong phòng khám nghiệm tử thi quan sát Câu Chính, chắc chắn trên người anh ta phải có DNA của hung thủ khi bị đánh.
Quả nhiên, bên dưới móng tay Câu Chính, có một chút biểu bì.
Sau khi, pháp y Lưu xét nghiệm xong, xác định đây không phải là của nạn nhân.
"Tập hợp toàn đội, truy bắt nghi phạm Lý Dịch!" Hà Ngộ Ngộ ở trong văn phòng họp xong, Sở Cảnh sát lập tức khai triển bắt người.
Hà Ngộ Ngộ trước khi đi còn thông báo cho người báo án của vụ án này - Tống Như Ca.
"Cô nói người đó là Lý Dịch sao?" Lúc Tống Như Ca nghe thấy cái tên này có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy, dựa vào bằng chứng mà cô cung cấp, chúng tôi đã điều tra kỹ và tìm ra được kẻ tình nghi, bây giờ cần nhờ cô trợ giúp." Hà Ngộ Ngộ việc công phải xử theo phép công.
Tống Như Ca gật đầu, "Cần tôi làm như thế nào, tôi sẽ phối hợp với các cô."
Hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu vào ô cửa kính, Hà Ngộ Ngộ đứng ở bên cửa sổ uống cà phê.
Giống như có điều gì đó sắp đến.
"Tiểu Ngư, mau đến Khu Dân cư Nam Sơn!" A Bổn chạy vào thở hồng hộc nói.
"Có chuyện gì?" Hà Ngộ Ngộ uống xong ly cà phê trên tay.
A Bổn hít sâu một hơi, "Tống Như Ca xảy ra chuyện rồi."
"Tôi còn chưa xem xong mà." Hà Ngộ Ngộ nói tiếp.
Nguỵ Mai lắc đầu: "Em đã sàng lọc qua hết rồi, không có người khả nghi."
"Được rồi, vậy xem video của Cô Tống gửi đi, xem có thể tìm được người liên hệ với Triệu Lộ hay không." Hà Ngộ Ngộ tải video từ trên WeChat về máy tính.
Vừa đúng lúc, A Bổn và A Xương chuyển quan tài của Tần Mạt Xá về đến nơi.
"Em xem đi, tôi đi một lát rồi về ngay." Hà Ngộ Ngộ đội mũ lên rồi đi ra khỏi văn phòng.
Trong quan tài còn sót lại mấy con giòi bọ, chỗ thi thể Tần Mạt Xá nằm qua còn có chút nước bốc mùi tanh.
"Vất vả rồi." Hà Ngộ Ngộ mang bao tay vào, A Bổn và A Xương đều đeo khẩu trang nhưng cũng không thể chịu nổi cái mùi hôi thối này, cái mùi này y chang mùi chuột chết.
"Tiểu Ngư, trong quan tài này có gì đặc biệt sao?" A Bổn quan sát thấy Hà Ngộ Ngộ cúi đầu tìm cái gì đó trong quan tài, bàn tay đeo găng tay của cô vô tình chạm vào con giòi bò lúc nhúc.
Hà Ngộ Ngộ ngẩng đầu ra khỏi quan tài, cô lắc đầu, "Tôi nhớ trước khi Câu Chính ngã xuống đất, trông anh ta giống như còn có việc chưa làm xong."
Nói xong, cô tiếp tục cúi đầu kiếm tìm trong quan tài, A Bổn thấy vậy, cố gắng chịu đựng mùi hôi thối đi vào giúp Hà Ngộ Ngộ tìm.
Hà Ngộ Ngộ tìm trong quan tài vẫn không có manh mối, cô tiếp tục kiểm tra thành quan tài.
A Bổn gõ dọc bốn góc tấm ván quan tài, đến góc cuối cùng thì phát hiện bên trong rỗng.
"Tiểu Ngư, lại đây nghe thử đi." A Bổn gõ gõ, nghe tiếng rỗng không.
Hà Ngộ Ngộ sờ vào chỗ bị rỗng, khi cô chạm vào vị trí đối diện, ngón tay chạm vào vật gì đó, "Hình như có chốt mở."
"Nào, lật quan tài lên." A Bổn cùng với A Xương và một người nữa nâng tấm ván quan tài lên và mang nó ra ngoài.
Cái lỗ hổng mà Hà Ngộ Ngộ vừa đụng phải, nếu không nhìn kỹ thì thật khó có thể nhìn ra được.
Hà Ngộ Ngộ đưa tay ra, A Bổn hô lên, "Chờ chút đã."
"Sao vậy?" Hà Ngộ Ngộ nghi hoặc, tay lơ lửng trong không trung.
"Cẩn thẩn có bẫy." A Bổn cau mày, anh ta nhớ đến chuyện phát sinh ở nhà Tần Mạt Xá lần trước.
Hà Ngộ Ngộ cười lắc đầu, "Cái này có thể là manh mối do Câu Chính để lại."
Dưới cái nhìn chăm chú của A Bổn, Hà Ngộ Ngộ tìm một cái tua vít cạy góc.
Bên trong là một cái máy chụp hình bị đập nát.
"Đây là...." Hà Ngộ Ngộ lấy ra, máy chụp hình không bật lên được.
"Cầm lấy mang đến bộ phận kỹ thuật khôi phục dữ liệu." Hà Ngộ Ngộ đứng dậy, tháo găng tay vứt qua một bên, cô xoay người đi đến phòng khám nghiệm tử thi.
Ngón tay Câu Chính vẫn hình dạng như trước, hoá ra trước khi chết anh ta muốn tìm đến cái này. Rốt cuộc trong đó có bí mật gì?
Khoan đã, tại sao trên người Câu Chính còn máu? Mới vừa rồi ở trong tối không phát hiện ra, bây giờ nhìn kỹ lại, trên quần áo của anh ta và cổ tay đều có vết máu. Nhưng mà hình như máu này không phải của anh ta.
Hà Ngộ Ngộ đi về văn phòng mời pháp y Lưu xét nghiệm máu trên người của Câu Chính, sau đó ghi chú tất cả manh mối lên bảng và ghi chú thêm một nhân vật chưa điều tra ra, chính là người đàn ông tranh cãi với Triệu Lộ.
"Tiểu Ngư, có kết quả rồi." Nguỵ Mai cầm tài liệu vừa mới được in ra đi đến, trên người cô đã chuyển sang quần áo bình thường, một chiếc quần jean yếm màu xanh, trông thật cá tính.
Hà Ngộ Ngộ cầm tài liệu lật ra xem, lập tức nhìn thấy tên người đàn ông ở cùng với Triệu Lộ.
Lý Dịch, nam, 34 tuổi, người thành phố T, đến thành phố C năm 2017, đầu tư vào công nghệ khoa học kỹ thuật y tế, cha mẹ đã chết....
"Cái này làm sao mà tra ra được? Hà Ngộ Ngộ xem thông tin.
"Bây giờ, công nghệ nhận dạng gương mặt của chúng ta đã rất tốt, không chỉ nhận dạng gương mặt mà có thể thông qua ngoại hình của nghi phạm để khoanh vùng đối tượng." Nguỵ Mai cười đắc ý.
Trước đây, Hà Ngộ Ngộ không biết có cái này, bởi vì trước giờ đều sử dụng gương mặt để nhận diện đối tượng tình nghi.
"Hơn nữa, em đã kiểm tra khung cảnh trong video, dựa vào đó mà thành công chụp lại được gương mặt của anh ta." Nguỵ Mai đưa cho Hà Ngộ Ngộ một xấp ảnh, bên trên là Lý Dịch đang lôi kéo Triệu Lộ, Triệu Lộ thì mang khẩu trang.
"Lập tức mời Lý Dịch đến thẩm vấn." Hà Ngộ Ngộ thả tài liệu trên tay xuống, nói với A Bổn và A Xương.
Nguỵ Mai cung cấp địa chỉ của Lý Dịch, anh ta cũng ở Khu Dân cư Nam Sơn.
Hành động lần này, sợ rút dây động rừng, cho nên không điều động nhiều cảnh sát, chỉ có một đổi nhỏ.
Lúc đám người Hà Ngộ Ngộ đi đến Khu Dân cư Nam Sơn, thì Lý Dịch đã không có ở biệt thự.
"Chỗ này, giống như đã lâu không có ai ở." A Bổn nói.
Bên ngoài biệt thự Lý Dịch cỏ xanh mọc đầy, cửa cũng đóng một lớp bụi. Hà Ngộ Ngộ dùng đèn pin rọi kỹ, đúng là không dấu tay chạm qua, bước đầu phán đoán nơi này đã ba bốn tháng rồi không có ai ở đây.
Đám người Hà Ngộ Ngộ không bắt được người, trên đường về, Hà Ngộ Ngộ nhìn thấy nơi Tần Mạt Xá xảy ra chuyện, cô có cảm giác có gì đó không hợp, nhưng cũng không có nghĩ gì nhiều đã về Sở Cảnh sát.
Nguỵ Mai đã phục hồi lại dữ liệu trong máy ảnh, quả nhiên không ngoài dự đoán của Hà Ngộ Ngộ, bên trong chính là bản ghi hình của Câu Chính về nghi phạm.
Hình ảnh không được rõ ràng cho lắm, mơ hồ có thể nhìn thấy một người đàn ông mặt quần áo màu đen, cầm đèn pin chiếu vào quan tài sau đó đào mắt người chết. Bỗng nhiên, người kia quay đầu, ở trong bóng tối cũng có thể thấy được sắc mặt tái nhợt của anh ta, phát hiện Câu Chính đang quay video.
Trong tay anh ta cầm hai tròng mắt, trên môi còn có nụ cười dữ tợn, giống là kẻ phạm tội đắc ý vì hành vi đã thực hiện được, đúng là Lý Dịch.
Tay Câu Chính run run, anh ta lập tức bỏ chạy.
Nhưng mà Lý Dịch ở phía sau đuổi theo, màn hình của Câu Chính vẫn luôn quay loạn xạ, bởi vì anh ta đã mất một bên thận, thể lực không chống đỡ nổi, ngã trên mặt đất.
Màn hình tối đi, chỉ nghe được tiếng đánh nhau, sau đó không có tiếng động gì cả.
"Đây là Lý Dịch." Hà Ngộ Ngộ và Nguỵ Mai một lời nói cùng nhau.
Bên pháp y Lưu cũng đã có kết quả xét nghiệm, máu trên người Câu Chính là của Tần Mạt Xá.
Hà Ngộ Ngộ ở trong phòng khám nghiệm tử thi quan sát Câu Chính, chắc chắn trên người anh ta phải có DNA của hung thủ khi bị đánh.
Quả nhiên, bên dưới móng tay Câu Chính, có một chút biểu bì.
Sau khi, pháp y Lưu xét nghiệm xong, xác định đây không phải là của nạn nhân.
"Tập hợp toàn đội, truy bắt nghi phạm Lý Dịch!" Hà Ngộ Ngộ ở trong văn phòng họp xong, Sở Cảnh sát lập tức khai triển bắt người.
Hà Ngộ Ngộ trước khi đi còn thông báo cho người báo án của vụ án này - Tống Như Ca.
"Cô nói người đó là Lý Dịch sao?" Lúc Tống Như Ca nghe thấy cái tên này có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy, dựa vào bằng chứng mà cô cung cấp, chúng tôi đã điều tra kỹ và tìm ra được kẻ tình nghi, bây giờ cần nhờ cô trợ giúp." Hà Ngộ Ngộ việc công phải xử theo phép công.
Tống Như Ca gật đầu, "Cần tôi làm như thế nào, tôi sẽ phối hợp với các cô."
Hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu vào ô cửa kính, Hà Ngộ Ngộ đứng ở bên cửa sổ uống cà phê.
Giống như có điều gì đó sắp đến.
"Tiểu Ngư, mau đến Khu Dân cư Nam Sơn!" A Bổn chạy vào thở hồng hộc nói.
"Có chuyện gì?" Hà Ngộ Ngộ uống xong ly cà phê trên tay.
A Bổn hít sâu một hơi, "Tống Như Ca xảy ra chuyện rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.