Chương 72
Nhất Chỉ Lan Châu
10/07/2022
"Khả năng này rất nhỏ," Lưu Dương cất điện thoại di động: "Làm được ra thế này, chỉ có dân IT chuyên nghiệp mới làm được, hơn nữa Nguỵ Mai phát ra tín hiệu, chắc chắn sẽ không cố ý đổi IP."
A Bổn nghĩ nghĩ cũng cảm thấy Lưu Dương nói khá hợp lý, nếu như Nguỵ Mai muốn phát tín hiệu, chắc chắn sẽ không thay đổi địa chỉ IP.
"Vậy chúng ta đến Thị trấn A Tác La tìm lại lần nữa không?" A Xương hỏi, anh liếc nhìn Hà Ngộ Ngộ trên giường còn Tống Như Ca thì ngồi ở bên cạnh.
Trong tình huống này, không có lựa chọn nào khác ngoài việc đến Thị trấn A Tác La một lần nữa.
"Bên phía đội trưởng Trương đã thẩm vấn Văn Lâm sao rồi?" A Xương nâng cằm hỏi.
Lưu Dương lắc đầu: "Văn Lâm chỉ thừa nhận buôn lậu ma túy, không thừa nhận giết người trong khách sạn."
"Văn Lâm có nhìn thấy những bức tranh tường trong nhà thờ không?" A Xương muốn tìm ra hung thủ và giải cứu Nguỵ Mai càng sớm càng tốt.
Cái chết của Lý Hoằng Văn khiến anh ta rất hoảng loạn, nếu hung thủ chính là người bắt giữ Nguỵ Mai thì tính mạng của Nguỵ Mai có thể gặp nguy hiểm. Nếu Văn Lâm là hung thủ, thì phải tìm bằng chứng gì, thì anh ta mới chịu nhận tội?
"Nhìn xem, Đội trưởng Trương nói mà Văn Lâm chẳng tỏ thái độ gì cả." Lưu Dương nói tiếp.
Đúng vậy, một trùm ma túy, dù có giết ai, anh ta cũng sẽ cố gắng im lặng nhất có thể.
Sau một vài cuộc thảo luận, tất cả đều cảm thấy rằng họ nên đến Thị trấn A Tác La một lần nữa, Hà Ngộ Ngộ đã có Tống Như Ca chăm sóc cho cô ấy, cho nên không cần lo lắng.
Sau khi ba người rời đi, Tống Như Ca vẫn ở bên cạnh giường của Hà Ngộ Ngộ.
"Hà Ngộ Ngộ, khi nào thì cô tỉnh lại?" Tống Như Ca chạm vào tay Hà Ngộ Ngộ, đầu ngón tay có chút lạnh, Tống Như Ca từ từ nắm chặt lấy bàn tay của Hà Ngộ Ngộ.
Khi có tiếng gõ cửa, Tống Như Ca lập tức buông tay: "Mời vào."
Một người phụ nữ mặc đồng phục y tá bước vào. Cô ấy đẩy xe đi vào, những chai thuốc trong đó va vào nhau tạo ra tiếng vang lách tách.
"Đến lúc đổi thuốc rồi." Cô y tá đeo khẩu trang và để lộ đôi mắt to.
"Vâng." Tống Như Ca đứng dậy và ra hiệu cho cô ấy tự nhiên.
Mặt trời bên ngoài chói chang, Tống Như Ca đứng tựa vào mép cửa sổ, đối diện là một tòa nhà cao tầng, bị ánh nắng trực tiếp chiếu vào, trông rất ấm áp.
Y tá thay thuốc xong liền đóng cửa đi ra ngoài.
Khi Lưu Dương và những người khác đến Thị trấn A Tác La, không có gì lạ khi khung cảnh vẫn không thay đổi.
"Anh nói xem, cuối cùng ở đây có bí mật gì?" A Xương ăn mặc chỉnh tề, vừa đi vừa thở dốc.
A Bổn lắc đầu: "Chúng ta đã tìm kiếm nhiều lần rồi mà vẫn chưa tìm ra manh mối, cũng không có dấu hiệu lái xe bỏ đi, điều này chứng tỏ ở đây nhất định có vấn đề."
Họ yêu cầu cả đội tập hợp lại và chuẩn bị đi sâu vào tận cùng của Thị trấn A Tác La để điều tra, vị trí đầu tiên là ở nơi bị trũng bên ngoài nhà thờ. Khung cảnh kỳ lạ của vùng lõm ở đó không thể đoán ra được chuyện gì đã xảy ra, nó trực tiếp bị trũng xuống, không có dấu vết của các vụ nổ xung quanh.
"Tôi nghĩ tiếng động lớn mà chúng ta nghe thấy trước đây là ở dưới lòng đất." A Bổn nhìn cái hố lớn trước mặt.
"Bắt đầu hành động thôi chứ?" A Xương hỏi.
Mọi người lập tức bắt tay vào đo độ sâu của hố, dùng những viên đá nặng để thử độ chắc của đáy.
Khi bọn họ bắt đầu chui xuống đất để khám phá, thì Hà Ngộ Ngộ vẫn nằm trên giường bệnh không tỉnh lại.
Tống Như Ca cầm một cuốn Truyện cổ Grimm đọc cho Hà Ngộ Ngộ nghe.
"'Haha, ông bạn già! ~' 'Ôi! Trời ơi, quà của ông...'," Tống Như Ca đọc được một câu, liếc nhìn Hà Ngộ Ngộ, cô đặt sách xuống nhìn mặt Hà Ngộ Ngộ, miệng vẫn không ngừng đọc truyện cổ tích, "Nữ hoàng có một ý tưởng táo bạo, và không biết có nên làm điều đó hay không."
Tống Như Ca đặt "Truyện cổ Grimm" xuống, cô nói: "Bây giờ, hoàng hậu muốn hôn ngươi, tiểu công chúa có bằng lòng không?"
"Nàng đang đến gần nha." Tống Như Ca đắp chăn bông cho Hà Ngộ Ngộ, tóc cô chạm vào má Hà Ngộ Ngộ.
"Nữ hoàng..." Tống Như Ca chưa kịp nói xong, cô ấy đã bị trọng lực đẩy lên, và môi cô ấy chạm vào môi Hà Ngộ Ngộ.
Nhưng Hà Ngộ Ngộ vẫn nhắm mắt lại, giống như vô thức trở mình.
Tống Như Ca trầm mặc hai giây, lập tức rời khỏi người Hà Ngộ Ngộ: "Ngộ Ngộ, cô tỉnh rồi?"
Hà Ngộ Ngộ vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, mí mắt không nhúc nhích.
"Ngộ Ngộ?" Tống Như Ca xác nhận lại lần nữa, nhưng vẫn không có phản hồi.
Thấy không có phản ứng gì, Tống Như Ca thở phào nhẹ nhõm, cô vừa chạm vào môi Hà Ngộ Ngộ, còn chưa kịp cảm thụ nữa. Cảm giác hình như hơi mềm nhỉ? Giống như ăn bánh pudding, nó tan chảy khi chạm vào.
Có nên thử lại không nhỉ? Dù sao người đâu có tỉnh.
Không biết Tống Như Ca lấy đâu ra can đảm, không sợ Hà Ngộ Ngộ đột nhiên đẩy ngã sao?
Thôi kệ, Tống Như Ca lại cúi đầu xuống, và chạm lướt qua môi Hà Ngộ Ngộ.
"Khụ khụ," Cô đứng thẳng người nói, "Đây là trả lại cho cô đó, ai bảo vừa rồi cô làm tôi ngã xuống chi, bây giờ coi như huề nhau."
Tống Như Ca nói xong, cô nhìn Hà Ngộ Ngộ với lương tâm cắn rứt, người này vẫn còn chưa tỉnh.
Đám người Lưu Dương đang tập trung đào hố, Hà Ngộ Ngộ tiếp tục hôn mê ba ngày trên giường, mỗi ngày đều trông cậy vào y tá thay thuốc và cung cấp dung dịch dinh dưỡng để duy trì mạng sống.
Nguỵ Mai ở bên kia không ổn lắm.
Mấy ngày nay cô ấy đã lần lượt nộp một số tài liệu trong nước cho Tạp Bố Tư, những tài liệu này thoạt đầu có thể lừa, nhưng bây giờ về cơ bản mọi thứ có thể kiểm tra đều đã được kiểm tra, không thể giao cho Tạp Bố Tư thêm cái gì nữa.
"Cô Nguỵ Mai, mấy thông tin cô giao cho tôi đều không khác nhau mấy, cô đang muốn lừa tôi sao?" Tạp Tư Bố ném tài liệu lên trên bàn trước mặt Nguỵ Mai, vẻ cười nhưng trong lòng không hề cười.
Nguỵ Mai lắc đầu: "Anh Tạp Bố Tư của tôi à, sao tôi dám lừa anh chứ? Chỉ là tài khoản của tôi ở Trung Quốc cần phải xác nhận thân phận. Nếu tôi trực tiếp hack nó, thì sẽ khởi động hệ thống cảnh báo, chúng ta sẽ bị lộ ngay."
"Không tìm ra được thông tin chiến trường và thông tin tàu chiến sao?" Tạp Bố Tư tay cầm bao thuốc lá, quầng thâm mắt có chút nặng, tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ.
"Có thể nha, là anh muốn xem hình ảnh đúng không?" Nguỵ Mai cười nói, vẻ mặt rất tự nhiên.
Tạp Bố Tư gật đầu: "Tôi khuyên cô giao cho tôi càng sớm càng tốt, bằng không đừng trách tôi lỗ mãng."
"Đương nhiên." Nguỵ Mai vẫn đang cười, đang nghĩ biện pháp đối phó.
Chẳng lẽ phải dùng hình ảnh ở trên mạng nữa sao? Chuyện này sẽ sớm bị phát hiện, nhưng tàu chiến trong nước và thông tin chiến trường là cơ mật quốc gia, nếu tiết lộ cho Tạp Bố Tư, nhất định sẽ gây rắc rối.
Ngồi trước máy tính, cô suy nghĩ rất lâu, quyết định cung cấp ảnh tàu chiến cho Tạp Bố Tư, nhưng nó đã được xử lý, sẽ có một số lỗ hổng trong chi tiết.
Tạp Bố Tư hoàn toàn xem Nguỵ Mai như là một gián điệp, Nguỵ Mai đã vắt óc để làm ra thứ anh ta muốn trong những ngày này.
Nguỵ Mai vừa nghĩ vừa thay đổi thông số của tấm hình.
Cô ấy đã giao nó cho Tạp Bố Tư vào buổi chiều.
"Đây là thông tin tàu chiến mà anh muốn." Nguỵ Mai đưa cho anh một xấp ảnh.
Sau khi Tạp Bố Tư cầm lấy, anh ta xem vài giây, cau mày ném tấm ảnh vào mặt Nguỵ Mai: "Cô đây muốn làm gì hả? Muốn lừa tôi sao? những CCTV theo dõi tàu chiến hạm đều là hình ảnh chất lượng cao, còn của cô là cái gì hả?"
Nguỵ Mai không ngờ Tạp Bố Tư lại biết chuyện này, đúng là CCTV xung quanh tàu chiến đều là hình ảnh độ nét cao, chỉ vì sợ bọn tội phạm khi vào sẽ không nhìn thấy mặt.
"Anh Tạp Bố Tư, anh cũng biết tôi không thể đăng nhập vào tài khoản của tôi ở trong nước, vì vậy tôi không thể có được hình ảnh độ nét cao. Nếu được, thì anh trả lại điện thoại di động cho tôi. Miễn là tôi có thể đăng nhập bằng số điện thoại, tôi có thể cho anh bức ảnh độ nét cao." Giọng điệu của Nguỵ Mai thành khẩn, không giống như đang nói dối.
Tạp Bố Tư biết Nguỵ Mai có thể có được những bức ảnh độ nét cao về tàu chiến, anh ta nháy mắt với những người bên dưới và yêu cầu đưa điện thoại di động của Nguỵ Mai đến, anh ta nói: "Đừng giở trò, sau khi đăng nhập, lập tức đưa cho tôi."
Nguỵ Mai gật đầu, cô vội vàng bật máy tính đăng nhập vào trang web, dùng mã xác minh để đăng nhập.
Ngay sau khi cô vừa đăng nhập xong, cô đã bị giữ chặt.
Nguỵ Mai nhanh chóng tắt máy và sử dụng phím tắt để xóa tất cả hồ sơ.
"Khốn kiến! F*ck!" Nguỵ Mai mắng, cô chỉ cần nhấn cái nút Enter nữa là có thể xoá toàn bộ hồ sơ, chỉ cần chút nữa thôi!
Tay Nguỵ Mai bị đè xuống, đầu bị hai người đàn ông to lớn đè lên bàn.
"Cô Nguỵ Mai, người Trung Quốc có một câu nói 'rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt' đúng không?" Tạp Bố Tư châm một điếu thuốc và từ từ thở ra những đám mây từ miệng, từ nét mặt của anh ta thể hiện ra thì biết được trong thuốc lá kia có chưa ma tuý.
Nguỵ Mai rống lên: "Fuck! Buông tao ra!"
Cô cố gắng thoát khỏi bàn tay của người đàn ông to lớn, nhưng bởi vì cô quá nhỏ so với bọn chúng, nên bị khống chế không phản kháng được.
"Để tôi nhìn xem nào, bên trong đó có gì nhỉ?" Tạp Bố Tư lộ ra vẻ đê tiện, khiến Nguỵ Mai thật muốn tát anh ta một cái.
Tạp Bố Tư đỡ bàn phím máy tính bằng hai ngón tay, anh ta vừa định nhấn nút xuống trên bàn phím, thì Nguỵ Mai cố gắng hết sức, dùng đầu hất bàn phím xuống đất và dùng một chân giẫm lên phím Enter.
Một dòng chữ màu xanh lam nhấp nháy trên màn hình máy tính, và tất cả nội dung được đặt lại về 0.
Tạp Bố Tư đầu tiên là sửng sốt, sau đó phẫn nộ, anh ta trực tiếp ấn tàn thuốc chưa dập tắt lên da đầu của Nguỵ Mai.
Nguỵ Mai đau đớn kêu lên, "Mẹ nó!"
Một đám khói xám lập tức xuất hiện từ mái tóc của cô, kèm theo đó là tiếng đốt.
"Cô Nguỵ Mai, cô đã nhiều lần chạm vào giới hạn của tôi, đừng trách tôi vô lễ." Tạp Bố Tư nắm lấy đầu Nguỵ Mai, cùng với tóc.
Đôi mắt của Nguỵ Mai hơi biến dạng vì bị kéo tóc.
"Tao sẽ không cung cấp cho mày bất cứ thông tin cơ mật nào quốc gia cả, bởi vì tao là người Trung Quốc." Nguỵ Mai nói, cô trừng mắt nhìn Tạp Bố Tư.
Tạp Bố Tư bảo người mang đến một cây búa, anh ta nói với Nguỵ Mai, "Cô chắc chứ?"
Nguỵ Mai nghiến răng, cô ấy đã bị đặt trên một cây thánh giá và không thể di chuyển.
"Mày muốn làm gì thì làm." Nguỵ Mai mỉm cười, cô nhìn Tạp Bố Tư, cùng lắm thì chết, nhưng mà cơ mật quốc gia, không thể bị lộ.
Thấy Nguỵ Mai im lặng, Tạp Bố Tư giơ búa lên và dùng búa đập xương sườn của Nguỵ Mai, cùng với một tiếng rắc, xương sườn của Nguỵ Mai bị gãy.
Khi cây búa đập vào người Nguỵ Mai, Nguỵ Mai mở to đôi mắt trừng anh ta, không rên một tiếng, cô cảm giác toàn thân đau đớn, nước mắt chảy ra.
Nguỵ Mai vẫn không rên một tiếng nào.
"Không ngờ phụ nữ Trung Quốc các cô lại mạnh mẽ như vậy." Thấy Nguỵ Mai không hó hé, Tạp Bố Tư dùng búa đập vào một bên xương sườn khác.
Nguỵ Mai đau đến mức suýt ngất đi: "Tiếp đi! F*ck you!"
"Tiêm thuốc cho cô ta." Tạp Bố Tư nói.
Ngay lập tức, có người mang đến tiêm cho Nguỵ Mai một loại thuốc tỉnh táo.
Giờ đây, Nguỵ Mai có muốn ngất cũng không ngất được.
"Tra hay không tra!" Tạp Bố Tư gầm lên, anh ta đã mất kiên nhẫn.
Nguỵ Mai lắc đầu yếu ớt, cô ấy bị tiêm thuốc vào và đầu cô rất đau, nhưng cô ấy không thể ngất đi.
"Không tra." Giọng của Nguỵ Mai có chút yếu ớt, trong đầu cô hiện lên bóng dáng của Vương Địch Địch, không biết cô ấy thế nào rồi.
Tạp Bố Tư sốt ruột, anh ta có một tấn ma túy cần vận chuyển ra ngoài, nếu vẫn không lấy được thông tin cảng ở Trung Quốc thì số ma túy này khó có thể vào hải quan một cách thuận lợi.
Tạp Bố Tư nói: "Chặt ngón tay cô ta đi!"
A Bổn nghĩ nghĩ cũng cảm thấy Lưu Dương nói khá hợp lý, nếu như Nguỵ Mai muốn phát tín hiệu, chắc chắn sẽ không thay đổi địa chỉ IP.
"Vậy chúng ta đến Thị trấn A Tác La tìm lại lần nữa không?" A Xương hỏi, anh liếc nhìn Hà Ngộ Ngộ trên giường còn Tống Như Ca thì ngồi ở bên cạnh.
Trong tình huống này, không có lựa chọn nào khác ngoài việc đến Thị trấn A Tác La một lần nữa.
"Bên phía đội trưởng Trương đã thẩm vấn Văn Lâm sao rồi?" A Xương nâng cằm hỏi.
Lưu Dương lắc đầu: "Văn Lâm chỉ thừa nhận buôn lậu ma túy, không thừa nhận giết người trong khách sạn."
"Văn Lâm có nhìn thấy những bức tranh tường trong nhà thờ không?" A Xương muốn tìm ra hung thủ và giải cứu Nguỵ Mai càng sớm càng tốt.
Cái chết của Lý Hoằng Văn khiến anh ta rất hoảng loạn, nếu hung thủ chính là người bắt giữ Nguỵ Mai thì tính mạng của Nguỵ Mai có thể gặp nguy hiểm. Nếu Văn Lâm là hung thủ, thì phải tìm bằng chứng gì, thì anh ta mới chịu nhận tội?
"Nhìn xem, Đội trưởng Trương nói mà Văn Lâm chẳng tỏ thái độ gì cả." Lưu Dương nói tiếp.
Đúng vậy, một trùm ma túy, dù có giết ai, anh ta cũng sẽ cố gắng im lặng nhất có thể.
Sau một vài cuộc thảo luận, tất cả đều cảm thấy rằng họ nên đến Thị trấn A Tác La một lần nữa, Hà Ngộ Ngộ đã có Tống Như Ca chăm sóc cho cô ấy, cho nên không cần lo lắng.
Sau khi ba người rời đi, Tống Như Ca vẫn ở bên cạnh giường của Hà Ngộ Ngộ.
"Hà Ngộ Ngộ, khi nào thì cô tỉnh lại?" Tống Như Ca chạm vào tay Hà Ngộ Ngộ, đầu ngón tay có chút lạnh, Tống Như Ca từ từ nắm chặt lấy bàn tay của Hà Ngộ Ngộ.
Khi có tiếng gõ cửa, Tống Như Ca lập tức buông tay: "Mời vào."
Một người phụ nữ mặc đồng phục y tá bước vào. Cô ấy đẩy xe đi vào, những chai thuốc trong đó va vào nhau tạo ra tiếng vang lách tách.
"Đến lúc đổi thuốc rồi." Cô y tá đeo khẩu trang và để lộ đôi mắt to.
"Vâng." Tống Như Ca đứng dậy và ra hiệu cho cô ấy tự nhiên.
Mặt trời bên ngoài chói chang, Tống Như Ca đứng tựa vào mép cửa sổ, đối diện là một tòa nhà cao tầng, bị ánh nắng trực tiếp chiếu vào, trông rất ấm áp.
Y tá thay thuốc xong liền đóng cửa đi ra ngoài.
Khi Lưu Dương và những người khác đến Thị trấn A Tác La, không có gì lạ khi khung cảnh vẫn không thay đổi.
"Anh nói xem, cuối cùng ở đây có bí mật gì?" A Xương ăn mặc chỉnh tề, vừa đi vừa thở dốc.
A Bổn lắc đầu: "Chúng ta đã tìm kiếm nhiều lần rồi mà vẫn chưa tìm ra manh mối, cũng không có dấu hiệu lái xe bỏ đi, điều này chứng tỏ ở đây nhất định có vấn đề."
Họ yêu cầu cả đội tập hợp lại và chuẩn bị đi sâu vào tận cùng của Thị trấn A Tác La để điều tra, vị trí đầu tiên là ở nơi bị trũng bên ngoài nhà thờ. Khung cảnh kỳ lạ của vùng lõm ở đó không thể đoán ra được chuyện gì đã xảy ra, nó trực tiếp bị trũng xuống, không có dấu vết của các vụ nổ xung quanh.
"Tôi nghĩ tiếng động lớn mà chúng ta nghe thấy trước đây là ở dưới lòng đất." A Bổn nhìn cái hố lớn trước mặt.
"Bắt đầu hành động thôi chứ?" A Xương hỏi.
Mọi người lập tức bắt tay vào đo độ sâu của hố, dùng những viên đá nặng để thử độ chắc của đáy.
Khi bọn họ bắt đầu chui xuống đất để khám phá, thì Hà Ngộ Ngộ vẫn nằm trên giường bệnh không tỉnh lại.
Tống Như Ca cầm một cuốn Truyện cổ Grimm đọc cho Hà Ngộ Ngộ nghe.
"'Haha, ông bạn già! ~' 'Ôi! Trời ơi, quà của ông...'," Tống Như Ca đọc được một câu, liếc nhìn Hà Ngộ Ngộ, cô đặt sách xuống nhìn mặt Hà Ngộ Ngộ, miệng vẫn không ngừng đọc truyện cổ tích, "Nữ hoàng có một ý tưởng táo bạo, và không biết có nên làm điều đó hay không."
Tống Như Ca đặt "Truyện cổ Grimm" xuống, cô nói: "Bây giờ, hoàng hậu muốn hôn ngươi, tiểu công chúa có bằng lòng không?"
"Nàng đang đến gần nha." Tống Như Ca đắp chăn bông cho Hà Ngộ Ngộ, tóc cô chạm vào má Hà Ngộ Ngộ.
"Nữ hoàng..." Tống Như Ca chưa kịp nói xong, cô ấy đã bị trọng lực đẩy lên, và môi cô ấy chạm vào môi Hà Ngộ Ngộ.
Nhưng Hà Ngộ Ngộ vẫn nhắm mắt lại, giống như vô thức trở mình.
Tống Như Ca trầm mặc hai giây, lập tức rời khỏi người Hà Ngộ Ngộ: "Ngộ Ngộ, cô tỉnh rồi?"
Hà Ngộ Ngộ vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, mí mắt không nhúc nhích.
"Ngộ Ngộ?" Tống Như Ca xác nhận lại lần nữa, nhưng vẫn không có phản hồi.
Thấy không có phản ứng gì, Tống Như Ca thở phào nhẹ nhõm, cô vừa chạm vào môi Hà Ngộ Ngộ, còn chưa kịp cảm thụ nữa. Cảm giác hình như hơi mềm nhỉ? Giống như ăn bánh pudding, nó tan chảy khi chạm vào.
Có nên thử lại không nhỉ? Dù sao người đâu có tỉnh.
Không biết Tống Như Ca lấy đâu ra can đảm, không sợ Hà Ngộ Ngộ đột nhiên đẩy ngã sao?
Thôi kệ, Tống Như Ca lại cúi đầu xuống, và chạm lướt qua môi Hà Ngộ Ngộ.
"Khụ khụ," Cô đứng thẳng người nói, "Đây là trả lại cho cô đó, ai bảo vừa rồi cô làm tôi ngã xuống chi, bây giờ coi như huề nhau."
Tống Như Ca nói xong, cô nhìn Hà Ngộ Ngộ với lương tâm cắn rứt, người này vẫn còn chưa tỉnh.
Đám người Lưu Dương đang tập trung đào hố, Hà Ngộ Ngộ tiếp tục hôn mê ba ngày trên giường, mỗi ngày đều trông cậy vào y tá thay thuốc và cung cấp dung dịch dinh dưỡng để duy trì mạng sống.
Nguỵ Mai ở bên kia không ổn lắm.
Mấy ngày nay cô ấy đã lần lượt nộp một số tài liệu trong nước cho Tạp Bố Tư, những tài liệu này thoạt đầu có thể lừa, nhưng bây giờ về cơ bản mọi thứ có thể kiểm tra đều đã được kiểm tra, không thể giao cho Tạp Bố Tư thêm cái gì nữa.
"Cô Nguỵ Mai, mấy thông tin cô giao cho tôi đều không khác nhau mấy, cô đang muốn lừa tôi sao?" Tạp Tư Bố ném tài liệu lên trên bàn trước mặt Nguỵ Mai, vẻ cười nhưng trong lòng không hề cười.
Nguỵ Mai lắc đầu: "Anh Tạp Bố Tư của tôi à, sao tôi dám lừa anh chứ? Chỉ là tài khoản của tôi ở Trung Quốc cần phải xác nhận thân phận. Nếu tôi trực tiếp hack nó, thì sẽ khởi động hệ thống cảnh báo, chúng ta sẽ bị lộ ngay."
"Không tìm ra được thông tin chiến trường và thông tin tàu chiến sao?" Tạp Bố Tư tay cầm bao thuốc lá, quầng thâm mắt có chút nặng, tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ.
"Có thể nha, là anh muốn xem hình ảnh đúng không?" Nguỵ Mai cười nói, vẻ mặt rất tự nhiên.
Tạp Bố Tư gật đầu: "Tôi khuyên cô giao cho tôi càng sớm càng tốt, bằng không đừng trách tôi lỗ mãng."
"Đương nhiên." Nguỵ Mai vẫn đang cười, đang nghĩ biện pháp đối phó.
Chẳng lẽ phải dùng hình ảnh ở trên mạng nữa sao? Chuyện này sẽ sớm bị phát hiện, nhưng tàu chiến trong nước và thông tin chiến trường là cơ mật quốc gia, nếu tiết lộ cho Tạp Bố Tư, nhất định sẽ gây rắc rối.
Ngồi trước máy tính, cô suy nghĩ rất lâu, quyết định cung cấp ảnh tàu chiến cho Tạp Bố Tư, nhưng nó đã được xử lý, sẽ có một số lỗ hổng trong chi tiết.
Tạp Bố Tư hoàn toàn xem Nguỵ Mai như là một gián điệp, Nguỵ Mai đã vắt óc để làm ra thứ anh ta muốn trong những ngày này.
Nguỵ Mai vừa nghĩ vừa thay đổi thông số của tấm hình.
Cô ấy đã giao nó cho Tạp Bố Tư vào buổi chiều.
"Đây là thông tin tàu chiến mà anh muốn." Nguỵ Mai đưa cho anh một xấp ảnh.
Sau khi Tạp Bố Tư cầm lấy, anh ta xem vài giây, cau mày ném tấm ảnh vào mặt Nguỵ Mai: "Cô đây muốn làm gì hả? Muốn lừa tôi sao? những CCTV theo dõi tàu chiến hạm đều là hình ảnh chất lượng cao, còn của cô là cái gì hả?"
Nguỵ Mai không ngờ Tạp Bố Tư lại biết chuyện này, đúng là CCTV xung quanh tàu chiến đều là hình ảnh độ nét cao, chỉ vì sợ bọn tội phạm khi vào sẽ không nhìn thấy mặt.
"Anh Tạp Bố Tư, anh cũng biết tôi không thể đăng nhập vào tài khoản của tôi ở trong nước, vì vậy tôi không thể có được hình ảnh độ nét cao. Nếu được, thì anh trả lại điện thoại di động cho tôi. Miễn là tôi có thể đăng nhập bằng số điện thoại, tôi có thể cho anh bức ảnh độ nét cao." Giọng điệu của Nguỵ Mai thành khẩn, không giống như đang nói dối.
Tạp Bố Tư biết Nguỵ Mai có thể có được những bức ảnh độ nét cao về tàu chiến, anh ta nháy mắt với những người bên dưới và yêu cầu đưa điện thoại di động của Nguỵ Mai đến, anh ta nói: "Đừng giở trò, sau khi đăng nhập, lập tức đưa cho tôi."
Nguỵ Mai gật đầu, cô vội vàng bật máy tính đăng nhập vào trang web, dùng mã xác minh để đăng nhập.
Ngay sau khi cô vừa đăng nhập xong, cô đã bị giữ chặt.
Nguỵ Mai nhanh chóng tắt máy và sử dụng phím tắt để xóa tất cả hồ sơ.
"Khốn kiến! F*ck!" Nguỵ Mai mắng, cô chỉ cần nhấn cái nút Enter nữa là có thể xoá toàn bộ hồ sơ, chỉ cần chút nữa thôi!
Tay Nguỵ Mai bị đè xuống, đầu bị hai người đàn ông to lớn đè lên bàn.
"Cô Nguỵ Mai, người Trung Quốc có một câu nói 'rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt' đúng không?" Tạp Bố Tư châm một điếu thuốc và từ từ thở ra những đám mây từ miệng, từ nét mặt của anh ta thể hiện ra thì biết được trong thuốc lá kia có chưa ma tuý.
Nguỵ Mai rống lên: "Fuck! Buông tao ra!"
Cô cố gắng thoát khỏi bàn tay của người đàn ông to lớn, nhưng bởi vì cô quá nhỏ so với bọn chúng, nên bị khống chế không phản kháng được.
"Để tôi nhìn xem nào, bên trong đó có gì nhỉ?" Tạp Bố Tư lộ ra vẻ đê tiện, khiến Nguỵ Mai thật muốn tát anh ta một cái.
Tạp Bố Tư đỡ bàn phím máy tính bằng hai ngón tay, anh ta vừa định nhấn nút xuống trên bàn phím, thì Nguỵ Mai cố gắng hết sức, dùng đầu hất bàn phím xuống đất và dùng một chân giẫm lên phím Enter.
Một dòng chữ màu xanh lam nhấp nháy trên màn hình máy tính, và tất cả nội dung được đặt lại về 0.
Tạp Bố Tư đầu tiên là sửng sốt, sau đó phẫn nộ, anh ta trực tiếp ấn tàn thuốc chưa dập tắt lên da đầu của Nguỵ Mai.
Nguỵ Mai đau đớn kêu lên, "Mẹ nó!"
Một đám khói xám lập tức xuất hiện từ mái tóc của cô, kèm theo đó là tiếng đốt.
"Cô Nguỵ Mai, cô đã nhiều lần chạm vào giới hạn của tôi, đừng trách tôi vô lễ." Tạp Bố Tư nắm lấy đầu Nguỵ Mai, cùng với tóc.
Đôi mắt của Nguỵ Mai hơi biến dạng vì bị kéo tóc.
"Tao sẽ không cung cấp cho mày bất cứ thông tin cơ mật nào quốc gia cả, bởi vì tao là người Trung Quốc." Nguỵ Mai nói, cô trừng mắt nhìn Tạp Bố Tư.
Tạp Bố Tư bảo người mang đến một cây búa, anh ta nói với Nguỵ Mai, "Cô chắc chứ?"
Nguỵ Mai nghiến răng, cô ấy đã bị đặt trên một cây thánh giá và không thể di chuyển.
"Mày muốn làm gì thì làm." Nguỵ Mai mỉm cười, cô nhìn Tạp Bố Tư, cùng lắm thì chết, nhưng mà cơ mật quốc gia, không thể bị lộ.
Thấy Nguỵ Mai im lặng, Tạp Bố Tư giơ búa lên và dùng búa đập xương sườn của Nguỵ Mai, cùng với một tiếng rắc, xương sườn của Nguỵ Mai bị gãy.
Khi cây búa đập vào người Nguỵ Mai, Nguỵ Mai mở to đôi mắt trừng anh ta, không rên một tiếng, cô cảm giác toàn thân đau đớn, nước mắt chảy ra.
Nguỵ Mai vẫn không rên một tiếng nào.
"Không ngờ phụ nữ Trung Quốc các cô lại mạnh mẽ như vậy." Thấy Nguỵ Mai không hó hé, Tạp Bố Tư dùng búa đập vào một bên xương sườn khác.
Nguỵ Mai đau đến mức suýt ngất đi: "Tiếp đi! F*ck you!"
"Tiêm thuốc cho cô ta." Tạp Bố Tư nói.
Ngay lập tức, có người mang đến tiêm cho Nguỵ Mai một loại thuốc tỉnh táo.
Giờ đây, Nguỵ Mai có muốn ngất cũng không ngất được.
"Tra hay không tra!" Tạp Bố Tư gầm lên, anh ta đã mất kiên nhẫn.
Nguỵ Mai lắc đầu yếu ớt, cô ấy bị tiêm thuốc vào và đầu cô rất đau, nhưng cô ấy không thể ngất đi.
"Không tra." Giọng của Nguỵ Mai có chút yếu ớt, trong đầu cô hiện lên bóng dáng của Vương Địch Địch, không biết cô ấy thế nào rồi.
Tạp Bố Tư sốt ruột, anh ta có một tấn ma túy cần vận chuyển ra ngoài, nếu vẫn không lấy được thông tin cảng ở Trung Quốc thì số ma túy này khó có thể vào hải quan một cách thuận lợi.
Tạp Bố Tư nói: "Chặt ngón tay cô ta đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.