Chương 6:
Chấp Thông Nhất Căn
02/09/2024
Hai ngày sau, những trận mưa lớn bất chợt đã giảm hẳn.
Khi Thịnh Tường tỉnh dậy vào sáng sớm, ánh mắt cô còn mơ màng một lúc.
Cô bị tiếng động ngoài cửa sổ đánh thức.
Vừa rồi, ngoài tường có một nhóm người đi qua, tiếng cười đùa ồn ào vang lên không ngơi nghỉ.
Phòng của cô ở bên trái nhà sau, theo lý thì không thông với đường chính bên ngoài, cách giải thích duy nhất là có một số học sinh đi bộ từ ký túc xá về phía này nên đi đường tắt cho tiện.
Bây giờ chưa có mấy người biết đến chỗ này, bên cạnh con đường nhỏ này có một cái hồ nhỏ, gần đó có đám lau sậy rậm rạp.
Lúc trước có một đàn anh dậy muộn vì vội cho đến kịp giờ học buổi sáng nên trượt chân ngã thẳng xuống hồ, tuy cuối cùng không bị thương nặng nhưng đã khiến nhà trường rất chú ý đến chuyện này. Phòng đào tạo của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đã kéo hàng rào sắt bao quanh chỗ này, tiện thể còn cắm một tấm biển cấm học sinh đi lại quanh đây.
Lúc trước khi chuyển đến đây ở, Lê Nghệ còn hỏi cô có muốn áp dụng nhiều biện pháp bảo vệ hơn không.
Thịnh Tường thấy cửa sổ kiên cố như vậy, lại còn là trong trường học nên cô suy nghĩ rồi từ chối.
Sáng nay còn có người đi ngang qua chỗ này, chắc không còn cách giải thích nào khác ngoài việc trèo qua hàng rào sắt.
Không biết là sinh viên của học viện nào mà lại vội vàng thế.
Thịnh Tường ngồi thẫn thờ trên giường một lúc rồi mới nhớ ra hôm nay có rất nhiều việc phải làm.
Cô kéo rèm chớp lật được làm từ tre lên, mở cửa sổ lưới ra.
Mùi cỏ xanh tươi đặc trưng của buổi sáng sớm ngày hè tràn vào, ánh nắng mặt trời vẫn chói mắt như mọi khi, Thịnh Tường xỏ dép đi ra ngoài sân, đụng phải Ninh Viễn Tuyết đang đi ra từ phòng đối diện.
“Anh, sao anh dậy sớm thế?” Thịnh Tường vẫn chưa thay quần áo, mái tóc mềm mại xoã tung.
Năm nay Ninh Viễn Tuyết học năm hai, không dạy lớp nào vào buổi sáng cũng không có tiết học nào vào sáng sớm, chương trình học thoải mái hơn nhiều so với năm nhất.
Mọi khi ngày nghỉ của trường học là thứ ba thứ năm, nhưng đó cũng là chuyện của buổi chiều.
“Hôm nay tân sinh viên phải huấn luyện quân sự nên có khá nhiều việc, anh phải ra đấy hỗ trợ, có khả năng đến lúc đó phải đến sân huấn luyện.”
Ninh Viễn Tuyết đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn Thịnh Tường đứng trước cửa, hỏi lại cô: “Không phải đến chiều em mới huấn luyện quân sự sao, sao lại dậy sớm thế?”
“Đồng phục huấn luyện quân sự của bọn em được phát theo ký túc xá, em nhờ bạn cùng lớp lấy hộ, lát nữa phải đến đấy lấy.”
Thịnh Tường không ở ký túc xá, cũng không muốn để lớp phó đời sống chạy đến tận cửa hàng chỉ để đưa đồng phục cho cô.
Hơn nữa, ban đầu cô định đến thư viện trước khi lấy quần áo, đằng nào cũng tiện đường, làm vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn.
Ninh Viễn Tuyết trả lời, bóng người cao gầy đi về phía phòng bếp: “Vậy em đánh răng rửa mặt thay quần áo đi, ăn sáng xong rồi chúng ta đi chung luôn.”
Thịnh Tường và Ninh Viễn Tuyết đường ai nấy đi trước khu dạy học của Học viện Tài chính.
Tuy giờ này không còn sớm nữa, nhưng đối với các sinh viên sắp tốt nghiệp đang cố gắng phấn đấu với đủ kiểu thi cử thì giờ đã là muộn rồi.
Lúc Thịnh Tường đến thư viện, chỗ ngồi ở tầng một tầng hai đã đầy ắp người, gần như không còn chỗ nào để ngồi, nhìn xung quanh chỉ thấy toàn người là người.
Thư viện được thành lập cùng năm thành lập trường học, xét về tuổi tác thì nơi này cũng đã khá lâu đời rồi, mười mấy năm trước đã được trùng tu một lần, cho đến bây giờ vẫn còn tốt.
Cô tìm quyển sách mình muốn trên máy rồi đi thẳng lên tầng sáu.
Tầng sáu là tầng dành riêng cho văn học hiện đại và văn học nước ngoài.
Thịnh Tường làm theo sự nhắc nhở, nhanh chóng tìm được chỗ của cuốn sách, đứng ngay trước kệ tiểu thuyết văn xuôi Pháp.
Một lúc sau, cô đã lấy được cuốn sách mà cô muốn.
Ánh mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó.
Ký ức khi còn nhỏ đã mờ nhạt, nhưng cô vẫn nhớ mang máng nội dung và giai điệu ba ngâm nga.
Từ lúc lên cấp ba Thịnh Tường đã cảm thấy hứng thú với chuyện này, cô liên tục tìm rất nhiều cuốn sách có liên quan. Thư viện của Đại học Hàng không vũ trụ rất phong phú, có lẽ cô có thể đọc sách ở đây một thời gian.
Khi cô đi ra khỏi thư viện thì mặt trời đã lên cao.
Cảm nhận được làn da hơi ran rát do bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, Thịnh Tường đi qua tòa nhà giảng dạy… Lúc cô định đến ký túc xá để tìm Ứng Đào lấy quần áo, cũng tiện đi thử đường tắt.
Rõ ràng buổi sáng cô còn nghĩ xem là ai lại không chịu đi đường lớn, giờ phút này, cô không khỏi thở dài trước mong muốn lười biếng mãnh liệt trong lòng mình.
Nhưng cái này phải cảm ơn Ứng Đào, nếu như không phải vì cô ấy thì có lẽ đến lúc tốt nghiệp Thịnh Tường vẫn không biết trong Đại học Hàng không vũ trụ lại lắm thứ ngoằn nghèo đến vậy.
Cái gân nhất chính là có cực kỳ nhiều đường tắt.
Đi ra khỏi phạm vi khu dạy học, có rất nhiều người đã đổ xô đến bên cạnh sân huấn luyện, có lẽ là học viện nào đó đang đưa ra lời kêu gọi cuối cùng trước khi huấn luyện quân sự.
Thịnh Tường cúi đầu nhìn điện thoại, Ứng Đào đã cầm quần áo chờ sẵn dưới ký túc xá, cô dần bước đi nhanh hơn.
Khi cô đột nhiên rẽ vào một góc cua, dường như có gì đấy trong lòng mách bảo, Thịnh Tường ngẩng đầu lên, Trong một khu vực khuất được bao phủ bởi hàng rào và dây leo, có một chàng trai với một cô gái đang đứng đấy.
Dù sao đường tắt cũng hẹp, Thịnh Tường dừng bước, không dám đi qua giữa hai người họ.
Tình hình con đường như này có làm thế nào cũng không chứa được thêm người thứ ba đi vào.
Trước khi cô kịp đổi hướng lập tức tránh đường này, chàng trai dựa lưng vào hàng rào tre lên tiếng, giọng điệu thờ ơ.
Thịnh Tường nghe thấy thì sững sờ, một lúc sau cô tăng tốc nhanh chóng rời đi.
…
“Thẩm Ngôn Lễ, cảm ơn anh vì hôm đó. Với cả… Hà Phương Chu là bạn trai cũ của tôi, tôi đã nghe nói chuyện lần trước anh ta đến sân bóng rổ gây chuyện với các anh.”
Trần Niệm đứng đối diện với anh, khuôn mặt đỏ ửng.
Lần trước lúc bị đập xe, cô ta đã muốn đi tìm Thẩm Ngôn Lễ để cảm ơn anh, dù sao cũng chỉ có mấy người đó mới biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là Trần Niệm chưa từng có cơ hội được gặp anh, sau đó mấy ngày, cô ta chưa tìm được người, nhưng lại biết được mâu thuẫn giữa Hà Phương Chu với Thẩm Ngôn Lễ.
Đúng lúc sáng hôm nay Học viện Kỹ thuật hàng không sẽ tổ chức một buổi động viên, tối hôm qua cô ta đã đi hỏi thăm trước, hôm nay đã gặp được anh như mong muốn.
Thẩm Ngôn Lễ dựa vào hàng rào, một chân nhấc lên chống ra, khoanh tay trước ngực, hơi cúi đầu, anh không nói câu nào.
Nhìn từ góc của Trần Niệm có thể loáng thoáng nhìn thấy cái cằm sắc nét của anh.
Dường như mầm non nhỏ đã bén rễ trong lòng cũng chờ được khoảnh khắc múc nước tưới cây, một hạt giống lạ lẫm bỗng nhiên nảy mầm cho đến cho đến khi trồi lên khỏi mặt đất.
Cô ta ngước mắt lên nhìn anh, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng hơn.
Trần Niệm muốn nói rồi lại thôi: “Tôi… Tôi không nói như này có được không… Nhưng anh ta mù quáng xúc động làm ra hành động như vậy là sai.”
Cô ta dừng lại một lúc, cô ta kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp của mình, ngập ngừng nói: “Tóm lại… Hy vọng anh đừng để ý.”
Sau khi cô ta nói hết câu, bầu không khí yên lặng, chỉ có tiếng bước chân đi lại vang lên từ phía sân huấn luyện cách đó không xa.
Mấy giây sau, Thẩm Ngôn Lễ thong thả đứng dậy.
“Vì sao tôi phải để ý?” Anh nói.
Trần Niệm còn chưa phản ứng kịp, anh lười biếng ngước mắt lên: “Cô là ai chứ.”
Một chiêu chí mạng, những lời khách sáo Trần Niệm định nói tiếp nghẹn lại trong cổ họng.
Cô ta khóc lóc chạy đi
Người đang nghe lén sau bức tường dây leo ngả ngớn đi ra ngoài, chậc chậc mấy tiếng.
Tiêu Tự quàng tay lên cổ Thẩm Ngôn Lễ: “Cậu đỉnh đấy.”
“Người khác còn ước gì mình có số đào hoa, đào hoa của cậu vừa mọc là cậu chặn lại nay, chặn thôi còn chưa đủ, mà phải đá bay mới vừa.”
Tiêu Tự liếc nhìn Thẩm Ngôn Lễ mỉm cười với anh ta, anh ta ngượng ngùng thả cánh tay đang quàng trên bả vai anh xuống.
“Nhưng mà Trần Niệm kia cũng bám dai thật đấy chứ, chẳng phải lúc đấy cô ta đã cảm ơn rồi à, sao bây giờ lại cảm ơn cậu nữa.” Tiêu Tự chọc chọc Diệp Kinh Hàn đang đứng bên cạnh: “Lão Diệp, hôm đấy cậu cũng ở đấy đúng không?”
Diệp Kinh Hàn suy nghĩ rồi gật đầu: “Đúng.”
Thật ra chuyện đấy cũng chẳng phải chuyện gì lớn, ngày hôm đó cũng chỉ cách ngày khai giảng xong có mấy ngày.
Bốn người trong phòng ký túc xá lại tụ tập chơi bóng rổ, lúc trở về ký túc xá vẫn còn khá sớm, kết quả bọn họ vừa mới bước chân ra khỏi khu nhà dạy học, chưa gì đã đụng phải một đôi nam nữ đang cãi nhau bên lề đường.
Nam sinh kia nhìn đô con khoẻ mạnh, chắc là đã uống rượu, chân đi liêu xiêu, cố gắng dồn sức kéo cô gái lên xe.
Trong lúc say khướt, anh ta vung tay lên tát cô gái một phát: “Con chó này, mày đừng có mà không biết điều! Sao lúc trước dám đá tao?!”
Tóc cô gái bị nắm chặt giống như một mảnh vải rách, liên tục va vào sườn xe ô tô.
“Rầm rầm” mấy tiếng, tiếng vang vang lên khiến người nghe thấy vừa nặng nề vừa sốt ruột.
Tiêu Tự không nhìn nổi nữa nên bảo mọi người đến kéo hai người ra.
Lần can ngăn này lại biến thành gây gổ đánh nhau
Vẻ mặt nam sinh kia rất tức giận, nhăn mặt, cảm giác say khiến anh ta to ga: “Mày có biết bố mày là ai không! Bố mày là Hà Phương Chu!”
Tiêu Tự lập tức chửi lại: “Đếch cần biết mày là ai, mẹ nó tao còn là thuyền Noah đây này!”
Sau đó mấy người lao vào ẩu đả, có qua đường người báo cảnh sát, Hà Phương Chu bị bắt nhốt mấy ngày.
Cũng phải đến ngày hôm sau bọn họ mới biết Hà Phương Chu là họ hàng xa của phó hiệu trưởng, vào Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài được một năm, bình thường không ít lần vênh mặt bố đời.
Chiếc xe kia là của phó hiệu trưởng.
Nhưng hôm đó bốn người trong phòng ký túc xá của bọn họ đều ra trận.
Kết quả là sau khi cô gái kia được cứu, mắt lại dính chặt lên người Thẩm Ngôn Lễ.
Mãi cho đến tận hôm nay vẫn như thế.
“Vậy nên tôi thua kém cậu chỗ nào?” Tiêu Tự thật sự thấy khó hiểu, không khỏi hơi hoài nghi nhân sinh.
“Thật ra không thua kém gì đâu.” Diệp Kinh Hàn liếc mắt nhìn anh ta, cẩn thận đánh giá.
Ở Tiêu Tự còn đang mừng thầm, Diệp Kinh Hàn đã nghiêm túc đưa ra đánh giá: “Tốt nhất cậu nên về lò đúc lại đi.”
Tiêu Tự: “…”
…
Sau giờ ăn trưa, huấn luyện quân sự buổi chiều bắt đầu.
Huấn luyện quân sự của tân sinh viên Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài diễn ra trong vòng hai tuần, sau đấy sẽ chính thức khai giảng.
Thịnh Tường lấy được đồng phục huấn luyện quân sự từ chỗ Ứng Đào, thay quần áo xong, cô cũng đi ăn với cô ấy luôn.
Hai người là bạn cùng lớp, nên sẽ hai người vẫn sẽ học cùng nhau trong những buổi tập tiếp theo.
Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài là một cơ sở giáo dục đại học tích cực có tính chuyên nghiệp cao, ngoài hai bộ đồng phục huấn luyện quân sự thống nhất để có thể thay giặt ra thì các học viện sẽ làm một bộ khác dựa trên tính đặc thù của chuyên ngành.
Học viện Tiếp viên hàng không của Thịnh Tường có yêu cầu cao về vẻ bề ngoài, những năm gần đây Đại học Hàng không vũ trụ tăng cường phát triển chất lượng, nhìn đâu cũng thấy đủ kiểu người đẹp khắp nơi. Cô nhận được ba bộ đồ, hai bộ là đồng phục huấn luyện quân sự thống nhất của toàn trường, bộ còn lại là đồng phục đơn giản được làm theo quy định của học viện.
Ngoại trừ cái này ra, bởi vì Đại học Hàng không vũ trụ là cơ sở đào tạo hàng không vũ trụ lớn nhất cả nước, trong lúc mỗi học viện huấn luyện quân sự sẽ có hoạt động được trải nghiệm ngay trong chương trình học, cung có thể coi như hoạt động ngoại khóa trong huấn luyện quân sự.
Ngày đầu tiên tất cả giáo viên và sinh viên phải tập hợp ở sân thể dục, không thể thiếu tiết mục lãnh đạo phát biểu như mọi khi.
Ứng Đào kéo Thịnh Tường chen chúc trong đội ngũ, nếu muốn đứng nói chuyện thì phải đứng sau cùng.
Mỗi học viện sẽ tự xếp thành hàng, các sinh viên xung quanh đều tò mò tụ tập lại bàn tán rôm rả.
Mọi người mặc đồ giống nhau y đúc, nhìn đâu cũng thấy màu xanh đậm.
Ứng Đào nắm tay Thịnh Tường một lúc, chờ đến độ mất kiên nhẫn, không khỏi thấy sốt ruột: “Má ơi tớ chịu luôn rồi đấy… Sao lại tập hợp ở sân vận động trong ngày nóng như này chứ? Lãnh đạo trường biết cách hưởng thụ thật, trên đầu bọn họ có ô che nắng, hoàn toàn mặc kệ học sinh sống chết thế nào!”
Thịnh Tường để mặc cô ấy nắm tay: “Chẳng phải cậu nói huấn luyện quân sự thật còn nghiêm túc hơn như này còn gì, đến lúc đó cậu không được động đậy cơ, nhịn chút đi nhé.”
Có vài người gần đấy lén quan sát Thịnh Tường, giống như đang thẫn thờ nhìn một cái cây ở phía xa rồi tiện thể nhìn về phía cô.
Một giây thôi cũng, mấy trò vặt vãnh như vậy đã làm rất nhiều lần.
Mỗi học viện phải mất một thời gian mới đến được địa điểm, đến bây giờ vẫn chưa đủ số sinh viên năm nhất.
“Em Tường, sao mà người cậu thơm thế.”
Ứng Đào ăn vạ Thịnh Tường sau lưng trốn mặt trời, tiện đà cọ tới cọ lui ngửi mùi.
“He he, cũng rất mềm nữa.” Nói rồi, tay cô ấy lại bắt đầu không chịu yên.
Nhưng cô ấy còn chưa trêu cô xong thì trong đám người cách đó không xa vang lên tiếng ồn ào.
Tai Ứng Đào giật giật, tay vẫn ôm Thịnh Tường, đột nhiên cô ấy bạnh cằm, quay đầu nhìn sang bên trái.
Thịnh Tường bị Ứng Đào kéo nên đi loạng choạng mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững được thì lại nghe thấy cô ấy nói.
“Ôi moè…”
“Đẹp trai hơi thái quá rồi đấy!”
Thịnh Tường nhìn theo ánh mắt của những người xung quanh và thấy đội ngũ của Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ vừa mới gia nhập đám đông.
Đại học Hàng không vũ trụ nhiều trai đẹp, nhưng nếu nói khiến người ta chú ý nhất năm nay, ngoại trừ Học viện Hàng không thì còn phải kể đến đám người vừa mới đến kia.
Thịnh Tường và Ứng Đào không lùn, nhưng bên cạnh hai người đa phần là con trai nên không thể nhìn thấy rõ được.
“Sắp sửa bắt đầu rồi.”
Thịnh Tường nhìn sang chỗ khác, tiện thể vỗ luôn Ứng Đào đang dáo dác nhìn xung quanh.
…
“Không có gì vui.” Tiêu Tự nhìn về phía xa: “Uổng công tôi phấn khích mất một lúc đấy, cứ tưởng mấy cô gái ở Học viện Tiếp viên hàng không sẽ mặc chế phục cơ.”
Kết quả thì sao, anh ta sốt sắng chạy đến đây để nhìn thấy một đống hoa cải.
Vốn dĩ mấy người bọn họ đã đứng cuối hàng, Tiêu Tự chỉ vào Học viện Tiếp viên hàng không đứng cách đó mấy hàng, cả đám ngước mắt lên nhìn về phía cuối đội ngũ.
Thịnh Tường đứng cuối hàng cũng rất bắt mắt.
Bộ đồng phục huấn luyện màu xanh da trời được may rất đẹp, dáng người lả lướt của cô được bao bọc trong đó.
Có lẽ là do trời nóng nên cô đã xắn cổ tay áo lên thành tay áo lửng.
Nửa cánh tay lộ ra ngoài giống như sữa bò tươi còn đang có bọt sữa.
Hàng lông mi dài của cô hơi cụp xuống, cô hơi mím môi.
Trình Dã Vọng ngắm nghía đủ thì nhìn sang chỗ khác, nhấc chân lên đá anh ta một phát: “Đến lúc đó bọn họ sẽ mặc, nhưng không phải loại chế phục mà cậu tưởng đâu, tỉnh táo chút đi, trong đầu cậu toàn mấy thứ dơ bẩn gì thế.”
“Tôi có nghĩ gì với bọn họ đâu, chỉ có ngài không bẩn với cao thượng thôi.” Tiêu Tự đá lại: “Nhìn ổ C máy tính khiến cậu kiêu ngạo đi, cậu có tin tối nay về ông đây định dạng tập tin lại toàn bộ cho cậu không.”
Tiêu Tự nói rồi quay đầu ra sau ra hiệu, quay lưng về phía Thẩm Ngôn Lễ nói: “Nào nào nào, để cậu chủ Thẩm của chúng ta nhận xét đi, tôi như này phải gọi là ai ai cũng có lòng yêu cái đẹp, đúng không?”
Thẩm Ngôn Lễ nhìn sang chỗ, ngón tay thon dài cầm cái mũ nghịch, nghe vậy thì nhìn về phía Tiêu Tự, giọng điệu thản nhiên: “Cậu có tim à?”
Khi Thịnh Tường tỉnh dậy vào sáng sớm, ánh mắt cô còn mơ màng một lúc.
Cô bị tiếng động ngoài cửa sổ đánh thức.
Vừa rồi, ngoài tường có một nhóm người đi qua, tiếng cười đùa ồn ào vang lên không ngơi nghỉ.
Phòng của cô ở bên trái nhà sau, theo lý thì không thông với đường chính bên ngoài, cách giải thích duy nhất là có một số học sinh đi bộ từ ký túc xá về phía này nên đi đường tắt cho tiện.
Bây giờ chưa có mấy người biết đến chỗ này, bên cạnh con đường nhỏ này có một cái hồ nhỏ, gần đó có đám lau sậy rậm rạp.
Lúc trước có một đàn anh dậy muộn vì vội cho đến kịp giờ học buổi sáng nên trượt chân ngã thẳng xuống hồ, tuy cuối cùng không bị thương nặng nhưng đã khiến nhà trường rất chú ý đến chuyện này. Phòng đào tạo của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đã kéo hàng rào sắt bao quanh chỗ này, tiện thể còn cắm một tấm biển cấm học sinh đi lại quanh đây.
Lúc trước khi chuyển đến đây ở, Lê Nghệ còn hỏi cô có muốn áp dụng nhiều biện pháp bảo vệ hơn không.
Thịnh Tường thấy cửa sổ kiên cố như vậy, lại còn là trong trường học nên cô suy nghĩ rồi từ chối.
Sáng nay còn có người đi ngang qua chỗ này, chắc không còn cách giải thích nào khác ngoài việc trèo qua hàng rào sắt.
Không biết là sinh viên của học viện nào mà lại vội vàng thế.
Thịnh Tường ngồi thẫn thờ trên giường một lúc rồi mới nhớ ra hôm nay có rất nhiều việc phải làm.
Cô kéo rèm chớp lật được làm từ tre lên, mở cửa sổ lưới ra.
Mùi cỏ xanh tươi đặc trưng của buổi sáng sớm ngày hè tràn vào, ánh nắng mặt trời vẫn chói mắt như mọi khi, Thịnh Tường xỏ dép đi ra ngoài sân, đụng phải Ninh Viễn Tuyết đang đi ra từ phòng đối diện.
“Anh, sao anh dậy sớm thế?” Thịnh Tường vẫn chưa thay quần áo, mái tóc mềm mại xoã tung.
Năm nay Ninh Viễn Tuyết học năm hai, không dạy lớp nào vào buổi sáng cũng không có tiết học nào vào sáng sớm, chương trình học thoải mái hơn nhiều so với năm nhất.
Mọi khi ngày nghỉ của trường học là thứ ba thứ năm, nhưng đó cũng là chuyện của buổi chiều.
“Hôm nay tân sinh viên phải huấn luyện quân sự nên có khá nhiều việc, anh phải ra đấy hỗ trợ, có khả năng đến lúc đó phải đến sân huấn luyện.”
Ninh Viễn Tuyết đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn Thịnh Tường đứng trước cửa, hỏi lại cô: “Không phải đến chiều em mới huấn luyện quân sự sao, sao lại dậy sớm thế?”
“Đồng phục huấn luyện quân sự của bọn em được phát theo ký túc xá, em nhờ bạn cùng lớp lấy hộ, lát nữa phải đến đấy lấy.”
Thịnh Tường không ở ký túc xá, cũng không muốn để lớp phó đời sống chạy đến tận cửa hàng chỉ để đưa đồng phục cho cô.
Hơn nữa, ban đầu cô định đến thư viện trước khi lấy quần áo, đằng nào cũng tiện đường, làm vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn.
Ninh Viễn Tuyết trả lời, bóng người cao gầy đi về phía phòng bếp: “Vậy em đánh răng rửa mặt thay quần áo đi, ăn sáng xong rồi chúng ta đi chung luôn.”
Thịnh Tường và Ninh Viễn Tuyết đường ai nấy đi trước khu dạy học của Học viện Tài chính.
Tuy giờ này không còn sớm nữa, nhưng đối với các sinh viên sắp tốt nghiệp đang cố gắng phấn đấu với đủ kiểu thi cử thì giờ đã là muộn rồi.
Lúc Thịnh Tường đến thư viện, chỗ ngồi ở tầng một tầng hai đã đầy ắp người, gần như không còn chỗ nào để ngồi, nhìn xung quanh chỉ thấy toàn người là người.
Thư viện được thành lập cùng năm thành lập trường học, xét về tuổi tác thì nơi này cũng đã khá lâu đời rồi, mười mấy năm trước đã được trùng tu một lần, cho đến bây giờ vẫn còn tốt.
Cô tìm quyển sách mình muốn trên máy rồi đi thẳng lên tầng sáu.
Tầng sáu là tầng dành riêng cho văn học hiện đại và văn học nước ngoài.
Thịnh Tường làm theo sự nhắc nhở, nhanh chóng tìm được chỗ của cuốn sách, đứng ngay trước kệ tiểu thuyết văn xuôi Pháp.
Một lúc sau, cô đã lấy được cuốn sách mà cô muốn.
Ánh mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó.
Ký ức khi còn nhỏ đã mờ nhạt, nhưng cô vẫn nhớ mang máng nội dung và giai điệu ba ngâm nga.
Từ lúc lên cấp ba Thịnh Tường đã cảm thấy hứng thú với chuyện này, cô liên tục tìm rất nhiều cuốn sách có liên quan. Thư viện của Đại học Hàng không vũ trụ rất phong phú, có lẽ cô có thể đọc sách ở đây một thời gian.
Khi cô đi ra khỏi thư viện thì mặt trời đã lên cao.
Cảm nhận được làn da hơi ran rát do bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, Thịnh Tường đi qua tòa nhà giảng dạy… Lúc cô định đến ký túc xá để tìm Ứng Đào lấy quần áo, cũng tiện đi thử đường tắt.
Rõ ràng buổi sáng cô còn nghĩ xem là ai lại không chịu đi đường lớn, giờ phút này, cô không khỏi thở dài trước mong muốn lười biếng mãnh liệt trong lòng mình.
Nhưng cái này phải cảm ơn Ứng Đào, nếu như không phải vì cô ấy thì có lẽ đến lúc tốt nghiệp Thịnh Tường vẫn không biết trong Đại học Hàng không vũ trụ lại lắm thứ ngoằn nghèo đến vậy.
Cái gân nhất chính là có cực kỳ nhiều đường tắt.
Đi ra khỏi phạm vi khu dạy học, có rất nhiều người đã đổ xô đến bên cạnh sân huấn luyện, có lẽ là học viện nào đó đang đưa ra lời kêu gọi cuối cùng trước khi huấn luyện quân sự.
Thịnh Tường cúi đầu nhìn điện thoại, Ứng Đào đã cầm quần áo chờ sẵn dưới ký túc xá, cô dần bước đi nhanh hơn.
Khi cô đột nhiên rẽ vào một góc cua, dường như có gì đấy trong lòng mách bảo, Thịnh Tường ngẩng đầu lên, Trong một khu vực khuất được bao phủ bởi hàng rào và dây leo, có một chàng trai với một cô gái đang đứng đấy.
Dù sao đường tắt cũng hẹp, Thịnh Tường dừng bước, không dám đi qua giữa hai người họ.
Tình hình con đường như này có làm thế nào cũng không chứa được thêm người thứ ba đi vào.
Trước khi cô kịp đổi hướng lập tức tránh đường này, chàng trai dựa lưng vào hàng rào tre lên tiếng, giọng điệu thờ ơ.
Thịnh Tường nghe thấy thì sững sờ, một lúc sau cô tăng tốc nhanh chóng rời đi.
…
“Thẩm Ngôn Lễ, cảm ơn anh vì hôm đó. Với cả… Hà Phương Chu là bạn trai cũ của tôi, tôi đã nghe nói chuyện lần trước anh ta đến sân bóng rổ gây chuyện với các anh.”
Trần Niệm đứng đối diện với anh, khuôn mặt đỏ ửng.
Lần trước lúc bị đập xe, cô ta đã muốn đi tìm Thẩm Ngôn Lễ để cảm ơn anh, dù sao cũng chỉ có mấy người đó mới biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là Trần Niệm chưa từng có cơ hội được gặp anh, sau đó mấy ngày, cô ta chưa tìm được người, nhưng lại biết được mâu thuẫn giữa Hà Phương Chu với Thẩm Ngôn Lễ.
Đúng lúc sáng hôm nay Học viện Kỹ thuật hàng không sẽ tổ chức một buổi động viên, tối hôm qua cô ta đã đi hỏi thăm trước, hôm nay đã gặp được anh như mong muốn.
Thẩm Ngôn Lễ dựa vào hàng rào, một chân nhấc lên chống ra, khoanh tay trước ngực, hơi cúi đầu, anh không nói câu nào.
Nhìn từ góc của Trần Niệm có thể loáng thoáng nhìn thấy cái cằm sắc nét của anh.
Dường như mầm non nhỏ đã bén rễ trong lòng cũng chờ được khoảnh khắc múc nước tưới cây, một hạt giống lạ lẫm bỗng nhiên nảy mầm cho đến cho đến khi trồi lên khỏi mặt đất.
Cô ta ngước mắt lên nhìn anh, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng hơn.
Trần Niệm muốn nói rồi lại thôi: “Tôi… Tôi không nói như này có được không… Nhưng anh ta mù quáng xúc động làm ra hành động như vậy là sai.”
Cô ta dừng lại một lúc, cô ta kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp của mình, ngập ngừng nói: “Tóm lại… Hy vọng anh đừng để ý.”
Sau khi cô ta nói hết câu, bầu không khí yên lặng, chỉ có tiếng bước chân đi lại vang lên từ phía sân huấn luyện cách đó không xa.
Mấy giây sau, Thẩm Ngôn Lễ thong thả đứng dậy.
“Vì sao tôi phải để ý?” Anh nói.
Trần Niệm còn chưa phản ứng kịp, anh lười biếng ngước mắt lên: “Cô là ai chứ.”
Một chiêu chí mạng, những lời khách sáo Trần Niệm định nói tiếp nghẹn lại trong cổ họng.
Cô ta khóc lóc chạy đi
Người đang nghe lén sau bức tường dây leo ngả ngớn đi ra ngoài, chậc chậc mấy tiếng.
Tiêu Tự quàng tay lên cổ Thẩm Ngôn Lễ: “Cậu đỉnh đấy.”
“Người khác còn ước gì mình có số đào hoa, đào hoa của cậu vừa mọc là cậu chặn lại nay, chặn thôi còn chưa đủ, mà phải đá bay mới vừa.”
Tiêu Tự liếc nhìn Thẩm Ngôn Lễ mỉm cười với anh ta, anh ta ngượng ngùng thả cánh tay đang quàng trên bả vai anh xuống.
“Nhưng mà Trần Niệm kia cũng bám dai thật đấy chứ, chẳng phải lúc đấy cô ta đã cảm ơn rồi à, sao bây giờ lại cảm ơn cậu nữa.” Tiêu Tự chọc chọc Diệp Kinh Hàn đang đứng bên cạnh: “Lão Diệp, hôm đấy cậu cũng ở đấy đúng không?”
Diệp Kinh Hàn suy nghĩ rồi gật đầu: “Đúng.”
Thật ra chuyện đấy cũng chẳng phải chuyện gì lớn, ngày hôm đó cũng chỉ cách ngày khai giảng xong có mấy ngày.
Bốn người trong phòng ký túc xá lại tụ tập chơi bóng rổ, lúc trở về ký túc xá vẫn còn khá sớm, kết quả bọn họ vừa mới bước chân ra khỏi khu nhà dạy học, chưa gì đã đụng phải một đôi nam nữ đang cãi nhau bên lề đường.
Nam sinh kia nhìn đô con khoẻ mạnh, chắc là đã uống rượu, chân đi liêu xiêu, cố gắng dồn sức kéo cô gái lên xe.
Trong lúc say khướt, anh ta vung tay lên tát cô gái một phát: “Con chó này, mày đừng có mà không biết điều! Sao lúc trước dám đá tao?!”
Tóc cô gái bị nắm chặt giống như một mảnh vải rách, liên tục va vào sườn xe ô tô.
“Rầm rầm” mấy tiếng, tiếng vang vang lên khiến người nghe thấy vừa nặng nề vừa sốt ruột.
Tiêu Tự không nhìn nổi nữa nên bảo mọi người đến kéo hai người ra.
Lần can ngăn này lại biến thành gây gổ đánh nhau
Vẻ mặt nam sinh kia rất tức giận, nhăn mặt, cảm giác say khiến anh ta to ga: “Mày có biết bố mày là ai không! Bố mày là Hà Phương Chu!”
Tiêu Tự lập tức chửi lại: “Đếch cần biết mày là ai, mẹ nó tao còn là thuyền Noah đây này!”
Sau đó mấy người lao vào ẩu đả, có qua đường người báo cảnh sát, Hà Phương Chu bị bắt nhốt mấy ngày.
Cũng phải đến ngày hôm sau bọn họ mới biết Hà Phương Chu là họ hàng xa của phó hiệu trưởng, vào Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài được một năm, bình thường không ít lần vênh mặt bố đời.
Chiếc xe kia là của phó hiệu trưởng.
Nhưng hôm đó bốn người trong phòng ký túc xá của bọn họ đều ra trận.
Kết quả là sau khi cô gái kia được cứu, mắt lại dính chặt lên người Thẩm Ngôn Lễ.
Mãi cho đến tận hôm nay vẫn như thế.
“Vậy nên tôi thua kém cậu chỗ nào?” Tiêu Tự thật sự thấy khó hiểu, không khỏi hơi hoài nghi nhân sinh.
“Thật ra không thua kém gì đâu.” Diệp Kinh Hàn liếc mắt nhìn anh ta, cẩn thận đánh giá.
Ở Tiêu Tự còn đang mừng thầm, Diệp Kinh Hàn đã nghiêm túc đưa ra đánh giá: “Tốt nhất cậu nên về lò đúc lại đi.”
Tiêu Tự: “…”
…
Sau giờ ăn trưa, huấn luyện quân sự buổi chiều bắt đầu.
Huấn luyện quân sự của tân sinh viên Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài diễn ra trong vòng hai tuần, sau đấy sẽ chính thức khai giảng.
Thịnh Tường lấy được đồng phục huấn luyện quân sự từ chỗ Ứng Đào, thay quần áo xong, cô cũng đi ăn với cô ấy luôn.
Hai người là bạn cùng lớp, nên sẽ hai người vẫn sẽ học cùng nhau trong những buổi tập tiếp theo.
Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài là một cơ sở giáo dục đại học tích cực có tính chuyên nghiệp cao, ngoài hai bộ đồng phục huấn luyện quân sự thống nhất để có thể thay giặt ra thì các học viện sẽ làm một bộ khác dựa trên tính đặc thù của chuyên ngành.
Học viện Tiếp viên hàng không của Thịnh Tường có yêu cầu cao về vẻ bề ngoài, những năm gần đây Đại học Hàng không vũ trụ tăng cường phát triển chất lượng, nhìn đâu cũng thấy đủ kiểu người đẹp khắp nơi. Cô nhận được ba bộ đồ, hai bộ là đồng phục huấn luyện quân sự thống nhất của toàn trường, bộ còn lại là đồng phục đơn giản được làm theo quy định của học viện.
Ngoại trừ cái này ra, bởi vì Đại học Hàng không vũ trụ là cơ sở đào tạo hàng không vũ trụ lớn nhất cả nước, trong lúc mỗi học viện huấn luyện quân sự sẽ có hoạt động được trải nghiệm ngay trong chương trình học, cung có thể coi như hoạt động ngoại khóa trong huấn luyện quân sự.
Ngày đầu tiên tất cả giáo viên và sinh viên phải tập hợp ở sân thể dục, không thể thiếu tiết mục lãnh đạo phát biểu như mọi khi.
Ứng Đào kéo Thịnh Tường chen chúc trong đội ngũ, nếu muốn đứng nói chuyện thì phải đứng sau cùng.
Mỗi học viện sẽ tự xếp thành hàng, các sinh viên xung quanh đều tò mò tụ tập lại bàn tán rôm rả.
Mọi người mặc đồ giống nhau y đúc, nhìn đâu cũng thấy màu xanh đậm.
Ứng Đào nắm tay Thịnh Tường một lúc, chờ đến độ mất kiên nhẫn, không khỏi thấy sốt ruột: “Má ơi tớ chịu luôn rồi đấy… Sao lại tập hợp ở sân vận động trong ngày nóng như này chứ? Lãnh đạo trường biết cách hưởng thụ thật, trên đầu bọn họ có ô che nắng, hoàn toàn mặc kệ học sinh sống chết thế nào!”
Thịnh Tường để mặc cô ấy nắm tay: “Chẳng phải cậu nói huấn luyện quân sự thật còn nghiêm túc hơn như này còn gì, đến lúc đó cậu không được động đậy cơ, nhịn chút đi nhé.”
Có vài người gần đấy lén quan sát Thịnh Tường, giống như đang thẫn thờ nhìn một cái cây ở phía xa rồi tiện thể nhìn về phía cô.
Một giây thôi cũng, mấy trò vặt vãnh như vậy đã làm rất nhiều lần.
Mỗi học viện phải mất một thời gian mới đến được địa điểm, đến bây giờ vẫn chưa đủ số sinh viên năm nhất.
“Em Tường, sao mà người cậu thơm thế.”
Ứng Đào ăn vạ Thịnh Tường sau lưng trốn mặt trời, tiện đà cọ tới cọ lui ngửi mùi.
“He he, cũng rất mềm nữa.” Nói rồi, tay cô ấy lại bắt đầu không chịu yên.
Nhưng cô ấy còn chưa trêu cô xong thì trong đám người cách đó không xa vang lên tiếng ồn ào.
Tai Ứng Đào giật giật, tay vẫn ôm Thịnh Tường, đột nhiên cô ấy bạnh cằm, quay đầu nhìn sang bên trái.
Thịnh Tường bị Ứng Đào kéo nên đi loạng choạng mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững được thì lại nghe thấy cô ấy nói.
“Ôi moè…”
“Đẹp trai hơi thái quá rồi đấy!”
Thịnh Tường nhìn theo ánh mắt của những người xung quanh và thấy đội ngũ của Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ vừa mới gia nhập đám đông.
Đại học Hàng không vũ trụ nhiều trai đẹp, nhưng nếu nói khiến người ta chú ý nhất năm nay, ngoại trừ Học viện Hàng không thì còn phải kể đến đám người vừa mới đến kia.
Thịnh Tường và Ứng Đào không lùn, nhưng bên cạnh hai người đa phần là con trai nên không thể nhìn thấy rõ được.
“Sắp sửa bắt đầu rồi.”
Thịnh Tường nhìn sang chỗ khác, tiện thể vỗ luôn Ứng Đào đang dáo dác nhìn xung quanh.
…
“Không có gì vui.” Tiêu Tự nhìn về phía xa: “Uổng công tôi phấn khích mất một lúc đấy, cứ tưởng mấy cô gái ở Học viện Tiếp viên hàng không sẽ mặc chế phục cơ.”
Kết quả thì sao, anh ta sốt sắng chạy đến đây để nhìn thấy một đống hoa cải.
Vốn dĩ mấy người bọn họ đã đứng cuối hàng, Tiêu Tự chỉ vào Học viện Tiếp viên hàng không đứng cách đó mấy hàng, cả đám ngước mắt lên nhìn về phía cuối đội ngũ.
Thịnh Tường đứng cuối hàng cũng rất bắt mắt.
Bộ đồng phục huấn luyện màu xanh da trời được may rất đẹp, dáng người lả lướt của cô được bao bọc trong đó.
Có lẽ là do trời nóng nên cô đã xắn cổ tay áo lên thành tay áo lửng.
Nửa cánh tay lộ ra ngoài giống như sữa bò tươi còn đang có bọt sữa.
Hàng lông mi dài của cô hơi cụp xuống, cô hơi mím môi.
Trình Dã Vọng ngắm nghía đủ thì nhìn sang chỗ khác, nhấc chân lên đá anh ta một phát: “Đến lúc đó bọn họ sẽ mặc, nhưng không phải loại chế phục mà cậu tưởng đâu, tỉnh táo chút đi, trong đầu cậu toàn mấy thứ dơ bẩn gì thế.”
“Tôi có nghĩ gì với bọn họ đâu, chỉ có ngài không bẩn với cao thượng thôi.” Tiêu Tự đá lại: “Nhìn ổ C máy tính khiến cậu kiêu ngạo đi, cậu có tin tối nay về ông đây định dạng tập tin lại toàn bộ cho cậu không.”
Tiêu Tự nói rồi quay đầu ra sau ra hiệu, quay lưng về phía Thẩm Ngôn Lễ nói: “Nào nào nào, để cậu chủ Thẩm của chúng ta nhận xét đi, tôi như này phải gọi là ai ai cũng có lòng yêu cái đẹp, đúng không?”
Thẩm Ngôn Lễ nhìn sang chỗ, ngón tay thon dài cầm cái mũ nghịch, nghe vậy thì nhìn về phía Tiêu Tự, giọng điệu thản nhiên: “Cậu có tim à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.