Chương 64: Hạ chí năm 1998 - Debut, ngày đẹp trời (2)
Quách Kính Minh
25/01/2020
Còn cô thì sao? Sau khi đã trải qua bao ngày hè ở Thiển Xuyên, cô đã thế nào? Thời gian cứ trôi qua một cách lặng lẽ mà cô lại thờ ơ chẳng mảy
may động tĩnh, đó phải chăng là điều bi ai nhất?
Lập hạ vừa nghĩ vừa cầm phích nước nóng vừa được rót đầy từ phòng nước quay về. Hai bên đường là tán lá rã hương cao lớn sum suê, điểm thêm vài nhánh bạch dương và ngô đồng Pháp còn lác đác.
Gió thổi bay từng thoảng lá vàng, thoáng chốc đã hòa mình vào bóng đêm dày đặc. Bây giờ là 10 giờ tối, sau khi Lập Hạ đổ đầy bình, phòng nước cũng đến giờ đóng cửa. Bởi vậy trên con đường tới ký tức xá chỉ còn mỗi mình cô.
Thả từng bước thật chậm trên sườn dốc.
Màn đêm nặng nề bao phủ từng tán cây ngọn đèn, tựa như chiếc chăn nhuộm đen đột nhiên trùm xuống. Lập Hạ bước thật chậm, lòng đầy nỗi xót xa.
Dường như chỉ ở độ tuổi này con người ta mới đa sầu đa cảm như thế.
Bài kiểm tra trước kỳ nghỉ đông vẫn đáng sợ như xưa, kiến thức cơ bản môn Số học của Lập Hạ khá tốt nên thành tích của cô cao hơn nhiều so với bạn cùng ban xã hội.
Ấy vậy mà Lập Hạ vẫn kém điểm Phó Tiểu Tư, mỗi khi nhìn thấy bảng điểm của cậu, Lập Hạ luôn thở dài rồi nói: "Cậu đúng là huyền thoại."
Thật ra dù ở bất kì phương diện nào, chỉ cần liên tưởng tới cậu, "huyền thoại" luôn là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô. Ngoài ra còn một huyền thoại nữa là Lục Chi Ngang, sau khi Phó Tiểu Tư chọn ban xã hội, Lục Chi Ngang nghiễm nhiên trở thành học sinh có thành tích tốt nhất toàn ban Tự nhiên.
Ai bảo ông trời công bằng? Công bằng con khỉ? Cứ thấy hai kẻ đó Lập Hạ chỉ muốn xông ra bóp cổ.
Tiếc học cuối cùng trước kỳ nghỉ.
Thời gian chậm rãi chuyển động theo trục tọa độ, ánh nắng phân tán tạo nên quỹ tích, bức tranh chợt loé trong đầu vẫn là những cánh phượng đỏ úa tàn trải thành tấm thảm đỏ rực dưới cơn mưa tầm tã. Mà thực tế trước mắt cô lại là mùa đông khô cóng tới mức như không còn hơi nước, đôi khi sờ lên da mặt còn thấy như một bức tường vôi đã lâu không được sơn sửa, chỉ cần xoa nhẹ sẽ rơi xuống một đống bụi trắng.
Đáng lý học sinh phải được nghỉ từ lâu rồi nhưng nhà trường lại bắt toàn khối 12 phải ở lại học bổ túc thêm nửa tháng nữa. Mặc cho Ủy ban Giáo dục ra lệnh đình chỉ học thêm hết lần này tới lần khác, nhưng chỉ cần nhà trường yêu cầu, phục huynh học sinh không những không tố cáo mà còn nhiệt liệt hưởng ứng, đã vậy còn liên tục lén lút thảo luận.
"Ngôi trường này quả không hổ danh là trường học hàng đầu."
"Chứ sao, bà xem học sinh trường khác, sớm thế đã được nghỉ chúng nó chỉ mải chơi chứ làm gì đâu."
"Nghe đâu con gái ông Trương phòng Văn thư đã nghỉ được một tuần rồi cơ, ngày nào cũng lông bông với một đám vô công rồi nghề kia kìa."
"Phải đó, thật đen đủi.."
Kẻ đen đuổi thật sự phải là học sinh trường này mới đúng.
Lập Hạ nằm nhoài lên bàn, nhìn chăm chú ra bầu trời tựa như lòng đỏ trứng gà được đánh tan, cả bầu trời như bùng cháy.
Đã có vài lớp được tan sớm, cô thấy Lục Chi Ngang đang cúi đầu đi về phía ban Xã hội với chiếc ba lô khoác trên vai. Cậu ấy đi qua sân vận động, bước ngược hướng xuyển qua đám học sinh vừa ùa ra từ giảng đường ban Xã hội, tiến thẳng về phía lớp Lập Hạ. Những cô cậu học trò vội vã chạy như bay hóa thành những tia sáng kéo dài mờ ảo, chỉ riêng Lục Chi Ngang lại rõ nét đến từng chân tơ kẻ tóc, ánh sáng thong thả chuyển động trên người cậu ấy, tìm mọi khe hở rồi thẩm thấu vào trong, tựa như được cơ thể trẻ trung ấy hấp thu toàn bộ.
Lập hạ vừa nghĩ vừa cầm phích nước nóng vừa được rót đầy từ phòng nước quay về. Hai bên đường là tán lá rã hương cao lớn sum suê, điểm thêm vài nhánh bạch dương và ngô đồng Pháp còn lác đác.
Gió thổi bay từng thoảng lá vàng, thoáng chốc đã hòa mình vào bóng đêm dày đặc. Bây giờ là 10 giờ tối, sau khi Lập Hạ đổ đầy bình, phòng nước cũng đến giờ đóng cửa. Bởi vậy trên con đường tới ký tức xá chỉ còn mỗi mình cô.
Thả từng bước thật chậm trên sườn dốc.
Màn đêm nặng nề bao phủ từng tán cây ngọn đèn, tựa như chiếc chăn nhuộm đen đột nhiên trùm xuống. Lập Hạ bước thật chậm, lòng đầy nỗi xót xa.
Dường như chỉ ở độ tuổi này con người ta mới đa sầu đa cảm như thế.
Bài kiểm tra trước kỳ nghỉ đông vẫn đáng sợ như xưa, kiến thức cơ bản môn Số học của Lập Hạ khá tốt nên thành tích của cô cao hơn nhiều so với bạn cùng ban xã hội.
Ấy vậy mà Lập Hạ vẫn kém điểm Phó Tiểu Tư, mỗi khi nhìn thấy bảng điểm của cậu, Lập Hạ luôn thở dài rồi nói: "Cậu đúng là huyền thoại."
Thật ra dù ở bất kì phương diện nào, chỉ cần liên tưởng tới cậu, "huyền thoại" luôn là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô. Ngoài ra còn một huyền thoại nữa là Lục Chi Ngang, sau khi Phó Tiểu Tư chọn ban xã hội, Lục Chi Ngang nghiễm nhiên trở thành học sinh có thành tích tốt nhất toàn ban Tự nhiên.
Ai bảo ông trời công bằng? Công bằng con khỉ? Cứ thấy hai kẻ đó Lập Hạ chỉ muốn xông ra bóp cổ.
Tiếc học cuối cùng trước kỳ nghỉ.
Thời gian chậm rãi chuyển động theo trục tọa độ, ánh nắng phân tán tạo nên quỹ tích, bức tranh chợt loé trong đầu vẫn là những cánh phượng đỏ úa tàn trải thành tấm thảm đỏ rực dưới cơn mưa tầm tã. Mà thực tế trước mắt cô lại là mùa đông khô cóng tới mức như không còn hơi nước, đôi khi sờ lên da mặt còn thấy như một bức tường vôi đã lâu không được sơn sửa, chỉ cần xoa nhẹ sẽ rơi xuống một đống bụi trắng.
Đáng lý học sinh phải được nghỉ từ lâu rồi nhưng nhà trường lại bắt toàn khối 12 phải ở lại học bổ túc thêm nửa tháng nữa. Mặc cho Ủy ban Giáo dục ra lệnh đình chỉ học thêm hết lần này tới lần khác, nhưng chỉ cần nhà trường yêu cầu, phục huynh học sinh không những không tố cáo mà còn nhiệt liệt hưởng ứng, đã vậy còn liên tục lén lút thảo luận.
"Ngôi trường này quả không hổ danh là trường học hàng đầu."
"Chứ sao, bà xem học sinh trường khác, sớm thế đã được nghỉ chúng nó chỉ mải chơi chứ làm gì đâu."
"Nghe đâu con gái ông Trương phòng Văn thư đã nghỉ được một tuần rồi cơ, ngày nào cũng lông bông với một đám vô công rồi nghề kia kìa."
"Phải đó, thật đen đủi.."
Kẻ đen đuổi thật sự phải là học sinh trường này mới đúng.
Lập Hạ nằm nhoài lên bàn, nhìn chăm chú ra bầu trời tựa như lòng đỏ trứng gà được đánh tan, cả bầu trời như bùng cháy.
Đã có vài lớp được tan sớm, cô thấy Lục Chi Ngang đang cúi đầu đi về phía ban Xã hội với chiếc ba lô khoác trên vai. Cậu ấy đi qua sân vận động, bước ngược hướng xuyển qua đám học sinh vừa ùa ra từ giảng đường ban Xã hội, tiến thẳng về phía lớp Lập Hạ. Những cô cậu học trò vội vã chạy như bay hóa thành những tia sáng kéo dài mờ ảo, chỉ riêng Lục Chi Ngang lại rõ nét đến từng chân tơ kẻ tóc, ánh sáng thong thả chuyển động trên người cậu ấy, tìm mọi khe hở rồi thẩm thấu vào trong, tựa như được cơ thể trẻ trung ấy hấp thu toàn bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.