Chương 68: Hạ chí năm 1998 - Debut, ngày đẹp trời (6)
Quách Kính Minh
25/01/2020
Lập Hạ xoay người lại, gương mặt say ngủ an bình của Phó Tiểu Tư lại lọt vào mắt cô. Cô thích thú ngắm cậu thật kỹ, trước nay cô luôn cảm thấy
cậu quá lạnh lùng, nghiêm túc, lại thêm một đôi mắt như phủ một màn
sương trắng mờ không có tiêu điểm, bởi vậy cơ hội được quan sát cậu ở
khoảng cách gần thế này cực ít. Hàng mày ngày càng đen rậm tựa như màn
đêm u tối, phía dưới là hàng mi phủ bóng dưới mí mắt.
Sống mũi thẳng tắp, môi mỏng như dao, chiếc cằm với đường nét mềm mại vẽ một đường vắt qua cổ rồi nhẹ nhàng kết thúc sau vành tai. Lập Hạ đưa tay tới gần mặt Phó Tiểu Tư làm chủ động tác kỳ quặc để nhìn bóng tay thay đổi liên tục trên gương mặt cậu dưới ánh đèn đọc sách, nghịch được một lúc thấy chán bèn thiếp đi.
Chỉ mấy giây sau khi Lập Hạ nhắm mắt nằm xuống, Phó Tiểu Tư bỗng mở mắt, mỉm cười nhìn cô nàng đang say ngủ, rồi cậu ngoảnh đầu nhìn Lục Chi Ngang kéo chăn lên cao, ý hỏi "Lạnh không? Muốn đắp chăn không?"
Lục Chi Ngang cười lắc đầu, vỗ đầu Tiểu Tư ra chiều cậu ngủ tiếp đi, sau đó dém chăn lại ở hõm cổ cậu như Lập Hạ vừa làm.
Phó Tiểu Tư nhìn Lục Chi Ngang đeo kính dưới ánh đèn đọc sách dịu nhẹ. Muôn vàn suy nghĩ nghẹn nơi lồng ngực rồi như hoà tan vào từng bộ phận trong cơ thể, xâm nhập vào từng tế bào, từng sợi lông tơ và mạch máu, tựa như bạch khuyết chảy khắp toàn thân, muốn tìm lối thoát lại không thể. Nhìn Lục Chi Ngang trở nên trầm lặng, chín chắn và dịu dàng hơn qua từng ngày, Tiểu Tư như cảm nhận được những luồng nhiệt chầm chậm chảy trôi, sền sệt như dung nham phun trào, cuốn theo những dấu vết mà thanh xuân khắc ghi lên thời gian. Không biết tự khi nào đã quen với việc Lục Chi Ngang chín chắn hơn cậu, điềm tĩnh hơn cậu, thậm chí còn chăm sóc cho cậu nữa.
Nếu trước kia Lục Chi Ngang trong mắt cậu ta chỉ là một đứa trẻ ngỗ ngược, là bạn, là ký ức tuổi thơ, thì nay lại càng giống một người anh trai, một người bạn trưởng thành. Thành thật mà nói, cậu có khó thể chấp nhận được sự thực này. Cậu nhớ khi suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, cậu còn bất giác sờ trán tự hỏi phải chăng mình sốt rồi, bởi vì nhận thức "Lục Chi Ngang đã trưởng thành và chín chắn." quả thật cực kỳ lạ lẫm.
Lần đầu tiên cậu nhận thức được điều ấy là vào mùa hè năm ngoái, khi cậu và Lập Hạ ngồi trên thành bể bơi trong tiết Thể dục trong khi Lục Chi Ngang đang lặng lẽ bơi từng vòng quanh bể. Đó là lần đầu tiên cậu cảm thấy có lẽ Lục Chi Ngang sẽ trở thành một người ít nói, khi ấy cậu vẫn còn sửng sốt, bởi vết sẹo ngay trên vai chính là do cậu bạn hắt nước sôi vào.
Tiểu Tư bất giác sờ vùng vai nay đã chẳng còn vết sẹo nào nữa, cậu nhắm mắt lại, một màu xanh lam vắng lặng bỗng hiện ra trước mắt, phía trên là bầu trời xanh thăm thẳm biến ảo khôn lường, phía dưới là những tia sáng bạc chiếu rọi xuống biển sâu từ phương xa.
Vô số cá bơi nơi ấy.
Tuổi trẻ chớp mắt đã qua.
Những dấu vết đã từng khắc sâu cũng có thể biến mất, có lẽ nhiều chuyện chẳng thể mãi dài lâu, dù chúng ta nghĩ rằng điều đó có thể tồn tại mãi mãi, thế nhưng "mãi mãi" dường như chưa từng xuất hiện. Bởi lẽ có nhiều khi tôi nghĩ, Chi Ngang, chúng ta có thể làm bạn thân cả đời không? Dù sau này kết hôn, sinh con, dù chúng ta ngày một già yếu, liệu vẫn có thể cùng xách ba lô và đi không?
Liệu cậu vẫn sẽ buồn thiu nếu lỡ làm mất chiếc ví da mà tớ tặng chứ?
Năm 1998, Phó Tiểu Tư.
Sống mũi thẳng tắp, môi mỏng như dao, chiếc cằm với đường nét mềm mại vẽ một đường vắt qua cổ rồi nhẹ nhàng kết thúc sau vành tai. Lập Hạ đưa tay tới gần mặt Phó Tiểu Tư làm chủ động tác kỳ quặc để nhìn bóng tay thay đổi liên tục trên gương mặt cậu dưới ánh đèn đọc sách, nghịch được một lúc thấy chán bèn thiếp đi.
Chỉ mấy giây sau khi Lập Hạ nhắm mắt nằm xuống, Phó Tiểu Tư bỗng mở mắt, mỉm cười nhìn cô nàng đang say ngủ, rồi cậu ngoảnh đầu nhìn Lục Chi Ngang kéo chăn lên cao, ý hỏi "Lạnh không? Muốn đắp chăn không?"
Lục Chi Ngang cười lắc đầu, vỗ đầu Tiểu Tư ra chiều cậu ngủ tiếp đi, sau đó dém chăn lại ở hõm cổ cậu như Lập Hạ vừa làm.
Phó Tiểu Tư nhìn Lục Chi Ngang đeo kính dưới ánh đèn đọc sách dịu nhẹ. Muôn vàn suy nghĩ nghẹn nơi lồng ngực rồi như hoà tan vào từng bộ phận trong cơ thể, xâm nhập vào từng tế bào, từng sợi lông tơ và mạch máu, tựa như bạch khuyết chảy khắp toàn thân, muốn tìm lối thoát lại không thể. Nhìn Lục Chi Ngang trở nên trầm lặng, chín chắn và dịu dàng hơn qua từng ngày, Tiểu Tư như cảm nhận được những luồng nhiệt chầm chậm chảy trôi, sền sệt như dung nham phun trào, cuốn theo những dấu vết mà thanh xuân khắc ghi lên thời gian. Không biết tự khi nào đã quen với việc Lục Chi Ngang chín chắn hơn cậu, điềm tĩnh hơn cậu, thậm chí còn chăm sóc cho cậu nữa.
Nếu trước kia Lục Chi Ngang trong mắt cậu ta chỉ là một đứa trẻ ngỗ ngược, là bạn, là ký ức tuổi thơ, thì nay lại càng giống một người anh trai, một người bạn trưởng thành. Thành thật mà nói, cậu có khó thể chấp nhận được sự thực này. Cậu nhớ khi suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, cậu còn bất giác sờ trán tự hỏi phải chăng mình sốt rồi, bởi vì nhận thức "Lục Chi Ngang đã trưởng thành và chín chắn." quả thật cực kỳ lạ lẫm.
Lần đầu tiên cậu nhận thức được điều ấy là vào mùa hè năm ngoái, khi cậu và Lập Hạ ngồi trên thành bể bơi trong tiết Thể dục trong khi Lục Chi Ngang đang lặng lẽ bơi từng vòng quanh bể. Đó là lần đầu tiên cậu cảm thấy có lẽ Lục Chi Ngang sẽ trở thành một người ít nói, khi ấy cậu vẫn còn sửng sốt, bởi vết sẹo ngay trên vai chính là do cậu bạn hắt nước sôi vào.
Tiểu Tư bất giác sờ vùng vai nay đã chẳng còn vết sẹo nào nữa, cậu nhắm mắt lại, một màu xanh lam vắng lặng bỗng hiện ra trước mắt, phía trên là bầu trời xanh thăm thẳm biến ảo khôn lường, phía dưới là những tia sáng bạc chiếu rọi xuống biển sâu từ phương xa.
Vô số cá bơi nơi ấy.
Tuổi trẻ chớp mắt đã qua.
Những dấu vết đã từng khắc sâu cũng có thể biến mất, có lẽ nhiều chuyện chẳng thể mãi dài lâu, dù chúng ta nghĩ rằng điều đó có thể tồn tại mãi mãi, thế nhưng "mãi mãi" dường như chưa từng xuất hiện. Bởi lẽ có nhiều khi tôi nghĩ, Chi Ngang, chúng ta có thể làm bạn thân cả đời không? Dù sau này kết hôn, sinh con, dù chúng ta ngày một già yếu, liệu vẫn có thể cùng xách ba lô và đi không?
Liệu cậu vẫn sẽ buồn thiu nếu lỡ làm mất chiếc ví da mà tớ tặng chứ?
Năm 1998, Phó Tiểu Tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.