Chương 56: Hạ chí năm 1998 - Sương ấm, phá trận tự (11)
Quách Kính Minh
25/01/2020
Năm 1997, toà nhà mới xây cho ban Xã hội được đưa vào sử dụng, học sinh
ban Tự nhiên và học sinh ban Xã hội bắt đầu học ở hai toà nhà khác nhau, ngăn cách bởi một sân vận động mênh mông.
Giờ Phó Tiểu Tư đã quen với mỗi sáng sau khi cùng nhau gửi xe đạp, vẫy tay tạm biệt Lục Chi Ngang rồi mỗi người đi về một hướng.
Ngoài cửa sổ là hàng rã hương quen thuộc, còn có đường chạy mới được sơn đỏ trên sân vận động chưa mấy quen thuộc nữa.
Ánh nắng chiếu xuống khiến sân vận động càng trở nên trống trải và mênh mang. Đến cả âm thanh của những đàn chim bay qua cũng vọng lại từng hồi.
Năm 1997 còn có gì thay đổi nữa nhỉ? Là quá nhiều hay là quá ít? Phó Tiểu Tư nghĩ không ra, cũng không muốn hao tốn tâm tư nghĩ thêm nữa. Nhiều lúc cậu thực sự chẳng còn thời gian để nghĩ đến những chuyện khác, vào năm cuối cấp đầy nước sôi lửa bỏng này, học tập chính là tất cả.
Mỗi ngày Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư đều là cùng nhau lên lớp, cùng nhau về nhà. Nhiều hôm Lục Chi Ngang tan sớm hơn Phó Tiểu Tư, vì giáo viên lớp A7 thường dạy quá giờ, hơn nữa bài kiểm tra của ban Xã hội cũng phức tạp hơn ban Tự nhiên. Khi ấy, Lục Chi Ngang tan học xong sẽ khoác ba lô đi qua sân vận động, từ dãy nhà của ban Xã hội, sau đó đứng ngoài cửa lớp chờ Tiểu Tư tan học rồi cùng về.
Nhiều lúc Lập Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ sẽ thấy dáng vẻ Lục Chi Ngang đang đeo tai nghe yên lặng ngồi ở hành lang, thân hình được ánh nắng lặng lẽ bao phủ, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng bồ câu đập cánh bay lên. Khi Lục Chi Ngang ngẩng đầu lên, cậu sẽ cười một cái với Lập Hạ đang lơ đễnh ở đối diện, sau đó nghịch ngợm làm mặt nghiêm túc như thầy cô nhắc nhở học trò phải "Chuyên tâm nghe giảng". Chỉ có lúc ấy Lập Hạ mới cảm thấy Lục Chi Ngang vẫn giống hồi lớp 10, vẫn là một chàng thiếu niên vô lo vô nghĩ.
Sự thay đổi của Lục Chi Ngang ai cũng biết, lập Hạ biết, Ngộ Kiến biết, Thất Thất biết, tất cả nữ sinh thích Lục Chi Ngang trong trường đều biết, nhưng không ai cảm nhận được điều ấy sâu sắc như Phó Tiểu Tư.
Sự thay đổi ấy được dung hoà dần trong thời gian một năm trời, giống như bỏ muối vào nước, dần dần tan ra, đến cuối cùng chẳng còn lại chút dấu vết nào.
Khi trên đường đi học, khi Lục Chi Ngang yên lặng ngồi đợi Phó Tiểu Tư tan học, khi tiếng đàn cô đơn của Lục Chi Ngang ngẫu nhiên phát ra từ phòng học piano, khi đi qua hay kỳ nghỉ đông hè dài đằng đẵng, trong khoảnh khắc giữa cái cuối đầu và ngẩng đầu, trong từng dòng tin nhắn trên điện thoại, trên con đường cô tịch mỗi đứa về một nhà buổi hoàng hôn. Phó Tiểu Tư cảm nhận được sự thay đổi của Lục Chi Ngang từng ngày, nỗi buồn trong lòng như từng đợt sóng chầm chậm tràn lên.
Lục Chi Ngang rốt cuộc đã thay đổi như thế nào? Là yên lặng? Hay là cô đơn? Không nói rõ ràng được.
Lập Hạ đối lúc cảm thấy Lục Chi Ngang như biến thành một Phó Tiểu Tư khác, chỉ là so với Tiểu Tư, nhìn qua thì bình thản, nhưng cô tịch hơn rất nhiều, Phó Tiểu Tư là người mang theo sự trầm mặc sắc sảo, còn Lục Chi Ngang ngày càng trở nên ôn hoà với tất cả, không còn hay nói, hay cười, hay húyt sáo với các bạn nữ như trước đây nữa.
Giờ cậu ấy chỉ yên lặng đạp xe, rảnh rỗi thì rũ Tiểu Tư và Lập Hạ cùng tới thư viện, bắt đầu đeo cập kính viền đen, lấy ra một cuốn sách tham khảo dày cộp rồi ngồi yên lặng chau mày làm bài tập trong một góc đầy ánh sáng của thư viện.
Đáng chú ý nhất là cậu ấy còn đem tư duy toán học ra để phân tích những rắc rối mà bạn gặp phải trong cuộc sống, là một ví dụ tiểu biểu của một người đang bình thường bị ban Tự nhiên của trường bức hại thành một con mọt sách. Chỉ khi ở bên cạnh những người thân thiết như Lập Hạ, Ngộ Kiến, Thất Thất, Lục Chi Ngang mới lấy lại dáng vẻ của ngày xưa, sẽ nói rất nhiều, biểu cảm trên khuôn mặt rất sinh động, thi thoảng còn làm bộ dáng múa võ với Tiểu Tư. Còn đa số thời gian, Lục Chi Ngang mà mọi người nhìn thấy là một khuôn mặt tĩnh lặng mang theo nét cười nhẹ. Khi nhìn cậu chăm chú vẽ từng đồ thị hàm số trên tờ nháp, Lập Hạ sẽ nhớ lại một Lục Chi Ngang nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân, lúc ấy trong lòng chợt như có một cơn gió cuốn qua, thổi bay sạch sẽ những chuyện đã từng xảy ra ấy
Giờ Phó Tiểu Tư đã quen với mỗi sáng sau khi cùng nhau gửi xe đạp, vẫy tay tạm biệt Lục Chi Ngang rồi mỗi người đi về một hướng.
Ngoài cửa sổ là hàng rã hương quen thuộc, còn có đường chạy mới được sơn đỏ trên sân vận động chưa mấy quen thuộc nữa.
Ánh nắng chiếu xuống khiến sân vận động càng trở nên trống trải và mênh mang. Đến cả âm thanh của những đàn chim bay qua cũng vọng lại từng hồi.
Năm 1997 còn có gì thay đổi nữa nhỉ? Là quá nhiều hay là quá ít? Phó Tiểu Tư nghĩ không ra, cũng không muốn hao tốn tâm tư nghĩ thêm nữa. Nhiều lúc cậu thực sự chẳng còn thời gian để nghĩ đến những chuyện khác, vào năm cuối cấp đầy nước sôi lửa bỏng này, học tập chính là tất cả.
Mỗi ngày Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư đều là cùng nhau lên lớp, cùng nhau về nhà. Nhiều hôm Lục Chi Ngang tan sớm hơn Phó Tiểu Tư, vì giáo viên lớp A7 thường dạy quá giờ, hơn nữa bài kiểm tra của ban Xã hội cũng phức tạp hơn ban Tự nhiên. Khi ấy, Lục Chi Ngang tan học xong sẽ khoác ba lô đi qua sân vận động, từ dãy nhà của ban Xã hội, sau đó đứng ngoài cửa lớp chờ Tiểu Tư tan học rồi cùng về.
Nhiều lúc Lập Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ sẽ thấy dáng vẻ Lục Chi Ngang đang đeo tai nghe yên lặng ngồi ở hành lang, thân hình được ánh nắng lặng lẽ bao phủ, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng bồ câu đập cánh bay lên. Khi Lục Chi Ngang ngẩng đầu lên, cậu sẽ cười một cái với Lập Hạ đang lơ đễnh ở đối diện, sau đó nghịch ngợm làm mặt nghiêm túc như thầy cô nhắc nhở học trò phải "Chuyên tâm nghe giảng". Chỉ có lúc ấy Lập Hạ mới cảm thấy Lục Chi Ngang vẫn giống hồi lớp 10, vẫn là một chàng thiếu niên vô lo vô nghĩ.
Sự thay đổi của Lục Chi Ngang ai cũng biết, lập Hạ biết, Ngộ Kiến biết, Thất Thất biết, tất cả nữ sinh thích Lục Chi Ngang trong trường đều biết, nhưng không ai cảm nhận được điều ấy sâu sắc như Phó Tiểu Tư.
Sự thay đổi ấy được dung hoà dần trong thời gian một năm trời, giống như bỏ muối vào nước, dần dần tan ra, đến cuối cùng chẳng còn lại chút dấu vết nào.
Khi trên đường đi học, khi Lục Chi Ngang yên lặng ngồi đợi Phó Tiểu Tư tan học, khi tiếng đàn cô đơn của Lục Chi Ngang ngẫu nhiên phát ra từ phòng học piano, khi đi qua hay kỳ nghỉ đông hè dài đằng đẵng, trong khoảnh khắc giữa cái cuối đầu và ngẩng đầu, trong từng dòng tin nhắn trên điện thoại, trên con đường cô tịch mỗi đứa về một nhà buổi hoàng hôn. Phó Tiểu Tư cảm nhận được sự thay đổi của Lục Chi Ngang từng ngày, nỗi buồn trong lòng như từng đợt sóng chầm chậm tràn lên.
Lục Chi Ngang rốt cuộc đã thay đổi như thế nào? Là yên lặng? Hay là cô đơn? Không nói rõ ràng được.
Lập Hạ đối lúc cảm thấy Lục Chi Ngang như biến thành một Phó Tiểu Tư khác, chỉ là so với Tiểu Tư, nhìn qua thì bình thản, nhưng cô tịch hơn rất nhiều, Phó Tiểu Tư là người mang theo sự trầm mặc sắc sảo, còn Lục Chi Ngang ngày càng trở nên ôn hoà với tất cả, không còn hay nói, hay cười, hay húyt sáo với các bạn nữ như trước đây nữa.
Giờ cậu ấy chỉ yên lặng đạp xe, rảnh rỗi thì rũ Tiểu Tư và Lập Hạ cùng tới thư viện, bắt đầu đeo cập kính viền đen, lấy ra một cuốn sách tham khảo dày cộp rồi ngồi yên lặng chau mày làm bài tập trong một góc đầy ánh sáng của thư viện.
Đáng chú ý nhất là cậu ấy còn đem tư duy toán học ra để phân tích những rắc rối mà bạn gặp phải trong cuộc sống, là một ví dụ tiểu biểu của một người đang bình thường bị ban Tự nhiên của trường bức hại thành một con mọt sách. Chỉ khi ở bên cạnh những người thân thiết như Lập Hạ, Ngộ Kiến, Thất Thất, Lục Chi Ngang mới lấy lại dáng vẻ của ngày xưa, sẽ nói rất nhiều, biểu cảm trên khuôn mặt rất sinh động, thi thoảng còn làm bộ dáng múa võ với Tiểu Tư. Còn đa số thời gian, Lục Chi Ngang mà mọi người nhìn thấy là một khuôn mặt tĩnh lặng mang theo nét cười nhẹ. Khi nhìn cậu chăm chú vẽ từng đồ thị hàm số trên tờ nháp, Lập Hạ sẽ nhớ lại một Lục Chi Ngang nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân, lúc ấy trong lòng chợt như có một cơn gió cuốn qua, thổi bay sạch sẽ những chuyện đã từng xảy ra ấy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.