Hạ Chí Chưa Tới

Chương 58: Hạ chí năm 1998 - Sương ấm, phá trận tự (13)

Quách Kính Minh

25/01/2020

Một năm trở lại đây có nhiều hôm Ngộ Kiến không về trường buổi tối cô sẽ về phòng trọ của Thanh Điền, Ngộ Kiến biết Thanh Điền sẽ không làm gì mình cả, cho dù cô nằm ngủ bên cạnh anh, gối đầu lên cánh tay anh. Khi nghe tiếng Thanh Điền hít thở, Ngộ Kiến sẽ cảm thấy thế giới này yên tĩnh. Không gian trong đêm đen mịt mùng tràn ngập hơi thở của anh, sau đó mình lại hít vào, cứ tuần hoàn như vậy.

Cũng vì sự dịu dàng vô biên ấy mà rất nhiều đêm Ngộ Kiến đã nghĩ tới "Vĩnh viễn", "Hạnh phúc", những từ mà bình thường cô không bao giờ nghĩ tới.

Năm ngoái, Thanh Điền nhặt một chú mèo về nhà, đặt tên là Blake. Ngộ Kiến bắt đầu học nấu nướng, thỉnh thoảng đi chợ mua thức ăn cùng Thanh Điền, thậm chí còn dần dần nuôi thói quen giống Thanh Điền, mỗi ngày khi mặt trời lặn sẽ đọc một đoạn Kinh Thánh. cho nên nhiều khi trong cặp Ngộ Kiến sẽ có một cuốn Kinh Thánh dày cộp. Mỗi ngày sau khi tan học, cả dãy nhà không còn người, Ngộ Kiến sẽ đọc một đoạn rồi mới rời khỏi lớp.

Giáng sinh năm 1996, Thanh Điền mua tặng Ngộ Kiến một chiếc điện thoại di động, anh cũng mua cho bản thân một chiếc y hệt. Lúc đi học Ngộ Kiến thường xuyên nhận được tin nhắn của Thanh Điền. Có lúc thì hỏi có đói bụng không, có lúc lại kể về Blake nghịch quá bị ngã xuống hồ ven đường ven đường, giờ đang ướt rượt chạy về nhà, có lúc lại chỉ là một câu nói vẫn vơ "Ngoài cửa sổ bắt đầu nổi gió rồi, tự nhiên anh rất nhớ em."

Ngộ Kiến nghĩ, nếu như kết hôn với Thanh Điền thì chắc sẽ hạnh phúc lắm nhỉ, từng ngày bình đạm trôi qua nhưng lại ấm áp như được chiếu rọi bởi ánh nắng mặt trời.

Nhưng sau khi ông chủ quán bar nói với Ngộ Kiến chuyện đó, Ngộ Kiến cảm thấy sinh mệnh dường như bắt đầu được đốt cháy dần lên, đem theo làn khói mịt mù và thậm chí là cảm xúc lo lắng thấp thỏm.

Ông chủ nói: "Bạn của chú đang làm nhạc sĩ cho một công ty đĩa nhạc ở Bắc Kinh, cháu có hứng thú đi hát ở Bắc Kinh không?"

Sáng hôm đó Ngộ Kiến lấy hết dũng khí gửi tin nhắn cho Thanh Điền, cô nói: "Em muốn đi Bắc Kinh, anh có đi cùng em không?"

Cả buổi sáng, điện thoại của Ngộ Kiến không có một tiếng chuông. Lúc đầu, Ngộ Kiến còn có thể bình tĩnh nghĩ đến những chuyện khác hoặc ngủ thiếp đi, nhưng càng về sau, Ngộ Kiến bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo âu. Lúc tập thể dục trên sân vận động, lúc vào phòng nước lấy nước, khi hay đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía toà nhà đối diện nơi Lập Hạ đang học, Ngộ Kiến đều không ngừng nhìn màn hình điện thoại đen kịt vĩnh viễn chẳng sáng lên mấy, thậm chí mắt còn sinh ra ảo giác.

Buổi trưa lúc về phòng ngủ, Ngộ Kiến cứ liên tục nhìn điện thoại khiến Lập Hạ phải cười trêu cô, Lập Hạ nói: "Ngộ Kiến à, sao tự nhiên cậu lại chú ý đến điện thoại thế, trước đâu chẳng phải cậu không hề quan tâm đến nó sao, hay là Thanh Điền cầu hôn cậu rồi?"



Khi nói những lời ấy, Lập Hạ không ngờ lại khiến Ngộ Kiến giận đến như vậy, cho nên khi Ngộ Kiến đột nhiên cầm chiếc điện thoại ném thẳng xuống giường, Lập Hạ chỉ biết trợn tròn mắt ngơ ngắc nhìn. Ngộ Kiến còn ném rất mạnh, điện thoại va vào bức tường cạnh giường, màng hình phúc chốc tắt lịm.

Buổi chiều khi đi học, Ngộ Kiến để điện thoại lại chứ không mang theo, lúc Lập Hạ nhắc thì cô chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Hỏng thì cũng hỏng rồi, còn mang đi làm gì nữa?". Sau khi tan học, Lập Hạ mượn một chiếc xe đạp đạp về phía sườn núi, trong lòng buồn bã ngẩn ngơ. Lập Hạ để điện thoại của Ngộ Kiến ở trong cặp, chuẩn bị mang đi sửa giúp cô ấy, suy cho cùng cũng do mình nhiều lời mới khiến Ngộ Kiến ném hỏng điện thoại.

Sửa điện thoại mất khoảng một tiếng đồng hồ, trời dần tối, anh thợ sửa cuối cùng cũng nở nụ cười, đưa điện thoại cho Lập Hạ: "Đây sửa xong rồi."

Lập Hạ ấn nút nguồn, màn hình sáng lên. Lập Hạ định cất đi để quay về trường thì điện thoại rung lên, cô chẳng may ấn vào nút đọc, tin nhắn Thanh Điền liền hình lên:

"Ngộ Kiến, anh rất xin lỗi vì không thể cùng em đi Bắc Kinh được xin lỗi."

Trên đường về trường, trong đầu Lập Hạ hiện lên vô số câu hỏi, vấn đề cũ còn chưa xong, vấn đề mới đã xuất hiện, cô cảm thấy mình như mắc bệnh thần kinh.

Bắc Kinh? Bắc Kinh gì?

Ngộ Kiến đi Bắc Kinh làm gì? Trước giờ chưa từng nói chuyện gì tới chuyện này mà.

Đi Bắc Kinh du lịch à? Hay chuyển tới đó sống?

Đi bao lâu? Lúc nào đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Chí Chưa Tới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook