Chương 60: Hạ chí năm 1998 - Sương ấm, phá trận tự (15)
Quách Kính Minh
25/01/2020
Ngộ Kiến dán mặt lên cửa sổ, nhìn bóng dáng của ba người Lập Hạ, Phó
Tiểu Tư, Lục Chi Ngang ngày càng mờ khuất. Cô đột nhiên cảm thấy cảnh
tượng này dường như đã xuất hiện trong mơ rồi, cùng thời gian cùng địa
điểm, cô nhớ rõ rằng trong mơ có Lập Hạ có Phó Tiểu Tư có Lục Chi Ngang, nhưng không dám khẳng định có Thanh Điền hay không. Chẳng lẽ bản thân
mình trước đây đã có thể dự liệu được hướng đi của vận mệnh sao?
Ngộ Kiến vẫn ra sức dán mặt lên tấm kính mùa đông mang theo cái lạnh thấu xương, cô hy vọng có thể nhìn bạn cô nhiều hơn một chút, vì lần này rời đi không biết lúc nào mới có thể quay lại. Có thể là vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ quay về nữa, cũng có thể có một ngày cô sẽ quay trở lại thành phố đầy rã hương này, nhưng bọn họ, lại đã đi tới những phương trời khác.
Khi hình bóng của bọn họ sắp sửa biến mất khỏi tầm mắt, cô nhìn thấy Lập Hạ đột nhiên chạy theo hướng tàu hỏa, nhưng đến cuối cùng Lập Hạ cũng không thể đuổi kịp tốc độ chạy của tàu, bóng dáng đuổi thơ ấy nhanh chóng biến mất sau khung cửa kính.
Biểu cảm đau thương đến bật lực của Lập Hạ thoáng chốc phóng đại rồi nhanh chóng choáng lấy toàn bộ tầm mắt của Ngộ Kiến. Biểu cảm là vô thanh, nhưng phảng phất bên tai Ngộ Kiến là tiếng gào khóc của Lập Hạ trong giây phút ấy, giống như nốt cao không ngừng cao hơn trong bản nhạc giao hưởng, ngày càng cao mãi.
Ngộ Kiến đứng dậy đi về phía sau phòng vệ sinh, trước mắt vẫn là khuôn mặt thương tâm nức nở của Lập Hạ. Trên đường đi thấy có một đứa bé đang quấy khóc, vì mẹ bé đang bảo nó vứt hộp kẹo rỗng đã ăn hết đi. Từng giọt nước mắt lớn lăn dài, ướt đẫm cả khuôn mặt, cậu bé vừa khóc vừa hét: "Mẹ cho con giữ lại nó đi, ở bên trong có rất nhiều kẹo, mấy cái kẹo đó đều đẹp lắm, thật đấy, con không lừa mẹ đâu! Mẹ đừng vứt nó đi được không mẹ, mẹ ơi mẹ cho con giữ lại đi mà.."
Mẹ ơi cho con giữ lại nó đi.
Mẹ ơi cho con giữ lại nó đi mà!
Mẹ ơi cho con giữ lại nó đi.
Cho con giữ lại đi..
Ngộ Kiến đột nhiên bụm miệng chạy về phía phòng vệ sinh. Cô cảm thấy lòng ngực có rất nhiều thứ đang trào lên, từ ngóc ngách sâu trong cơ thể, men theo dạ dày, men theo thực quản, men theo yết hầu, trượt qua a mi đan, trượt ra khoang miệng trào ra ngoài. Cô cố hết sức bum miệng lại cho đến khi cằm phát đau, mở cửa phòng vệ sinh xông vào rồi đóng sầm cửa lại. Giây phút ấy cả thế giới yên tĩnh trở lại. Cơn thủy triều vừa dâng lên cũng trở về bình lặng, mặt hồ như gương lặng im ngủ say, dường như sẽ chẳng bao giờ nổi sóng nữa.
Một cánh cửa ngắn cách cả một thời thanh xuân đã từng rực rỡ chói lọi.
Ánh sáng nhanh chóng làm phai nhạt toàn bộ năm tháng, giống như một tấm vải rực rỡ bỗng chốc bị tẩy hết màu.
"Cô gái đó sao thế? Đi tài hỏa mà cũng say ư? Cô ấy chắc đang khó chịu trong người lắm."
"Đúng thế, lúc cô ấy xông vào phòng vệ sinh tôi thấy ánh mắt cô ấy ầng ậng nước."
"Hình như là đi một mình đấy."
"Xa nhà à? Thật đáng thương.."
"Hay là bị bạn trai bỏ rồi?"
"Hi Hi, cậu nói nhỏ chút.."
Dựa vào cửa sổ từ từ thiếp đi, lúc sau tỉnh dậy, trời đã tối hẳn, sau đó lại ngủ thiếp, lại tỉnh dậy, lại nhìn thấy trời bắt đầu sáng, rồi lại tối dần. Trong lòng bỗng trống rỗng, giống như phòng tập bóng rổ không một bóng người ở trường, chỉ còn quả bóng rổ cô đơn nằm trên mặt đất, tiếng quả bóng bị nhấc lên rồi lại đập xuống, rồi va vào thành rổ.
Nhắm mắt là lại nhớ tới Thanh Điền. Thật ra trước lúc đi Ngộ Kiến cũng đã tới tìm Thanh Điền, vì suy cho cùng vẫn phải rời xa nơi này, có những lời dù rất khó nhưng vẫn phải nói ra, cây mọc rễ cũng phải bám vào đất mới lớn lên được, những lời đó khi nói ra rồi cũng giống như bong da tróc thịt, đau đớn xót xa.
Nhưng không tránh được. Cho dù đến đâu, xa thế nào, như ma đưa lối quỷ dẫn đường, cuối cùng vẫn cứ quay về lối rẽ của định mệnh, nơi sắc trời mờ mịt, đàn quạ dáo dác bay.
Rất nhiều hình ảnh vụt qua. Ngộ Kiến nhớ lại cảnh mình bước vào phòng mình, nhìn Thanh Điền đang ngồi trên sô pha, hai dây đan vào nắm chặt, chống lên trán, nghe thấy tiếng Ngộ Kiến bước vào thì ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Ngồi xuống đi."
Thanh Điền đưa tay chỉ xuống chỗ ngồi bên cạnh, kết quả ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Ngộ Kiến đang kéo một cái ghế ngồi ở chỗ cách cậu rất xa, đôi tay của Thanh Điền khựng lại giữa không trung, rất lâu sau cũng chẳng thấy rút về.
Sau đó hai người chẳng nói câu nào.
Im lặng.
Ngón tay của Ngộ Kiến vì dùng lực quá mạnh nên đau điếng.
Ngộ Kiến vẫn ra sức dán mặt lên tấm kính mùa đông mang theo cái lạnh thấu xương, cô hy vọng có thể nhìn bạn cô nhiều hơn một chút, vì lần này rời đi không biết lúc nào mới có thể quay lại. Có thể là vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ quay về nữa, cũng có thể có một ngày cô sẽ quay trở lại thành phố đầy rã hương này, nhưng bọn họ, lại đã đi tới những phương trời khác.
Khi hình bóng của bọn họ sắp sửa biến mất khỏi tầm mắt, cô nhìn thấy Lập Hạ đột nhiên chạy theo hướng tàu hỏa, nhưng đến cuối cùng Lập Hạ cũng không thể đuổi kịp tốc độ chạy của tàu, bóng dáng đuổi thơ ấy nhanh chóng biến mất sau khung cửa kính.
Biểu cảm đau thương đến bật lực của Lập Hạ thoáng chốc phóng đại rồi nhanh chóng choáng lấy toàn bộ tầm mắt của Ngộ Kiến. Biểu cảm là vô thanh, nhưng phảng phất bên tai Ngộ Kiến là tiếng gào khóc của Lập Hạ trong giây phút ấy, giống như nốt cao không ngừng cao hơn trong bản nhạc giao hưởng, ngày càng cao mãi.
Ngộ Kiến đứng dậy đi về phía sau phòng vệ sinh, trước mắt vẫn là khuôn mặt thương tâm nức nở của Lập Hạ. Trên đường đi thấy có một đứa bé đang quấy khóc, vì mẹ bé đang bảo nó vứt hộp kẹo rỗng đã ăn hết đi. Từng giọt nước mắt lớn lăn dài, ướt đẫm cả khuôn mặt, cậu bé vừa khóc vừa hét: "Mẹ cho con giữ lại nó đi, ở bên trong có rất nhiều kẹo, mấy cái kẹo đó đều đẹp lắm, thật đấy, con không lừa mẹ đâu! Mẹ đừng vứt nó đi được không mẹ, mẹ ơi mẹ cho con giữ lại đi mà.."
Mẹ ơi cho con giữ lại nó đi.
Mẹ ơi cho con giữ lại nó đi mà!
Mẹ ơi cho con giữ lại nó đi.
Cho con giữ lại đi..
Ngộ Kiến đột nhiên bụm miệng chạy về phía phòng vệ sinh. Cô cảm thấy lòng ngực có rất nhiều thứ đang trào lên, từ ngóc ngách sâu trong cơ thể, men theo dạ dày, men theo thực quản, men theo yết hầu, trượt qua a mi đan, trượt ra khoang miệng trào ra ngoài. Cô cố hết sức bum miệng lại cho đến khi cằm phát đau, mở cửa phòng vệ sinh xông vào rồi đóng sầm cửa lại. Giây phút ấy cả thế giới yên tĩnh trở lại. Cơn thủy triều vừa dâng lên cũng trở về bình lặng, mặt hồ như gương lặng im ngủ say, dường như sẽ chẳng bao giờ nổi sóng nữa.
Một cánh cửa ngắn cách cả một thời thanh xuân đã từng rực rỡ chói lọi.
Ánh sáng nhanh chóng làm phai nhạt toàn bộ năm tháng, giống như một tấm vải rực rỡ bỗng chốc bị tẩy hết màu.
"Cô gái đó sao thế? Đi tài hỏa mà cũng say ư? Cô ấy chắc đang khó chịu trong người lắm."
"Đúng thế, lúc cô ấy xông vào phòng vệ sinh tôi thấy ánh mắt cô ấy ầng ậng nước."
"Hình như là đi một mình đấy."
"Xa nhà à? Thật đáng thương.."
"Hay là bị bạn trai bỏ rồi?"
"Hi Hi, cậu nói nhỏ chút.."
Dựa vào cửa sổ từ từ thiếp đi, lúc sau tỉnh dậy, trời đã tối hẳn, sau đó lại ngủ thiếp, lại tỉnh dậy, lại nhìn thấy trời bắt đầu sáng, rồi lại tối dần. Trong lòng bỗng trống rỗng, giống như phòng tập bóng rổ không một bóng người ở trường, chỉ còn quả bóng rổ cô đơn nằm trên mặt đất, tiếng quả bóng bị nhấc lên rồi lại đập xuống, rồi va vào thành rổ.
Nhắm mắt là lại nhớ tới Thanh Điền. Thật ra trước lúc đi Ngộ Kiến cũng đã tới tìm Thanh Điền, vì suy cho cùng vẫn phải rời xa nơi này, có những lời dù rất khó nhưng vẫn phải nói ra, cây mọc rễ cũng phải bám vào đất mới lớn lên được, những lời đó khi nói ra rồi cũng giống như bong da tróc thịt, đau đớn xót xa.
Nhưng không tránh được. Cho dù đến đâu, xa thế nào, như ma đưa lối quỷ dẫn đường, cuối cùng vẫn cứ quay về lối rẽ của định mệnh, nơi sắc trời mờ mịt, đàn quạ dáo dác bay.
Rất nhiều hình ảnh vụt qua. Ngộ Kiến nhớ lại cảnh mình bước vào phòng mình, nhìn Thanh Điền đang ngồi trên sô pha, hai dây đan vào nắm chặt, chống lên trán, nghe thấy tiếng Ngộ Kiến bước vào thì ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Ngồi xuống đi."
Thanh Điền đưa tay chỉ xuống chỗ ngồi bên cạnh, kết quả ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Ngộ Kiến đang kéo một cái ghế ngồi ở chỗ cách cậu rất xa, đôi tay của Thanh Điền khựng lại giữa không trung, rất lâu sau cũng chẳng thấy rút về.
Sau đó hai người chẳng nói câu nào.
Im lặng.
Ngón tay của Ngộ Kiến vì dùng lực quá mạnh nên đau điếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.