Chương 48: Hạ chí năm 1998 - Sương ấm, phá trận tự (3)
Quách Kính Minh
27/12/2019
Về sau, sáng nào Phó Tiểu Tư cũng đạp xe tới nhà Lục Chi Ngang, rồi cùng cậu ấy tới bệnh viện.
Trước kia ngày nào cũng là Lục Chi Ngang tới gọi cậu, giờ lại đảo ngược. Thậm chí Phó Tiểu Tư còn dậy sớm hơn cả khi đi học, vội vã đánh răng rửa mặt, rồi nhanh chóng ngửa cổ tu cạn hộp sữa, cầm bánh mì xông ra ngoài. Lúc gặm bánh mì trên đường, cậu sẽ để ngón trỏ và ngón giữa của cả bàn tay đang giữ ghi đông xe chồng lên nhau và cầu xin ông trời hãy phù hộ cho tâm trạng của Lục Chi Ngang hôm nay được vui vẻ.
Trên đường hai người thường không nói quá nhiều, ánh nắng len lỏi qua những tán rã hương hắt lên người hai cậu. Lên lớp 11 rồi, bỗng nhiên trở thành chàng trai mười bảy tuổi, cơ thể dần trở nên gầy hơn, bắp thịt rõ ràng hơn, xương bả vai lộ rõ đường viền qua lớp sơ mi trắng. Mà ở bệnh viện, mẹ Lục Chi Ngang bị u não, lại từng mổ nên đầu phải khâu rất nhiều mũi, hơn nữa phải trị hoá chất nên tóc đã rụng hết. Phần lớn thời gian mẹ cậu ấy đều ngủ say, thi thoảng thức giấc Lục Chi Nganh sẽ lập tức cúi người gần bên bà, sau đó bà lại nhắm mắt chìm vào cơn mê.
Phó Tiểu Tư cũng không biết mình nên làm gì, đa số sẽ ngồi bên giường bệnh đọc sách hoặc đôi khi tiện tay vẽ vài nét trên giấy. Còn Lục Chi Ngang hầu như luôn khoanh chân trên ghế ngây người với đôi mắt đỏ hoe. Có khi Tiểu Tư sẽ gọt táo rồi chia cho cậu ấy một nửa.
Tháng ngày cứ dần trôi, mang theo sự yên tĩnh duy nhất còn lại trước khi Thần chết gõ cửa, khiến con người chỉ có thể nhìn theo một cách bất lực. Thế giới như biến thành quả táo đỏ mọng, nhưng bên trong lại có con sâu đang không ngừng đục khoét, nó cắn nuốt dần thịt quả, tiến gần ra lớp vỏ. Khoảnh khắc trước nhát cắn tàn nhẫn cuối cùng để phá vỏ mà ra, thế gian vẫn rực rỡ như trước, chỉ có tiếng sột soạt dần xâm chiếm từ trung tâm thế giới rồi lan ra.
Ngày nào Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư cũng đi trên con đường vắng người qua lại này, trầm mặt trong nắng sớm và cúi đầu buồn khổ dưới ánh hoàng hôn, Phó Tiểu Tư thầm nghĩ chúng ta đang trưởng thành đó sao? Mười bảy tuổi, mười tám tuổi, mười chín tuổi, chúng ta chậm rãi trưởng thành theo thời gian.
Thời gian bỗng ngừng lại trong một khoảnh khắc nào đó, trong một ngày hoàng hôn rực chân trời, Tiểu Tư và Lục Chi Ngang cùng ngẩng đầu, cùng nghe thấy tiếng máy giám sát nhịp tim vang lên âm thanh kéo dài khi đồ thị trở thành một đường thẳng.
Sau khi Lập Hạ tỉnh giấc, lại gạch ghi một ngày trên quyển lịch để bàn, còn cách khai giảng mười bảy ngày nữa. Ngày tháng chậm chạp đến vậy sao, Lập Hạ cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Có lúc chạy tới nhà Thất Thất nói chuyện cùng cô ấy, sẽ nói rất nhiều về chuyện ở trường Thiển Xuyên số 1, nói hoài nói mãi cuối cùng cũng sẽ nói tới hai người được các thầy cô coi như bảo bối, đó là Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang. Những thứ có thể nói tới rất nhiều, ví như chiếc ba lô màu xanh da trời không bao giờ thay đổi của Lục Chi Ngang, áo sơ mi trắng quen thuộc của Phó Tiểu Tư, coca mà cả hai người họ đều thích, điệu cười ha hả ngang tàng của Lục Chi Ngang, màn sương dày cuối năm trong mắt Phó Tiểu Tư, hai cái bàn học đầy hình vẽ trong lớp, áo khoác gió đen vào mùa đông... Thời điểm một năm sắp qua đi, Lập Hạ bỗng cảm thấy mọi thứ bỗng hiện ra rành rọt trong trí nhớ.
Mỗi lần nói tới đây trong lòng Lập Hạ lại có chút buồn. Sớm biết như vậy, lúc đầu đã không để lại số điện thoại cho hai người họ, để giờ phải ủ rũ thế này. Không biết hai người họ đang làm gì nhỉ. Lúc ở nhà nhìn chiếc điện thoại im lìm, có lúc Lập Hạ nghĩ, Tiểu Tư giờ đang làm gì, có phải đang chau mày vẽ tranh không? Còn Lục Chi Ngang sẽ ở bên cạnh che mắt ngủ nhỉ?
Những chuyện ở trường Trung học Thiể Xuyên số 1 cũng chỉ có thể nói được với mình Thất Thất, vì ở một thị trấn nhỏ như Thất Huyện này, người có thể thi được vào trường Thiển Xuyên số 1 cũng hiếm hoi giống như học sinh ở thành phố nhỏ thi đổ vào trường đại học tốt nhất vậy, càng không dám nhắc tới việc bản thân mình là học sinh có thành tích top 10 toàn trường, nếu không sẽ có người đỏ mắt ghen tị rồi bắt đầu nói mấy lời châm biếm. Lập Hạ sợ nhất mấy lời đó. Nhưng mà trong lòng cũng có chút tức giận. Từ đầu không chịu nỗ lực, giờ trách ai chứ? Khi tôi thức đêm thức hôm học hành khổ sở thì các cậu đi ngủ, giờ lại đỏ mắt ghen tị vì tôi học trường trung học tốt nhất toàn tỉnh. Thật là hoang đường.
Suốt kỳ nghỉ, Lập Hạ vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề ban Tự nhiên hay ban Xã hội, không cần hỏi cũng biết Thất Thất sẽ chọn ban Xã hội rồi, còn Lập Hạ ngoài việc nghỉ cho bản thân thì còn phải nghỉ thêm cho hai người nữa.
Thấp thỏm lo lắng, thậm chí khi suy nghĩ vấn đề này cô cứ đi đi lại lại trong nhà, hệt như người già. Hôm đó gọi cho Tiểu Tư cũng định hỏi chuyện này, kết quả lại nghe được chuyện của mẹ Lục Chi Ngang.
Lập Hạ nhớ rõ lúc mình nghe xong câu ấy thì chiếc điện thoại trên tay liền rơi cạch xuống sàn, cầm lên thì đã thấy ngắt tín hiệu rồi, cũng chẳng còn dũng khí để gọi lại nữa. Lập Hạ quay đầu lại nhìn mẹ mình đang bận rộn trong nhà bếp, ánh chiều tà phủ lên tóc mẹ, mái tóc đã điểm hoa râm, lưng còn còng xuống thành một đường cong khiến cô xót xa. Trong lòng Lập Hạ ùa tới một nỗi buồn không sao kìm nén, khoé mắt thoáng chốc đã đỏ lên.
Lập Hạ đi tới chỗ mẹ từ phía sau. Mẹ lớn giọng nói: "Ai dà, cẩn thận mỡ đấy, bỏng."
Nước mắt chảy xuống. Mẹ không nhìn thấy.
Trong lòng ngập đầy nước mắt. Không dám động đậy. Sợ bi thương sẽ tràn ra mênh mang.
Trước kia ngày nào cũng là Lục Chi Ngang tới gọi cậu, giờ lại đảo ngược. Thậm chí Phó Tiểu Tư còn dậy sớm hơn cả khi đi học, vội vã đánh răng rửa mặt, rồi nhanh chóng ngửa cổ tu cạn hộp sữa, cầm bánh mì xông ra ngoài. Lúc gặm bánh mì trên đường, cậu sẽ để ngón trỏ và ngón giữa của cả bàn tay đang giữ ghi đông xe chồng lên nhau và cầu xin ông trời hãy phù hộ cho tâm trạng của Lục Chi Ngang hôm nay được vui vẻ.
Trên đường hai người thường không nói quá nhiều, ánh nắng len lỏi qua những tán rã hương hắt lên người hai cậu. Lên lớp 11 rồi, bỗng nhiên trở thành chàng trai mười bảy tuổi, cơ thể dần trở nên gầy hơn, bắp thịt rõ ràng hơn, xương bả vai lộ rõ đường viền qua lớp sơ mi trắng. Mà ở bệnh viện, mẹ Lục Chi Ngang bị u não, lại từng mổ nên đầu phải khâu rất nhiều mũi, hơn nữa phải trị hoá chất nên tóc đã rụng hết. Phần lớn thời gian mẹ cậu ấy đều ngủ say, thi thoảng thức giấc Lục Chi Nganh sẽ lập tức cúi người gần bên bà, sau đó bà lại nhắm mắt chìm vào cơn mê.
Phó Tiểu Tư cũng không biết mình nên làm gì, đa số sẽ ngồi bên giường bệnh đọc sách hoặc đôi khi tiện tay vẽ vài nét trên giấy. Còn Lục Chi Ngang hầu như luôn khoanh chân trên ghế ngây người với đôi mắt đỏ hoe. Có khi Tiểu Tư sẽ gọt táo rồi chia cho cậu ấy một nửa.
Tháng ngày cứ dần trôi, mang theo sự yên tĩnh duy nhất còn lại trước khi Thần chết gõ cửa, khiến con người chỉ có thể nhìn theo một cách bất lực. Thế giới như biến thành quả táo đỏ mọng, nhưng bên trong lại có con sâu đang không ngừng đục khoét, nó cắn nuốt dần thịt quả, tiến gần ra lớp vỏ. Khoảnh khắc trước nhát cắn tàn nhẫn cuối cùng để phá vỏ mà ra, thế gian vẫn rực rỡ như trước, chỉ có tiếng sột soạt dần xâm chiếm từ trung tâm thế giới rồi lan ra.
Ngày nào Lục Chi Ngang và Phó Tiểu Tư cũng đi trên con đường vắng người qua lại này, trầm mặt trong nắng sớm và cúi đầu buồn khổ dưới ánh hoàng hôn, Phó Tiểu Tư thầm nghĩ chúng ta đang trưởng thành đó sao? Mười bảy tuổi, mười tám tuổi, mười chín tuổi, chúng ta chậm rãi trưởng thành theo thời gian.
Thời gian bỗng ngừng lại trong một khoảnh khắc nào đó, trong một ngày hoàng hôn rực chân trời, Tiểu Tư và Lục Chi Ngang cùng ngẩng đầu, cùng nghe thấy tiếng máy giám sát nhịp tim vang lên âm thanh kéo dài khi đồ thị trở thành một đường thẳng.
Sau khi Lập Hạ tỉnh giấc, lại gạch ghi một ngày trên quyển lịch để bàn, còn cách khai giảng mười bảy ngày nữa. Ngày tháng chậm chạp đến vậy sao, Lập Hạ cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Có lúc chạy tới nhà Thất Thất nói chuyện cùng cô ấy, sẽ nói rất nhiều về chuyện ở trường Thiển Xuyên số 1, nói hoài nói mãi cuối cùng cũng sẽ nói tới hai người được các thầy cô coi như bảo bối, đó là Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang. Những thứ có thể nói tới rất nhiều, ví như chiếc ba lô màu xanh da trời không bao giờ thay đổi của Lục Chi Ngang, áo sơ mi trắng quen thuộc của Phó Tiểu Tư, coca mà cả hai người họ đều thích, điệu cười ha hả ngang tàng của Lục Chi Ngang, màn sương dày cuối năm trong mắt Phó Tiểu Tư, hai cái bàn học đầy hình vẽ trong lớp, áo khoác gió đen vào mùa đông... Thời điểm một năm sắp qua đi, Lập Hạ bỗng cảm thấy mọi thứ bỗng hiện ra rành rọt trong trí nhớ.
Mỗi lần nói tới đây trong lòng Lập Hạ lại có chút buồn. Sớm biết như vậy, lúc đầu đã không để lại số điện thoại cho hai người họ, để giờ phải ủ rũ thế này. Không biết hai người họ đang làm gì nhỉ. Lúc ở nhà nhìn chiếc điện thoại im lìm, có lúc Lập Hạ nghĩ, Tiểu Tư giờ đang làm gì, có phải đang chau mày vẽ tranh không? Còn Lục Chi Ngang sẽ ở bên cạnh che mắt ngủ nhỉ?
Những chuyện ở trường Trung học Thiể Xuyên số 1 cũng chỉ có thể nói được với mình Thất Thất, vì ở một thị trấn nhỏ như Thất Huyện này, người có thể thi được vào trường Thiển Xuyên số 1 cũng hiếm hoi giống như học sinh ở thành phố nhỏ thi đổ vào trường đại học tốt nhất vậy, càng không dám nhắc tới việc bản thân mình là học sinh có thành tích top 10 toàn trường, nếu không sẽ có người đỏ mắt ghen tị rồi bắt đầu nói mấy lời châm biếm. Lập Hạ sợ nhất mấy lời đó. Nhưng mà trong lòng cũng có chút tức giận. Từ đầu không chịu nỗ lực, giờ trách ai chứ? Khi tôi thức đêm thức hôm học hành khổ sở thì các cậu đi ngủ, giờ lại đỏ mắt ghen tị vì tôi học trường trung học tốt nhất toàn tỉnh. Thật là hoang đường.
Suốt kỳ nghỉ, Lập Hạ vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề ban Tự nhiên hay ban Xã hội, không cần hỏi cũng biết Thất Thất sẽ chọn ban Xã hội rồi, còn Lập Hạ ngoài việc nghỉ cho bản thân thì còn phải nghỉ thêm cho hai người nữa.
Thấp thỏm lo lắng, thậm chí khi suy nghĩ vấn đề này cô cứ đi đi lại lại trong nhà, hệt như người già. Hôm đó gọi cho Tiểu Tư cũng định hỏi chuyện này, kết quả lại nghe được chuyện của mẹ Lục Chi Ngang.
Lập Hạ nhớ rõ lúc mình nghe xong câu ấy thì chiếc điện thoại trên tay liền rơi cạch xuống sàn, cầm lên thì đã thấy ngắt tín hiệu rồi, cũng chẳng còn dũng khí để gọi lại nữa. Lập Hạ quay đầu lại nhìn mẹ mình đang bận rộn trong nhà bếp, ánh chiều tà phủ lên tóc mẹ, mái tóc đã điểm hoa râm, lưng còn còng xuống thành một đường cong khiến cô xót xa. Trong lòng Lập Hạ ùa tới một nỗi buồn không sao kìm nén, khoé mắt thoáng chốc đã đỏ lên.
Lập Hạ đi tới chỗ mẹ từ phía sau. Mẹ lớn giọng nói: "Ai dà, cẩn thận mỡ đấy, bỏng."
Nước mắt chảy xuống. Mẹ không nhìn thấy.
Trong lòng ngập đầy nước mắt. Không dám động đậy. Sợ bi thương sẽ tràn ra mênh mang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.