Chương 54: Hạ chí năm 1998 - Sương ấm, phá trận tự (9)
Quách Kính Minh
25/01/2020
Còn cả Ngộ Kiến nữa. Ngộ Kiến cũng là một thiên thần đấy. Đôi khi cô
nghĩ, một cô gái như vậy mà có thể kiên cường tới mức khiến người khác
phải đau lòng. Cắn răng bước đi một mình trong đêm đen thăm thẳm, con
đường cô ấy đi đầy gió tuyết, vũng lầy, và những con ác mộng lặp đi lặp
lại khiến người ta sợ hãi. Có nhiều đêm, Lập Hạ nghe Ngộ Kiến kể về
những chuyện cô ấy đã trải qua ở quán bar. Ví dụ có hôm một vị khách đột nhiên tặng hoa cho cô rồi khen cô hát rất hay, nói tháng này ông chủ
nên tăng lương cho cô vì giọng hát của cô ngày càng được lòng khách rồi; hay ví như có chàng trai kia từ một thành phố rất xa tới đây chỉ để
nghe cô hát, vì bạn anh ta nói với anh ta rằng, ở Thiển Xuyên có một cô
gái hát rất hay. Chuyện này thậm chí còn khiến Thanh Điền có chút ghen
tị.
Ngộ Kiến khi nói về ước mơ của mình tựa như một đứa trẻ đầy hào hứng miêu tả những viên kẹo ngũ sắc trong chiếc bình thủy tinh. Cô ấy muốn nổi tiếng khắp Trung Quốc, muốn trở thành minh tinh nổi tiếng toàn quốc, cô ấy muốn những ai nghe mình hát đều sẽ đầy tràn sức sống, cô ấy muốn những người đang khóc khi nghe giọng hát của mình sẽ dũng cảm bước tiếp trên con đường gian nan đằng đẵng phía trước. Cô ấy muốn những con người lương thiện khi trải qua những thời điểm tối tăm và u ám, có thể từ giọng hát của cô ấy tìm được dũng khí và sự ấm áp.
Khi Ngộ Kiến nói đến những điều này, Lập Hạ cảm thấy dường như có vầng hào quang nhẹ nhàng toả ra xung quanh Ngộ Kiến, trong màn đêm đen đặc như biển sâu phát ra ánh sáng le lói như những con đom đóm trong đêm hè cô từng thấy hồi nhỏ. Và cô hiểu rằng, có một ngày cô ấy sẽ trở thành chú bướm Yến Vĩ xinh đẹp nhất, ánh hào quang yếu ớt kia sẽ trở thành ánh sáng lộng lẫy vạn trượng trước mắt của bao người.
Bất cứ lúc nào, Lập Hạ cũng đều vô cùng tin tưởng điều đó.
Cái lạnh luôn đẩy con người vào cảm giác vô vọng.
Đây là một câu mà Lập Hạ đọc được trong sách Ngữ văn.
Khi mùa Đông đến, người xếp hàng vào phòng nước sẽ dài dằng dặc. Lập Hạ dựa vào tường nghĩ đến câu văn ấy, trong lòng dâng trào một cảm giác không diễn tả được thành lời. Cốc nước trên tay cô và Tiểu Tư tỏa ra chút hơi ấm, cô cảm thấy mùa hạ đang cách xa muôn trùng.
Lập Hạ rất ngạc nhiên khi trong sách Ngữ văn lại có thể xuất hiện một câu khiến lòng cô dậy sóng như vậy. Bởi đã từ rất lâu rồi, cô đã làm vô số bài văn, học thuộc một cách máy móc ý nghĩa của những bài văn cổ, nhưng cô không thể cảm nhận được bất cứ rung cảm nào. Khi đọc một câu thơ hay, phản ứng đầu tiên không phải là sự choáng ngợp trước câu từ, mà phải làm thế nào để học thuộc câu tiếp theo. Làm xong một bài liền lật đến trang cuối cùng của sách tham khảo để đối chiếu đáp án, sau đó tự chấm điểm.
Và những ngày tháng vô vọng như vậy, hình như đã kéo dài từ rất lâu rồi.
Lập Hạ cảm thấy mình vẫn là cô nhóc ngày nào mới bước chân vào trường Thiên Xuyên số 1, vậy mà thoáng chốc đã gần ba năm trôi qua. Cô biết đến mùa hạ sau, bọn họ sẽ giống các anh chị khoá trên, rời khỏi nơi rợp bóng rã hương và tràn đầy hồi ức này để bay đến những chán trời mới.
Chúng ta tốt nghiệp rồi. Đó là một câu nói rất tàn khốc, nhưng ai trong chúng ta cũng đều phải thốt ra.
Thật ra nghĩ lại Lập Hạ cũng cảm thấy rất lạ kỳ, chẳng biết từ khi nào thời gian lại trôi nhanh như vậy. Khi chúng ta say ngủ rồi tỉnh dậy trên chiếc giường gỗ cứng trong phòng ngủ kia, năm tháng đã lặng lẽ lướt qua.
Tháng ngày cuối cấp thật cô đơn, mỗi ngày đều không làm hết nổi bài tập. Bên cạnh chỉ còn lại mình Phó Tiểu Tư, hồi tưởng lại những ngày học lớp 10, cổ họng có chút nghèn nghẹn.
Ngộ Kiến khi nói về ước mơ của mình tựa như một đứa trẻ đầy hào hứng miêu tả những viên kẹo ngũ sắc trong chiếc bình thủy tinh. Cô ấy muốn nổi tiếng khắp Trung Quốc, muốn trở thành minh tinh nổi tiếng toàn quốc, cô ấy muốn những ai nghe mình hát đều sẽ đầy tràn sức sống, cô ấy muốn những người đang khóc khi nghe giọng hát của mình sẽ dũng cảm bước tiếp trên con đường gian nan đằng đẵng phía trước. Cô ấy muốn những con người lương thiện khi trải qua những thời điểm tối tăm và u ám, có thể từ giọng hát của cô ấy tìm được dũng khí và sự ấm áp.
Khi Ngộ Kiến nói đến những điều này, Lập Hạ cảm thấy dường như có vầng hào quang nhẹ nhàng toả ra xung quanh Ngộ Kiến, trong màn đêm đen đặc như biển sâu phát ra ánh sáng le lói như những con đom đóm trong đêm hè cô từng thấy hồi nhỏ. Và cô hiểu rằng, có một ngày cô ấy sẽ trở thành chú bướm Yến Vĩ xinh đẹp nhất, ánh hào quang yếu ớt kia sẽ trở thành ánh sáng lộng lẫy vạn trượng trước mắt của bao người.
Bất cứ lúc nào, Lập Hạ cũng đều vô cùng tin tưởng điều đó.
Cái lạnh luôn đẩy con người vào cảm giác vô vọng.
Đây là một câu mà Lập Hạ đọc được trong sách Ngữ văn.
Khi mùa Đông đến, người xếp hàng vào phòng nước sẽ dài dằng dặc. Lập Hạ dựa vào tường nghĩ đến câu văn ấy, trong lòng dâng trào một cảm giác không diễn tả được thành lời. Cốc nước trên tay cô và Tiểu Tư tỏa ra chút hơi ấm, cô cảm thấy mùa hạ đang cách xa muôn trùng.
Lập Hạ rất ngạc nhiên khi trong sách Ngữ văn lại có thể xuất hiện một câu khiến lòng cô dậy sóng như vậy. Bởi đã từ rất lâu rồi, cô đã làm vô số bài văn, học thuộc một cách máy móc ý nghĩa của những bài văn cổ, nhưng cô không thể cảm nhận được bất cứ rung cảm nào. Khi đọc một câu thơ hay, phản ứng đầu tiên không phải là sự choáng ngợp trước câu từ, mà phải làm thế nào để học thuộc câu tiếp theo. Làm xong một bài liền lật đến trang cuối cùng của sách tham khảo để đối chiếu đáp án, sau đó tự chấm điểm.
Và những ngày tháng vô vọng như vậy, hình như đã kéo dài từ rất lâu rồi.
Lập Hạ cảm thấy mình vẫn là cô nhóc ngày nào mới bước chân vào trường Thiên Xuyên số 1, vậy mà thoáng chốc đã gần ba năm trôi qua. Cô biết đến mùa hạ sau, bọn họ sẽ giống các anh chị khoá trên, rời khỏi nơi rợp bóng rã hương và tràn đầy hồi ức này để bay đến những chán trời mới.
Chúng ta tốt nghiệp rồi. Đó là một câu nói rất tàn khốc, nhưng ai trong chúng ta cũng đều phải thốt ra.
Thật ra nghĩ lại Lập Hạ cũng cảm thấy rất lạ kỳ, chẳng biết từ khi nào thời gian lại trôi nhanh như vậy. Khi chúng ta say ngủ rồi tỉnh dậy trên chiếc giường gỗ cứng trong phòng ngủ kia, năm tháng đã lặng lẽ lướt qua.
Tháng ngày cuối cấp thật cô đơn, mỗi ngày đều không làm hết nổi bài tập. Bên cạnh chỉ còn lại mình Phó Tiểu Tư, hồi tưởng lại những ngày học lớp 10, cổ họng có chút nghèn nghẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.