Chương 2:
Minh Khai Dạ Hợp
06/05/2023
Nhà họ Hạ và nhà họ La là đồng hương, vợ của La Vệ Quốc cũng họ Hạ, cùng với nhà họ Hạ vẫn là trong một dòng họ. Hạ Kiến Dương dắt díu vợ con lên Sở Thành để phát triển, đều là dựa vào sự sắp xếp của La Vệ Quốc, mới có công ăn việc làm trong xưởng thạch cao. Hạ Ly lúc ấy đang học trung học cơ sở cũng phải chuyển hộ khẩu, đều là do La Vệ Quốc tìm người hỗ trợ.
Hạ Ly đi tới mở cửa sau. Cô đưa mắt nhìn vào trong mới thấy bên trái chỗ ngồi có một người.
Một cậu con trai xa lạ, dù ngồi cũng nhìn ra được trông anh khá cao.
Anh mặc áo trắng quần đen, thân hình mảnh mai, phong thái lạnh lùng không nhiễm bụi trần, nhìn không giống người của thế giới này.
Hạ Ly không khỏi giật mình, vậy mà lại nghĩ đến bài thơ của Tô Thức:
Nhìn thấy bên bờ, phong thái thiên tiên, không nói nên lời.
Cô đột nhiên hơi lúng túng, không biết có nên lên xe không, ngước mắt nhìn lên trên phía ghế phụ, thấy ở đó đã có một chiếc cặp tài liệu chiếm vị trí.
Phía sau có tiếng còi xe thúc giục inh ỏi, cô không nghĩ nhiều được nữa đành cúi người lên xe.
Cô ngồi xuống, ôm chiếc cặp sách vào lòng. Rồi cô liếc nhìn cậu con trai bên cạnh.
Cô muốn nói xin chào, nhưng không biết nên xưng hô thế nào.
La Vệ Quốc kịp thời nói: “Đây là cháu ngoại của Hoắc Đổng.”
Nhưng giới thiệu thế này thì Hạ Ly cũng vẫn không biết nên xưng hô thế nào, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ nói: “.....Xin chào.”
Anh lạnh lùng liếc nhìn, thanh âm có chút như gió thổi qua tuyết phủ ngọn cây: “Xin chào.”
Xe chạy được một lúc, La Vệ Quốc mới quay đầu nhìn cậu con trai ngồi cạnh Hạ Ly, trên mặt tràn đầy ý cười: “Nếu thiếu gia mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, nhà hàng đã đặt trước, đến nơi là có thể ăn rồi.”
Anh bình thản nói: “Được rồi, cảm ơn La tổng.”
“Là phó tổng, phó tổng.” La Vệ Quốc cười cười sửa lại.
La Vệ Quốc rất nịnh nọt anh, điều này làm cho Hạ Ly có chút xấu hổ, như thể cô đang vô tình nhìn vào mặt khác của một người – bình thường đều là cha cô Hạ Kiến Dương sẽ cẩn thận lấy lòng La Vệ Quốc.
Im lặng chưa tới nửa phút, La Vệ Quốc lại cười hỏi anh: “Thiếu gia có nóng không? Tôi giảm nhiệt độ điều hòa nhé?”
Anh vẫn như cũ rất bình tĩnh: “Không cần.”
La Vệ Quốc cười nói: “Tôi thường xuyên giúp ông ngoại thiếu gia làm việc, rất quen thuộc với Sở Thành, nếu có yêu cầu gì thiếu gia cứ việc phân phó, tôi nhất định tận tâm tận lực, bảo đảm làm đến khi thiếu gia hài lòng thì thôi….” Hạ Ly với tư cách là người ngoài cuộc, đã cảm thấy chua chát vì sự nhiệt tình quá mức này, nhưng anh chỉ khẽ cau mày và nói “Cảm ơn” như một người có giáo dục.
Điện thoại La Vệ Quốc vang lên.
La Vệ Quốc nhanh chóng cầm lên, cười nói với đầu dây bên kia: “Đã lên đường rồi….Đúng, đúng……Hoắc đổng ngài yên tâm, đảm bảo không tổn hại đến lông tơ kẽ tóc…Tối hôm qua công tác phòng lụt cũng không có gì sơ suất, hôm nay lại làm việc bình thường….không phải ngài thấy không khỏe sao, những điều nhỏ nhặt này cứ để chúng tôi làm là được….”
“Cậu đang nghe nhạc sao?”
Hạ Ly chợt nghe thấy giọng anh.
Cô quay đầu lại thấy ánh mắt anh hơi cụp xuống, hóa ra là nhìn chiếc MP3 với đống dây tai nghe lộn xộn trong tay cô.
Hạ Ly vô thức nắm chặt tay, không muốn anh nhìn ra đây là hàng nhái.
“Có thể cho tôi mượn nghe được không? Máy của tôi hết pin rồi.”
Làn da thiếu niên như sương trắng mỏng, lông mi dài mà mỏng, khi anh cụp mắt xuống thì ánh lên bóng xám nhạt, không hiểu sao lại khiến cô liên tưởng tới bộ lông của một con chim sẻ xám đậu trên ngọn cây vào mùa đông.
Trường trung học Minh Chương thật ra không thiếu nam sinh đẹp trai, nhưng Hạ Ly cảm thấy vẻ đẹp của họ có thể hình dung cụ thể, nhìn lâu rồi liền thấy cũng chỉ có như vậy.
Anh thì không giống.
Khí chất trong sạch đến mức không có thật, dường như nó chỉ tồn tại trong những khái niệm trừu tượng.
Anh nói thêm, “Đưa tôi mượn một bên tai nghe là được.”
Hạ Ly thở nhẹ, tháo tai nghe ra, đưa anh cả hai.
Ánh mắt anh bỗng dừng lại một chút trên tay cô.
Cô giải thích: “Cậu cứ nghe đi, đúng lúc tôi muốn chợp mắt một lát.”
Anh nhận lấy: “Cảm ơn.”
Đáng lẽ nên đưa anh MP3, nhưng cô hơi ngại, nên vẫn cầm trong tay rồi hỏi anh: “Cậu muốn nghe bài nào?”
“Bài nào cũng được.”
“.....Vậy tôi sẽ chọn ngẫu nhiên nhé.”
Anh gật đầu.
Hạ Ly cúi đầu mân mê thanh menu, mở một bài hát cô thường nghe, cũng không tệ lắm.
Màn hình MP3 lấm tấm mồ hôi từ những ngón tay của cô.
Anh nhét hai chiếc tai nghe vào tai, ngả người ra sau, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
La Vệ Quốc nói chuyện điện thoại xong, định tiếp tục hỏi han anh, nhưng khi liếc nhìn lại không nói gì nữa.
Hạ Ly nhận ra, không phải anh thật sự muốn nghe nhạc.
Anh lười đối phó với La Vệ Quốc.
Hạ Ly không ngủ, chỉ khoanh tay quay đầu sang trái, chốc chốc sau liền nhắm mắt lại.
Thi thoảng Hạ Ly lại liếc nhìn lượng pin hiển thị ở góc trái màn hình, hơi lo rằng nó sẽ hết pin.
Nhưng không thể phủ nhận rằng hàng nhái cũng có ưu điểm, dung lượng pin khá bền không kém gì hàng hiệu.
Trong lòng cô bỗng thấy rất kỳ lạ, chưa bao giờ như vậy.
Ánh mặt trời chiếu vào, làn da bị phơi nắng dần dần nóng lên, trong lòng tựa như có một cỗ hơi nóng thủy triều tràn vào, cô bình tĩnh liếc mắt nhìn anh, nhìn những điểm sáng lốm đốm rơi trên người anh.
Giống như một ngọn nến được ai đó thắp lên, ngọn lửa nhỏ xíu bập bùng trong gió, chập chờn rồi tắt lịm.
Đường về nhanh như vậy, chắc không phải chỉ vì ngồi xe.
Khi Hạ Ly tỉnh lại, xe đã đến gần khu phát triển, La Vệ Quốc quay đầu lại hỏi Hạ Ly có phải muốn về nhà không.
“Cháu muốn đến phố Thiên Tinh–chú La thả cháu ở phía trước là được, cháu sẽ đi xe đến đó.”
La Vệ Quốc nói: “Chúng ta cũng đến trung tâm thành phố, vừa lúc tiện đường.”
Hai mươi phút sau, xe chạy đến ngã tư đường Thiên Tinh, La Vệ Quốc tấp vào lề rồi dừng lại.
Hạ Ly quay đầu nhìn về phía anh, cô chưa kịp nói gì thì anh đã mở mắt, tháo tai nghe rồi đưa cho cô, lạnh lùng nói: “Cảm ơn.”
Hạ Ly ấn dừng phát, cuộn tai nghe quanh MP3.
Cô mở cửa xe, nói lời cảm ơn với La Vệ Quốc, lúc xuống xe vẫn còn nhìn lén anh, do dự một lúc vẫn không dám hỏi tên.
Cô không cho phép bản thân tiếp tục mơ những thứ không thể.
Chắc hai người sẽ không còn gặp mặt nhau nữa đâu.
Hạ Ly đi tới mở cửa sau. Cô đưa mắt nhìn vào trong mới thấy bên trái chỗ ngồi có một người.
Một cậu con trai xa lạ, dù ngồi cũng nhìn ra được trông anh khá cao.
Anh mặc áo trắng quần đen, thân hình mảnh mai, phong thái lạnh lùng không nhiễm bụi trần, nhìn không giống người của thế giới này.
Hạ Ly không khỏi giật mình, vậy mà lại nghĩ đến bài thơ của Tô Thức:
Nhìn thấy bên bờ, phong thái thiên tiên, không nói nên lời.
Cô đột nhiên hơi lúng túng, không biết có nên lên xe không, ngước mắt nhìn lên trên phía ghế phụ, thấy ở đó đã có một chiếc cặp tài liệu chiếm vị trí.
Phía sau có tiếng còi xe thúc giục inh ỏi, cô không nghĩ nhiều được nữa đành cúi người lên xe.
Cô ngồi xuống, ôm chiếc cặp sách vào lòng. Rồi cô liếc nhìn cậu con trai bên cạnh.
Cô muốn nói xin chào, nhưng không biết nên xưng hô thế nào.
La Vệ Quốc kịp thời nói: “Đây là cháu ngoại của Hoắc Đổng.”
Nhưng giới thiệu thế này thì Hạ Ly cũng vẫn không biết nên xưng hô thế nào, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng chỉ nói: “.....Xin chào.”
Anh lạnh lùng liếc nhìn, thanh âm có chút như gió thổi qua tuyết phủ ngọn cây: “Xin chào.”
Xe chạy được một lúc, La Vệ Quốc mới quay đầu nhìn cậu con trai ngồi cạnh Hạ Ly, trên mặt tràn đầy ý cười: “Nếu thiếu gia mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, nhà hàng đã đặt trước, đến nơi là có thể ăn rồi.”
Anh bình thản nói: “Được rồi, cảm ơn La tổng.”
“Là phó tổng, phó tổng.” La Vệ Quốc cười cười sửa lại.
La Vệ Quốc rất nịnh nọt anh, điều này làm cho Hạ Ly có chút xấu hổ, như thể cô đang vô tình nhìn vào mặt khác của một người – bình thường đều là cha cô Hạ Kiến Dương sẽ cẩn thận lấy lòng La Vệ Quốc.
Im lặng chưa tới nửa phút, La Vệ Quốc lại cười hỏi anh: “Thiếu gia có nóng không? Tôi giảm nhiệt độ điều hòa nhé?”
Anh vẫn như cũ rất bình tĩnh: “Không cần.”
La Vệ Quốc cười nói: “Tôi thường xuyên giúp ông ngoại thiếu gia làm việc, rất quen thuộc với Sở Thành, nếu có yêu cầu gì thiếu gia cứ việc phân phó, tôi nhất định tận tâm tận lực, bảo đảm làm đến khi thiếu gia hài lòng thì thôi….” Hạ Ly với tư cách là người ngoài cuộc, đã cảm thấy chua chát vì sự nhiệt tình quá mức này, nhưng anh chỉ khẽ cau mày và nói “Cảm ơn” như một người có giáo dục.
Điện thoại La Vệ Quốc vang lên.
La Vệ Quốc nhanh chóng cầm lên, cười nói với đầu dây bên kia: “Đã lên đường rồi….Đúng, đúng……Hoắc đổng ngài yên tâm, đảm bảo không tổn hại đến lông tơ kẽ tóc…Tối hôm qua công tác phòng lụt cũng không có gì sơ suất, hôm nay lại làm việc bình thường….không phải ngài thấy không khỏe sao, những điều nhỏ nhặt này cứ để chúng tôi làm là được….”
“Cậu đang nghe nhạc sao?”
Hạ Ly chợt nghe thấy giọng anh.
Cô quay đầu lại thấy ánh mắt anh hơi cụp xuống, hóa ra là nhìn chiếc MP3 với đống dây tai nghe lộn xộn trong tay cô.
Hạ Ly vô thức nắm chặt tay, không muốn anh nhìn ra đây là hàng nhái.
“Có thể cho tôi mượn nghe được không? Máy của tôi hết pin rồi.”
Làn da thiếu niên như sương trắng mỏng, lông mi dài mà mỏng, khi anh cụp mắt xuống thì ánh lên bóng xám nhạt, không hiểu sao lại khiến cô liên tưởng tới bộ lông của một con chim sẻ xám đậu trên ngọn cây vào mùa đông.
Trường trung học Minh Chương thật ra không thiếu nam sinh đẹp trai, nhưng Hạ Ly cảm thấy vẻ đẹp của họ có thể hình dung cụ thể, nhìn lâu rồi liền thấy cũng chỉ có như vậy.
Anh thì không giống.
Khí chất trong sạch đến mức không có thật, dường như nó chỉ tồn tại trong những khái niệm trừu tượng.
Anh nói thêm, “Đưa tôi mượn một bên tai nghe là được.”
Hạ Ly thở nhẹ, tháo tai nghe ra, đưa anh cả hai.
Ánh mắt anh bỗng dừng lại một chút trên tay cô.
Cô giải thích: “Cậu cứ nghe đi, đúng lúc tôi muốn chợp mắt một lát.”
Anh nhận lấy: “Cảm ơn.”
Đáng lẽ nên đưa anh MP3, nhưng cô hơi ngại, nên vẫn cầm trong tay rồi hỏi anh: “Cậu muốn nghe bài nào?”
“Bài nào cũng được.”
“.....Vậy tôi sẽ chọn ngẫu nhiên nhé.”
Anh gật đầu.
Hạ Ly cúi đầu mân mê thanh menu, mở một bài hát cô thường nghe, cũng không tệ lắm.
Màn hình MP3 lấm tấm mồ hôi từ những ngón tay của cô.
Anh nhét hai chiếc tai nghe vào tai, ngả người ra sau, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
La Vệ Quốc nói chuyện điện thoại xong, định tiếp tục hỏi han anh, nhưng khi liếc nhìn lại không nói gì nữa.
Hạ Ly nhận ra, không phải anh thật sự muốn nghe nhạc.
Anh lười đối phó với La Vệ Quốc.
Hạ Ly không ngủ, chỉ khoanh tay quay đầu sang trái, chốc chốc sau liền nhắm mắt lại.
Thi thoảng Hạ Ly lại liếc nhìn lượng pin hiển thị ở góc trái màn hình, hơi lo rằng nó sẽ hết pin.
Nhưng không thể phủ nhận rằng hàng nhái cũng có ưu điểm, dung lượng pin khá bền không kém gì hàng hiệu.
Trong lòng cô bỗng thấy rất kỳ lạ, chưa bao giờ như vậy.
Ánh mặt trời chiếu vào, làn da bị phơi nắng dần dần nóng lên, trong lòng tựa như có một cỗ hơi nóng thủy triều tràn vào, cô bình tĩnh liếc mắt nhìn anh, nhìn những điểm sáng lốm đốm rơi trên người anh.
Giống như một ngọn nến được ai đó thắp lên, ngọn lửa nhỏ xíu bập bùng trong gió, chập chờn rồi tắt lịm.
Đường về nhanh như vậy, chắc không phải chỉ vì ngồi xe.
Khi Hạ Ly tỉnh lại, xe đã đến gần khu phát triển, La Vệ Quốc quay đầu lại hỏi Hạ Ly có phải muốn về nhà không.
“Cháu muốn đến phố Thiên Tinh–chú La thả cháu ở phía trước là được, cháu sẽ đi xe đến đó.”
La Vệ Quốc nói: “Chúng ta cũng đến trung tâm thành phố, vừa lúc tiện đường.”
Hai mươi phút sau, xe chạy đến ngã tư đường Thiên Tinh, La Vệ Quốc tấp vào lề rồi dừng lại.
Hạ Ly quay đầu nhìn về phía anh, cô chưa kịp nói gì thì anh đã mở mắt, tháo tai nghe rồi đưa cho cô, lạnh lùng nói: “Cảm ơn.”
Hạ Ly ấn dừng phát, cuộn tai nghe quanh MP3.
Cô mở cửa xe, nói lời cảm ơn với La Vệ Quốc, lúc xuống xe vẫn còn nhìn lén anh, do dự một lúc vẫn không dám hỏi tên.
Cô không cho phép bản thân tiếp tục mơ những thứ không thể.
Chắc hai người sẽ không còn gặp mặt nhau nữa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.