Chương 87
Tưởng Cật Đa Đa Nhục
17/02/2020
Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Thượng Quan Cẩn kích động một cái, đem ngón tay của mình chen vào cái sào huyệt mềm ấm ướt át nào đó.
Hạ Cơ kêu rên, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, càng kiên quyết khiến cho côn th*t của Thái Tử trướng lớn. Hạ Cơ cẩn thận mơn trớn mỗi một góc, chân thành phục vụ tốt nhất. Tay của Thái Tử cũng không quên phục vụ Hạ Cơ, lao vào cái huyệt động nhỏ, cảnh cáo nàng chuyên tâm chút.
Tuy rằng Thái Tử lần đầu tiên được nữ nhân hầu hạ như vậy, nhưng mà lực kéo dài cũng không có giảm xuống. Thẳng đến lúc tay Hạ Cơ ê ẩm đến mức không động đậy được nữa mới phóng thích toàn bộ tích tụ của mình vào trong tay Hạ Cơ.
Hạ Cơ nhìn tay đầy tinh dịch, không biết thế nào cho phải. Dưới ánh trăng ánh mắt của nữ hài sạch sẽ trong suốt, đôi tay trắng sáng như ngọc, vậy mà đồ vật trên tay lại dâm uế không chịu được. Nhưng riêng thấy một màn như vậy, Thái Tử có cảm giác côn th*t của mình lại muốn ngẩng đầu. Ngồi yên ổn ổn lại nội tâm của bản thân, Thái Tử mới kéo tay Hạ Cơ qua, lấy khăn tay lau sạch sẽ tinh dịch trên tay nàng.
Vừa rồi cởi quần áo cũng giúp nàng mặc tốt. Trong quá trình này, Thượng Quan Cẩn không biết bản thân đã nuốt bao nhiêu nước miếng. Đối đãi với người yêu của mình, phải làm Liễu Hạ Huệ* cũng thật là dày vò. Cũng may ngày thành thân không còn xa, đến lúc đó nhất định mỗi ngày ép cô gái nhỏ này tới nỗi không xuống giường được.
Hạ Cơ được hầu hạ đến thỏa đáng, còn tưởng rằng lúc này Thái Tử đều là nhu tình mật ý, ai biết rằng hắn đang ngầm nghĩ như thế nào mới có thể lăn lộn nàng chứ.
Ôm Hạ Cơ bằng tư thế công chúa đặt ở trên giường, tự giác giúp nàng đắp chăn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý tràn đầy. Thượng Quan Cẩn nhịn không được hôn lên trán Hạ Cơ.
“Ngủ đi. Chờ nàng ngủ rồi ta sẽ đi.” Nhìn vẻ mặt người nằm trên giường ủy khuất, Thái Tử ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn nàng.
Lời âu yếm của tình lang luôn là ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới này, cho dù chỉ có mấy chữ này, nhưng Hạ Cơ cũng nghe ra trong đó thắm thiết nhu tình. Đời trước đã bỏ qua phần sủng ái này, đời phải lấy về thật tốt.
Hạ Cơ không biết Thái Tử đi khi nào, dù sao ngày hôm sau tới trời sáng nàng mới bị đánh thức. Ở nhà cả ngày chờ gả hết sức buồn chán, còn bị mẫu thân buộc học nữ hồng, đây là việc mà Hạ Cơ đời nào cũng đều không am hiểu được.
Bọn nha đầu trong nhà đều thảo luận Tết Khất Xảo đêm mai. Tết Khất Xảo, vốn là ngày lành để cả trai lẫn gái hẹn hò. Thái Tử bận rộn việc chính sự, tất nhiên là không có thời gian hiểu biết tâm tư này của nữ nhi. Nhưng dù vậy mỗi năm Thái Tử đều rất tinh tế tìm chút mới lạ hoặc một chút quà nhỏ để Hạ Cơ vui vẻ.
Nhưng còn Dương Bạch, ước hẹn nàng Tết Khất Xảo gặp nhau là có ý tứ gì? Rõ ràng đây không phải là phong cách uyển chuyển hàm súc của hắn ta! Hạ Cơ ở trong nhà nhàm chán, lại muốn nhìn xem tên Dương Bạch này muốn làm cái gì.
Hạ Cơ chọn một bộ thời trang đang lưu hành, mặc kiện váy sắc hoa đào. Mang theo nha hoàn của mình rồi ra cửa. Kinh đô lúc này rất náo nhiệt, nhiều nam nữ trẻ tuổi ở trên phố đi tới đi lui. Diễn hí kịch, phóng phi tiêu, còn có đoán đèn câu đố chỗ nào cũng có.
Dương Bạch hẹn nàng ở chỗ khách điếm lớn số một số hai kinh đô, vốn định tới kiến thức một chút, đáng tiếc Hạ Cơ không muốn đi vào với hắn ta. Nếu mà bên trong đó có cái gì mờ ám thì sao? Vẫn nên ở trên đường cái an toàn chút.
Trên đường người đến người đi, cho dù hiện tại một đôi nam nữ sóng vai đi ở trên đường cũng không phải là việc gì mới mẻ. Cho dù nàng chuẩn bị làm Thái Tử Phi, cũng không thèm sợ người tới nói này nói nọ.
Dương Bạch vừa nghe Hạ Cơ nói muốn đến đường cái giải sầu còn rất kinh ngạc. Lúc xưa nàng không phải thích nhất khách điếm trà lâu tinh xảo này hay sao?
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
*Liễu Hạ Huệ:
Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.
Một phụ nữ vô gia cư đã tìm nơi trú ẩn trong một đêm đông lạnh. Liễu Hạ Huệ lo ngại rằng cô ấy có thể chết vì lạnh, nên ông đã để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình quanh người của cô và áp chặt cơ thể của cô vào mình. Họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đứng đắn.
Nhờ điều này, ông được xem là một nam tử hán chính trực, và có một câu tục ngữ về ông: “Tọa hoài bất loạn” ( ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, ý chỉ người nam đoan chính, dù ở cạnh người nữ mà trong tâm không nảy sinh ý đồ xấu.)
Đây là một câu chuyện khác cũng xảy ra tại Lỗ quốc: Có một người nam sống một mình, bên cạnh nhà là một góa phụ cũng sống một mình. Khi nhà người góa phụ bị sập trong một đêm bão tố, cô đã gõ cửa nhà người nam để xin trú ẩn.
Anh đã không cho cô vào. Người phụ nữ nói: “Sao anh không thể giống Liễu Hạ Huệ, ông ấy đã dùng thân mình sưởi ấm cho một phụ nữ bị lạnh? Không ai nghĩ rằng ông ấy đã làm sai cả.” Anh ấy đáp: “Liễu Hạ Huệ có thể mở cửa, nhưng tôi không thể. Tôi đang học theo Liễu Hạ Huệ bằng cách không mở cửa.”
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
-17.02.20-
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Thượng Quan Cẩn kích động một cái, đem ngón tay của mình chen vào cái sào huyệt mềm ấm ướt át nào đó.
Hạ Cơ kêu rên, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, càng kiên quyết khiến cho côn th*t của Thái Tử trướng lớn. Hạ Cơ cẩn thận mơn trớn mỗi một góc, chân thành phục vụ tốt nhất. Tay của Thái Tử cũng không quên phục vụ Hạ Cơ, lao vào cái huyệt động nhỏ, cảnh cáo nàng chuyên tâm chút.
Tuy rằng Thái Tử lần đầu tiên được nữ nhân hầu hạ như vậy, nhưng mà lực kéo dài cũng không có giảm xuống. Thẳng đến lúc tay Hạ Cơ ê ẩm đến mức không động đậy được nữa mới phóng thích toàn bộ tích tụ của mình vào trong tay Hạ Cơ.
Hạ Cơ nhìn tay đầy tinh dịch, không biết thế nào cho phải. Dưới ánh trăng ánh mắt của nữ hài sạch sẽ trong suốt, đôi tay trắng sáng như ngọc, vậy mà đồ vật trên tay lại dâm uế không chịu được. Nhưng riêng thấy một màn như vậy, Thái Tử có cảm giác côn th*t của mình lại muốn ngẩng đầu. Ngồi yên ổn ổn lại nội tâm của bản thân, Thái Tử mới kéo tay Hạ Cơ qua, lấy khăn tay lau sạch sẽ tinh dịch trên tay nàng.
Vừa rồi cởi quần áo cũng giúp nàng mặc tốt. Trong quá trình này, Thượng Quan Cẩn không biết bản thân đã nuốt bao nhiêu nước miếng. Đối đãi với người yêu của mình, phải làm Liễu Hạ Huệ* cũng thật là dày vò. Cũng may ngày thành thân không còn xa, đến lúc đó nhất định mỗi ngày ép cô gái nhỏ này tới nỗi không xuống giường được.
Hạ Cơ được hầu hạ đến thỏa đáng, còn tưởng rằng lúc này Thái Tử đều là nhu tình mật ý, ai biết rằng hắn đang ngầm nghĩ như thế nào mới có thể lăn lộn nàng chứ.
Ôm Hạ Cơ bằng tư thế công chúa đặt ở trên giường, tự giác giúp nàng đắp chăn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý tràn đầy. Thượng Quan Cẩn nhịn không được hôn lên trán Hạ Cơ.
“Ngủ đi. Chờ nàng ngủ rồi ta sẽ đi.” Nhìn vẻ mặt người nằm trên giường ủy khuất, Thái Tử ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn nàng.
Lời âu yếm của tình lang luôn là ngôn ngữ đẹp nhất trên thế giới này, cho dù chỉ có mấy chữ này, nhưng Hạ Cơ cũng nghe ra trong đó thắm thiết nhu tình. Đời trước đã bỏ qua phần sủng ái này, đời phải lấy về thật tốt.
Hạ Cơ không biết Thái Tử đi khi nào, dù sao ngày hôm sau tới trời sáng nàng mới bị đánh thức. Ở nhà cả ngày chờ gả hết sức buồn chán, còn bị mẫu thân buộc học nữ hồng, đây là việc mà Hạ Cơ đời nào cũng đều không am hiểu được.
Bọn nha đầu trong nhà đều thảo luận Tết Khất Xảo đêm mai. Tết Khất Xảo, vốn là ngày lành để cả trai lẫn gái hẹn hò. Thái Tử bận rộn việc chính sự, tất nhiên là không có thời gian hiểu biết tâm tư này của nữ nhi. Nhưng dù vậy mỗi năm Thái Tử đều rất tinh tế tìm chút mới lạ hoặc một chút quà nhỏ để Hạ Cơ vui vẻ.
Nhưng còn Dương Bạch, ước hẹn nàng Tết Khất Xảo gặp nhau là có ý tứ gì? Rõ ràng đây không phải là phong cách uyển chuyển hàm súc của hắn ta! Hạ Cơ ở trong nhà nhàm chán, lại muốn nhìn xem tên Dương Bạch này muốn làm cái gì.
Hạ Cơ chọn một bộ thời trang đang lưu hành, mặc kiện váy sắc hoa đào. Mang theo nha hoàn của mình rồi ra cửa. Kinh đô lúc này rất náo nhiệt, nhiều nam nữ trẻ tuổi ở trên phố đi tới đi lui. Diễn hí kịch, phóng phi tiêu, còn có đoán đèn câu đố chỗ nào cũng có.
Dương Bạch hẹn nàng ở chỗ khách điếm lớn số một số hai kinh đô, vốn định tới kiến thức một chút, đáng tiếc Hạ Cơ không muốn đi vào với hắn ta. Nếu mà bên trong đó có cái gì mờ ám thì sao? Vẫn nên ở trên đường cái an toàn chút.
Trên đường người đến người đi, cho dù hiện tại một đôi nam nữ sóng vai đi ở trên đường cũng không phải là việc gì mới mẻ. Cho dù nàng chuẩn bị làm Thái Tử Phi, cũng không thèm sợ người tới nói này nói nọ.
Dương Bạch vừa nghe Hạ Cơ nói muốn đến đường cái giải sầu còn rất kinh ngạc. Lúc xưa nàng không phải thích nhất khách điếm trà lâu tinh xảo này hay sao?
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
*Liễu Hạ Huệ:
Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.
Một phụ nữ vô gia cư đã tìm nơi trú ẩn trong một đêm đông lạnh. Liễu Hạ Huệ lo ngại rằng cô ấy có thể chết vì lạnh, nên ông đã để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình quanh người của cô và áp chặt cơ thể của cô vào mình. Họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đứng đắn.
Nhờ điều này, ông được xem là một nam tử hán chính trực, và có một câu tục ngữ về ông: “Tọa hoài bất loạn” ( ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, ý chỉ người nam đoan chính, dù ở cạnh người nữ mà trong tâm không nảy sinh ý đồ xấu.)
Đây là một câu chuyện khác cũng xảy ra tại Lỗ quốc: Có một người nam sống một mình, bên cạnh nhà là một góa phụ cũng sống một mình. Khi nhà người góa phụ bị sập trong một đêm bão tố, cô đã gõ cửa nhà người nam để xin trú ẩn.
Anh đã không cho cô vào. Người phụ nữ nói: “Sao anh không thể giống Liễu Hạ Huệ, ông ấy đã dùng thân mình sưởi ấm cho một phụ nữ bị lạnh? Không ai nghĩ rằng ông ấy đã làm sai cả.” Anh ấy đáp: “Liễu Hạ Huệ có thể mở cửa, nhưng tôi không thể. Tôi đang học theo Liễu Hạ Huệ bằng cách không mở cửa.”
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
-17.02.20-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.