Chương 113
Tưởng Cật Đa Đa Nhục
13/03/2020
Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
"Anh đến đây làm gì?" Hạ Cơ tuy rằng đã đoán được tám chín phần mười, nhưng nếu mà đoán sai, thì thật xấu hổ, vì vậy vừa hỏi.
"Nhớ em, đến thăm em." Hoắc Bạch vẫn là bộ dáng cũ, lời ít ý nhiều, nói lời âu yếm cũng mất tự nhiên. Lần trước thuộc hạ nhìn thấy Hạ Cơ cùng với người đàn ông khác trò chuyện vui vẻ đã chụp ảnh lại, anh hận không thể đánh người đàn ông kia tơi bời một trận. Người đàn ông kia rõ ràng đã có bạn gái, vì sao còn tới trêu chọc người phụ nữ của anh?
"Cái gì?" Đã hơn nửa đêm, Hạ Cơ nhìn Hoắc Bạch, thằng nhãi này vậy mà còn có chút co quắp bất an. Hạ Cơ đến gần anh, lỗ tai đỏ, cái quỷ gì vậy? Tương phản quá lớn, anh ta làm sao bảo trì được khuôn mặt băng sương vậy trời?
"Tại sao lỗ tai anh lại đỏ vậy?" Nói như vậy anh còn rất đáng yêu. Hạ Cơ không nhịn được cười.
Cho dù tiếng cười của cô êm tai, Hoắc Bạch cũng không thể che dấu xấu hổ do bị vạch trần. Lần đầu tiên anh nói lời âu yếm, vấn đề là người ta không cảm động còn muốn châm biếm anh. Hoắc đại thiếu gia sao có thể nhẫn được?
Hạ Cơ không có ý thức được ánh mắt Hoắc Bạch càng thêm trầm, bản thân cười vui vẻ. Không đề phòng một cái, đã bị người ôm lên không.
"A! Hoắc Bạch, anh làm gì vậy?" Hạ Cơ sợ anh quăng mình ngã, nhanh chóng ôm lấy cổ Hoắc Bạch. Tuy rằng biết anh có chuẩn bị tốt, nhưng do phản xạ có điều kiện không ngăn được.
"Hoắc Bạch! Nhanh bỏ tôi xuống dưới." Tay Hạ Cơ chặt chẽ ôm lấy Hoắc Bạch, hai chân vẫy liên tiếp.
Đôi tay Hoắc Bạch buông lỏng, ném Hạ Cơ trên giường lớn. Hoắc Bạch tuy rằng thả nhẹ, Hạ Cơ ở trên giường đánh yêu vài cái.
"Ôi, tôi nói này, đại ca, anh có thể không một lời thì động thủ được không? Khiến cho tôi một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có?" Hạ Cơ oán trách Hoắc Bạch.
"Không động thủ, vậy thì nói chuyện?" Hoắc Bạch nghiêng đầu nghĩ, bộ dáng có vài phần đáng yêu. "Được, mình nói chuyện đi. Trước tiên nói cho em biết, hiện tại tôi muốn làm em." Hoắc Bạch nói.
Có cần nói thẳng vậy không? Vừa rồi ai là người đỏ mặt? Hạ Cơ bị đùa giỡn mặt già đỏ lên, Hoắc Bạch phía trên nhắm ngay môi anh đào của cô đáp xuống.
Hai bờ môi dán vào nhau, Hoắc Bạch không phải chỉ biết ngậm lấy môi đỏ mút vào liếm láp ở ngoài, lúc này đây, đã học được đem đầu lưỡi của bản thân tham nhập vào miệng nhỏ thơm ngọt càn quét, mỗi một chỗ hàm răng đều được chiếu cố qua. Quan trọng là cái lưỡi nghịch ngợm, cũng bị nó ngậm lấy triền miên qua lại.
Nụ hôn qua đi, Hạ Cơ thở hồng hộc, liều mạng bắt giữ không khí. Hoắc Bạch vậy mà lại bỏ xuống một câu, "Hô hấp của em nặng như vậy, còn phải luyện tập thêm." Hạ Cơ không còn gì để nói. Nếu như không thích, thì anh đừng làm, muốn hô hấp tốt, sao anh không đi tìm vận động viên Marathon ấy.
Làm đủ rồi, ánh mắt Hoắc Bạch dần dần dời xuống. Váy ngủ của Hạ Cơ vẫn là một bộ dây đeo váy ngủ tơ tằm màu trắng, người đàn ông không cởi áo, trực tiếp cách lớp vải ngậm lấy bộ ngực đầy đặn. Bộ đồ mỏng chưa được bao lâu đã bị nước miếng của Hoắc Bạch làm ướt, bên trong như trong suốt vậy.
Cách lớp vải ướt, Hoắc Bạch có thể nhìn rõ ràng đầu hồng mai. Con nhóc này mấy ngày lại không có mặc đồ lót, ngược lại tiện cho anh. Đem dây đeo từ hai vai kéo xuống, hai bầu trắng nõn liền thẳng đứng lộ ra trước người trước mặt.
Nhìn đầu anh đào đã bị anh liếm đến sáng lấp lánh. Anh vẫn không cam lòng, tiếp tục xâm nhập bên trên, ngậm lấy một đầu viên liếm láp hôn lên.
Hạ Cơ bị khoái cảm trước ngực liên tiếp, gắt gao túm chặt tóc đen của Hoắc Bạch, mười ngón cắm ôm đầu anh, Hoắc Bạch hiểu rõ.
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
"Anh đến đây làm gì?" Hạ Cơ tuy rằng đã đoán được tám chín phần mười, nhưng nếu mà đoán sai, thì thật xấu hổ, vì vậy vừa hỏi.
"Nhớ em, đến thăm em." Hoắc Bạch vẫn là bộ dáng cũ, lời ít ý nhiều, nói lời âu yếm cũng mất tự nhiên. Lần trước thuộc hạ nhìn thấy Hạ Cơ cùng với người đàn ông khác trò chuyện vui vẻ đã chụp ảnh lại, anh hận không thể đánh người đàn ông kia tơi bời một trận. Người đàn ông kia rõ ràng đã có bạn gái, vì sao còn tới trêu chọc người phụ nữ của anh?
"Cái gì?" Đã hơn nửa đêm, Hạ Cơ nhìn Hoắc Bạch, thằng nhãi này vậy mà còn có chút co quắp bất an. Hạ Cơ đến gần anh, lỗ tai đỏ, cái quỷ gì vậy? Tương phản quá lớn, anh ta làm sao bảo trì được khuôn mặt băng sương vậy trời?
"Tại sao lỗ tai anh lại đỏ vậy?" Nói như vậy anh còn rất đáng yêu. Hạ Cơ không nhịn được cười.
Cho dù tiếng cười của cô êm tai, Hoắc Bạch cũng không thể che dấu xấu hổ do bị vạch trần. Lần đầu tiên anh nói lời âu yếm, vấn đề là người ta không cảm động còn muốn châm biếm anh. Hoắc đại thiếu gia sao có thể nhẫn được?
Hạ Cơ không có ý thức được ánh mắt Hoắc Bạch càng thêm trầm, bản thân cười vui vẻ. Không đề phòng một cái, đã bị người ôm lên không.
"A! Hoắc Bạch, anh làm gì vậy?" Hạ Cơ sợ anh quăng mình ngã, nhanh chóng ôm lấy cổ Hoắc Bạch. Tuy rằng biết anh có chuẩn bị tốt, nhưng do phản xạ có điều kiện không ngăn được.
"Hoắc Bạch! Nhanh bỏ tôi xuống dưới." Tay Hạ Cơ chặt chẽ ôm lấy Hoắc Bạch, hai chân vẫy liên tiếp.
Đôi tay Hoắc Bạch buông lỏng, ném Hạ Cơ trên giường lớn. Hoắc Bạch tuy rằng thả nhẹ, Hạ Cơ ở trên giường đánh yêu vài cái.
"Ôi, tôi nói này, đại ca, anh có thể không một lời thì động thủ được không? Khiến cho tôi một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có?" Hạ Cơ oán trách Hoắc Bạch.
"Không động thủ, vậy thì nói chuyện?" Hoắc Bạch nghiêng đầu nghĩ, bộ dáng có vài phần đáng yêu. "Được, mình nói chuyện đi. Trước tiên nói cho em biết, hiện tại tôi muốn làm em." Hoắc Bạch nói.
Có cần nói thẳng vậy không? Vừa rồi ai là người đỏ mặt? Hạ Cơ bị đùa giỡn mặt già đỏ lên, Hoắc Bạch phía trên nhắm ngay môi anh đào của cô đáp xuống.
Hai bờ môi dán vào nhau, Hoắc Bạch không phải chỉ biết ngậm lấy môi đỏ mút vào liếm láp ở ngoài, lúc này đây, đã học được đem đầu lưỡi của bản thân tham nhập vào miệng nhỏ thơm ngọt càn quét, mỗi một chỗ hàm răng đều được chiếu cố qua. Quan trọng là cái lưỡi nghịch ngợm, cũng bị nó ngậm lấy triền miên qua lại.
Nụ hôn qua đi, Hạ Cơ thở hồng hộc, liều mạng bắt giữ không khí. Hoắc Bạch vậy mà lại bỏ xuống một câu, "Hô hấp của em nặng như vậy, còn phải luyện tập thêm." Hạ Cơ không còn gì để nói. Nếu như không thích, thì anh đừng làm, muốn hô hấp tốt, sao anh không đi tìm vận động viên Marathon ấy.
Làm đủ rồi, ánh mắt Hoắc Bạch dần dần dời xuống. Váy ngủ của Hạ Cơ vẫn là một bộ dây đeo váy ngủ tơ tằm màu trắng, người đàn ông không cởi áo, trực tiếp cách lớp vải ngậm lấy bộ ngực đầy đặn. Bộ đồ mỏng chưa được bao lâu đã bị nước miếng của Hoắc Bạch làm ướt, bên trong như trong suốt vậy.
Cách lớp vải ướt, Hoắc Bạch có thể nhìn rõ ràng đầu hồng mai. Con nhóc này mấy ngày lại không có mặc đồ lót, ngược lại tiện cho anh. Đem dây đeo từ hai vai kéo xuống, hai bầu trắng nõn liền thẳng đứng lộ ra trước người trước mặt.
Nhìn đầu anh đào đã bị anh liếm đến sáng lấp lánh. Anh vẫn không cam lòng, tiếp tục xâm nhập bên trên, ngậm lấy một đầu viên liếm láp hôn lên.
Hạ Cơ bị khoái cảm trước ngực liên tiếp, gắt gao túm chặt tóc đen của Hoắc Bạch, mười ngón cắm ôm đầu anh, Hoắc Bạch hiểu rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.