Chương 41
Tưởng Cật Đa Đa Nhục
19/11/2019
Edit by ViTuSac
...........................................
"Ngày đại hỉ của ta?" Vẻ mặt Tần Thì mê man.
"Thiếu đương gia, ngài không biết đâu. Chuyện hôm nay vừa mới truyền tới tai lão đương gia, ngài ấy liền muốn ngài cùng vị tiểu thư bên trong kia làm hôn lễ." Huynh đệ trong trại đều nói lão đương gia một mảnh khổ tâm.
"Nhưng ta cùng nàng ấy cái gì cũng chưa có phát sinh." Tần Thì khóc không ra nước mắt. Cha hắn cũng quá sốt ruột rồi.
Màn đêm buông xuống, trong trại trang trí rực rỡ. Giăng đèn kết hoa, hỉ khí tràn ngập. Thiếu đương gia của sơn trại rốt cuộc cũng kết thân. Áo cưới mới mua từ tiệm quần áo được Hạ Cơ mặc trên người ngoài ý muốn lại rất vừa vặn.
Đầu óc của Hạ Cơ còn chưa thanh tỉnh đã bị thị nữ của mình đánh thức.
"Tiểu thư," thị nữ khóc sướt mướt. "Đám thổ phỉ đó dám gả người cho tên thiếu đương gia đồ bỏ kia."
"Khóc cái gì mà khóc, gả cho thiếu đương gia chúng ta là phúc phận của tiểu thư các ngươi." Bên ngoài truyền đến tiếng nam nhân thô lỗ, vì thiếu đương gia của trại mà bất mãn.
Gả cho Tần Thì? Trong kí ức nàng nhớ không có vụ này nha! Đời trước, Tần Thì sau khi cầm tiền chuộc liền đem Hạ Cơ thả về, khi nào lại có chuyện thành thân? Hạ Cơ không biết sau khi nàng hôn mê rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Đời trước Tần Thì đến khi Hạ Cơ qua đời chưa từng kết hôn, cũng không có nghe nói hắn yêu đương phong lưu. Ít nhất nam nhân này rất tĩnh lặng, có lẽ gả cho hắn cũng không phải là lựa chọn tồi.
Tần Thì đối với nữ nhân thật sự không có cảm giác, nhưng nếu là cô gái kia, Tần Thì nghĩ đến nụ hôn lúc chiều, không khỏi có chút mong chờ với nàng. Chỉ là, nàng sẽ nguyện ý gả cho hắn chứ?
Nhìn thấy nha hoàn đỡ tân nương chậm rãi đi đến, Tần Thì nhịn không được kích động. Nhưng vẻ mặt của nha hoàn kia hệt như khóc tang.
"Đi đi, đừng ở đây phá hoại tâm tình của thiếu đương gia chúng ta." Mấy huynh đệ thấy nha hoàn kia trưng bộ mặt đau khổ liền đuổi nàng ra khỏi hỉ đường.
Trong trại hiểu rõ nghi thức kết thân nên dù hôn lễ đơn sơ gấp gáp vẫn chuẩn bị tốt.
Tần Thì không dễ dàng gì mới thành thân, lão đương gia sớm hạ lệnh không được làm khó hắn. Sáng sớm liền đưa hai người vào động phòng.
Hạ Cơ từ sớm vẫn chưa có ăn cơm, vừa nghe người đi rồi liềm đem khăn trùm đầu của mình bỏ xuống, bước đến bên bàn ăn đã chuẩn bị tốt món điểm tâm ngọt.
Dưới ánh nến nổi bật lên gương mặt Hạ Cơ tuyết trắng xinh đẹp mang theo một chút phấn hồng. Trong miệng nàng nhét đầy đồ ăn, hai má phình phình tựa như sóc con tham ăn. Khiến đáy lòng Tần Thì mềm nhũn.
Tần Thì thấy Hạ Cơ ăn nghiêm túc, ý muốn ăn uống dâng lên, cũng ngồi xuống. Trên bàn ăn không chỉ có món điểm tâm ngọt tốt nhất, mà còn có rất nhiều đậu phộng, táo đỏ, ngoài ra không thể thiếu rượu, đều là những thứ mang ngụ ý tốt lành.
"Nàng tên là gì?" Lần này đến phiên Tần Thì hỏi
"Hạ Cơ." Hạ Cơ không hề ngẩng đầu lên đáp lại.
Quả nhiên là tuyệt đại yêu cơ, nếu không phải ăn cơm quá thô lỗ sẽ càng tốt. Hắn đâu biết rằng Hạ Cơ nhịn đói một ngày, những lễ nghi cũng không thể thắng nổi nhu cầu sinh lý của con người.
Đến lúc lâu sau, lục phủ ngũ tạng của nàng rốt cuộc cũng được an ủi, mới nhìn vào trong phòng lớn. Hạ Cơ không hiểu, tiểu tử Tần Thì này lớn lên tuấn tú như vậy, sao lại không tìm nương tử?
Hạ Cơ uống mấy ngụm rượu, trên gương mặt đỏ rực, trong mắt cũng mang theo ánh nước. Ánh mắt dừng ở Tần Thì mang chút đáng thương.
Trong phòng có chuẩn bị trước nước tắm, Hạ Cơ ăn xong liền đi tắm rửa.
Bồn tắm trong phòng chỉ cách một lớp bình, dưới ánh nến, cơ thể Hạ Cơ mỗi một chỗ phập phồng đều bị Tần Thì nhìn thấy rõ ràng.
...........................................
"Ngày đại hỉ của ta?" Vẻ mặt Tần Thì mê man.
"Thiếu đương gia, ngài không biết đâu. Chuyện hôm nay vừa mới truyền tới tai lão đương gia, ngài ấy liền muốn ngài cùng vị tiểu thư bên trong kia làm hôn lễ." Huynh đệ trong trại đều nói lão đương gia một mảnh khổ tâm.
"Nhưng ta cùng nàng ấy cái gì cũng chưa có phát sinh." Tần Thì khóc không ra nước mắt. Cha hắn cũng quá sốt ruột rồi.
Màn đêm buông xuống, trong trại trang trí rực rỡ. Giăng đèn kết hoa, hỉ khí tràn ngập. Thiếu đương gia của sơn trại rốt cuộc cũng kết thân. Áo cưới mới mua từ tiệm quần áo được Hạ Cơ mặc trên người ngoài ý muốn lại rất vừa vặn.
Đầu óc của Hạ Cơ còn chưa thanh tỉnh đã bị thị nữ của mình đánh thức.
"Tiểu thư," thị nữ khóc sướt mướt. "Đám thổ phỉ đó dám gả người cho tên thiếu đương gia đồ bỏ kia."
"Khóc cái gì mà khóc, gả cho thiếu đương gia chúng ta là phúc phận của tiểu thư các ngươi." Bên ngoài truyền đến tiếng nam nhân thô lỗ, vì thiếu đương gia của trại mà bất mãn.
Gả cho Tần Thì? Trong kí ức nàng nhớ không có vụ này nha! Đời trước, Tần Thì sau khi cầm tiền chuộc liền đem Hạ Cơ thả về, khi nào lại có chuyện thành thân? Hạ Cơ không biết sau khi nàng hôn mê rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Đời trước Tần Thì đến khi Hạ Cơ qua đời chưa từng kết hôn, cũng không có nghe nói hắn yêu đương phong lưu. Ít nhất nam nhân này rất tĩnh lặng, có lẽ gả cho hắn cũng không phải là lựa chọn tồi.
Tần Thì đối với nữ nhân thật sự không có cảm giác, nhưng nếu là cô gái kia, Tần Thì nghĩ đến nụ hôn lúc chiều, không khỏi có chút mong chờ với nàng. Chỉ là, nàng sẽ nguyện ý gả cho hắn chứ?
Nhìn thấy nha hoàn đỡ tân nương chậm rãi đi đến, Tần Thì nhịn không được kích động. Nhưng vẻ mặt của nha hoàn kia hệt như khóc tang.
"Đi đi, đừng ở đây phá hoại tâm tình của thiếu đương gia chúng ta." Mấy huynh đệ thấy nha hoàn kia trưng bộ mặt đau khổ liền đuổi nàng ra khỏi hỉ đường.
Trong trại hiểu rõ nghi thức kết thân nên dù hôn lễ đơn sơ gấp gáp vẫn chuẩn bị tốt.
Tần Thì không dễ dàng gì mới thành thân, lão đương gia sớm hạ lệnh không được làm khó hắn. Sáng sớm liền đưa hai người vào động phòng.
Hạ Cơ từ sớm vẫn chưa có ăn cơm, vừa nghe người đi rồi liềm đem khăn trùm đầu của mình bỏ xuống, bước đến bên bàn ăn đã chuẩn bị tốt món điểm tâm ngọt.
Dưới ánh nến nổi bật lên gương mặt Hạ Cơ tuyết trắng xinh đẹp mang theo một chút phấn hồng. Trong miệng nàng nhét đầy đồ ăn, hai má phình phình tựa như sóc con tham ăn. Khiến đáy lòng Tần Thì mềm nhũn.
Tần Thì thấy Hạ Cơ ăn nghiêm túc, ý muốn ăn uống dâng lên, cũng ngồi xuống. Trên bàn ăn không chỉ có món điểm tâm ngọt tốt nhất, mà còn có rất nhiều đậu phộng, táo đỏ, ngoài ra không thể thiếu rượu, đều là những thứ mang ngụ ý tốt lành.
"Nàng tên là gì?" Lần này đến phiên Tần Thì hỏi
"Hạ Cơ." Hạ Cơ không hề ngẩng đầu lên đáp lại.
Quả nhiên là tuyệt đại yêu cơ, nếu không phải ăn cơm quá thô lỗ sẽ càng tốt. Hắn đâu biết rằng Hạ Cơ nhịn đói một ngày, những lễ nghi cũng không thể thắng nổi nhu cầu sinh lý của con người.
Đến lúc lâu sau, lục phủ ngũ tạng của nàng rốt cuộc cũng được an ủi, mới nhìn vào trong phòng lớn. Hạ Cơ không hiểu, tiểu tử Tần Thì này lớn lên tuấn tú như vậy, sao lại không tìm nương tử?
Hạ Cơ uống mấy ngụm rượu, trên gương mặt đỏ rực, trong mắt cũng mang theo ánh nước. Ánh mắt dừng ở Tần Thì mang chút đáng thương.
Trong phòng có chuẩn bị trước nước tắm, Hạ Cơ ăn xong liền đi tắm rửa.
Bồn tắm trong phòng chỉ cách một lớp bình, dưới ánh nến, cơ thể Hạ Cơ mỗi một chỗ phập phồng đều bị Tần Thì nhìn thấy rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.