Chương 79
Tưởng Cật Đa Đa Nhục
13/02/2020
Convert: Vespertine
Editor: Cà Pháo
- -----------------------------------
Đột nhiên một cổ thanh hương của thiếu nữ chui vào chóp mũi Thượng Quan Cẩn khiến hắn không kịp phòng ngừa. Lúc này toàn bộ thân thể đẫy đà của thiếu nữ rúc lại ở trong lòng ngực của hắn. Tay Thái Tử phủ lên bả vai của Hạ Cơ, muốn đem nàng đẩy ra, nhưng dường như một chút sức lực ở trên tay cũng không có. Mong ước được ôm cả cuộc đời, cứ như vậy dễ như trở bàn tay mà được đến.
Qua vài giây, Thái Tử ổn lại nội tâm của chính mình. “Buông ra, Hạ Cơ. Như vậy không được đâu. Sẽ có người nhìn thấy.”
Hạ Cơ coi như không nghe thấy, vẫn không biết xấu hổ ăn vạ ở trong lòng ngực Thái Tử.
Nhìn bộ dáng ta không nghe ta không nghe của Hạ Cơ, lại sợ bản thân lôi kéo xuống tay quá nặng khiến nàng bị thương, đành phải chờ nàng ôm đủ rồi lại nói.
Qua một hồi lâu, cảm nhận được thân thể sống sờ sờ của Thái Tử, nội tâm của Hạ Cơ mới yên ổn xuống. Một đời này chúng ta đều còn sống, thật tốt!
Thái Tử tất nhiên không rõ vẻ mặt may mắn này của Hạ Cơ là có ý gì. Sửa sang lại quần áo bị Hạ Cơ cọ, chuẩn bị trở lại trong cung của mình để nghỉ ngơi. Lúc này sắc trời đã hơi tối, Thái Hậu bên kia vẫn đang đốt đèn kết hoa, ca vũ thăng bình.
Lần trước lúc yến hội này đi qua, Thái Tử liền cầu Hoàng Thượng xin tứ hôn. Hơn nữa chỉ tuyển Hạ Cơ làm chính phi, không tuyển trắc phi. Không giống Tam hoàng tử, một vị chính phi, hai vị trắc phi đồng thời đều vào cửa.
Đời này Thái Tử càng không muốn đón dâu. Nếu mà cưới, cũng chỉ nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương li [ Chỉ mong có được trái tim một người, đến bạc đầu cũng không chia lìa]. Nếu như giống phụ hoàng một con rồng có chín con, cuộc sống không phải là ở trong hoàng quyền tranh đấu hay sao? Còn không bằng giáo dục một đứa hài tử thật tốt, để nó thành châu báu.
“Thái Tử ca ca, chàng sẽ cầu Hoàng Thượng thú cô nương nhà ai?” Vẻ mặt Hạ Cơ ngây thơ vô tội.
“Ta còn chưa rõ ràng lắm, xem ý tứ của mẫu hậu vậy.” Thái Tử biết Hạ Cơ luôn luôn nói thẳng, có thể là sợ mình cầu Hoàng Thượng thú nàng làm hỏng chuyện tốt của nàng cùng ý trung nhân. Vậy mà có thể vì khuyên hắn không cưới nàng mà nhào vào trong ngực hắn? Chứ nếu như không tại sao nàng lại bất thình lình thân mật như vậy?
“Thái Tử ca ca, chàng không thích Hạ Cơ sao?” Tuy rằng hiện tại người dân nói chuyện cởi mở, nhưng cô nương nói trắng ra như vậy vẫn là hiếm thấy.
Nếu không phải hắn biết nàng vì để hủy bỏ hôn ước với hắn mà không tiếc nháo tuyệt thực ở nhà, khóc sướt mướt đối với Hạ thái phó. Thì thật đúng là sẽ cho rằng vấn đề này của Hạ Cơ ngầm có thâm ý gì đấy.
Thượng Quan Cẩn không có trả lời vấn đề này. Hai người cứ đối diện như vậy. Con ngươi Hạ Cơ dường như có thể hút hồn phách người, mê hoặc nhân tâm. Thượng Quan Cẩn nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, mày lá liễu cong cong, mũi thẳng tắp, một cái miệng anh đào nhỏ, toàn thân, không có cái gì không đẹp.
Đáng tiếc, vẻ đẹp này không thuộc về mình. Thượng Quan Cẩn là Thái Tử đương triều, có mỹ nhân nào mà không gặp qua, vậy mà lại cứ đem tâm dừng ở Hạ Cơ này. Nhưng mà nếu thần nữ vô tâm, hắn cũng không làm được chuyện miễn cưỡng gì, vậy cứ như vậy đi.
“Thái Tử ca ca, sao chàng lại không trả lời?”
Trả lời không thích hiển nhiên là trái với lương tâm, tuy rằng sống thêm một đời, nhưng mỗi lần thấy nàng mới có cảm giác sinh mệnh của mình là hoàn chỉnh.
“Thích.” Thái Tử nghĩ nghĩ, có cái gì mà không thừa nhận, ta thích nàng, nhưng ta không nhất định phải cưới nàng.
“Hạ Cơ cũng thích Thái Tử ca ca.” Hạ Cơ nhìn chằm chằm về phía Thái Tử, trong mắt đều là chân thành.
“Cái gì?” Thượng Quan Cẩn cảm thấy mình nghe lầm, nàng sao có thể nói ra lời nói này? Chẳng lẽ nàng lúc này đã bị Dương Bạch lợi dụng, Thượng Quan Cẩn không dám nghĩ thêm.
“Hạ Cơ thích Thái Tử ca ca, thật sự là cái loại thích này.”
Editor: Cà Pháo
- -----------------------------------
Đột nhiên một cổ thanh hương của thiếu nữ chui vào chóp mũi Thượng Quan Cẩn khiến hắn không kịp phòng ngừa. Lúc này toàn bộ thân thể đẫy đà của thiếu nữ rúc lại ở trong lòng ngực của hắn. Tay Thái Tử phủ lên bả vai của Hạ Cơ, muốn đem nàng đẩy ra, nhưng dường như một chút sức lực ở trên tay cũng không có. Mong ước được ôm cả cuộc đời, cứ như vậy dễ như trở bàn tay mà được đến.
Qua vài giây, Thái Tử ổn lại nội tâm của chính mình. “Buông ra, Hạ Cơ. Như vậy không được đâu. Sẽ có người nhìn thấy.”
Hạ Cơ coi như không nghe thấy, vẫn không biết xấu hổ ăn vạ ở trong lòng ngực Thái Tử.
Nhìn bộ dáng ta không nghe ta không nghe của Hạ Cơ, lại sợ bản thân lôi kéo xuống tay quá nặng khiến nàng bị thương, đành phải chờ nàng ôm đủ rồi lại nói.
Qua một hồi lâu, cảm nhận được thân thể sống sờ sờ của Thái Tử, nội tâm của Hạ Cơ mới yên ổn xuống. Một đời này chúng ta đều còn sống, thật tốt!
Thái Tử tất nhiên không rõ vẻ mặt may mắn này của Hạ Cơ là có ý gì. Sửa sang lại quần áo bị Hạ Cơ cọ, chuẩn bị trở lại trong cung của mình để nghỉ ngơi. Lúc này sắc trời đã hơi tối, Thái Hậu bên kia vẫn đang đốt đèn kết hoa, ca vũ thăng bình.
Lần trước lúc yến hội này đi qua, Thái Tử liền cầu Hoàng Thượng xin tứ hôn. Hơn nữa chỉ tuyển Hạ Cơ làm chính phi, không tuyển trắc phi. Không giống Tam hoàng tử, một vị chính phi, hai vị trắc phi đồng thời đều vào cửa.
Đời này Thái Tử càng không muốn đón dâu. Nếu mà cưới, cũng chỉ nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương li [ Chỉ mong có được trái tim một người, đến bạc đầu cũng không chia lìa]. Nếu như giống phụ hoàng một con rồng có chín con, cuộc sống không phải là ở trong hoàng quyền tranh đấu hay sao? Còn không bằng giáo dục một đứa hài tử thật tốt, để nó thành châu báu.
“Thái Tử ca ca, chàng sẽ cầu Hoàng Thượng thú cô nương nhà ai?” Vẻ mặt Hạ Cơ ngây thơ vô tội.
“Ta còn chưa rõ ràng lắm, xem ý tứ của mẫu hậu vậy.” Thái Tử biết Hạ Cơ luôn luôn nói thẳng, có thể là sợ mình cầu Hoàng Thượng thú nàng làm hỏng chuyện tốt của nàng cùng ý trung nhân. Vậy mà có thể vì khuyên hắn không cưới nàng mà nhào vào trong ngực hắn? Chứ nếu như không tại sao nàng lại bất thình lình thân mật như vậy?
“Thái Tử ca ca, chàng không thích Hạ Cơ sao?” Tuy rằng hiện tại người dân nói chuyện cởi mở, nhưng cô nương nói trắng ra như vậy vẫn là hiếm thấy.
Nếu không phải hắn biết nàng vì để hủy bỏ hôn ước với hắn mà không tiếc nháo tuyệt thực ở nhà, khóc sướt mướt đối với Hạ thái phó. Thì thật đúng là sẽ cho rằng vấn đề này của Hạ Cơ ngầm có thâm ý gì đấy.
Thượng Quan Cẩn không có trả lời vấn đề này. Hai người cứ đối diện như vậy. Con ngươi Hạ Cơ dường như có thể hút hồn phách người, mê hoặc nhân tâm. Thượng Quan Cẩn nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, mày lá liễu cong cong, mũi thẳng tắp, một cái miệng anh đào nhỏ, toàn thân, không có cái gì không đẹp.
Đáng tiếc, vẻ đẹp này không thuộc về mình. Thượng Quan Cẩn là Thái Tử đương triều, có mỹ nhân nào mà không gặp qua, vậy mà lại cứ đem tâm dừng ở Hạ Cơ này. Nhưng mà nếu thần nữ vô tâm, hắn cũng không làm được chuyện miễn cưỡng gì, vậy cứ như vậy đi.
“Thái Tử ca ca, sao chàng lại không trả lời?”
Trả lời không thích hiển nhiên là trái với lương tâm, tuy rằng sống thêm một đời, nhưng mỗi lần thấy nàng mới có cảm giác sinh mệnh của mình là hoàn chỉnh.
“Thích.” Thái Tử nghĩ nghĩ, có cái gì mà không thừa nhận, ta thích nàng, nhưng ta không nhất định phải cưới nàng.
“Hạ Cơ cũng thích Thái Tử ca ca.” Hạ Cơ nhìn chằm chằm về phía Thái Tử, trong mắt đều là chân thành.
“Cái gì?” Thượng Quan Cẩn cảm thấy mình nghe lầm, nàng sao có thể nói ra lời nói này? Chẳng lẽ nàng lúc này đã bị Dương Bạch lợi dụng, Thượng Quan Cẩn không dám nghĩ thêm.
“Hạ Cơ thích Thái Tử ca ca, thật sự là cái loại thích này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.