Hạ Của Anh

Chương 2

Tần Tam Kiến

27/02/2022

***

Ví dụ như hàng xóm của tôi.

Chuyện này hiếm à nha.Tôi vẫn luôn cho rằng việc nhận được thư tình có cảm giác giống như được nếm trái anh đào chín đầu tiên cuối xuân đầu hạ.

Mưa bắt đầu vô tình trút xuống, tả thực một cách hoàn mỹ câu văn “giọt mưa to như hạt đậu đổ ập xuống” khi còn nhỏ thường viết trên giấy làm văn.

Sau khi thích ứng bóng tối, ngược lại cũng không cảm thấy có gì bất tiện. Tôi đứng dậy bật đèn lớn, cuối cùng chắc chắn là mất điện rồi.

May sao tôi cũng được coi như một nửa thanh niên văn nghệ nên khá kén chọn trong việc đọc, thế vậy mà lá thư này có thể khiến tôi đọc thêm một lần, thưởng thức thêm một lần.Đương nhiên chúng ta đâu biết quả anh đào nào là quả chín đầu tiên, nhưng tóm lại vẫn có thể tưởng tượng một chút chứ nhỉ? 

Cát: Mở đầu năm mới. Hi vọng năm mới này cũng có thể thật chăm chỉ =)))

Sáu giờ hơn, tôi đã tắm rửa và ăn sáng xong.Cậu ấy nghe thấy giọng của tôi, lập tức dừng động tác, sau đó quay sang nhìn tôi.Tôi ngồi trong sân nhà sau mưa, vừa nhâm nhi chén rượu vừa đọc hết lá thư có thể được định nghĩa như một lá thư tình. Tôi phải thừa nhận người viết thư không chỉ chân thành mà văn chương cũng rất xuất sắc.

– Cậu dùng nước hoa gì thế? Mùi thơm lắm, tôi cũng muốn mua một lọ.

Tôi ngồi trong sân nhà sau mưa, vừa nhâm nhi chén rượu vừa đọc hết lá thư có thể được định nghĩa như một lá thư tình. Tôi phải thừa nhận người viết thư không chỉ chân thành mà văn chương cũng rất xuất sắc.

Tôi nhét áo mưa trong tay cho cậu ấy, không đợi cậu ấy nói gì đã xua tay chạy về nhà mình.Sở dĩ nói văn chương xuất sắc không phải vì người đó dùng bao nhiêu đoạn ngắn hay đáng giá sao chép mà người đó có thể dùng những từ ngữ ngắn để chọc đúng nỗi lòng tôi.

Tôi ném thẳng chiếc ô hỏng vào thùng rác, sau đó đến trước cửa sổ nhìn, chợt phát hiện cậu ấy đã đi mất rồi.May sao tôi cũng được coi như một nửa thanh niên văn nghệ nên khá kén chọn trong việc đọc, thế vậy mà lá thư này có thể khiến tôi đọc thêm một lần, thưởng thức thêm một lần.

Cái gì mà nước hoa, hương liệu, tôi chẳng hiểu gì hết, cho nên cũng chẳng biết phải nói gì.

Một cánh cửa thủy tinh, chia cắt hai thế giới. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, ấm áp thoải mái, bên ngoài tối lửa tắt đèn, ẩm ướt lạnh lẽo.

Tôi không có thời gian nói nhiều lời, cậu ấy không sợ dầm mưa nhưng tôi thì sợ.

Tôi vẫn luôn cho rằng việc nhận được thư tình có cảm giác giống như được nếm trái anh đào chín đầu tiên cuối xuân đầu hạ.Kể từ khi gặp cậu hàng xóm này, sự tự tin của tôi giống như quả bong bóng bị kim châm bục lỗ xì hơi.Lá thư này không dài, vừa hay tôi có thể đọc xong trong thời gian nhâm nhi hết chén rượu.

Tôi quay đầu, thấy cậu hàng xóm đứng nhìn tôi cách hàng rào.

Chương 5Dường như cậu ấy hơi rối, tôi bèn đùa cậu ấy:Thông tin tiết lộ trong thư không nhiều, thậm chí trừ việc nói với tôi người đó rất thích tôi ra thì không nói thêm gì.

– Anh thích à?

Tôi lau khô bàn ghế trong sân, rồi vào nhà lấy sách với rượu ra.

Vào đến trong nhà tôi phát hiện chiếc ô trong tay mình cũng hỏng rồi, làm người tốt còn mất luôn cả một cái ô, đúng là thiệt.

***Tôi đặt thư lên bàn, đè chai rượu lên để tránh gió cuốn bay đi mất.

Ví dụ như hàng xóm của tôi.

– Xin lỗi nhé. – Cậu ấy nói – Nhóc này háu ăn quá.Tôi cũng thế.Tôi gác chân, hưởng thụ không khí trong lành, thời gian nhàn nhã cùng với hương rượu thơm ngọt. 

Thực ra chẳng phải tôi cố ý ghi nhớ làm gì, chỉ vì cuộc sống quá tẻ nhạt, ở nơi vắng vẻ không có tí hơi người nào thế này cũng phải tự tìm chút niềm vui cho mình mới được.Là ai đây ta?

Chú chó Alaska nhà bên xộc ra khỏi phòng, đứng trong vườn vẫy đuôi với tôi.

Biết nhà tôi, có thể vào trong khu nhà.

Đêm hôm khuya khoắt mà mất điện, không biết chỉ mình nhà tôi mất hay cả khu này đều mất. Tôi đoán chừng là gió thổi cành cây nào đó kéo đứt dây điện. Đâu phải trước đây chưa từng xảy ra chuyện này.

– Tôi đáng sợ vậy hả? Mỗi lần nói chuyện với tôi như thể cậu không dám nhìn thẳng vào tôi ấy.Tôi có quen biết người nào như vậy không nhỉ?

– Cảm ơn nhé.

Cát: Mở đầu năm mới. Hi vọng năm mới này cũng có thể thật chăm chỉ =)))Tôi lấy ra, vẩy vẩy, bỏ giấy tờ tín dụng xuống bên dưới, rút phong thư màu trắng kia ra xem.Chú chó Alaska nhà bên xộc ra khỏi phòng, đứng trong sân vẫy đuôi với tôi.

Tôi hơi bất ngờ:

Lá thư này không dài, vừa hay tôi có thể đọc xong trong thời gian nhâm nhi hết chén rượu.Tôi lau khô bàn ghế trong sân, rồi vào nhà lấy sách với rượu ra.Nửa năm nay, tôi không thân với chủ nhân, nhưng ngược lại rất thân với nó. Với mục đích khiến nó tìm tôi chơi để giết thời gian nhiều hơn, thậm chí tôi còn cố ý mua rất nhiều đồ ăn cho chó.

Khoan, hình như có gì đó không đúng lắm, tôi nhớ trước khi ngủ mình còn mở đèn cơ mà.

– Chó nào mà chẳng thế. – Tôi nói – Có ăn là mừng rồi.

Tôi bấm ngón tay tính, đây là câu thứ mười cậu ấy nói với tôi trong vòng nửa năm nay.

Đêm hôm khuya khoắt mà mất điện, không biết chỉ mình nhà tôi mất hay cả khu này đều mất. Tôi đoán chừng là gió thổi cành cây nào đó kéo đứt dây điện. Đâu phải trước đây chưa từng xảy ra chuyện này.Nhãi con này vẫy đuôi với tôi, tôi biết ngay nó định làm gì.

Tôi đứng dậy quay về phòng, đi lấy đồ ăn vặt cho nó.

Chẳng bao lâu, tiếng sấm cũng tới.

Tôi ngồi ở đó, nhắm mắt hít sâu một hơi tờ giấy kia rồi buông xuống, đứng dậy đi về phía hàng rào ngăn cách hai nhà.Tôi lập tức liếc nhìn chữ ký phía dưới để biết người này là ai.Chờ tôi đi ra, chủ nhân của chú chó cũng đứng ngoài sân luôn rồi.

Tôi có quen biết người nào như vậy không nhỉ?

Nhãi con này vẫy đuôi với tôi, tôi biết ngay nó định làm gì.

Tôi hỏi cậu ấy:Nhìn thấy tôi, cậu ấy lại lúng túng như trước. Tôi đoán có lẽ cậu ấy bị mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, bằng không tại sao lần nào gặp tôi biểu cảm của cậu ấy cũng quái quái thế kia?

– Cho tôi ấy à?

Nhưng mà cũng chưa chắc, biết đâu tướng mạo của tôi vừa khéo đúng điểm mà cậu ấy ghét thì sao?

Nhưng mà tôi thích chú chó bự của cậu ấy lắm, có lần chú chó chơi một mình trong sân, tôi còn bám vào hàng rào đùa với nó.



Không ngờ cậu ấy lại nói:Mấy hôm trước tôi ra ngoài mua đồ, khi về nhà còn nhìn thấy cậu ấy nói chuyện với bảo vệ khu nhà. Khi ấy cậu ấy dắt chó, vừa đi vừa nói chuyện với người ta, thoạt nhìn có vẻ tự nhiên lắm.

Chờ khi cậu ấy xoay người đi, tôi thực sự không nhịn được nữa, hỏi một câu:

Tôi lấy ra, vẩy vẩy, bỏ giấy tờ tín dụng xuống bên dưới, rút phong thư màu trắng kia ra xem.Điều này khiến tôi cảm thấy mình bị nhắm trúng rồi.

Vậy mà tính cách cậu hàng xóm này của tôi rất quái gở. Đã nửa năm trôi qua, nhà hai chúng tôi chỉ cách nhau mỗi cái hàng rào gỗ, nhưng số lời chúng tôi nói chuyện với nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Đây cũng là lý do mình chọn tên “Ngày hạ” cho truyện thay vì để nguyên Hán Việt là Trường Hạ

Cơn mưa đến cũng nhanh, đi cũng vội, tôi chỉ tắm ào qua một cái, mặt trời bên ngoài đã chiếu rọi rạng rỡ.

Tôi vẫn luôn cho rằng việc nhận được thư tình có cảm giác giống như được nếm trái anh đào chín đầu tiên cuối xuân đầu hạ.Cậu ấy không muốn để ý đến tôi, vậy thì tôi cũng chẳng thèm để ý cậu ấy làm gì.

Trời mưa còn dắt chó ra ngoài đi dạo, về nhà nhất định phải thu dọn nửa ngày trời.

– Gì cơ?

Nhìn thấy tôi, cậu ấy lại lúng túng như trước. Tôi đoán có lẽ cậu ấy bị mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, bằng không tại sao lần nào gặp tôi biểu cảm của cậu ấy cũng quái quái thế kia?Tôi đang ngồi đó chuẩn bị tâm sự với hoa, cổ vũ chúng nó, để chúng nó tự cố gắng phấn chấn tinh thần. Còn chưa nói ra khỏi miệng bỗng nghe phía sau truyền tới âm thanh.Tôi đi tới cạnh hàng rào, lắc lư gói thức ăn trong tay. Alaska lập tức đứng dậy chạy tới.

Tôi đi tới, đứng ở nơi đó nói với cậu ấy:

Vẫn là một phong thư màu trắng, bên trên viết “Gửi Khâu Dương”.Biết nhà tôi, có thể vào trong khu nhà.– Đúng thật là…

Tôi tự kiểm điểm lại mình, vội vàng quay vào nhà, sau đó gọi điện thoại cho bên quản lý dịch vụ khu nhà hoạt động 24/24. Kết quả được người ta thông báo sự thực chỉ vì nhà tôi chưa đóng tiền điện nên mới bị cắt.

Tôi đứng ở đó, nhìn nó rồi chợt mỉm cười, chưa nhìn thấy ai phơi áo mưa như vậy bao giờ.Cậu ấy đặt chậu hoa xuống, cầm chiếc xẻng nhỏ đi tới, tôi cố ý bước lên trước, sau đó ngửi thấy mùi hương trên người cậu ấy.Tôi đứng nhìn bọn họ hồi lâu, cho tới khi cái ngáp dâng lên mới ý thức được hành vi của mình gọi là “nhìn trộm”.Tôi đang cho chó ăn, thấy người kia vừa lẩm bẩm vừa bước tới.

Trước giờ tôi chưa từng hỏi cậu hàng xóm của tôi làm nghề gì, chỉ cảm thấy giống như tôi, tóm lại là không đi làm.

Bọn họ vào nhà rồi, tôi bỗng nghĩ bầu không khí bên ngoài lúc này thật trong lành, bèn ngồi ngoài sân chơi.

Tôi lau khô bàn ghế trong sân, rồi vào nhà lấy sách với rượu ra.– Xin lỗi nhé. – Cậu ấy nói – Nhóc này háu ăn quá.

Trong nhà tối om, nguồn sáng duy nhất chính là ánh trăng chiếu vào qua khe cửa sổ.

Cậu ấy và cả chú chó kia đều rất thú vị.

Đằng nào cũng đã mượn rồi, thôi thì dùng tạm vậy.Tôi bấm ngón tay tính, đây là câu thứ mười cậu ấy nói với tôi trong vòng nửa năm nay.

Hết chương 5

Chương 5

Là ai đây ta?

Đã tám giờ hơn rồi, trời cũng tối sầm.Thực ra chẳng phải tôi cố ý ghi nhớ làm gì, chỉ vì cuộc sống quá tẻ nhạt, ở nơi vắng vẻ không có tí hơi người nào thế này cũng phải tự tìm chút niềm vui cho mình mới được.

Tôi vẫn luôn cho rằng việc nhận được thư tình có cảm giác giống như được nếm trái anh đào chín đầu tiên cuối xuân đầu hạ.

Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ tôi đã cảm thấy cậu ấy rất ốm yếu, vừa trắng vừa gầy, gió thổi một cái là gục luôn.

Tôi đưa đồ ăn thừa cho hàng xóm của mình, bảo cậu ấy mang về cho chó ăn. Sau đó chạy vội về cứu rượu, còn cả lá thư kia nữa. Tôi đang cho chó ăn, thấy người kia vừa lẩm bẩm vừa bước tới.Cậu ấy nói chuyện với tôi rất khách sáo, tôi cũng chỉ đành trả lời khách sáo.

Cậu ấy nhìn tôi kiểu ấy khiến tôi có hơi lúng túng, vô thức vươn tay cọ mũi:

Tôi ngồi ở đó, nhắm mắt hít sâu một hơi tờ giấy kia rồi buông xuống, đứng dậy đi về phía hàng rào ngăn cách hai nhà.

– Cho tôi ấy à?

Kỳ thực tôi chưa từng đọc những tờ báo này, đa phần đều dùng để lau thủy tinh.– Chó nào mà chẳng thế. – Tôi nói – Có ăn là mừng rồi.

Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ tôi đã cảm thấy cậu ấy rất ốm yếu, vừa trắng vừa gầy, gió thổi một cái là gục luôn.Thực ra chẳng phải tôi cố ý ghi nhớ làm gì, chỉ vì cuộc sống quá tẻ nhạt, ở nơi vắng vẻ không có tí hơi người nào thế này cũng phải tự tìm chút niềm vui cho mình mới được.Cậu ấy mỉm cười, vươn tay xoa cái đầu xù như bờm sư tử của Alaska.

Mục lục ||Chương 6-10

Một cánh cửa thủy tinh, chia cắt hai thế giới. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, ấm áp thoải mái, bên ngoài tối lửa tắt đèn, ẩm ướt lạnh lẽo.Từ đầu tới cuối cậu ấy đều không nhìn vào mắt tôi, mấy phút hai chúng tôi đứng chung với nhau tự dưng lại trở nên vô cùng mất tự nhiên.

– Anh thích à?

Tôi có đặt một chiếc ghế thư giãn trong vườn, mặc dù hôm qua trời mưa nhưng đến giờ cũng đã khô rồi.

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, dồi dào sức khỏe, gặt hái nhiều thành công.

Mở cửa ra ngoài, đứng trong vườn duỗi cơ, tôi chợt phát hiện ra nhà hàng xóm vẫn đang sáng đèn.Có điều tôi rất thích mùi nước hoa trên người cậu ấy, hình như tôi đã ngửi thấy ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời chưa nhớ ra mà thôi.

Hay như người viết “thư tình” cho tôi.

– Tôi đáng sợ vậy hả? Mỗi lần nói chuyện với tôi như thể cậu không dám nhìn thẳng vào tôi ấy.

– Cậu dùng nước hoa gì thế? Mùi thơm lắm, tôi cũng muốn mua một lọ.Thông tin tiết lộ trong thư không nhiều, thậm chí trừ việc nói với tôi người đó rất thích tôi ra thì không nói thêm gì.Tôi đang suy nghĩ, xa xa một tia sét xẻ ngang bầu trời biến nó thành một món đồ sứ nứt toác thảm thương.

Chẳng bao lâu, tiếng sấm cũng tới.

Vừa đến vườn tôi nhìn thấy một chuyện thật bất ngờ. Vậy mà chiếc áo mưa tôi cho cậu hàng xóm mượn lại được cậu ấy treo trên dây phơi ngoài vườn.

Khoảng chừng hai giây, tôi bỗng cảm thấy mình như bị điện giật.

Quan trọng là tôi không dám tin tưởng vào bản thân.Tôi đưa đồ ăn thừa cho hàng xóm của mình, bảo cậu ấy mang về cho chó ăn. Sau đó chạy vội về cứu rượu, còn cả lá thư kia nữa. 

Tôi nói:

Tôi đứng dậy quay về phòng, đi lấy đồ ăn vặt cho nó.



Tôi hơi bất ngờ:Khi cơn mưa thứ hai trong ngày quét qua sân nhà, tôi đã ung dung đứng trước cửa sổ sát đất nếm rượu ngắm mưa. Còn gì thoải mái bằng được ở yên trong nhà vào ngày mưa rơi thế này. 

Cậu ấy nghe thấy giọng của tôi, lập tức dừng động tác, sau đó quay sang nhìn tôi.

Nhưng mà người ta muốn ra ngoài, tôi cũng không quản được, chỉ có thể mở cửa gọi cậu ấy lại.

Tôi đọc sách rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Chương 5Cơn mưa rả rích tận đến khi trời tối, tôi uống rượu xong nằm trên sofa đánh một giấc, chẳng ngờ khi thức giấc mưa vẫn còn chưa tạnh.

Lá thư này không dài, vừa hay tôi có thể đọc xong trong thời gian nhâm nhi hết chén rượu.

Dẫu vậy, khi nâng chén rượu nhìn sân nhà sau cơn mưa, trong đầu tôi chợt nảy ra một câu thơ: Nhưng mùa hạ của em vĩnh viễn không điêu tàn.Đã tám giờ hơn rồi, trời cũng tối sầm.

Rõ ràng có người tự tay nhét lá thư này vào hòm chứ không gửi qua bưu điện.

Mở cửa ra ngoài, đứng trong vườn duỗi cơ, tôi chợt phát hiện ra nhà hàng xóm vẫn đang sáng đèn.

– Ngại quá, cậu có thể cho tôi mượn cái xẻng trồng hoa không?

Là ai đây ta?Tôi nhìn bông hoa đáng thương bên ngoài cửa sổ, ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu hàng xóm của mình che ô ra ngoài.

Chẳng ngờ cậu ấy còn biết làm nước hoa.

Gió bên ngoài lớn quá, cậu ấy còn chưa ra khỏi sân nhà mình, chiếc ô đã bị thổi gần như lật cả khung.

Tôi là một người thích kết bạn, tuy nhiên từ khi chuyển tới thành phố này, không có người quen, không ra ngoài làm việc cũng không có hoạt động xã giao gì, khó khăn lắm mới gặp được một người luôn ru rú ở nhà giống mình, nhưng thật tiếc lại là một người ít nói.

Tôi hoàn toàn không biết mưa tạnh khi nào, tôi chỉ biết lúc mình thức giấc, gió lớn bên ngoài đã cuốn đi theo mưa to. Ánh trăng sáng treo ở nơi đó như được gột rửa, thoạt nhìn vừa ướt át vừa lạnh băng.Không chỉ ô, tôi thấy cả cậu ấy cũng như đang bay.

Điều này khiến tôi cảm thấy mình bị nhắm trúng rồi.

– Tôi đáng sợ vậy hả? Mỗi lần nói chuyện với tôi như thể cậu không dám nhìn thẳng vào tôi ấy.– Ngại quá, cậu có thể cho tôi mượn cái xẻng trồng hoa không?Tôi cũng thế.Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ tôi đã cảm thấy cậu ấy rất ốm yếu, vừa trắng vừa gầy, gió thổi một cái là gục luôn.

Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi mất mấy giây, sau đó nói:Nhưng mà người ta muốn ra ngoài, tôi cũng không quản được, chỉ có thể mở cửa gọi cậu ấy lại.

Chiếc áo mưa màu xanh đậm được kẹp bằng mắc kẹp, gió thoảng qua, khẽ bay phấp phới.

Tôi quay đầu, thấy cậu hàng xóm đứng nhìn tôi cách hàng rào.Tôi nói:

Quay về phòng ngủ nằm, tôi cứ cảm thấy có thể nhìn thấy ánh sáng từ nhà bên rọi qua cửa sổ nhà mình.

Cho đến khi đọc xong lá thư, nhìn thấy câu “hôm nay cũng vẫn thật lòng thích anh”, tôi không nhịn được bật cười.– Cậu đứng đó đừng cử động!

Đã tám giờ hơn rồi, trời cũng tối sầm.

Tôi đi tới, đứng ở nơi đó nói với cậu ấy:Mưa gió bên ngoài quá lớn, dường như cậu ấy không nghe thấy lời tôi.

Nguyên gốc But thy eternal summer shall not fade, trích từ bài Sonnet 18 (Anh có nên ví em với ngày mùa hạ) của William Shakespeare.

Có điều cũng không nghiêm trọng lắm, khi tôi mặc áo mưa lao ra ngoài, cậu ấy vừa mới đi tới trước cổng nhà tôi.

Phong thư thuần một màu trắng cũng ướt sũng, nét chữ mực đen trung tính “Gửi Khâu Dương” bên trên đã nhòe đi.

Vậy mà tính cách cậu hàng xóm này của tôi rất quái gở. Đã nửa năm trôi qua, nhà hai chúng tôi chỉ cách nhau mỗi cái hàng rào gỗ, nhưng số lời chúng tôi nói chuyện với nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Hết chương 5Cậu ấy như thể bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn tôi:– Cái ô của cậu chẳng mấy chốc thì hỏng.

Có lẽ để chứng minh miệng tôi là miệng quạ đen, vừa dứt lời cán ô gãy luôn. Mặc dù bây giờ cậu ấy không đến nỗi ướt như chuột lột, nhưng tóc đã ướt sũng dính hết lên trán.

– Đỉnh ghê. – Ngoại trừ câu này ra tôi không biết còn có thể nói được gì.Có lẽ để chứng minh miệng tôi là miệng quạ đen, vừa dứt lời cán ô gãy luôn. Mặc dù bây giờ cậu ấy không đến nỗi ướt như chuột lột, nhưng tóc đã ướt sũng dính hết lên trán.

Đây có thể coi như lần đầu tiên cậu ấy tặng quà cho tôi trong thời gian nửa năm làm hàng xóm.

Nó nhiệt tình hơn chủ nhân của nó nhiều.Tôi nhét áo mưa trong tay cho cậu ấy, không đợi cậu ấy nói gì đã xua tay chạy về nhà mình.

Không ngờ cậu ấy lại nói:

– Cậu dùng nước hoa gì thế?Tôi không có thời gian nói nhiều lời, cậu ấy không sợ dầm mưa nhưng tôi thì sợ.

Cát: Mở đầu năm mới. Hi vọng năm mới này cũng có thể thật chăm chỉ =)))

Đằng nào cũng đã mượn rồi, thôi thì dùng tạm vậy.

Tôi cầm báo và thư, vẫy tay chào hỏi hàng xóm.Vào đến trong nhà tôi phát hiện chiếc ô trong tay mình cũng hỏng rồi, làm người tốt còn mất luôn cả một cái ô, đúng là thiệt.

Chuyện này thực sự rất xấu hổ.

Thông tin tiết lộ trong thư không nhiều, thậm chí trừ việc nói với tôi người đó rất thích tôi ra thì không nói thêm gì.

Năm nay là năm thứ hai.

Tôi thực sự không được hoan nghênh thế sao?Sự thật chứng minh, bạn tưởng rằng mình đã dậy sớm rồi thì thể nào cũng có người còn dậy sớm hơn bạn. Tôi ném thẳng chiếc ô hỏng vào thùng rác, sau đó đến trước cửa sổ nhìn, chợt phát hiện cậu ấy đã đi mất rồi.

Cậu ấy nghe thấy giọng của tôi, lập tức dừng động tác, sau đó quay sang nhìn tôi.

Cậu ấy gật đầu.Một tia chớp lóe lên phía chân trời.

Chẳng biết do đèn hỏng hay cúp điện rồi.

Nhưng mà người ta muốn ra ngoài, tôi cũng không quản được, chỉ có thể mở cửa gọi cậu ấy lại.

Tôi đóng tiền, đợi nửa ngày trời vẫn chẳng thấy có điện.Tôi vươn tay sờ soạng công tắc đèn ở bên cạnh, phát hiện nó đang mở, nhưng đèn lại không sáng.Tôi ném thẳng chiếc ô hỏng vào thùng rác, sau đó đến trước cửa sổ nhìn, chợt phát hiện cậu ấy đã đi mất rồi.Tôi lau khô cánh tay ướt mưa, quay về bên cạnh sofa, rót thêm cho mình một chén rượu nữa. Sau đó nhìn thấy tập thơ sáng nay tôi thuận tay quăng trên sofa trước lúc ra khỏi nhà, tên của nó rất hợp với cảnh lúc này – “Những tia chớp đó chỉ hướng về em”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook