Chương 31
Tần Tam Kiến
27/02/2022
***
– Hả? – Tôi ngỡ rằng mình bị huyễn thính.
Cho nên, tôi từ chối quyết liệt:
Trước đây tôi là một người rất dũng cảm, nhưng kể từ khi cứu mèo và bị xe đâm, tôi đã hiểu ra một điều đó là, con người có thể dũng cảm nhưng không thể liều lĩnh.
Tôi nhớ tới hôm cậu ấy uống rượu say rồi khóc, khóc rất đẹp. Nhưng cho dù cậu ấy khóc có đẹp thì cũng không thể chọc người ta khóc chứ?
Mưa năm nay vừa to vừa nhiều, không biết là ai chọc giận Long Vương khiến ông cụ không nhấn chìm cả thành phố này thì không chịu dừng.
Tôi của quá khứ đã chẳng thể phân biệt rõ sự khác nhau giữa hai điều. Nhưng tôi của hiện tại đã khác rồi, tôi làm được.
Nối lại tình xưa?
Tôi thực sự không nỡ nhìn cậu ấy thế này bèn giải thích:
Tôi sang đây làm gì?
Cho nên, tôi từ chối quyết liệt:
Người có tên Hạ Thanh Hòa không nhiều, không ngờ tôi thực sự tìm kiếm được thông tin có liên quan đến cậu ấy.
– Thôi thôi, không cần đâu.
Bản thân tôi quả là một người không có tiền đồ, đi được ba bước, tôi quay đầu nhìn, sau đó bước lùi tới trước mặt hòm thư.
Nói nữ không được, nói nam cũng không được.
Tôi sợ rồi.
Hạ Thanh Hòa nói:
Tối qua có lẽ là tôi may mắn, cậu ấy còn chưa kịp tỏ tình với tôi đã tự uống say trước, coi như tôi thoát được một kiếp. Nếu như để “lặp lại ngày hôm qua”, không phải tôi lại bị đẩy vào Hồng Môn Yến một lần nữa hay sao?
Không liên quan gì đến tôi hết.
Cũng có đôi khi, tôi chỉ thuận miệng nói bừa, nói dối không cần phải nháp.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cảm giác trái tim bốc cháy.
Tôi không ngu như vậy đâu.
– Nhưng mà, – Cậu ấy nói – Tập thể dục theo đài chưa chắc đã hiệu quả cho việc giảm cân đâu.
Tôi nói:
Rõ ràng có chuyện gì đó liên quan đến câu nói này.
Tôi quay đầu nhìn.
– Gần đây tôi đang giảm cân, không ăn cơm.
Dứt lời, tôi nhận ra có lẽ mình đã lỡ lời, bởi vì tôi tận mắt nhìn thấy sắc mặt Hạ Thanh Hòa thay đổi. Cậu ấy nhíu mày rồi.
Tôi nhìn thấy cậu ấy cau mày, sau đó nghe thấy cậu ấy nói:
Cậu ấy đứng ở đó nhìn tôi, gật đầu suy tư.
Đời là bể khổ.
– Nhưng mà, – Cậu ấy nói – Tập thể dục theo đài chưa chắc đã hiệu quả cho việc giảm cân đâu.
Thực sự giá trị.
Tí nữa thì tôi đã phun máu lên mặt cậu ấy.
Hạ Thanh Hòa ngồi bên cạnh cười ngặt nghẽo, kem suýt nữa rơi xuống quần.
Dứt lời, Hạ Thanh Hòa đứng phía sau kéo vạt áo tôi như muốn giải thích gì đó. Thế vậy mà người đàn ông kia nhìn tôi rồi bật cười, sau đó nói:
Thoạt nhìn một người thông minh thế kia, tại sao đầu óc lại khác thường như vậy chứ?
Có lẽ thấy tôi không mời mà đến, cả hai đều ngạc nhiên nhìn tôi.
Ví dụ, tôi viết: Hôm nay tôi làm món bít tết. Kết quả thất thần một lát đã cháy đen rồi. Tôi phát hiện làm bít tết cũng cần có thiên phú. Hàng xóm nhà tôi làm món bít tết không tệ đâu.
Tôi chỉ vào đầu mình:
Cách nơi chúng tôi ở không xa có một ngọn núi, vào mùa này, cây cối trên núi um tùm rậm rạp.
– Được rồi, hôm nay anh về trước vậy. – Khi người anh kia nói chuyện với Hạ Thanh Hòa còn liếc nhìn tôi.
Cho nên loại nước hoa này cũng liên quan đến tôi à?
– Trước đây tôi từng bị đụng xe, chấn động não, không thể vận động quá mạnh.
– Ầy, tôi không có một nghìn tệ mua nước hoa đâu.
Được rồi.
Tôi nhìn thấy cậu ấy cau mày, sau đó nghe thấy cậu ấy nói:
Đúng, không chạy nhanh thì chẳng những tôi sẽ bị gió thổi mà còn bị mưa xối.
Hương hoa? Hương cỏ? Hay có hương vị như người tuyết nhỏ?
– Khi ấy anh bị chấn động não à?
Giống như có thứ gì đó đang cháy.
Rõ ràng có chuyện gì đó liên quan đến câu nói này.
– Khi ấy… là sao? – Tôi chợt nhận ra, cậu ấy hiểu biết về tôi còn nhiều hơn tôi nghĩ.
Cậu ấy mím môi, không nói một lời.
Truyện của bạn tôi vẽ.
Đâu có.
Cơn gió nhẹ lướt qua da tôi mang theo mùi thơm trên người cậu ấy.
Nhất thời, tôi ngỡ như mình quay lại trường thi đại học năm ấy. Mùa hè đổ lửa, ngồi trong căn phòng không có điều hòa, chỉ có quạt máy, tôi cau mày đối mặt với đề thi vật lý tôi đọc lên còn chẳng hiểu gì, mồ hôi ướt đầm lưng áo.
Tôi ngậm que kem nhìn cậu ấy, cảm thấy có lẽ chúng tôi nhất định phải nói chuyện với nhau.
– Đúng vậy, cậu nhỏ gầy thế này mà. Tôi là người nhiệt tình, không thể nhìn cậu bị bắt nạt như vậy được.
Nói thế nào bây giờ?
– Không, không, không. Tôi đùa thôi. – Tôi nói – Thực ra là con trai.
Nói sau đi, dù sao ngày tháng còn dài.
Cậu ấy nói:
Phải dùng cách nào để bàn luận vấn đề giữa hai chúng tôi mà không khiến cho cậu ấy đột ngột tỏ tình cũng không làm tổn thương đến cậu ấy khi tôi từ chối đây nhỉ?
Tôi nói:
Tôi rất ghét người khác nhìn tôi như vậy.
Vấn đề này thực sự quá khó.
Hạ Thanh Hòa thực sự là một người sống khép kín.
Nhất thời, tôi ngỡ như mình quay lại trường thi đại học năm ấy. Mùa hè đổ lửa, ngồi trong căn phòng không có điều hòa, chỉ có quạt máy, tôi cau mày đối mặt với đề thi vật lý tôi đọc lên còn chẳng hiểu gì, mồ hôi ướt đầm lưng áo.
Tôi sợ rồi.
Thứ mang tên “trúc mã” chính là đối tượng được lựa chọn trong một số câu chuyện.
Nói sau đi, dù sao ngày tháng còn dài.
Về đến nhà, tôi suy ngẫm lại, nhưng chẳng ra kết quả gì. Thu hoạch duy nhất của cả ngày nay chính là phát hiện ra kem người tuyết này rất ngon.
Phải dùng cách nào để bàn luận vấn đề giữa hai chúng tôi mà không khiến cho cậu ấy đột ngột tỏ tình cũng không làm tổn thương đến cậu ấy khi tôi từ chối đây nhỉ?
Thứ tôi giỏi nhất không phải vẽ tranh mà là hiểu sâu một đạo lý –Trốn tránh tuy mất mặt nhưng có tác dụng.
– Anh, anh đừng gây sự nữa.
– Vậy cậu gay à? – Tôi vô thức hỏi một câu.
– À này, – Tôi nói – Tôi còn có việc bận, vào nhà trước nhé.
– Trước đây tôi từng bị đụng xe, chấn động não, không thể vận động quá mạnh.
Kem được đấy.
Cậu ấy nhìn tôi, khẽ gật đầu.
Ít ra tôi biết vẽ truyện tranh thiếu nữ, anh ta biết không?
– Anh là ai?
Tôi vội vàng xách theo chiếc loa nhỏ của mình về phòng, chẳng dám quay đầu lại.
Bức thư trong tay biến thành củ khoai nóng bỏng, tôi quăng thư vào trong hòm, đóng cửa hòm thư “cộp” một tiếng, vội bước trở về.
Tôi phát hiện bản thân mình rất hèn nhát ở một phương diện nào đó. Rõ ràng cậu ấy là một người đàn ông dịu dàng, thanh tú, đáng yêu, còn không có nổi cơ bắp. Vậy mà tôi hình dung người ta thành hổ báo, tôi cứ cảm thấy mình đi chậm một bước thôi thì cậu ấy có thể nuốt trọn tôi.
Giây phút chốt đơn, tôi thầm nói với cậu hàng xóm nhà mình: Nếu mùi này không thơm, tôi sẽ tìm cậu bắt trả 1314 tệ này cho tôi. Thuận tiện bồi thường cho tôi mười que kem người tuyết.
Về đến nhà, tôi suy ngẫm lại, nhưng chẳng ra kết quả gì. Thu hoạch duy nhất của cả ngày nay chính là phát hiện ra kem người tuyết này rất ngon.
Chờ đợi chuyển phát nhanh khá sốt ruột, để xoa dịu điều đó, mấy ngày này tôi đều viết thư trả lời hàng xóm. Hơn nữa tôi còn mặt giày giả ngu, kể chuyện về chính cậu ấy cho cậu ấy nghe.
Cậu ấy vẫn luôn cúi đầu không nhìn tôi.
Ngày không nhận được thư của cậu ấy thực sự rất chán. Hơn chín giờ tối, cuối cùng trời cũng tối rồi, tôi cầm iPad ra ngoài sân hóng gió chơi game.
Thời tiết hôm nay báo hiệu rõ ràng, trước khi mưa bão kéo tới cậu ấy đã bê hoa vào trong nhà rồi.
Tiễn bước khách không mời mà đến, Hạ Thanh Hòa quay lại nói chuyện với tôi.
Nhà hàng xóm vẫn mở đèn, trong sân chỉ có chú chó lớn đang chơi một mình.
Tôi đang đứng ở đâu, trong gió thổi hỗn loạn.
Thiết kế của lọ nước hoa được giản lược, lọ thủy tinh trong suốt cắm mấy que gỗ thơm. Thân lọ dán tem màu xanh thẫm, cổ lọ thắt nơ bươm bướm cùng màu. Trên dây nơ còn in một câu thơ tiếng Anh – But thy eternal summer shall not fade.
Tôi chơi game một lát, cứ thấp thỏm muốn đi nhìn hòm thư của mình.
Tôi ngây người, nghiền ngẫm thật kỹ câu nói này, cuối cùng tôi thực sự không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.
Cậu ấy nói:
Tôi ký tên nhận chuyển phát nhanh. Khi đi vào nhà không nhịn được nhòm lén sang bên kia.
Tôi thầm nghĩ: Sáng nay không kịp viết thư, biết đâu buổi tối bù cho tôi thì sao?
– Anh nghĩ anh ấy bắt nạt tôi à?
Tôi thầm nghĩ: Sáng nay không kịp viết thư, biết đâu buổi tối bù cho tôi thì sao?
Dẫu biết có lẽ không nhiều khả năng nhưng tôi vẫn buông iPad xuống đi về phía hòm thư.
***
Khi mở cánh cửa nhỏ của hòm thư, một phong thư màu trắng nằm im lặng trong đó. Bên trên là nét chữ mà tôi đã quen thuộc – Gửi Khâu Dương.
Trong nháy mắt, trái tim treo lơ lửng cả ngày trời của tôi cuối cùng cũng chịu đáp xuống. Tôi vô thức thở phào một hơi rồi lại hít thật sâu, ngửi mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.
Hết chương 35
Tôi rất muốn cho cậu ấy xem trang web bán nước hoa second hand, để cậu ấy biết nước hoa của mình không chỉ đáng giá một nghìn.
Mùi thơm này hơi khác so với mùi thơm toát ra trên người cậu hàng xóm, nó ngọt ngào tới mức hơi ngấy, đó là mùi thơm ngọt của tình yêu tôi từng hình dung trong truyện tranh.
Nhưng tôi mua hàng thất bại, bởi vì đã hết hàng.
Nói thế nào bây giờ?
Khi nhận ra vấn đề này, tôi chỉ mong có thể tháo đầu mình xuống, trái tim vừa mới rơi về vị trí lại bị treo lên, toàn thân đều cảm thấy rối loạn.
Hạ Thanh Hòa cúi đầu không nói gì.
Tôi tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia lại định kéo cậu ấy, tôi thực sự không thể áp chế nổi dòng máu làm việc nghĩa kia nữa rồi, gặp chuyện bất bình thì phải ra tay trợ giúp.
Bức thư trong tay biến thành củ khoai nóng bỏng, tôi quăng thư vào trong hòm, đóng cửa hòm thư “cộp” một tiếng, vội bước trở về.
Hạ Thanh Hòa đứng bên cạnh tôi, dường như có chút tủi thân. Cậu ấy nói:
Bản thân tôi quả là một người không có tiền đồ, đi được ba bước, tôi quay đầu nhìn, sau đó bước lùi tới trước mặt hòm thư.
– Hả? – Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
Giống như có thứ gì đó đang cháy.
Tôi nhập “Hạ Thanh Hòa” vào khung tìm kiếm, trong lúc chờ đợi, tim tôi đập vô cùng nhanh.
Cách nơi chúng tôi ở không xa có một ngọn núi, vào mùa này, cây cối trên núi um tùm rậm rạp.
Cháy rừng chăng?
Tôi quay đầu nhìn.
Vấn đề này thực sự quá khó.
Đâu có.
Cũng may, đầu óc Hạ Thanh Hòa rất tỉnh táo.
Tôi lại cúi đầu. Ồ, mẹ kiếp, hóa ra trái tim tôi đang bốc hỏa.
– Hả? – Tôi ngỡ rằng mình bị huyễn thính.
Cho nên, tôi từ chối quyết liệt:
Trước đây tôi là một người rất dũng cảm, nhưng kể từ khi cứu mèo và bị xe đâm, tôi đã hiểu ra một điều đó là, con người có thể dũng cảm nhưng không thể liều lĩnh.
Tôi nhớ tới hôm cậu ấy uống rượu say rồi khóc, khóc rất đẹp. Nhưng cho dù cậu ấy khóc có đẹp thì cũng không thể chọc người ta khóc chứ?
Mưa năm nay vừa to vừa nhiều, không biết là ai chọc giận Long Vương khiến ông cụ không nhấn chìm cả thành phố này thì không chịu dừng.
Tôi của quá khứ đã chẳng thể phân biệt rõ sự khác nhau giữa hai điều. Nhưng tôi của hiện tại đã khác rồi, tôi làm được.
Nối lại tình xưa?
Tôi thực sự không nỡ nhìn cậu ấy thế này bèn giải thích:
Tôi sang đây làm gì?
Cho nên, tôi từ chối quyết liệt:
Người có tên Hạ Thanh Hòa không nhiều, không ngờ tôi thực sự tìm kiếm được thông tin có liên quan đến cậu ấy.
– Thôi thôi, không cần đâu.
Bản thân tôi quả là một người không có tiền đồ, đi được ba bước, tôi quay đầu nhìn, sau đó bước lùi tới trước mặt hòm thư.
Nói nữ không được, nói nam cũng không được.
Tôi sợ rồi.
Hạ Thanh Hòa nói:
Tối qua có lẽ là tôi may mắn, cậu ấy còn chưa kịp tỏ tình với tôi đã tự uống say trước, coi như tôi thoát được một kiếp. Nếu như để “lặp lại ngày hôm qua”, không phải tôi lại bị đẩy vào Hồng Môn Yến một lần nữa hay sao?
Không liên quan gì đến tôi hết.
Cũng có đôi khi, tôi chỉ thuận miệng nói bừa, nói dối không cần phải nháp.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cảm giác trái tim bốc cháy.
Tôi không ngu như vậy đâu.
– Nhưng mà, – Cậu ấy nói – Tập thể dục theo đài chưa chắc đã hiệu quả cho việc giảm cân đâu.
Tôi nói:
Rõ ràng có chuyện gì đó liên quan đến câu nói này.
Tôi quay đầu nhìn.
– Gần đây tôi đang giảm cân, không ăn cơm.
Dứt lời, tôi nhận ra có lẽ mình đã lỡ lời, bởi vì tôi tận mắt nhìn thấy sắc mặt Hạ Thanh Hòa thay đổi. Cậu ấy nhíu mày rồi.
Tôi nhìn thấy cậu ấy cau mày, sau đó nghe thấy cậu ấy nói:
Cậu ấy đứng ở đó nhìn tôi, gật đầu suy tư.
Đời là bể khổ.
– Nhưng mà, – Cậu ấy nói – Tập thể dục theo đài chưa chắc đã hiệu quả cho việc giảm cân đâu.
Thực sự giá trị.
Tí nữa thì tôi đã phun máu lên mặt cậu ấy.
Hạ Thanh Hòa ngồi bên cạnh cười ngặt nghẽo, kem suýt nữa rơi xuống quần.
Dứt lời, Hạ Thanh Hòa đứng phía sau kéo vạt áo tôi như muốn giải thích gì đó. Thế vậy mà người đàn ông kia nhìn tôi rồi bật cười, sau đó nói:
Thoạt nhìn một người thông minh thế kia, tại sao đầu óc lại khác thường như vậy chứ?
Có lẽ thấy tôi không mời mà đến, cả hai đều ngạc nhiên nhìn tôi.
Ví dụ, tôi viết: Hôm nay tôi làm món bít tết. Kết quả thất thần một lát đã cháy đen rồi. Tôi phát hiện làm bít tết cũng cần có thiên phú. Hàng xóm nhà tôi làm món bít tết không tệ đâu.
Tôi chỉ vào đầu mình:
Cách nơi chúng tôi ở không xa có một ngọn núi, vào mùa này, cây cối trên núi um tùm rậm rạp.
– Được rồi, hôm nay anh về trước vậy. – Khi người anh kia nói chuyện với Hạ Thanh Hòa còn liếc nhìn tôi.
Cho nên loại nước hoa này cũng liên quan đến tôi à?
– Trước đây tôi từng bị đụng xe, chấn động não, không thể vận động quá mạnh.
– Ầy, tôi không có một nghìn tệ mua nước hoa đâu.
Được rồi.
Tôi nhìn thấy cậu ấy cau mày, sau đó nghe thấy cậu ấy nói:
Đúng, không chạy nhanh thì chẳng những tôi sẽ bị gió thổi mà còn bị mưa xối.
Hương hoa? Hương cỏ? Hay có hương vị như người tuyết nhỏ?
– Khi ấy anh bị chấn động não à?
Giống như có thứ gì đó đang cháy.
Rõ ràng có chuyện gì đó liên quan đến câu nói này.
– Khi ấy… là sao? – Tôi chợt nhận ra, cậu ấy hiểu biết về tôi còn nhiều hơn tôi nghĩ.
Cậu ấy mím môi, không nói một lời.
Truyện của bạn tôi vẽ.
Đâu có.
Cơn gió nhẹ lướt qua da tôi mang theo mùi thơm trên người cậu ấy.
Nhất thời, tôi ngỡ như mình quay lại trường thi đại học năm ấy. Mùa hè đổ lửa, ngồi trong căn phòng không có điều hòa, chỉ có quạt máy, tôi cau mày đối mặt với đề thi vật lý tôi đọc lên còn chẳng hiểu gì, mồ hôi ướt đầm lưng áo.
Tôi ngậm que kem nhìn cậu ấy, cảm thấy có lẽ chúng tôi nhất định phải nói chuyện với nhau.
– Đúng vậy, cậu nhỏ gầy thế này mà. Tôi là người nhiệt tình, không thể nhìn cậu bị bắt nạt như vậy được.
Nói thế nào bây giờ?
– Không, không, không. Tôi đùa thôi. – Tôi nói – Thực ra là con trai.
Nói sau đi, dù sao ngày tháng còn dài.
Cậu ấy nói:
Phải dùng cách nào để bàn luận vấn đề giữa hai chúng tôi mà không khiến cho cậu ấy đột ngột tỏ tình cũng không làm tổn thương đến cậu ấy khi tôi từ chối đây nhỉ?
Tôi nói:
Tôi rất ghét người khác nhìn tôi như vậy.
Vấn đề này thực sự quá khó.
Hạ Thanh Hòa thực sự là một người sống khép kín.
Nhất thời, tôi ngỡ như mình quay lại trường thi đại học năm ấy. Mùa hè đổ lửa, ngồi trong căn phòng không có điều hòa, chỉ có quạt máy, tôi cau mày đối mặt với đề thi vật lý tôi đọc lên còn chẳng hiểu gì, mồ hôi ướt đầm lưng áo.
Tôi sợ rồi.
Thứ mang tên “trúc mã” chính là đối tượng được lựa chọn trong một số câu chuyện.
Nói sau đi, dù sao ngày tháng còn dài.
Về đến nhà, tôi suy ngẫm lại, nhưng chẳng ra kết quả gì. Thu hoạch duy nhất của cả ngày nay chính là phát hiện ra kem người tuyết này rất ngon.
Phải dùng cách nào để bàn luận vấn đề giữa hai chúng tôi mà không khiến cho cậu ấy đột ngột tỏ tình cũng không làm tổn thương đến cậu ấy khi tôi từ chối đây nhỉ?
Thứ tôi giỏi nhất không phải vẽ tranh mà là hiểu sâu một đạo lý –Trốn tránh tuy mất mặt nhưng có tác dụng.
– Anh, anh đừng gây sự nữa.
– Vậy cậu gay à? – Tôi vô thức hỏi một câu.
– À này, – Tôi nói – Tôi còn có việc bận, vào nhà trước nhé.
– Trước đây tôi từng bị đụng xe, chấn động não, không thể vận động quá mạnh.
Kem được đấy.
Cậu ấy nhìn tôi, khẽ gật đầu.
Ít ra tôi biết vẽ truyện tranh thiếu nữ, anh ta biết không?
– Anh là ai?
Tôi vội vàng xách theo chiếc loa nhỏ của mình về phòng, chẳng dám quay đầu lại.
Bức thư trong tay biến thành củ khoai nóng bỏng, tôi quăng thư vào trong hòm, đóng cửa hòm thư “cộp” một tiếng, vội bước trở về.
Tôi phát hiện bản thân mình rất hèn nhát ở một phương diện nào đó. Rõ ràng cậu ấy là một người đàn ông dịu dàng, thanh tú, đáng yêu, còn không có nổi cơ bắp. Vậy mà tôi hình dung người ta thành hổ báo, tôi cứ cảm thấy mình đi chậm một bước thôi thì cậu ấy có thể nuốt trọn tôi.
Giây phút chốt đơn, tôi thầm nói với cậu hàng xóm nhà mình: Nếu mùi này không thơm, tôi sẽ tìm cậu bắt trả 1314 tệ này cho tôi. Thuận tiện bồi thường cho tôi mười que kem người tuyết.
Về đến nhà, tôi suy ngẫm lại, nhưng chẳng ra kết quả gì. Thu hoạch duy nhất của cả ngày nay chính là phát hiện ra kem người tuyết này rất ngon.
Chờ đợi chuyển phát nhanh khá sốt ruột, để xoa dịu điều đó, mấy ngày này tôi đều viết thư trả lời hàng xóm. Hơn nữa tôi còn mặt giày giả ngu, kể chuyện về chính cậu ấy cho cậu ấy nghe.
Cậu ấy vẫn luôn cúi đầu không nhìn tôi.
Ngày không nhận được thư của cậu ấy thực sự rất chán. Hơn chín giờ tối, cuối cùng trời cũng tối rồi, tôi cầm iPad ra ngoài sân hóng gió chơi game.
Thời tiết hôm nay báo hiệu rõ ràng, trước khi mưa bão kéo tới cậu ấy đã bê hoa vào trong nhà rồi.
Tiễn bước khách không mời mà đến, Hạ Thanh Hòa quay lại nói chuyện với tôi.
Nhà hàng xóm vẫn mở đèn, trong sân chỉ có chú chó lớn đang chơi một mình.
Tôi đang đứng ở đâu, trong gió thổi hỗn loạn.
Thiết kế của lọ nước hoa được giản lược, lọ thủy tinh trong suốt cắm mấy que gỗ thơm. Thân lọ dán tem màu xanh thẫm, cổ lọ thắt nơ bươm bướm cùng màu. Trên dây nơ còn in một câu thơ tiếng Anh – But thy eternal summer shall not fade.
Tôi chơi game một lát, cứ thấp thỏm muốn đi nhìn hòm thư của mình.
Tôi ngây người, nghiền ngẫm thật kỹ câu nói này, cuối cùng tôi thực sự không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.
Cậu ấy nói:
Tôi ký tên nhận chuyển phát nhanh. Khi đi vào nhà không nhịn được nhòm lén sang bên kia.
Tôi thầm nghĩ: Sáng nay không kịp viết thư, biết đâu buổi tối bù cho tôi thì sao?
– Anh nghĩ anh ấy bắt nạt tôi à?
Tôi thầm nghĩ: Sáng nay không kịp viết thư, biết đâu buổi tối bù cho tôi thì sao?
Dẫu biết có lẽ không nhiều khả năng nhưng tôi vẫn buông iPad xuống đi về phía hòm thư.
***
Khi mở cánh cửa nhỏ của hòm thư, một phong thư màu trắng nằm im lặng trong đó. Bên trên là nét chữ mà tôi đã quen thuộc – Gửi Khâu Dương.
Trong nháy mắt, trái tim treo lơ lửng cả ngày trời của tôi cuối cùng cũng chịu đáp xuống. Tôi vô thức thở phào một hơi rồi lại hít thật sâu, ngửi mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.
Hết chương 35
Tôi rất muốn cho cậu ấy xem trang web bán nước hoa second hand, để cậu ấy biết nước hoa của mình không chỉ đáng giá một nghìn.
Mùi thơm này hơi khác so với mùi thơm toát ra trên người cậu hàng xóm, nó ngọt ngào tới mức hơi ngấy, đó là mùi thơm ngọt của tình yêu tôi từng hình dung trong truyện tranh.
Nhưng tôi mua hàng thất bại, bởi vì đã hết hàng.
Nói thế nào bây giờ?
Khi nhận ra vấn đề này, tôi chỉ mong có thể tháo đầu mình xuống, trái tim vừa mới rơi về vị trí lại bị treo lên, toàn thân đều cảm thấy rối loạn.
Hạ Thanh Hòa cúi đầu không nói gì.
Tôi tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia lại định kéo cậu ấy, tôi thực sự không thể áp chế nổi dòng máu làm việc nghĩa kia nữa rồi, gặp chuyện bất bình thì phải ra tay trợ giúp.
Bức thư trong tay biến thành củ khoai nóng bỏng, tôi quăng thư vào trong hòm, đóng cửa hòm thư “cộp” một tiếng, vội bước trở về.
Hạ Thanh Hòa đứng bên cạnh tôi, dường như có chút tủi thân. Cậu ấy nói:
Bản thân tôi quả là một người không có tiền đồ, đi được ba bước, tôi quay đầu nhìn, sau đó bước lùi tới trước mặt hòm thư.
– Hả? – Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
Giống như có thứ gì đó đang cháy.
Tôi nhập “Hạ Thanh Hòa” vào khung tìm kiếm, trong lúc chờ đợi, tim tôi đập vô cùng nhanh.
Cách nơi chúng tôi ở không xa có một ngọn núi, vào mùa này, cây cối trên núi um tùm rậm rạp.
Cháy rừng chăng?
Tôi quay đầu nhìn.
Vấn đề này thực sự quá khó.
Đâu có.
Cũng may, đầu óc Hạ Thanh Hòa rất tỉnh táo.
Tôi lại cúi đầu. Ồ, mẹ kiếp, hóa ra trái tim tôi đang bốc hỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.