Chương 44
Tần Tam Kiến
28/02/2022
***
Tôi cảm thấy đầu óc tôi thỉnh thoảng lại ngu ngu khiến tôi đau đầu. Dụng ý của tôi khi dùng nước hoa đè lên thư là tặng nước hoa cho người ta. Kết quả người ta không lấy, sau đó tôi suy nghĩ, đúng vậy, đâu cần, nước hoa này người ta điều chế cơ mà, tôi tặng nó làm gì?
Thực ra cho đến hiện tại tôi vẫn chưa hiểu rõ, hai người chúng tôi đều đã bại lộ hoàn toàn, cho dù trước đây không chắc chắn, nhưng sáng nay nhìn thấy tôi đặt nước hoa ở đó chắc hẳn cậu ấy cũng biết rồi.
Chắc hẳn cậu ấy cũng biết chuyện tôi đã biết cậu ấy chính là người viết thư.
Câu này có hơi nhịu miệng, chỉ cần hiểu ý là được rồi.
– Bê hoa!
Khi tôi ngồi trên khung cửa sổ đọc thư, sấm lại vang ầm ầm. Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mây đen phủ kín trời.
Hạ Thanh Hòa giống như ngốc, đứng ở đó hoang mang nhìn tôi:
Khi hình ảnh Hạ Thanh Hòa luôn xuất hiện trong đầu tôi, tôi đã biết đối với tôi, cậu ấy có ý nghĩa thế nào. Song, tôi phải làm thế nào đây?
Thực không dám giấu gì, trước đây tôi rất ghét những ngày trời mưa, mưa rào liên miên khiến người ta rất khó chịu. Huống hồ những lúc ấy tôi chỉ đành ngồi lì trong nhà, không làm được gì hết.
– Cảm ơn nhé.
Tôi quay đầu:
Song, có lẽ bây giờ tôi trưởng thành rồi, học được cách tìm kiếm niềm vui từ tất cả mọi chuyện. Trời mưa đã không còn khiến tôi bứt rứt nữa.
Tôi phải hình dung thế nào đây?
Tôi có thể vẽ tranh, vẽ bản thảo tôi chưa hoàn thành, hoặc biết rõ không nên, nhưng không thể khống chế được bản thân đi làm mấy chuyện vụn vặt tốn thời gian khác.
Tôi tưởng rằng tất cả những điều này do tôi thao túng, nhưng trên thực tế, người điều khiển dây rối chính là cậu ấy, tôi chỉ là một con rối gỗ mặc cậu ấy chi phối mà thôi.
Sau một tiếng sấm, đầu tôi chợt xuất hiện hình ảnh, đó là hình ảnh ngày hôm ấy Hạ Thanh Hòa chạy ra ngoài tìm Công Chúa, bây giờ nhớ lại dáng vẻ hoảng loạn của cậu ấy vẫn khiến người ta xót thương.
Tôi có cảm giác rằng bản thể của Hạ Thanh Hòa chính là cái hòm thư kia, suy nghĩ này khiến tôi không nhịn nổi cười.
Con đường trải gạch đỏ, cây cỏ mọc hai bên đường. Cậu ấy mặc áo phông trắng và quần jean nhạt màu đi chính giữa, nhìn bóng lưng nhẹ nhàng khoan khoái cũng khiến người ta vui lây.
Hồi ức chỉ thoáng qua thôi cũng khiến tôi tìm được việc làm trong ngày mưa bão sắp tới này.
Đương nhiên, nếu biên tập biết tôi có thời gian nhưng không vẽ bản thảo thì có lẽ sẽ rút ngay cây đao dài 40m từ đầu bên kia máy tính chém tới đây.
Tôi chẳng có cách nào xử lý cậu ấy hết, cái con người này thật kỳ quái.
Chẳng qua, có một câu nói rất hay, kế hoạch không nhanh bằng bất ngờ.
Mưa còn chưa rơi, máy tính của tôi vẫn chưa bật, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một vị khách không mời.
Tôi nhìn thấy người đó đi về phía chúng tôi, bỗng cảm thấy có chút không ổn. Vào thời tiết thế này, một khi mưa rơi, chắc chắn Hạ Thanh Hòa sẽ giữ người ta ở lại. Nhìn thằng nhãi này không có ý tốt, cô nam quả nam ở chung một phòng, tôi thực sự không yên tâm.
Người anh hàng xóm lớn lên cùng Hạ Thanh Hòa, không phải anh ruột nhưng còn thân hơn cả anh ruột lại tới rồi.
Tôi có cảm giác thất tình.
Không phải tôi nghĩ nhiều, tôi thật sự cảm thấy anh ta ân cần quá mức.
Tôi vui rồi. Tôi được Hạ Thanh Hòa dỗ vui.
Đã nói chỉ là anh hàng xóm, chuyện riêng nhà người ta có cần anh ta phải năm lần bảy lượt đến hòa giải không?
Hơn nữa, hòa giải một lần không được thì thôi đi, tại sao cứ bám riết thế kia?
Câu này có hơi nhịu miệng, chỉ cần hiểu ý là được rồi.
Tôi nhìn thấy người đó đi về phía chúng tôi, bỗng cảm thấy có chút không ổn. Vào thời tiết thế này, một khi mưa rơi, chắc chắn Hạ Thanh Hòa sẽ giữ người ta ở lại. Nhìn thằng nhãi này không có ý tốt, cô nam quả nam ở chung một phòng, tôi thực sự không yên tâm.
Cho nên tôi nhảy hàng rào sang sân, gõ cửa nhà Hạ Thanh Hòa, hoàn toàn vì tôi nóng lòng, không nỡ nhìn người hiền lành bị bắt nạt.
Đăng bức tranh này xong, tôi đứng dậy giãn cơ. Lúc nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, tôi phát hiện sắc trời chuyển màu hồng cam, mặt trời đã lặn xuống núi.
Hạ Thanh Hòa nói:
– Sao thế?
Cậu ấy hoang mang, sau đó bật cười.
Đương nhiên, khi cậu ấy cười cũng liếc nhìn qua tôi.
Phía sau tôi vang lên một giọng nói hơi khó nghe.
Nhưng tôi chưa kịp hỏi, Hạ Thanh Hòa đã thẳng thắn trước. Cậu ấy nói:
Cậu ấy lại bắt đầu tránh tôi rồi!
Người kia:
Không phải tôi nghĩ nhiều, tôi thật sự cảm thấy anh ta ân cần quá mức.
– Anh hàng xóm này, anh tưởng cửa nhà Tiểu Hòa là cái trống đấy à?
Tôi là một người rất biết cách nói đùa, trước đây khi ở với bạn bè tôi chính là người chuyên phụ trách khuấy động bầu không khí. Nhưng đùa cũng phải chọn người. Có đôi khi, có một số người, lời đùa cợt của họ chẳng buồn cười chút nào.
Tôi là một người rất biết cách nói đùa, trước đây khi ở với bạn bè tôi chính là người chuyên phụ trách khuấy động bầu không khí. Nhưng đùa cũng phải chọn người. Có đôi khi, có một số người, lời đùa cợt của họ chẳng buồn cười chút nào.
Tôi quay đầu:
– Anh là…
Tôi thật sự cảm thấy mình không làm diễn viên thì hơi uổng.
Hạ Hạ, xưng hô này nghe thân thiết hơn Tiểu Hòa nhiều.
– Tôi là anh trai Tiểu Hòa, – Anh ta nói – Chào anh, tôi tên Tiết Nhất Khải.
– Chào anh, chào anh, – Tôi bắt tay với anh ta – Tôi là bạn thân của Hạ Hạ.
Hạ Hạ, xưng hô này nghe thân thiết hơn Tiểu Hòa nhiều.
Khi vẽ chú bươm bướm này, tôi chợt hiểu ra, kỳ thực chính bản thân tôi mới là kẻ không biết mình đang ở trong giấc mộng.
Chờ tôi quay người lại, Hạ Thanh Hòa đã đỏ bừng mặt nhìn tôi, cậu ấy khẽ nói:
– Khâu Dương, anh vừa gọi tôi là gì?
Bức tranh này vẽ gì, chỉ có tôi và Hạ Thanh Hòa mới biết.
– Tôi tìm cậu có việc. – Tôi cố ý không trả lời cậu ấy – Nào vào trong đi, hai chúng ta vào nhà nói chuyện trước.
Khi tôi bước vào cửa, lại thêm một tiếng sấm nữa. Đồng thời một vài giọt mưa cũng trút xuống. Tôi sực nhớ ra một chuyện rất quan trọng:
Tôi rất lúng túng, dở khóc dở cười, không biết phải đặt mắt vào đâu.
– Bê hoa!
Dứt lời, tôi chạy ra ngoài sân trước, ngay lúc Hạ Thanh Hòa còn chưa kịp phản ứng gì, tôi đã giúp cậu ấy bê hoa ngoài sân vào trong nhà.
Tôi thực sự là một người hàng xóm nhiệt tình.
Tôi cảm thấy đầu óc tôi thỉnh thoảng lại ngu ngu khiến tôi đau đầu. Dụng ý của tôi khi dùng nước hoa đè lên thư là tặng nước hoa cho người ta. Kết quả người ta không lấy, sau đó tôi suy nghĩ, đúng vậy, đâu cần, nước hoa này người ta điều chế cơ mà, tôi tặng nó làm gì?
Thực ra cho đến hiện tại tôi vẫn chưa hiểu rõ, hai người chúng tôi đều đã bại lộ hoàn toàn, cho dù trước đây không chắc chắn, nhưng sáng nay nhìn thấy tôi đặt nước hoa ở đó chắc hẳn cậu ấy cũng biết rồi.
Chắc hẳn cậu ấy cũng biết chuyện tôi đã biết cậu ấy chính là người viết thư.
Câu này có hơi nhịu miệng, chỉ cần hiểu ý là được rồi.
– Bê hoa!
Khi tôi ngồi trên khung cửa sổ đọc thư, sấm lại vang ầm ầm. Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mây đen phủ kín trời.
Hạ Thanh Hòa giống như ngốc, đứng ở đó hoang mang nhìn tôi:
Khi hình ảnh Hạ Thanh Hòa luôn xuất hiện trong đầu tôi, tôi đã biết đối với tôi, cậu ấy có ý nghĩa thế nào. Song, tôi phải làm thế nào đây?
Thực không dám giấu gì, trước đây tôi rất ghét những ngày trời mưa, mưa rào liên miên khiến người ta rất khó chịu. Huống hồ những lúc ấy tôi chỉ đành ngồi lì trong nhà, không làm được gì hết.
– Cảm ơn nhé.
Tôi quay đầu:
Song, có lẽ bây giờ tôi trưởng thành rồi, học được cách tìm kiếm niềm vui từ tất cả mọi chuyện. Trời mưa đã không còn khiến tôi bứt rứt nữa.
Tôi phải hình dung thế nào đây?
Tôi có thể vẽ tranh, vẽ bản thảo tôi chưa hoàn thành, hoặc biết rõ không nên, nhưng không thể khống chế được bản thân đi làm mấy chuyện vụn vặt tốn thời gian khác.
Tôi tưởng rằng tất cả những điều này do tôi thao túng, nhưng trên thực tế, người điều khiển dây rối chính là cậu ấy, tôi chỉ là một con rối gỗ mặc cậu ấy chi phối mà thôi.
Sau một tiếng sấm, đầu tôi chợt xuất hiện hình ảnh, đó là hình ảnh ngày hôm ấy Hạ Thanh Hòa chạy ra ngoài tìm Công Chúa, bây giờ nhớ lại dáng vẻ hoảng loạn của cậu ấy vẫn khiến người ta xót thương.
Tôi có cảm giác rằng bản thể của Hạ Thanh Hòa chính là cái hòm thư kia, suy nghĩ này khiến tôi không nhịn nổi cười.
Con đường trải gạch đỏ, cây cỏ mọc hai bên đường. Cậu ấy mặc áo phông trắng và quần jean nhạt màu đi chính giữa, nhìn bóng lưng nhẹ nhàng khoan khoái cũng khiến người ta vui lây.
Hồi ức chỉ thoáng qua thôi cũng khiến tôi tìm được việc làm trong ngày mưa bão sắp tới này.
Đương nhiên, nếu biên tập biết tôi có thời gian nhưng không vẽ bản thảo thì có lẽ sẽ rút ngay cây đao dài 40m từ đầu bên kia máy tính chém tới đây.
Tôi chẳng có cách nào xử lý cậu ấy hết, cái con người này thật kỳ quái.
Chẳng qua, có một câu nói rất hay, kế hoạch không nhanh bằng bất ngờ.
Mưa còn chưa rơi, máy tính của tôi vẫn chưa bật, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một vị khách không mời.
Tôi nhìn thấy người đó đi về phía chúng tôi, bỗng cảm thấy có chút không ổn. Vào thời tiết thế này, một khi mưa rơi, chắc chắn Hạ Thanh Hòa sẽ giữ người ta ở lại. Nhìn thằng nhãi này không có ý tốt, cô nam quả nam ở chung một phòng, tôi thực sự không yên tâm.
Người anh hàng xóm lớn lên cùng Hạ Thanh Hòa, không phải anh ruột nhưng còn thân hơn cả anh ruột lại tới rồi.
Tôi có cảm giác thất tình.
Không phải tôi nghĩ nhiều, tôi thật sự cảm thấy anh ta ân cần quá mức.
Tôi vui rồi. Tôi được Hạ Thanh Hòa dỗ vui.
Đã nói chỉ là anh hàng xóm, chuyện riêng nhà người ta có cần anh ta phải năm lần bảy lượt đến hòa giải không?
Hơn nữa, hòa giải một lần không được thì thôi đi, tại sao cứ bám riết thế kia?
Câu này có hơi nhịu miệng, chỉ cần hiểu ý là được rồi.
Tôi nhìn thấy người đó đi về phía chúng tôi, bỗng cảm thấy có chút không ổn. Vào thời tiết thế này, một khi mưa rơi, chắc chắn Hạ Thanh Hòa sẽ giữ người ta ở lại. Nhìn thằng nhãi này không có ý tốt, cô nam quả nam ở chung một phòng, tôi thực sự không yên tâm.
Cho nên tôi nhảy hàng rào sang sân, gõ cửa nhà Hạ Thanh Hòa, hoàn toàn vì tôi nóng lòng, không nỡ nhìn người hiền lành bị bắt nạt.
Đăng bức tranh này xong, tôi đứng dậy giãn cơ. Lúc nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, tôi phát hiện sắc trời chuyển màu hồng cam, mặt trời đã lặn xuống núi.
Hạ Thanh Hòa nói:
– Sao thế?
Cậu ấy hoang mang, sau đó bật cười.
Đương nhiên, khi cậu ấy cười cũng liếc nhìn qua tôi.
Phía sau tôi vang lên một giọng nói hơi khó nghe.
Nhưng tôi chưa kịp hỏi, Hạ Thanh Hòa đã thẳng thắn trước. Cậu ấy nói:
Cậu ấy lại bắt đầu tránh tôi rồi!
Người kia:
Không phải tôi nghĩ nhiều, tôi thật sự cảm thấy anh ta ân cần quá mức.
– Anh hàng xóm này, anh tưởng cửa nhà Tiểu Hòa là cái trống đấy à?
Tôi là một người rất biết cách nói đùa, trước đây khi ở với bạn bè tôi chính là người chuyên phụ trách khuấy động bầu không khí. Nhưng đùa cũng phải chọn người. Có đôi khi, có một số người, lời đùa cợt của họ chẳng buồn cười chút nào.
Tôi là một người rất biết cách nói đùa, trước đây khi ở với bạn bè tôi chính là người chuyên phụ trách khuấy động bầu không khí. Nhưng đùa cũng phải chọn người. Có đôi khi, có một số người, lời đùa cợt của họ chẳng buồn cười chút nào.
Tôi quay đầu:
– Anh là…
Tôi thật sự cảm thấy mình không làm diễn viên thì hơi uổng.
Hạ Hạ, xưng hô này nghe thân thiết hơn Tiểu Hòa nhiều.
– Tôi là anh trai Tiểu Hòa, – Anh ta nói – Chào anh, tôi tên Tiết Nhất Khải.
– Chào anh, chào anh, – Tôi bắt tay với anh ta – Tôi là bạn thân của Hạ Hạ.
Hạ Hạ, xưng hô này nghe thân thiết hơn Tiểu Hòa nhiều.
Khi vẽ chú bươm bướm này, tôi chợt hiểu ra, kỳ thực chính bản thân tôi mới là kẻ không biết mình đang ở trong giấc mộng.
Chờ tôi quay người lại, Hạ Thanh Hòa đã đỏ bừng mặt nhìn tôi, cậu ấy khẽ nói:
– Khâu Dương, anh vừa gọi tôi là gì?
Bức tranh này vẽ gì, chỉ có tôi và Hạ Thanh Hòa mới biết.
– Tôi tìm cậu có việc. – Tôi cố ý không trả lời cậu ấy – Nào vào trong đi, hai chúng ta vào nhà nói chuyện trước.
Khi tôi bước vào cửa, lại thêm một tiếng sấm nữa. Đồng thời một vài giọt mưa cũng trút xuống. Tôi sực nhớ ra một chuyện rất quan trọng:
Tôi rất lúng túng, dở khóc dở cười, không biết phải đặt mắt vào đâu.
– Bê hoa!
Dứt lời, tôi chạy ra ngoài sân trước, ngay lúc Hạ Thanh Hòa còn chưa kịp phản ứng gì, tôi đã giúp cậu ấy bê hoa ngoài sân vào trong nhà.
Tôi thực sự là một người hàng xóm nhiệt tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.