Chương 8
Tần Tam Kiến
27/02/2022
***
Trời mưa rất thích hợp để làm nhiều chuyện.Gió bên ngoài càng ngày càng lớn, có mấy chậu hoa đã bị gió quật ngã.Lại đến thời điểm mưa to gió lớn gào thét bên ngoài, đúng lúc tôi cũng vừa vẽ xong nội dung cần update tuần này.
Lại đến thời điểm mưa to gió lớn gào thét bên ngoài, đúng lúc tôi cũng vừa vẽ xong nội dung cần update tuần này.
Cậu ấy không xem thường tôi đã tốt lắm rồi.Sự thực chứng minh, không có gì khác biệt hết.Nói ra thì cũng hơi ngại. Một người đàn ông như tôi mà lại đi vẽ truyện tranh thiếu nữ. Cả ngày trong đầu tôi chỉ suy nghĩ đến chuyện làn váy của thiếu nữ bay theo hướng nào.
– Gió nổi rồi! Cậu không cần hoa nữa hả?
Không ngờ tôi lại ngồi vẽ hàng xóm và chú chó của cậu ấy.
Một người có thể viết ra những câu văn dịu dàng đến vậy, chắc chắn không thể nào lạnh lùng được. Tôi cảm thấy, nếu như những lá thư này thực sự do cậu ấy viết, có lẽ tôi có thể giải thích tại sao mỗi lần gặp tôi cậu ấy lại xấu hổ như vậy.Tôi tắt máy tính, ngồi bên cửa sổ phòng làm việc tầng hai ngắm gió to thổi bên ngoài. Gió thổi cây nhỏ ngoài sân nghiêng ngả như sắp gục ngã, có lẽ qua lần này những bông hoa ngắc ngoải chờ chết của tôi sẽ chết thật cho mà xem.
– Cậu vừa mới làm gì thế, gió thổi lâu rồi mà gọi cậu không thấy cậu trả lời.
Theo nguyên tắc “thực vật cũng có sinh mệnh” của mình, tôi quyết định phá vỡ giới hạn, nhảy qua hàng rào đi cứu những bông hoa đáng thương kia.– Cậu sợ tôi à? – Tôi muốn chọc cậu ấy một chút – Tại sao lần nào nhìn thấy tôi cậu cứ như thể bị dọa ấy?Huống hồ có lẽ cậu ấy không có ác ý gì, người ta còn có lòng tốt tặng nước hoa cho tôi.Nghĩ đến hoa, tôi nằm nhoài bên cửa sổ nhìn sang sân nhà hàng xóm, chợt phát hiện cậu hàng xóm nhà tôi không ra ngoài bê hoa của mình vào.
Mấy phút sau, tôi mở phong thư, nhìn thấy câu đầu tiên của lá thư viết thế này: Mùa hè năm nay cứ chốc chốc lại có một cơn mưa, cảm giác ngày hè cũng trở nên ẩm ướt.
Tôi mở hòm thư, lấy báo và thư.Gió bên ngoài càng ngày càng lớn, có mấy chậu hoa đã bị gió quật ngã.
Đến cũng đến rồi, tôi bèn giúp cậu ấy bê gần hai mươi chậu hoa vào trong nhà.
Thậm chí tôi còn bắt đầu đắn đo, cậu ấy sẽ dùng cách gì để giữ tôi lại trú mưa.Thực ra tôi không phải dạng người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nhìn những bông hoa nhỏ bé đáng thương kia, tôi lại cảm thấy hơi đau lòng.
Đương nhiên tôi biết cậu ấy sẽ không làm gì tôi, cho dù cậu ấy có muốn làm gì, với cơ thể nhỏ gầy ấy, tôi mà phản kháng thì cậu ấy chỉ còn nước bị tôi tiện tay quăng ra ngoài cửa sổ mà thôi.Đây là lần đầu tiên tôi vào trong nhà hàng xóm. Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hương giống hệt trên người cậu ấy.Tôi chạy xuống tầng, lao ra khỏi cửa, đội gió lớn chạy đến bên hàng rào hét sang nơi đó:
Tiếng sấm ầm ầm, mắt thấy trời lại sắp đổ mưa to.
– Gió nổi rồi! Cậu không cần hoa nữa hả?
Phía trên đều là lời tôi nói với bản thân.
Chẳng qua tôi vẫn cảm thấy có hơi mất tự nhiên.Người ta nói hai mươi mốt ngày liên tục sẽ hình thành một thói quen, nhưng chỉ mới ba ngày thôi, tôi đã quen nhận thư của người bí ẩn kia. Huống hồ, tôi còn học được cách ngửi mùi hương trên đó ngay khi chạm vào thư.Vào lúc này tôi mới chợt nhận ra, có lẽ tôi cần phải có một chiếc loa lớn.
Cậu ấy thực sự đã tham dự tang lễ của ai đó sao?
Cậu ấy vẫn cúi đầu không nhìn tôi, chỉ vươn tay lên gãi gãi tóc sau gáy.Tiếng sấm ầm ầm, mắt thấy trời lại sắp đổ mưa to.
Sự thực chứng minh, không có gì khác biệt hết.Mặc dù thoạt nhìn tôi rất giống một kẻ vô công rồi nghề, nhưng thực ra tôi làm nghề tự do.Tôi gào hét phía bên này hồi lâu nhưng bên kia chẳng hề có chút phản ứng.
Theo nguyên tắc “thực vật cũng có sinh mệnh” của mình, tôi quyết định phá vỡ giới hạn, nhảy qua hàng rào đi cứu những bông hoa đáng thương kia.
Tôi bỗng hiểu ra tại sao khi đưa thư cho tôi cậu ấy lại vô ý để mùi nước hoa ám vào thư, tiết lộ thân phận của mình. Bởi vì đối với cậu ấy, hương thơm này đã xâm nhập vào trong cuộc sống, cậu ấy đã quen với sự tồn tại của nó.Mặc kệ tôi và cậu hàng xóm có quan hệ gì, hoa của cậu ấy vô tội.
Chúng tôi cùng quay đầu qua nhìn, sau đó hai miệng một lời:
Tôi chẳng thể nào ngờ rằng cậu ấy lấy chiếc áo mưa của tôi trong ngăn tủ bên cạnh cửa ra, đưa cho tôi rồi nói:– Gió nổi rồi! Cậu không cần hoa nữa hả?Theo nguyên tắc “thực vật cũng có sinh mệnh” của mình, tôi quyết định phá vỡ giới hạn, nhảy qua hàng rào đi cứu những bông hoa đáng thương kia.
Tôi đã hoàn toàn quen với việc mỗi ngày đọc thư, mỗi ngày nhận được thông tin về những chi tiết vụn vặt không đáng chú ý trong cuộc sống của người đó, tuy vậy cũng thực sự rất đáng yêu.
Chữ viết rất đẹp.Một người như vậy…Phải chăng ông trời đã quên mất tôi, tôi vừa mới nhảy được một nửa, cánh cửa nhà hàng xóm bất ngờ mở ra. Cậu hàng xóm đứng trước cửa nhìn tôi với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Hay do chưa hoàn thành công việc?
Thích một người và được một người thích, đều là một chuyện rất vui vẻ cũng rất may mắn, cho dù thích sai người thì tình cảm ấy cũng đâu có sai.
Tôi chờ một lúc lâu sau mới dịu đi, cuối cùng tôi co người ôm bụng, đọc hết lá thư tình thứ ba cậu ấy gửi cho tôi.Mặc dù thoạt nhìn tôi rất giống một kẻ vô công rồi nghề, nhưng thực ra tôi làm nghề tự do.Gió rất lớn, tôi thầm nghĩ, nếu tôi nói gió thổi tôi bay qua đây thì cậu ấy có tin không nhỉ?
Cậu ấy rất gầy, gió vừa thổi, quần áo dính vào người, khiến cơ thể cậu ấy càng thêm gầy yếu. Tôi lo có cơn gió to nào ngang qua đây sẽ đẩy ngã cả cậu ấy và hoa mất.
Trước khi có chứng cứ xác thực, có lẽ tôi nên án binh bất động trước đúng không?
Tin mới lạ đấy!
Mưa liên miên không ngớt từ sáng đến tối.
Tôi đã hoàn toàn quen với việc mỗi ngày đọc thư, mỗi ngày nhận được thông tin về những chi tiết vụn vặt không đáng chú ý trong cuộc sống của người đó, tuy vậy cũng thực sự rất đáng yêu.Không biết hai người kia vào nhà làm gì nhỉ?Tôi nói:
Ví dụ, một mình ngồi quá trạm tàu hỏa.
– Tôi… đang ngủ.
Hoặc nằm trong nhà xem phim.– Tôi gọi cậu mãi mà không thấy cậu có phản ứng gì.
Tôi tưởng rằng cậu ấy là một người lạnh lùng và khó chung sống, nhưng trên thực tế, giọng văn của cậu ấy cực dịu dàng.
Trước khi có chứng cứ xác thực, có lẽ tôi nên án binh bất động trước đúng không?Vào lúc này tôi mới chợt nhận ra, có lẽ tôi cần phải có một chiếc loa lớn.Tôi có nên ra mặt để kịp thời ngăn chặn hành vi của cậu ấy không?Cuối cùng tôi cũng nhảy qua, đứng trong sân nhà cậu ấy.
Tôi chạy về nhà uống nửa cốc rượu, chợt hiểu ra một chuyện. Lý do tôi để tâm đến chuyện này vì đã vô thức coi cậu ấy thành người viết thư tình cho mình nhưng trên thực tế lại không phải.
Tôi rót cho mình một cốc rượu, lần này không phải rượu mơ chỉ có 7 độ mà là rượu xái Hồng Tinh tôi mua về đã lâu nhưng chưa dám uống.– Hoa của cậu bị thổi ngã hết rồi!
Huống hồ có lẽ cậu ấy không có ác ý gì, người ta còn có lòng tốt tặng nước hoa cho tôi.
Rượu trắng thiêu đốt dọc theo cổ họng, cháy vào tận dạ dày tôi.
Cậu ấy đứng ngây ra đó nhìn tôi, dường như bấy giờ cậu ấy mới sực nhớ ra mình phải làm gì, vội vàng chạy đi bê hoa.
Phải làm sao đây nhỉ?
Chắc hẳn biểu cảm của tôi lúc này phải kỳ diệu lắm, kỳ diệu đến mức tôi ngỡ rằng cơ mặt của mình xảy ra vấn đề rồi.Thực ra tôi không phải dạng người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nhìn những bông hoa nhỏ bé đáng thương kia, tôi lại cảm thấy hơi đau lòng.Mấy phút sau, tôi mở phong thư, nhìn thấy câu đầu tiên của lá thư viết thế này: Mùa hè năm nay cứ chốc chốc lại có một cơn mưa, cảm giác ngày hè cũng trở nên ẩm ướt.Cậu ấy rất gầy, gió vừa thổi, quần áo dính vào người, khiến cơ thể cậu ấy càng thêm gầy yếu. Tôi lo có cơn gió to nào ngang qua đây sẽ đẩy ngã cả cậu ấy và hoa mất.
Chẳng qua tôi vẫn cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Làm trò cả ngày trời, hóa ra chỉ có tôi tự đa tình.Đến cũng đến rồi, tôi bèn giúp cậu ấy bê gần hai mươi chậu hoa vào trong nhà.
Chẳng qua tôi vẫn cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Lần này cậu ấy viết: Tối qua mất ngủ, tìm rất lâu mới phát hiện lọ Melatonin trong nhà đã hết sạch rồi, không ngủ được thế nên thức đến tận sáng. Lúc ngồi trong vườn ngắm sao bị muỗi đốt sưng vù, đây là lần đầu tiên bị muỗi đốt sưng lên trong mùa hè này.Đương nhiên tôi không phải dạng người có thể mua chuộc bằng một lọ nước hoa. Tôi chỉ cảm thấy, phải tôn trọng, phải lương thiện mà thôi.Tôi chưa kịp chào, cậu ấy đã gật đầu với tôi. Sau đó hạ thấp ô, đi ngang qua người tôi.Đây là lần đầu tiên tôi vào trong nhà hàng xóm. Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hương giống hệt trên người cậu ấy.
Cậu ấy vẫn cúi đầu không nhìn tôi, chỉ vươn tay lên gãi gãi tóc sau gáy.
Tôi bỗng hiểu ra tại sao khi đưa thư cho tôi cậu ấy lại vô ý để mùi nước hoa ám vào thư, tiết lộ thân phận của mình. Bởi vì đối với cậu ấy, hương thơm này đã xâm nhập vào trong cuộc sống, cậu ấy đã quen với sự tồn tại của nó.
Tôi mang theo nghi ngờ ấy, mặc áo mưa rồi đi về nhà.Ngay vào thời khắc ấy tôi bỗng dưng nhận ra rằng, người liên tục viết ba bức “thư tình” cho tôi lại chính là cậu hàng xóm.Đối với tôi mà nói nó là một mùi thơm rất đặc biệt, đối với cậu ấy thì nó quá đỗi bình thường.
Tôi rùng mình không phải vì tôi nhìn nhận ra sao về đồng tính luyến ái, tôi tôn trọng bất cứ sở thích và hành vi không phạm pháp nào. Vấn đề ở đây là, tôi thực sự không ngờ sẽ có một ngày tôi sẽ được một người đàn ông ngắm trúng.
Hiện tại cảnh khó khăn đang bày ra trước mặt tôi.
Tôi chạy về nhà uống nửa cốc rượu, chợt hiểu ra một chuyện. Lý do tôi để tâm đến chuyện này vì đã vô thức coi cậu ấy thành người viết thư tình cho mình nhưng trên thực tế lại không phải.Tôi đứng nơi đó ngửi mùi thơm thoang thoảng này, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Mặc dù bây giờ tôi đang ở trong nhà, nhưng dù sao đây cũng không phải nhà tôi, cho nên vẫn cảm thấy có chút hốt hoảng.
Tôi che ô bước ra khỏi nhà, gió lạnh thoảng qua khiến tôi hắt xì một tiếng.Tất cả những chậu hoa đều được “cứu viện” xong và xếp thành hai hàng bên cửa sổ.
***Cậu ấy ngồi xổm xuống, xử lý chậu hoa bị gió quật hỏng với vẻ đau lòng. Dường như cậu ấy đã quên đi sự tồn của tôi.
Tôi không phải kiểu người cổ hủ, trong số những người tôi từng quen biết cũng có người đồng tính, hồi học đại học trong lớp tôi cũng có hai cô gái là một đôi. Người ta sống rất hạnh phúc, bây giờ đã bên nhau được mười năm rồi.
Tôi vừa mới phát hiện ra cậu ấy yêu thầm mình không lâu, bây giờ cô nam quả nam còn ở chung một phòng, đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung không dừng được.
Việc duy nhất không thích hợp là đi loanh quanh bên ngoài.Ngược lại chú chó to trong nhà nhìn thấy tôi thì vẫy đuôi chạy tới mừng.
Chưa đi đến hòm thư, tôi đã nhìn thấy cậu hàng xóm nhà mình đi ra ngoài trở về.
Trong thư cậu ấy tám nhảm về bông hoa nhỏ bị người ta ngắt vứt đi cậu ấy nhìn thấy bên đường. Bông hoa nhỏ có màu vàng, lẻ loi như một nhóc đáng thương lạc bầy. Cậu ấy nhặt bông hoa nhỏ lên, cài trên đỉnh đầu chú chó. Chú chó to có thêm bông hoa nhỏ trên đầu vô cùng đáng yêu.
Khi tôi và chó đang đùa với nhau, cuối cùng cậu ấy cũng nhìn sang tôi, sau đó vội vàng đứng dậy, bối rối nói câu cảm ơn.
Tôi gào hét phía bên này hồi lâu nhưng bên kia chẳng hề có chút phản ứng.
Không, không, không, không cần thì hơn.
Chương 1-5||Chương 11-15Cậu ấy rất buồn cười, lúc đi qua không cẩn thận giẫm vào cục đất văng trên nền đất, trượt chân suýt nữa ngã.
Tôi có nên ra mặt để kịp thời ngăn chặn hành vi của cậu ấy không?
Gió rất lớn, tôi thầm nghĩ, nếu tôi nói gió thổi tôi bay qua đây thì cậu ấy có tin không nhỉ?Nhảy qua hàng rào gỗ kia là về nhà tôi rồi. Vấn đề ở chỗ, bây giờ mưa bên ngoài vừa nặng hạt vừa dày, dẫu cho tôi có biết dịch chuyển tức thời thì cũng khó tránh khỏi mưa ướt quần áo.Tôi xoa đầu chú chó to, cười nói với cậu ấy:
Cậu ấy thích tôi phải không?
– Không sao chứ?
Hết chương 10
Mặc dù bây giờ tôi đang ở trong nhà, nhưng dù sao đây cũng không phải nhà tôi, cho nên vẫn cảm thấy có chút hốt hoảng.Sau đó tôi nhìn thấy tai cậu ấy đỏ bừng giống như bị đun nóng. Cậu ấy ngại ngùng bước tới nói cảm ơn tôi.
Chữ viết rất đẹp.
Đương nhiên tôi không phải dạng người có thể mua chuộc bằng một lọ nước hoa. Tôi chỉ cảm thấy, phải tôn trọng, phải lương thiện mà thôi.
Không, không, không, không cần thì hơn.Ngày tôi nhận được lá thư thứ tám, trời đổ mưa.Tôi hỏi:
Bảy giờ sáng, tôi ra vườn tập một bài thể dục theo đài, sau đó mở hòm thư lấy báo của ngày hôm nay. Không nằm ngoài dự đoán, bên trong có một phong thư.
Mở máy tính lên, tôi chợt trợn mắt xem thường.
Một người bình thường không thèm để ý đến tôi, vậy mà trong thư lại chỉ mong sao có thể nói cho tôi biết tối qua cậu ấy đã đếm được bao nhiêu ngôi sao, có thật là cùng một người không đây?– Cậu vừa mới làm gì thế, gió thổi lâu rồi mà gọi cậu không thấy cậu trả lời.
Chương 1-5||Chương 11-15
Mệt quá.
Tôi nằm ở đó, thở dài một tiếng rồi phủ trang thư lên mặt mình. Mùi hương thoang thoảng len lỏi vào từng lỗ chân lông, bám hương thơm lên người tôi.Ví dụ, bị nhốt trong thang máy một mình.Cậu ấy vẫn cúi đầu không nhìn tôi, chỉ vươn tay lên gãi gãi tóc sau gáy.
Gió bên ngoài càng ngày càng lớn, có mấy chậu hoa đã bị gió quật ngã.
Không phải tên là Trường Hạ đấy chứ?– Tôi… đang ngủ.
Chẳng qua không biết sự quan tâm lo lắng ấy là thật hay giả.
Cậu ấy thực sự đã tham dự tang lễ của ai đó sao?
Giọng cậu ấy nói chuyện rất nhỏ nhẹ dịu dàng.
Ví dụ, bị nhốt trong thang máy một mình.
Người kia túm cánh tay cậu ấy, cúi đầu nói gì đó.– Cậu sợ tôi à? – Tôi muốn chọc cậu ấy một chút – Tại sao lần nào nhìn thấy tôi cậu cứ như thể bị dọa ấy?
Nhưng khi tôi ngồi trước cửa sổ ngắm gió, bỗng thấy hai người kia lôi kéo nhau trong vườn, nhìn thế nào cũng cảm thấy có gì đó sai sai.
Tôi đưa đồ ăn vặt trong tay cho Alaska, nhìn nó ăn xong tôi vội chạy vào nhà.Lần này cậu ấy không cào tóc nữa, mà cọ mũi thật mạnh.
***
Qua một ngày, cả hai đều ướt rượt.– Đâu có. – Cậu ấy nói – Cảm ơn anh đã bê hoa hộ tôi.
Mặc dù thoạt nhìn tôi rất giống một kẻ vô công rồi nghề, nhưng thực ra tôi làm nghề tự do.
Tôi chỉ không ngờ tới một ngày cũng có người đồng tính thích tôi.
Tôi xách theo rượu lên tầng, quay về phòng làm việc, mở máy chiếu của mình lên.
Cậu ấy thực sự đã tham dự tang lễ của ai đó sao?Vừa dứt lời, giọt mưa to bằng hạt đậu trong truyền thuyết lại rơi lộp bộp, đập vào cửa kính nhà cậu ấy.
Tôi mở hòm thư, lấy báo và thư.
Cả ngày trời tôi ngồi trước cửa sổ vẽ bản thảo, vẽ tới mức chóng mặt, to đầu, đau cả mắt, đến chạng vạng mới nhớ ra sáng nay mình quên ra ngoài lấy thư.Chúng tôi cùng quay đầu qua nhìn, sau đó hai miệng một lời:
Hay người viết thư chính là cậu ấy?
Tôi còn chưa vẽ xong một nửa nội dung phải update của tuần này nữa. Thế quái nào năm phút sau tôi mở một trang mới ra, vẽ phác họa vài nét đơn giản hình ảnh một người đàn ông và một chú chó, một lá thư tình và một ly rượu.
Chẳng qua không biết sự quan tâm lo lắng ấy là thật hay giả.– Mưa rồi.
Trời mưa rất thích hợp để làm nhiều chuyện.Gió bên ngoài càng ngày càng lớn, có mấy chậu hoa đã bị gió quật ngã.Lại đến thời điểm mưa to gió lớn gào thét bên ngoài, đúng lúc tôi cũng vừa vẽ xong nội dung cần update tuần này.
Lại đến thời điểm mưa to gió lớn gào thét bên ngoài, đúng lúc tôi cũng vừa vẽ xong nội dung cần update tuần này.
Cậu ấy không xem thường tôi đã tốt lắm rồi.Sự thực chứng minh, không có gì khác biệt hết.Nói ra thì cũng hơi ngại. Một người đàn ông như tôi mà lại đi vẽ truyện tranh thiếu nữ. Cả ngày trong đầu tôi chỉ suy nghĩ đến chuyện làn váy của thiếu nữ bay theo hướng nào.
– Gió nổi rồi! Cậu không cần hoa nữa hả?
Không ngờ tôi lại ngồi vẽ hàng xóm và chú chó của cậu ấy.
Một người có thể viết ra những câu văn dịu dàng đến vậy, chắc chắn không thể nào lạnh lùng được. Tôi cảm thấy, nếu như những lá thư này thực sự do cậu ấy viết, có lẽ tôi có thể giải thích tại sao mỗi lần gặp tôi cậu ấy lại xấu hổ như vậy.Tôi tắt máy tính, ngồi bên cửa sổ phòng làm việc tầng hai ngắm gió to thổi bên ngoài. Gió thổi cây nhỏ ngoài sân nghiêng ngả như sắp gục ngã, có lẽ qua lần này những bông hoa ngắc ngoải chờ chết của tôi sẽ chết thật cho mà xem.
– Cậu vừa mới làm gì thế, gió thổi lâu rồi mà gọi cậu không thấy cậu trả lời.
Theo nguyên tắc “thực vật cũng có sinh mệnh” của mình, tôi quyết định phá vỡ giới hạn, nhảy qua hàng rào đi cứu những bông hoa đáng thương kia.– Cậu sợ tôi à? – Tôi muốn chọc cậu ấy một chút – Tại sao lần nào nhìn thấy tôi cậu cứ như thể bị dọa ấy?Huống hồ có lẽ cậu ấy không có ác ý gì, người ta còn có lòng tốt tặng nước hoa cho tôi.Nghĩ đến hoa, tôi nằm nhoài bên cửa sổ nhìn sang sân nhà hàng xóm, chợt phát hiện cậu hàng xóm nhà tôi không ra ngoài bê hoa của mình vào.
Mấy phút sau, tôi mở phong thư, nhìn thấy câu đầu tiên của lá thư viết thế này: Mùa hè năm nay cứ chốc chốc lại có một cơn mưa, cảm giác ngày hè cũng trở nên ẩm ướt.
Tôi mở hòm thư, lấy báo và thư.Gió bên ngoài càng ngày càng lớn, có mấy chậu hoa đã bị gió quật ngã.
Đến cũng đến rồi, tôi bèn giúp cậu ấy bê gần hai mươi chậu hoa vào trong nhà.
Thậm chí tôi còn bắt đầu đắn đo, cậu ấy sẽ dùng cách gì để giữ tôi lại trú mưa.Thực ra tôi không phải dạng người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nhìn những bông hoa nhỏ bé đáng thương kia, tôi lại cảm thấy hơi đau lòng.
Đương nhiên tôi biết cậu ấy sẽ không làm gì tôi, cho dù cậu ấy có muốn làm gì, với cơ thể nhỏ gầy ấy, tôi mà phản kháng thì cậu ấy chỉ còn nước bị tôi tiện tay quăng ra ngoài cửa sổ mà thôi.Đây là lần đầu tiên tôi vào trong nhà hàng xóm. Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hương giống hệt trên người cậu ấy.Tôi chạy xuống tầng, lao ra khỏi cửa, đội gió lớn chạy đến bên hàng rào hét sang nơi đó:
Tiếng sấm ầm ầm, mắt thấy trời lại sắp đổ mưa to.
– Gió nổi rồi! Cậu không cần hoa nữa hả?
Phía trên đều là lời tôi nói với bản thân.
Chẳng qua tôi vẫn cảm thấy có hơi mất tự nhiên.Người ta nói hai mươi mốt ngày liên tục sẽ hình thành một thói quen, nhưng chỉ mới ba ngày thôi, tôi đã quen nhận thư của người bí ẩn kia. Huống hồ, tôi còn học được cách ngửi mùi hương trên đó ngay khi chạm vào thư.Vào lúc này tôi mới chợt nhận ra, có lẽ tôi cần phải có một chiếc loa lớn.
Cậu ấy thực sự đã tham dự tang lễ của ai đó sao?
Cậu ấy vẫn cúi đầu không nhìn tôi, chỉ vươn tay lên gãi gãi tóc sau gáy.Tiếng sấm ầm ầm, mắt thấy trời lại sắp đổ mưa to.
Sự thực chứng minh, không có gì khác biệt hết.Mặc dù thoạt nhìn tôi rất giống một kẻ vô công rồi nghề, nhưng thực ra tôi làm nghề tự do.Tôi gào hét phía bên này hồi lâu nhưng bên kia chẳng hề có chút phản ứng.
Theo nguyên tắc “thực vật cũng có sinh mệnh” của mình, tôi quyết định phá vỡ giới hạn, nhảy qua hàng rào đi cứu những bông hoa đáng thương kia.
Tôi bỗng hiểu ra tại sao khi đưa thư cho tôi cậu ấy lại vô ý để mùi nước hoa ám vào thư, tiết lộ thân phận của mình. Bởi vì đối với cậu ấy, hương thơm này đã xâm nhập vào trong cuộc sống, cậu ấy đã quen với sự tồn tại của nó.Mặc kệ tôi và cậu hàng xóm có quan hệ gì, hoa của cậu ấy vô tội.
Chúng tôi cùng quay đầu qua nhìn, sau đó hai miệng một lời:
Tôi chẳng thể nào ngờ rằng cậu ấy lấy chiếc áo mưa của tôi trong ngăn tủ bên cạnh cửa ra, đưa cho tôi rồi nói:– Gió nổi rồi! Cậu không cần hoa nữa hả?Theo nguyên tắc “thực vật cũng có sinh mệnh” của mình, tôi quyết định phá vỡ giới hạn, nhảy qua hàng rào đi cứu những bông hoa đáng thương kia.
Tôi đã hoàn toàn quen với việc mỗi ngày đọc thư, mỗi ngày nhận được thông tin về những chi tiết vụn vặt không đáng chú ý trong cuộc sống của người đó, tuy vậy cũng thực sự rất đáng yêu.
Chữ viết rất đẹp.Một người như vậy…Phải chăng ông trời đã quên mất tôi, tôi vừa mới nhảy được một nửa, cánh cửa nhà hàng xóm bất ngờ mở ra. Cậu hàng xóm đứng trước cửa nhìn tôi với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Hay do chưa hoàn thành công việc?
Thích một người và được một người thích, đều là một chuyện rất vui vẻ cũng rất may mắn, cho dù thích sai người thì tình cảm ấy cũng đâu có sai.
Tôi chờ một lúc lâu sau mới dịu đi, cuối cùng tôi co người ôm bụng, đọc hết lá thư tình thứ ba cậu ấy gửi cho tôi.Mặc dù thoạt nhìn tôi rất giống một kẻ vô công rồi nghề, nhưng thực ra tôi làm nghề tự do.Gió rất lớn, tôi thầm nghĩ, nếu tôi nói gió thổi tôi bay qua đây thì cậu ấy có tin không nhỉ?
Cậu ấy rất gầy, gió vừa thổi, quần áo dính vào người, khiến cơ thể cậu ấy càng thêm gầy yếu. Tôi lo có cơn gió to nào ngang qua đây sẽ đẩy ngã cả cậu ấy và hoa mất.
Trước khi có chứng cứ xác thực, có lẽ tôi nên án binh bất động trước đúng không?
Tin mới lạ đấy!
Mưa liên miên không ngớt từ sáng đến tối.
Tôi đã hoàn toàn quen với việc mỗi ngày đọc thư, mỗi ngày nhận được thông tin về những chi tiết vụn vặt không đáng chú ý trong cuộc sống của người đó, tuy vậy cũng thực sự rất đáng yêu.Không biết hai người kia vào nhà làm gì nhỉ?Tôi nói:
Ví dụ, một mình ngồi quá trạm tàu hỏa.
– Tôi… đang ngủ.
Hoặc nằm trong nhà xem phim.– Tôi gọi cậu mãi mà không thấy cậu có phản ứng gì.
Tôi tưởng rằng cậu ấy là một người lạnh lùng và khó chung sống, nhưng trên thực tế, giọng văn của cậu ấy cực dịu dàng.
Trước khi có chứng cứ xác thực, có lẽ tôi nên án binh bất động trước đúng không?Vào lúc này tôi mới chợt nhận ra, có lẽ tôi cần phải có một chiếc loa lớn.Tôi có nên ra mặt để kịp thời ngăn chặn hành vi của cậu ấy không?Cuối cùng tôi cũng nhảy qua, đứng trong sân nhà cậu ấy.
Tôi chạy về nhà uống nửa cốc rượu, chợt hiểu ra một chuyện. Lý do tôi để tâm đến chuyện này vì đã vô thức coi cậu ấy thành người viết thư tình cho mình nhưng trên thực tế lại không phải.
Tôi rót cho mình một cốc rượu, lần này không phải rượu mơ chỉ có 7 độ mà là rượu xái Hồng Tinh tôi mua về đã lâu nhưng chưa dám uống.– Hoa của cậu bị thổi ngã hết rồi!
Huống hồ có lẽ cậu ấy không có ác ý gì, người ta còn có lòng tốt tặng nước hoa cho tôi.
Rượu trắng thiêu đốt dọc theo cổ họng, cháy vào tận dạ dày tôi.
Cậu ấy đứng ngây ra đó nhìn tôi, dường như bấy giờ cậu ấy mới sực nhớ ra mình phải làm gì, vội vàng chạy đi bê hoa.
Phải làm sao đây nhỉ?
Chắc hẳn biểu cảm của tôi lúc này phải kỳ diệu lắm, kỳ diệu đến mức tôi ngỡ rằng cơ mặt của mình xảy ra vấn đề rồi.Thực ra tôi không phải dạng người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nhìn những bông hoa nhỏ bé đáng thương kia, tôi lại cảm thấy hơi đau lòng.Mấy phút sau, tôi mở phong thư, nhìn thấy câu đầu tiên của lá thư viết thế này: Mùa hè năm nay cứ chốc chốc lại có một cơn mưa, cảm giác ngày hè cũng trở nên ẩm ướt.Cậu ấy rất gầy, gió vừa thổi, quần áo dính vào người, khiến cơ thể cậu ấy càng thêm gầy yếu. Tôi lo có cơn gió to nào ngang qua đây sẽ đẩy ngã cả cậu ấy và hoa mất.
Chẳng qua tôi vẫn cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Làm trò cả ngày trời, hóa ra chỉ có tôi tự đa tình.Đến cũng đến rồi, tôi bèn giúp cậu ấy bê gần hai mươi chậu hoa vào trong nhà.
Chẳng qua tôi vẫn cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
Lần này cậu ấy viết: Tối qua mất ngủ, tìm rất lâu mới phát hiện lọ Melatonin trong nhà đã hết sạch rồi, không ngủ được thế nên thức đến tận sáng. Lúc ngồi trong vườn ngắm sao bị muỗi đốt sưng vù, đây là lần đầu tiên bị muỗi đốt sưng lên trong mùa hè này.Đương nhiên tôi không phải dạng người có thể mua chuộc bằng một lọ nước hoa. Tôi chỉ cảm thấy, phải tôn trọng, phải lương thiện mà thôi.Tôi chưa kịp chào, cậu ấy đã gật đầu với tôi. Sau đó hạ thấp ô, đi ngang qua người tôi.Đây là lần đầu tiên tôi vào trong nhà hàng xóm. Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hương giống hệt trên người cậu ấy.
Cậu ấy vẫn cúi đầu không nhìn tôi, chỉ vươn tay lên gãi gãi tóc sau gáy.
Tôi bỗng hiểu ra tại sao khi đưa thư cho tôi cậu ấy lại vô ý để mùi nước hoa ám vào thư, tiết lộ thân phận của mình. Bởi vì đối với cậu ấy, hương thơm này đã xâm nhập vào trong cuộc sống, cậu ấy đã quen với sự tồn tại của nó.
Tôi mang theo nghi ngờ ấy, mặc áo mưa rồi đi về nhà.Ngay vào thời khắc ấy tôi bỗng dưng nhận ra rằng, người liên tục viết ba bức “thư tình” cho tôi lại chính là cậu hàng xóm.Đối với tôi mà nói nó là một mùi thơm rất đặc biệt, đối với cậu ấy thì nó quá đỗi bình thường.
Tôi rùng mình không phải vì tôi nhìn nhận ra sao về đồng tính luyến ái, tôi tôn trọng bất cứ sở thích và hành vi không phạm pháp nào. Vấn đề ở đây là, tôi thực sự không ngờ sẽ có một ngày tôi sẽ được một người đàn ông ngắm trúng.
Hiện tại cảnh khó khăn đang bày ra trước mặt tôi.
Tôi chạy về nhà uống nửa cốc rượu, chợt hiểu ra một chuyện. Lý do tôi để tâm đến chuyện này vì đã vô thức coi cậu ấy thành người viết thư tình cho mình nhưng trên thực tế lại không phải.Tôi đứng nơi đó ngửi mùi thơm thoang thoảng này, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Mặc dù bây giờ tôi đang ở trong nhà, nhưng dù sao đây cũng không phải nhà tôi, cho nên vẫn cảm thấy có chút hốt hoảng.
Tôi che ô bước ra khỏi nhà, gió lạnh thoảng qua khiến tôi hắt xì một tiếng.Tất cả những chậu hoa đều được “cứu viện” xong và xếp thành hai hàng bên cửa sổ.
***Cậu ấy ngồi xổm xuống, xử lý chậu hoa bị gió quật hỏng với vẻ đau lòng. Dường như cậu ấy đã quên đi sự tồn của tôi.
Tôi không phải kiểu người cổ hủ, trong số những người tôi từng quen biết cũng có người đồng tính, hồi học đại học trong lớp tôi cũng có hai cô gái là một đôi. Người ta sống rất hạnh phúc, bây giờ đã bên nhau được mười năm rồi.
Tôi vừa mới phát hiện ra cậu ấy yêu thầm mình không lâu, bây giờ cô nam quả nam còn ở chung một phòng, đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung không dừng được.
Việc duy nhất không thích hợp là đi loanh quanh bên ngoài.Ngược lại chú chó to trong nhà nhìn thấy tôi thì vẫy đuôi chạy tới mừng.
Chưa đi đến hòm thư, tôi đã nhìn thấy cậu hàng xóm nhà mình đi ra ngoài trở về.
Trong thư cậu ấy tám nhảm về bông hoa nhỏ bị người ta ngắt vứt đi cậu ấy nhìn thấy bên đường. Bông hoa nhỏ có màu vàng, lẻ loi như một nhóc đáng thương lạc bầy. Cậu ấy nhặt bông hoa nhỏ lên, cài trên đỉnh đầu chú chó. Chú chó to có thêm bông hoa nhỏ trên đầu vô cùng đáng yêu.
Khi tôi và chó đang đùa với nhau, cuối cùng cậu ấy cũng nhìn sang tôi, sau đó vội vàng đứng dậy, bối rối nói câu cảm ơn.
Tôi gào hét phía bên này hồi lâu nhưng bên kia chẳng hề có chút phản ứng.
Không, không, không, không cần thì hơn.
Chương 1-5||Chương 11-15Cậu ấy rất buồn cười, lúc đi qua không cẩn thận giẫm vào cục đất văng trên nền đất, trượt chân suýt nữa ngã.
Tôi có nên ra mặt để kịp thời ngăn chặn hành vi của cậu ấy không?
Gió rất lớn, tôi thầm nghĩ, nếu tôi nói gió thổi tôi bay qua đây thì cậu ấy có tin không nhỉ?Nhảy qua hàng rào gỗ kia là về nhà tôi rồi. Vấn đề ở chỗ, bây giờ mưa bên ngoài vừa nặng hạt vừa dày, dẫu cho tôi có biết dịch chuyển tức thời thì cũng khó tránh khỏi mưa ướt quần áo.Tôi xoa đầu chú chó to, cười nói với cậu ấy:
Cậu ấy thích tôi phải không?
– Không sao chứ?
Hết chương 10
Mặc dù bây giờ tôi đang ở trong nhà, nhưng dù sao đây cũng không phải nhà tôi, cho nên vẫn cảm thấy có chút hốt hoảng.Sau đó tôi nhìn thấy tai cậu ấy đỏ bừng giống như bị đun nóng. Cậu ấy ngại ngùng bước tới nói cảm ơn tôi.
Chữ viết rất đẹp.
Đương nhiên tôi không phải dạng người có thể mua chuộc bằng một lọ nước hoa. Tôi chỉ cảm thấy, phải tôn trọng, phải lương thiện mà thôi.
Không, không, không, không cần thì hơn.Ngày tôi nhận được lá thư thứ tám, trời đổ mưa.Tôi hỏi:
Bảy giờ sáng, tôi ra vườn tập một bài thể dục theo đài, sau đó mở hòm thư lấy báo của ngày hôm nay. Không nằm ngoài dự đoán, bên trong có một phong thư.
Mở máy tính lên, tôi chợt trợn mắt xem thường.
Một người bình thường không thèm để ý đến tôi, vậy mà trong thư lại chỉ mong sao có thể nói cho tôi biết tối qua cậu ấy đã đếm được bao nhiêu ngôi sao, có thật là cùng một người không đây?– Cậu vừa mới làm gì thế, gió thổi lâu rồi mà gọi cậu không thấy cậu trả lời.
Chương 1-5||Chương 11-15
Mệt quá.
Tôi nằm ở đó, thở dài một tiếng rồi phủ trang thư lên mặt mình. Mùi hương thoang thoảng len lỏi vào từng lỗ chân lông, bám hương thơm lên người tôi.Ví dụ, bị nhốt trong thang máy một mình.Cậu ấy vẫn cúi đầu không nhìn tôi, chỉ vươn tay lên gãi gãi tóc sau gáy.
Gió bên ngoài càng ngày càng lớn, có mấy chậu hoa đã bị gió quật ngã.
Không phải tên là Trường Hạ đấy chứ?– Tôi… đang ngủ.
Chẳng qua không biết sự quan tâm lo lắng ấy là thật hay giả.
Cậu ấy thực sự đã tham dự tang lễ của ai đó sao?
Giọng cậu ấy nói chuyện rất nhỏ nhẹ dịu dàng.
Ví dụ, bị nhốt trong thang máy một mình.
Người kia túm cánh tay cậu ấy, cúi đầu nói gì đó.– Cậu sợ tôi à? – Tôi muốn chọc cậu ấy một chút – Tại sao lần nào nhìn thấy tôi cậu cứ như thể bị dọa ấy?
Nhưng khi tôi ngồi trước cửa sổ ngắm gió, bỗng thấy hai người kia lôi kéo nhau trong vườn, nhìn thế nào cũng cảm thấy có gì đó sai sai.
Tôi đưa đồ ăn vặt trong tay cho Alaska, nhìn nó ăn xong tôi vội chạy vào nhà.Lần này cậu ấy không cào tóc nữa, mà cọ mũi thật mạnh.
***
Qua một ngày, cả hai đều ướt rượt.– Đâu có. – Cậu ấy nói – Cảm ơn anh đã bê hoa hộ tôi.
Mặc dù thoạt nhìn tôi rất giống một kẻ vô công rồi nghề, nhưng thực ra tôi làm nghề tự do.
Tôi chỉ không ngờ tới một ngày cũng có người đồng tính thích tôi.
Tôi xách theo rượu lên tầng, quay về phòng làm việc, mở máy chiếu của mình lên.
Cậu ấy thực sự đã tham dự tang lễ của ai đó sao?Vừa dứt lời, giọt mưa to bằng hạt đậu trong truyền thuyết lại rơi lộp bộp, đập vào cửa kính nhà cậu ấy.
Tôi mở hòm thư, lấy báo và thư.
Cả ngày trời tôi ngồi trước cửa sổ vẽ bản thảo, vẽ tới mức chóng mặt, to đầu, đau cả mắt, đến chạng vạng mới nhớ ra sáng nay mình quên ra ngoài lấy thư.Chúng tôi cùng quay đầu qua nhìn, sau đó hai miệng một lời:
Hay người viết thư chính là cậu ấy?
Tôi còn chưa vẽ xong một nửa nội dung phải update của tuần này nữa. Thế quái nào năm phút sau tôi mở một trang mới ra, vẽ phác họa vài nét đơn giản hình ảnh một người đàn ông và một chú chó, một lá thư tình và một ly rượu.
Chẳng qua không biết sự quan tâm lo lắng ấy là thật hay giả.– Mưa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.