Chương 60
Diệp Kiến Tinh
14/09/2024
Trưa ngày kế tiếp.
Buổi chiều Vu Hạ kiếm cớ đi phỏng vấn, việc đầu tiên khi ra khỏi đài là đi đến con phố bên cạnh mua cho Tống Dao một cái điện thoại.
Ngày hôm qua khi tới đây Tống Dao bởi vì trốn quản lý và Giang Bình Dã nên đã vứt điện thoại vào thùng rác ở ga tàu điện.
Ban ngày Vu Hạ đi làm, Tống Dao ở nhà một mình không liên lạc được nên Vu Hạ rất lo lắng.
Sau khi lấy điện thoại xong Vu Hạ liền gọi một chiếc taxi chạy thẳng về thị trấn Tân Thành, còn thuận tiện mua một phần lẩu tê cay ở gần đó cho Tống Dao ăn trưa.
Lúc Vu Hạ vừa vào nhà thì Tống Dao mới tỉnh ngủ, đang ngơ ngác thì nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài: “Hạ Hạ cậu về rồi à?”
“Cậu tỉnh rồi hả, đi rửa mặt trước đi, tớ mua cho cậu điện thoại với sim mới. Bữa trưa tớ tiện đường mua cho cậu lẩu tê cay ở nhà hàng lần trước cậu ăn đó.”
Tống Dao cảm động đến mức sắp khóc ôm cổ Vu Hạ: “Hu hu hu Hạ Hạ, cậu đối xử tốt với tớ quá!”
Chuyện lẩu tê cay chính bản thân cô còn quên mất nhưng không ngờ Vu Hạ vẫn còn nhớ rõ như vậy.
Vu Hạ mím môi cười cười: “Mau đi đi, lát nữa nguội rồi ăn không ngon đâu.”
“Được.” Tống Dao gật đầu, đi vào phòng vệ sinh.
Đợi đến lúc cô ấy ra Vu Hạ đã đem lẩu tê cay đặt sẵn trên bàn ăn.
Vu Hạ: “Trên bàn là điện thoại cùng với sim mới tớ vừa mua, dùng tên tớ mua, cậu có thể dùng tạm số này.”
“Cám ơn cậu Hạ Hạ.”
Vu Hạ mím môi cười: “Không cần khách sáo.”
Dù sao thì lúc ở trường học Tống Dao đã giúp đỡ cô không ít, lúc vừa mới chuyển trường cũng chỉ có Tống Dao thân thiện với cô, còn giúp cô quen được Quý Thanh Dư, cũng khiến cho cuộc sống hồi Trung học của cô tô thêm nhiều sắc màu.
Tống Dao lắp sim vào điện thoại, sau đó lại đăng ký một tài khoản weibo mới, bấm vào tài khoản weibo của mình thì thấy một thông báo mới vừa đăng sáng nay. Hẳn là người đại diện không tìm thấy cô nên đăng thông báo cô đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh, tạm dừng mọi hoạt động hợp tác.
Tống Dao thấy vậy liền rơi vào trầm tư, năm nay trên người cô còn có ba bốn cái quảng cáo đại ngôn, còn có một trang bìa tạp chí trong nước đang được thảo luận.
Nghĩ vậy Tống Dao lại nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, ước chừng công ty phải bồi thường thiệt hại không ít cho việc cô bỏ trốn.
Vu Hạ thấy vậy liền mở miệng an ủi cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ăn cơm trước đã, có chuyện gì tớ nhất định sẽ giúp cậu hết sức.”
Tống Dao gật đầu, khẽ thở dài: “Cũng không phải là chuyện gì to tát lắm, tớ chỉ cảm thấy mình tranh giành trong giới giải trí rất vất vả mới có được thành tích mà bây giờ vì người kia có thể bị hủy hoại trong chốc lát.”
Nghe vậy Vu Hạ liền sửng sốt, cô không rõ chuyện trong giới giải trí, nhưng cô biết mấy năm này Tống Dao thật sự rất cố gắng mới có thể đứng vững trong giới để thành công như hiện tại.
Dừng một chút, cô cẩn thận nói: “Nhưng cậu trốn tránh mãi như vậy cũng không phải là biện pháp hay, kể cả Giang Bình Dã muốn quay lại với cậu nhưng cậu không muốn vậy thì hai người phải nói rõ ràng.”
Tống Dao lắc đầu cười khổ: “Hiện tại e là không thể nói rõ ràng nữa rồi.”
Vu Hạ mím môi, cũng không hỏi thêm nữa, dù sao thì chuyện tình cảm ngoại trừ bản thân mình ra ai cũng không giúp được gì.
Sau khi ăn cơm xong Vu Hạ lại vội đến đài trước khi tan làm buổi chiều, vốn dĩ cô không cần phải vội vàng quay về như vậy, nhưng lúc đang ăn cơm thì Cố Noãn Dương đột nhiên nhắn wechat cho cô, nói Trần Lệ triệu tập cả tổ đi họp gấp, tất cả mọi người đều phải tới nên hiện tại cô phải quay về.
Lúc Vu Hạ đi vào phòng họp, người trong phòng đều đã đến đủ. Cô vừa mới bước vào Trần Lệ cũng đẩy cửa sau lưng cô tiến vào.
Cô ấy nhìn thoáng qua thấy mọi người đều đã đến đủ thì mở miệng nói: “Hôm nay triệu tập mọi người họp gấp là vì có hai việc quan trọng cần phải nói.”
“Chuyện thứ nhất là chuyên mục ‘Theo đuổi’ của kì thứ nhất có phản ứng rất tốt, lãnh đạo của đài truyền hình cũng điểm danh khen ngợi tổ của chúng ta, khích lệ chúng ta tiếp tục phát huy.”
“Chuyện thứ hai là Nhất trung Lâm Giang, trường trọng điểm của thành phố Lâm Giang giữa tháng này sẽ tổ chức lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường. Tính ra cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi, nhà đài rất coi trọng việc này nên dự định cử người đến đó phát sóng trực tiếp cả buổi, tôi đã thay mặt tổ chúng ta nhận nhiệm vụ này.”
Nghe thấy bốn chữ ‘Nhất trung Lâm Giang’ Vu Hạ liền nhíu mày, cảm xúc của cô đối với nơi này hơi phức tạp, thanh xuân của cô có một đoạn rất tươi đẹp khi trải qua ở đó, cũng chấm dứt ở ngay tại đó.
“Hiện tại chúng ta xem xem thời điểm giữa tháng bảy trên tay mọi người ai không còn công việc thì sẽ phải vất vả một buổi.”
“Giữa tháng bảy à......”
“Giữa tháng bảy trong tay tôi hình như có cuộc phỏng vấn khác......”
“Tôi cũng vậy, hình như lần trước trong đài phân cho tôi tháng bảy này đi Giang Thành công tác......”
Mọi người nhìn nhau đều muốn từ chối công việc này vì dù sao phát trực tiếp sẽ phải vác máy quay chạy ngược chạy xuôi, kỷ niệm thành lập trường chắc chắn phải mấy tiếng mới kết thúc, mỏi gãy cổ mà quay về còn phải cắt ghép biên tập, tốn thời gian lại chậm trễ công việc, loại chuyện này không ai nguyện ý muốn làm.
Không biết qua bao lâu, Trương Tư Oánh cười một cách kỳ lạ: “Giao cho Vu Hạ đi đi, không phải cô ấy học cấp cùng với bác sĩ Quý sao, chắc là cũng tốt nghiệp ở Nhất trung Lâm Giang mà, vừa đúng lúc học trò cũ có thể quay lại thăm trường một chuyến nha.”
Cô ta vừa mới nói như vậy Trần Lệ mới nhớ đến: “Cô không nói thì tôi cũng quên mất!”
Nói xong ánh mắt của Trần Lệ nhìn về phía Vu Hạ: “Vậy thì quá tốt, trường cũ có thể tránh được một số chuyện rắc rối, mấy hôm trước hiệu trưởng của trường còn đến đài bàn về chuyện phát sóng, việc này tôi giao cho Vu Hạ, đến lúc đó sẽ có người đi cùng cô ấy.”
Vu Hạ theo bản năng mở miệng: “Chị Trần...có em thể không được.”
“Sao thế?” Trần Lệ ngạc nhiên nhìn cô: “Có gì mà không được, em có thể dẹp công việc trên tay của em sang một bên tập trung vào chuyện này trước. Em là người duy nhất trong tổ tốt nghiệp ở Nhất trung, hơn nữa học trò cũ quay về thăm trường có gì mà không được chứ?”
Nói xong Trần Lệ lại một lần nữa nhìn về phía người khác: “Đến lúc đó Vu Hạ cần gì những người khác cũng phải toàn lực phối hợp, Triệu Đông hôm đó đi cùng Vu Hạ.”
Triệu Đông: “Được, thưa tổ trưởng.”
Trần Lệ gật đầu: “Được rồi, vậy hôm nay họp đến đây thôi, mọi người tan họp đi.”
Nói xong liền giậm dày cao gót sải bước ra ngoài.
Vu Hạ ngồi tại chỗ khẽ thở dài một tiếng, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, an ủi bản thân chỉ là công việc mà thôi.
Bởi vì chuyện kỷ niệm thành lập trường này mà trong lòng Vu Hạ ngọ nguậy không yên. Cả buổi chiều cô lơ đãng thậm chí còn quên mất phải trả lời tin nhắn của Quý Thanh Dư, sau khi tan tầm mới nhanh chóng gọi điện để giải thích.
Điện thoại được tiếp nhận, tút một tiếng liền nghe thấy giọng nói trầm khàn chuyền tới: “Rốt cục cũng gọi cho anh rồi sao?”
Vu Hạ mím môi giải thích: “Thật xin lỗi chiều nay em có buổi họp, sau đó liền quên trả lời tin nhắn của anh, thật sự xin lỗi.”
Nghe vậy đầu dây điện thoại bên kia cong môi cười: “Không sao, anh đang đứng ở trước cổng đài truyền hình.”
“Gì cơ?” Vu Hạ mở to mắt, theo bản năng chạy ra cửa sổ nhìn xuống dưới tầng: “Anh ở dưới tầng?”
“Ừm.” Quý Thanh Dư đáp, một tay đặt lên trên vô lăng, khóe môi cong nhẹ: “Xuống dưới, anh đưa em đi ăn.”
Trong lòng Vu Hạ bỗng chốc nhảy nhót, khóe miệng hiện lên một nụ cười: “Vâng, anh đợi em chút.”
Sau khi thu dọn mọi thứ xong Vu Hạ vội vàng chạy xuống dưới tầng, vừa mới chạy ra đến cổng liền thấy Quý Thanh Dư mở cửa xe bước xuống, cô dừng lại, hít một hơi rồi đi tới với vẻ nữ tính nhất: “Anh chờ lâu chưa?”
Quý Thanh Dư cười, nâng tay vuốt tóc đằng sau cô dịu dàng nói: “Không lâu, lên xe trước đã rồi mang em đi ăn.”
Trong lòng Vu Hạ tràn ra sự ngọt ngào, cười cười ngồi lên ghế phụ lái: “Sao đột nhiên anh lại tới đây mà không nói trước với em một tiếng.”
Quý Thanh Dư vươn người ra giúp cô thắt dây an toàn, sau khi thắt xong liền giơ tay thì thầm vào tai cô, thấp giọng nói: “Đây không phải là nhớ em rồi sao.”
Nói xong Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi kéo giãn khoảng cách ra, nâng tay nhéo nhéo chóp mũi cô một cái: “Xem ra anh đã nuông chiều em quá rồi, cả buổi cũng không thèm trả lời tin nhắn của anh anh còn chưa tính sổ đâu, bây giờ còn phàn nàn về anh à?”
Quý Thanh Dư cười khẽ, giọng nói cưng chiều, Vu Hạ nhất thời không chống đỡ được, hai má đỏ ửng lên, mím môi nhỏ giọng giải thích: “Không có mà, sẽ không có lần sau nữa.”
Nghe vậy khóe môi Quý Thanh Dư cong lên nhìn cô một cái: “Được—–không có lần sau nhé.”
Vu Hạ mỉm cười: “Vâng.”
Sau khi khởi động xe, trên đường hai người nói chuyện câu được câu không, rất nhanh liền đến chỗ ăn.
Vu Hạ nhìn ra hướng cửa sổ không khỏi kinh ngạc: “Sao anh lại mang em đến con phố này?”
Quý Thanh Dư cười đẩy cửa xuống xe: “Lát nữa em sẽ biết.”
Vu Hạ không ngờ tới Quý Thanh Dư sẽ đưa cô đến lại quán lẩu lần trước mà cô đã bỏ lỡ khi chuyển nhà, lần trước không được ăn lẩu ở quán này khiến cô và Cố Noãn Dương tiếc hận nửa ngày.
“Sao anh đột nhiên mang em tới đây thế?”
Quý Thanh Dư cười: “Lần trước nhìn biểu cảm của em thấy thật sự rất thích quán lẩu này cho nên hôm nay đã đặt chỗ trước rồi.”
Nói xong Quý Thanh Dư dắt tay cô: “Đi thôi.”
Sự thật chứng minh rằng đôi khi đặt bàn online rất có tác dụng, quán ăn này từ cách trang hoàng đến hương vị đều rất hoàn mỹ. Ban đầu còn muốn ăn tiệc nhưng nghĩ đến người trước mặt là Quý Thanh Dư chứ không phải Cố Noãn Dương nên cô vẫn nhịn xuống, chỉ ăn no tám phần liền dừng lại.
Quý Thanh Dư thấy vậy liền lấy con tôm cuối cùng trong bát súp đặt vào chén của cô: “No rồi hả?”
Vu Hạ nhìn con tôm trong bát mà thèm nhỏ dãi, nhịn đau gật đầu: “Vâng no rồi.”
Quý Thanh Dư nhịn không được liền cong khóe môi: “Không sao, ăn thêm con tôm cuối đi, sẽ không no quá đâu.”
Có bậc thang để xuống Vu Hạ mới chậm rãi ăn nốt con tôm.
Sau khi ăn cơm xong Quý Thanh Dư theo lẽ tự nhiên đưa cô về nhà, còn thuận tiện đi vào siêu thị dưới tầng mua một đống đồ ăn vặt.
Vu Hạ nhìn túi đồ ăn vặt trong tay Quý Thanh Dư mà dở khóc dở cười: “Em cũng đâu phải là trẻ con nữa, sao anh mua cho em nhiều đồ ăn vặt vậy.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư lấy điện thoại ra quét mã rồi nói: “Ai nói chỉ trẻ con mới có thể được ăn vặt chứ.”
Cất điện thoại đi, Quý Thanh Dư một tay xách túi đồ ăn vặt, một tay nắm lấy tay cô, giọng nói cưng chiều: “Hơn nữa em ở trong mắt anh so với trẻ con cũng không khác nhau lắm, mua cho em chút đồ ăn vặt thì làm sao?”
Hai cô gái đứng trước quầy thu ngân liếc nhau một cái với vẻ mặt ăn cẩu lương.
Nhiệt độ ban đêm không cao như ban ngày, thỉnh thoảng còn có một trận gió lạnh, hai người nắm tay chậm rãi đi vào trong tiểu khu.
Có lẽ hôm nay cô đã bị sự dịu dàng của Quý Thanh Dư cuốn đi cho nên đến lúc đi vào thang máy Vu Hạ mới nhớ đến Tống Dao vẫn còn đang ở trong nhà.
Nghĩ vậy Vu Hạ liền ngăn Quý Thanh Dư lại: “Cái kia, từ từ đã.”
“Sao vậy?”
Vu Hạ rối rắm vài giây mới từ từ nói: “Hôm nay anh không thể vào trong.”
Thấy dáng vẻ rối rắm của cô Quý Thanh Dư cảm thấy khó hiểu, nhưng anh cũng chỉ cười, không di chuyển nữa, rũ mắt nhìn cô: “Em nói xem, tại sao hôm nay anh không được đi vào trong.”
Do dự vài giây Vu Hạ mới mở miệng: “Bởi vì...bởi vì Tống Dao đang ở nhà của em.”
“Tống Dao?” Quý Thanh Dư nhíu mày: “Sao cô ấy lại đến nhà em?”
Thấy vậy Vu Hạ vội vàng nói: “Anh đừng nói chuyện này với Giang Bình Dã, cậu ấy trốn ở chỗ của em.”
Quý Thanh Dư cười: “Anh nói cho Giang Bình Dã làm gì hả, anh chỉ nghĩ sao lại đột nhiên có một cái bóng đèn từ đâu xuất hiện, bao giờ cô ấy mới đi?”
Hiện tại anh chỉ muốn giành giật từng phút từng giây để ở cạnh Vu Hạ mà không ai có thể cản trở hai ngừuoi họ.
“......”
Vu Hạ: “Tống Dao đến nhà em để trốn Giang Bình Dã, có thể sẽ ở lại một thời gian.”
Nói xong Vu Hạ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Quý Thanh Dư đang nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, Vu Hạ vô thức mím môi lại: “Sao vậy?”
Quý Thanh Dư nhíu mày: “Vừa rồi bị ngắt lời nên quên mất, sao cô ấy ở đây mà anh không thể vào trong, anh không được để người ta thấy sao?”
Nghe vậy Vu Hạ nhanh chóng giải thích: “Không phải, không phải anh không được để người khác nhìn thấy, là em sợ người khác nhìn thấy...”
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, dừng vài giây, Vu Hạ mới giải thích lại một lần nữa: “Ừm...không phải, anh đừng nghĩ nhiều, là do em chưa biết nên nói với Tống Dao như thế nào về chuyện chúng ta ở bên nhau.”
Nhìn ánh mắt nặng nề của Quý Thanh Dư không nói chuyện, Vu Hạ chỉ có thể tiếp tục dỗ dành anh: “Cầu xin anh đó, bây giờ đi vào em cũng không kịp trở tay, hai ngày này em sẽ tìm cơ hội nói cho Tống Dao, nói thẳng với cô ấy chuyện của chúng ta mà.”
Quý Thanh Dư nghe vậy liền nhìn cô hai giây, sau đó nhướn mày cười ra tiếng: “Được thôi.”
Trong lòng Vu Hạ liền nhảy nhót.
Ngay sau đó.
Anh thu hồi ánh mắt, cười cười: “Anh không ngờ là em thích kiểu yêu đương lén lút.”
Vu Hạ: “?”
Cô chưa kịp giải thích, trên đầu đã phủ xuống một cái bóng mang theo mùi hương quen thuộc.
Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô, hình bóng của cô trong đôi mắt đào hoa kia, khóe môi nhếch lên gọi tên cô: “Vu Hạ___”
Giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của người đàn ông dừng bên tai cô: “Có ai nói với em rằng dáng vẻ làm nũng của em rất quyến rũ chưa.”
Buổi chiều Vu Hạ kiếm cớ đi phỏng vấn, việc đầu tiên khi ra khỏi đài là đi đến con phố bên cạnh mua cho Tống Dao một cái điện thoại.
Ngày hôm qua khi tới đây Tống Dao bởi vì trốn quản lý và Giang Bình Dã nên đã vứt điện thoại vào thùng rác ở ga tàu điện.
Ban ngày Vu Hạ đi làm, Tống Dao ở nhà một mình không liên lạc được nên Vu Hạ rất lo lắng.
Sau khi lấy điện thoại xong Vu Hạ liền gọi một chiếc taxi chạy thẳng về thị trấn Tân Thành, còn thuận tiện mua một phần lẩu tê cay ở gần đó cho Tống Dao ăn trưa.
Lúc Vu Hạ vừa vào nhà thì Tống Dao mới tỉnh ngủ, đang ngơ ngác thì nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài: “Hạ Hạ cậu về rồi à?”
“Cậu tỉnh rồi hả, đi rửa mặt trước đi, tớ mua cho cậu điện thoại với sim mới. Bữa trưa tớ tiện đường mua cho cậu lẩu tê cay ở nhà hàng lần trước cậu ăn đó.”
Tống Dao cảm động đến mức sắp khóc ôm cổ Vu Hạ: “Hu hu hu Hạ Hạ, cậu đối xử tốt với tớ quá!”
Chuyện lẩu tê cay chính bản thân cô còn quên mất nhưng không ngờ Vu Hạ vẫn còn nhớ rõ như vậy.
Vu Hạ mím môi cười cười: “Mau đi đi, lát nữa nguội rồi ăn không ngon đâu.”
“Được.” Tống Dao gật đầu, đi vào phòng vệ sinh.
Đợi đến lúc cô ấy ra Vu Hạ đã đem lẩu tê cay đặt sẵn trên bàn ăn.
Vu Hạ: “Trên bàn là điện thoại cùng với sim mới tớ vừa mua, dùng tên tớ mua, cậu có thể dùng tạm số này.”
“Cám ơn cậu Hạ Hạ.”
Vu Hạ mím môi cười: “Không cần khách sáo.”
Dù sao thì lúc ở trường học Tống Dao đã giúp đỡ cô không ít, lúc vừa mới chuyển trường cũng chỉ có Tống Dao thân thiện với cô, còn giúp cô quen được Quý Thanh Dư, cũng khiến cho cuộc sống hồi Trung học của cô tô thêm nhiều sắc màu.
Tống Dao lắp sim vào điện thoại, sau đó lại đăng ký một tài khoản weibo mới, bấm vào tài khoản weibo của mình thì thấy một thông báo mới vừa đăng sáng nay. Hẳn là người đại diện không tìm thấy cô nên đăng thông báo cô đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh, tạm dừng mọi hoạt động hợp tác.
Tống Dao thấy vậy liền rơi vào trầm tư, năm nay trên người cô còn có ba bốn cái quảng cáo đại ngôn, còn có một trang bìa tạp chí trong nước đang được thảo luận.
Nghĩ vậy Tống Dao lại nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, ước chừng công ty phải bồi thường thiệt hại không ít cho việc cô bỏ trốn.
Vu Hạ thấy vậy liền mở miệng an ủi cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ăn cơm trước đã, có chuyện gì tớ nhất định sẽ giúp cậu hết sức.”
Tống Dao gật đầu, khẽ thở dài: “Cũng không phải là chuyện gì to tát lắm, tớ chỉ cảm thấy mình tranh giành trong giới giải trí rất vất vả mới có được thành tích mà bây giờ vì người kia có thể bị hủy hoại trong chốc lát.”
Nghe vậy Vu Hạ liền sửng sốt, cô không rõ chuyện trong giới giải trí, nhưng cô biết mấy năm này Tống Dao thật sự rất cố gắng mới có thể đứng vững trong giới để thành công như hiện tại.
Dừng một chút, cô cẩn thận nói: “Nhưng cậu trốn tránh mãi như vậy cũng không phải là biện pháp hay, kể cả Giang Bình Dã muốn quay lại với cậu nhưng cậu không muốn vậy thì hai người phải nói rõ ràng.”
Tống Dao lắc đầu cười khổ: “Hiện tại e là không thể nói rõ ràng nữa rồi.”
Vu Hạ mím môi, cũng không hỏi thêm nữa, dù sao thì chuyện tình cảm ngoại trừ bản thân mình ra ai cũng không giúp được gì.
Sau khi ăn cơm xong Vu Hạ lại vội đến đài trước khi tan làm buổi chiều, vốn dĩ cô không cần phải vội vàng quay về như vậy, nhưng lúc đang ăn cơm thì Cố Noãn Dương đột nhiên nhắn wechat cho cô, nói Trần Lệ triệu tập cả tổ đi họp gấp, tất cả mọi người đều phải tới nên hiện tại cô phải quay về.
Lúc Vu Hạ đi vào phòng họp, người trong phòng đều đã đến đủ. Cô vừa mới bước vào Trần Lệ cũng đẩy cửa sau lưng cô tiến vào.
Cô ấy nhìn thoáng qua thấy mọi người đều đã đến đủ thì mở miệng nói: “Hôm nay triệu tập mọi người họp gấp là vì có hai việc quan trọng cần phải nói.”
“Chuyện thứ nhất là chuyên mục ‘Theo đuổi’ của kì thứ nhất có phản ứng rất tốt, lãnh đạo của đài truyền hình cũng điểm danh khen ngợi tổ của chúng ta, khích lệ chúng ta tiếp tục phát huy.”
“Chuyện thứ hai là Nhất trung Lâm Giang, trường trọng điểm của thành phố Lâm Giang giữa tháng này sẽ tổ chức lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường. Tính ra cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi, nhà đài rất coi trọng việc này nên dự định cử người đến đó phát sóng trực tiếp cả buổi, tôi đã thay mặt tổ chúng ta nhận nhiệm vụ này.”
Nghe thấy bốn chữ ‘Nhất trung Lâm Giang’ Vu Hạ liền nhíu mày, cảm xúc của cô đối với nơi này hơi phức tạp, thanh xuân của cô có một đoạn rất tươi đẹp khi trải qua ở đó, cũng chấm dứt ở ngay tại đó.
“Hiện tại chúng ta xem xem thời điểm giữa tháng bảy trên tay mọi người ai không còn công việc thì sẽ phải vất vả một buổi.”
“Giữa tháng bảy à......”
“Giữa tháng bảy trong tay tôi hình như có cuộc phỏng vấn khác......”
“Tôi cũng vậy, hình như lần trước trong đài phân cho tôi tháng bảy này đi Giang Thành công tác......”
Mọi người nhìn nhau đều muốn từ chối công việc này vì dù sao phát trực tiếp sẽ phải vác máy quay chạy ngược chạy xuôi, kỷ niệm thành lập trường chắc chắn phải mấy tiếng mới kết thúc, mỏi gãy cổ mà quay về còn phải cắt ghép biên tập, tốn thời gian lại chậm trễ công việc, loại chuyện này không ai nguyện ý muốn làm.
Không biết qua bao lâu, Trương Tư Oánh cười một cách kỳ lạ: “Giao cho Vu Hạ đi đi, không phải cô ấy học cấp cùng với bác sĩ Quý sao, chắc là cũng tốt nghiệp ở Nhất trung Lâm Giang mà, vừa đúng lúc học trò cũ có thể quay lại thăm trường một chuyến nha.”
Cô ta vừa mới nói như vậy Trần Lệ mới nhớ đến: “Cô không nói thì tôi cũng quên mất!”
Nói xong ánh mắt của Trần Lệ nhìn về phía Vu Hạ: “Vậy thì quá tốt, trường cũ có thể tránh được một số chuyện rắc rối, mấy hôm trước hiệu trưởng của trường còn đến đài bàn về chuyện phát sóng, việc này tôi giao cho Vu Hạ, đến lúc đó sẽ có người đi cùng cô ấy.”
Vu Hạ theo bản năng mở miệng: “Chị Trần...có em thể không được.”
“Sao thế?” Trần Lệ ngạc nhiên nhìn cô: “Có gì mà không được, em có thể dẹp công việc trên tay của em sang một bên tập trung vào chuyện này trước. Em là người duy nhất trong tổ tốt nghiệp ở Nhất trung, hơn nữa học trò cũ quay về thăm trường có gì mà không được chứ?”
Nói xong Trần Lệ lại một lần nữa nhìn về phía người khác: “Đến lúc đó Vu Hạ cần gì những người khác cũng phải toàn lực phối hợp, Triệu Đông hôm đó đi cùng Vu Hạ.”
Triệu Đông: “Được, thưa tổ trưởng.”
Trần Lệ gật đầu: “Được rồi, vậy hôm nay họp đến đây thôi, mọi người tan họp đi.”
Nói xong liền giậm dày cao gót sải bước ra ngoài.
Vu Hạ ngồi tại chỗ khẽ thở dài một tiếng, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, an ủi bản thân chỉ là công việc mà thôi.
Bởi vì chuyện kỷ niệm thành lập trường này mà trong lòng Vu Hạ ngọ nguậy không yên. Cả buổi chiều cô lơ đãng thậm chí còn quên mất phải trả lời tin nhắn của Quý Thanh Dư, sau khi tan tầm mới nhanh chóng gọi điện để giải thích.
Điện thoại được tiếp nhận, tút một tiếng liền nghe thấy giọng nói trầm khàn chuyền tới: “Rốt cục cũng gọi cho anh rồi sao?”
Vu Hạ mím môi giải thích: “Thật xin lỗi chiều nay em có buổi họp, sau đó liền quên trả lời tin nhắn của anh, thật sự xin lỗi.”
Nghe vậy đầu dây điện thoại bên kia cong môi cười: “Không sao, anh đang đứng ở trước cổng đài truyền hình.”
“Gì cơ?” Vu Hạ mở to mắt, theo bản năng chạy ra cửa sổ nhìn xuống dưới tầng: “Anh ở dưới tầng?”
“Ừm.” Quý Thanh Dư đáp, một tay đặt lên trên vô lăng, khóe môi cong nhẹ: “Xuống dưới, anh đưa em đi ăn.”
Trong lòng Vu Hạ bỗng chốc nhảy nhót, khóe miệng hiện lên một nụ cười: “Vâng, anh đợi em chút.”
Sau khi thu dọn mọi thứ xong Vu Hạ vội vàng chạy xuống dưới tầng, vừa mới chạy ra đến cổng liền thấy Quý Thanh Dư mở cửa xe bước xuống, cô dừng lại, hít một hơi rồi đi tới với vẻ nữ tính nhất: “Anh chờ lâu chưa?”
Quý Thanh Dư cười, nâng tay vuốt tóc đằng sau cô dịu dàng nói: “Không lâu, lên xe trước đã rồi mang em đi ăn.”
Trong lòng Vu Hạ tràn ra sự ngọt ngào, cười cười ngồi lên ghế phụ lái: “Sao đột nhiên anh lại tới đây mà không nói trước với em một tiếng.”
Quý Thanh Dư vươn người ra giúp cô thắt dây an toàn, sau khi thắt xong liền giơ tay thì thầm vào tai cô, thấp giọng nói: “Đây không phải là nhớ em rồi sao.”
Nói xong Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi kéo giãn khoảng cách ra, nâng tay nhéo nhéo chóp mũi cô một cái: “Xem ra anh đã nuông chiều em quá rồi, cả buổi cũng không thèm trả lời tin nhắn của anh anh còn chưa tính sổ đâu, bây giờ còn phàn nàn về anh à?”
Quý Thanh Dư cười khẽ, giọng nói cưng chiều, Vu Hạ nhất thời không chống đỡ được, hai má đỏ ửng lên, mím môi nhỏ giọng giải thích: “Không có mà, sẽ không có lần sau nữa.”
Nghe vậy khóe môi Quý Thanh Dư cong lên nhìn cô một cái: “Được—–không có lần sau nhé.”
Vu Hạ mỉm cười: “Vâng.”
Sau khi khởi động xe, trên đường hai người nói chuyện câu được câu không, rất nhanh liền đến chỗ ăn.
Vu Hạ nhìn ra hướng cửa sổ không khỏi kinh ngạc: “Sao anh lại mang em đến con phố này?”
Quý Thanh Dư cười đẩy cửa xuống xe: “Lát nữa em sẽ biết.”
Vu Hạ không ngờ tới Quý Thanh Dư sẽ đưa cô đến lại quán lẩu lần trước mà cô đã bỏ lỡ khi chuyển nhà, lần trước không được ăn lẩu ở quán này khiến cô và Cố Noãn Dương tiếc hận nửa ngày.
“Sao anh đột nhiên mang em tới đây thế?”
Quý Thanh Dư cười: “Lần trước nhìn biểu cảm của em thấy thật sự rất thích quán lẩu này cho nên hôm nay đã đặt chỗ trước rồi.”
Nói xong Quý Thanh Dư dắt tay cô: “Đi thôi.”
Sự thật chứng minh rằng đôi khi đặt bàn online rất có tác dụng, quán ăn này từ cách trang hoàng đến hương vị đều rất hoàn mỹ. Ban đầu còn muốn ăn tiệc nhưng nghĩ đến người trước mặt là Quý Thanh Dư chứ không phải Cố Noãn Dương nên cô vẫn nhịn xuống, chỉ ăn no tám phần liền dừng lại.
Quý Thanh Dư thấy vậy liền lấy con tôm cuối cùng trong bát súp đặt vào chén của cô: “No rồi hả?”
Vu Hạ nhìn con tôm trong bát mà thèm nhỏ dãi, nhịn đau gật đầu: “Vâng no rồi.”
Quý Thanh Dư nhịn không được liền cong khóe môi: “Không sao, ăn thêm con tôm cuối đi, sẽ không no quá đâu.”
Có bậc thang để xuống Vu Hạ mới chậm rãi ăn nốt con tôm.
Sau khi ăn cơm xong Quý Thanh Dư theo lẽ tự nhiên đưa cô về nhà, còn thuận tiện đi vào siêu thị dưới tầng mua một đống đồ ăn vặt.
Vu Hạ nhìn túi đồ ăn vặt trong tay Quý Thanh Dư mà dở khóc dở cười: “Em cũng đâu phải là trẻ con nữa, sao anh mua cho em nhiều đồ ăn vặt vậy.”
Nghe vậy Quý Thanh Dư lấy điện thoại ra quét mã rồi nói: “Ai nói chỉ trẻ con mới có thể được ăn vặt chứ.”
Cất điện thoại đi, Quý Thanh Dư một tay xách túi đồ ăn vặt, một tay nắm lấy tay cô, giọng nói cưng chiều: “Hơn nữa em ở trong mắt anh so với trẻ con cũng không khác nhau lắm, mua cho em chút đồ ăn vặt thì làm sao?”
Hai cô gái đứng trước quầy thu ngân liếc nhau một cái với vẻ mặt ăn cẩu lương.
Nhiệt độ ban đêm không cao như ban ngày, thỉnh thoảng còn có một trận gió lạnh, hai người nắm tay chậm rãi đi vào trong tiểu khu.
Có lẽ hôm nay cô đã bị sự dịu dàng của Quý Thanh Dư cuốn đi cho nên đến lúc đi vào thang máy Vu Hạ mới nhớ đến Tống Dao vẫn còn đang ở trong nhà.
Nghĩ vậy Vu Hạ liền ngăn Quý Thanh Dư lại: “Cái kia, từ từ đã.”
“Sao vậy?”
Vu Hạ rối rắm vài giây mới từ từ nói: “Hôm nay anh không thể vào trong.”
Thấy dáng vẻ rối rắm của cô Quý Thanh Dư cảm thấy khó hiểu, nhưng anh cũng chỉ cười, không di chuyển nữa, rũ mắt nhìn cô: “Em nói xem, tại sao hôm nay anh không được đi vào trong.”
Do dự vài giây Vu Hạ mới mở miệng: “Bởi vì...bởi vì Tống Dao đang ở nhà của em.”
“Tống Dao?” Quý Thanh Dư nhíu mày: “Sao cô ấy lại đến nhà em?”
Thấy vậy Vu Hạ vội vàng nói: “Anh đừng nói chuyện này với Giang Bình Dã, cậu ấy trốn ở chỗ của em.”
Quý Thanh Dư cười: “Anh nói cho Giang Bình Dã làm gì hả, anh chỉ nghĩ sao lại đột nhiên có một cái bóng đèn từ đâu xuất hiện, bao giờ cô ấy mới đi?”
Hiện tại anh chỉ muốn giành giật từng phút từng giây để ở cạnh Vu Hạ mà không ai có thể cản trở hai ngừuoi họ.
“......”
Vu Hạ: “Tống Dao đến nhà em để trốn Giang Bình Dã, có thể sẽ ở lại một thời gian.”
Nói xong Vu Hạ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Quý Thanh Dư đang nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, Vu Hạ vô thức mím môi lại: “Sao vậy?”
Quý Thanh Dư nhíu mày: “Vừa rồi bị ngắt lời nên quên mất, sao cô ấy ở đây mà anh không thể vào trong, anh không được để người ta thấy sao?”
Nghe vậy Vu Hạ nhanh chóng giải thích: “Không phải, không phải anh không được để người khác nhìn thấy, là em sợ người khác nhìn thấy...”
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, dừng vài giây, Vu Hạ mới giải thích lại một lần nữa: “Ừm...không phải, anh đừng nghĩ nhiều, là do em chưa biết nên nói với Tống Dao như thế nào về chuyện chúng ta ở bên nhau.”
Nhìn ánh mắt nặng nề của Quý Thanh Dư không nói chuyện, Vu Hạ chỉ có thể tiếp tục dỗ dành anh: “Cầu xin anh đó, bây giờ đi vào em cũng không kịp trở tay, hai ngày này em sẽ tìm cơ hội nói cho Tống Dao, nói thẳng với cô ấy chuyện của chúng ta mà.”
Quý Thanh Dư nghe vậy liền nhìn cô hai giây, sau đó nhướn mày cười ra tiếng: “Được thôi.”
Trong lòng Vu Hạ liền nhảy nhót.
Ngay sau đó.
Anh thu hồi ánh mắt, cười cười: “Anh không ngờ là em thích kiểu yêu đương lén lút.”
Vu Hạ: “?”
Cô chưa kịp giải thích, trên đầu đã phủ xuống một cái bóng mang theo mùi hương quen thuộc.
Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô, hình bóng của cô trong đôi mắt đào hoa kia, khóe môi nhếch lên gọi tên cô: “Vu Hạ___”
Giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của người đàn ông dừng bên tai cô: “Có ai nói với em rằng dáng vẻ làm nũng của em rất quyến rũ chưa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.