Chương 9
Diệp Kiến Tinh
14/09/2024
Bởi vì ngày hôm qua tìm sai địa điểm nên không mua được sách, hôm nay sau khi tan học Vu Hạ cố ý hỏi Tống Dao xem gần đây có tiệm sách nào không. Vừa hay Tống Dao cũng muốn đi mua mấy cuốn truyện tranh để đọc, liền rủ Vu Hạ cùng đi.
Hai người ở cổng trường chào tạm biệt với Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã, xoay người đi theo hướng con phố khác.
“Hạ Hạ ngày hôm qua cậu đi chỗ nào vậy?”
Vu Hạ đại khái nhớ lại một chút: “Chính là lúc tạm biệt với cậu ở đoạn đèn xanh đèn đỏ, tớ liền đi sang con phố đối diện tìm......”
“Hả?” Tống Dao không nhịn được cười: “Con phố đó hình như đều là cửa hàng bán kim loại.”
“........”
Vu Hạ bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy.”
Tống Dao cười mếu máo: “Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã thật thiếu suy nghĩ, lại còn không chỉ đường cho cậu.”
Nhắc tới Quý Thanh Dư, Vu Hạ cảm thấy chột dạ chớp mắt một cái, hôm qua thời điểm lúc đi cô có chút căng thẳng, hiện tại đã quên hoàn toàn mình nói như thế nào.
Vu Hạ yên lặng thở dài, e rằng trở thành trò cười rồi.
Đều tại cô không tự mình tìm hiểu rõ mọi thứ xung quanh, đến cửa hàng bán kim loại mua sách thật sự là làm cho người ta cười đến rụng cả răng.
Thấy thế Tống Dao cười sảng khoái: “Không sao, hôm nay tớ mang cậu đi tìm hiểu mấy con phố gần trường, bên này địa hình không phức tạp như ngõ Thanh Bình.”
Vu Hạ gật đầu: “Được. À đúng rồi, cậu muốn đi mua sách gì vậy?”
Tống Dao: “《Trộm sao vào tháng chín》.”
“......Cái gì tháng chín?”
Tống Dao quay đầu nhìn qua, hào hứng đề cử: “《Trộm sao vào tháng chín》một cuốn truyện tranh nói về kẻ trộm xinh đẹp! Đề cử mãnh liệt!!”
Vu Hạ bình thường đối với truyện tranh hiểu biết không nhiều lắm, ấn tượng gặp qua nhiều nhất chính là khi học cấp hai, nam sinh trên lớp bị giáo viên tịch thu cuốn 《A Sái》. (*)
(*) A Sái: bộ truyện tranh Xí Xọn nổi tiếng của Trung Quốc.
Cô gật đầu: “Ra là như vậy.”
Tống Dao hào phóng mở miệng nói: “Ở nhà tớ có rất nhiều truyện tranh, hôm nào rảnh cậu có thể tới nhà tớ đọc nha!”
Vu Hạ cười khoát tay: “Cám ơn cậu nha Dao Dao, nhưng trời sinh tớ đối với truyện tranh cảm nhận hơi kém, đọc truyện tranh không hiểu.”
Ngược lại, cô vẫn thích đọc truyện chữ hơn, Trung Quốc hoặc ngoại quốc đều có thể đọc được.
Vu Hạ không nói cho người khác rằng từ lúc học cấp hai cô đã bắt đầu học thêm từ điển tiếng Anh. Đến bây giờ kiên trì đã được bốn năm, hiện tại cô có thể đọc hiểu hoàn toàn một số tiểu thuyết tiếng Anh đơn giản.
Tống Dao thương tiếc chớp mắt một cái: “Hóa ra còn có người đọc không hiểu truyện tranh.”
Nói xong, cô giống như người già trải qua tang thương trong TV, bộ dáng khe khẽ thở dài giống y hệt: “Như vậy cuộc sống thật tẻ nhạt biết bao!”
Vu Hạ bị cô thương xuân bi thu làm cho buồn cười, cô dùng bả vai huých nhẹ Tống Dao: “Ồ, sao lúc trước tớ lại không biết cậu diễn giỏi như vậy? Nếu không sau này cậu đi làm diễn viên đi.”
Tống Dao nghe vậy nhoẻn miệng cười, cô dựng ngón trỏ lên quơ quơ: “No no no, tớ về sau sẽ là một diễn viên điện ảnh đó nha!”
Vu Hạ nghẹn lời, không thể tin được nhìn cô: “Cậu không phải muốn làm diễn viên thật đó chứ?”
Tống Dao nhẹ nhàng hất cằm lên, ánh mặt trời màu cam ấm áp chiếu lên sườn mặt, cô cười tùy ý nói toạc ra: “Đương nhiên! Tớ xinh đẹp như vậy bị mù mới không làm minh tinh!”
Tống Dao thật sự rất xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp trong trẻo.
Vào thời khắc này, Vu Hạ đột nhiên có chút hâm mộ Tống Dao, ngưỡng mộ cô ở tuổi mười sáu mười bảy có thể sống một cách vô tư, càng ngưỡng mộ cô có thể lớn tiếng nói ra giấc mơ của mình.
Mà còn cô, giấc mơ của cô là gì đây?
Miệng Vu Hạ xoẹt qua một tiếng cười chua xót, giấc mơ của cô chính là có thể vĩnh viễn thoát khỏi Vu Cường và Vương Nguyệt Mai.
Đang suy nghĩ, trong đầu Vu Hạ lại xẹt qua gương mặt thiếu niên trong sáng.
......
Có lẽ từ giờ trở đi, giấc mơ của cô có thể lại có thêm một điều.
Mặc dù ước mơ của người khác là hope nhưng ước mơ của cô lại là wish.
(*)Cá heo nhỏ: Nguyên văn tác giả viết là như vậy chứ không phải tớ cố tình ghi như vậy đâu:)))
Ai nói người sống ở rãnh ngầm thì không thể hướng tới ánh trăng.
Tống Dao thấy thế ngẩng đầu nói: “Cậu cười gì vậy, cậu không phải cũng giống đồ chó Giang Bình Dã kia giống nhau đó chứ, cho rằng tớ là đang nằm mơ.”
Phục hồi lại tinh thần, Vu Hạ lắc đầu, ngữ khí kiên định: “Không phải đang nằm mơ đâu, tớ tin cậu nhất định có thể! Đến lúc đó tớ chính là fan trung thành của cậu!”
Tống Dao nở nụ cười: “Thật vậy sao!! Tớ biết chỉ có Hạ Hạ tốt nhất!!”
Nói xong, cô hừ một tiếng mắng: “Trên thế giới cũng chỉ có Giang Bình Dã mới có thể nói ra những lời chó đó.”
Vu Hạ nhẹ nhàng “Ừm” lên tiếng: “Đi nhanh đi, không chốc nữa tiệm sách đóng cửa mất!”
“Ừm đúng đó, đi mau đi mau.”
Tiệm sách cách vị trí trung tâm Lâm Giang một cái đèn xanh đèn đỏ, chẳng qua cùng với đường về nhà Vu Hạ là hai hướng khác nhau.
Tới tiệm sách, Tống Dao như ngựa hoang đứt cương đi thẳng vào khu truyện tranh, còn Vu Hạ đi qua bên kia tìm sách tham khảo mà mình cần.
Vốn dĩ chất lượng giảng dạy ở trường ban đầu của Vu Hạ kém xa so với nhất trung. Tuy điểm số của cô năm đầu trung học không đứng cuối nhưng chỉ ở mức trung bình. Mấy ngày đầu khai giảng, Vu Hạ cảm thấy ở một số môn học cô không giỏi mà lực bất tòng tâm.
Cô nhìn thấy sách luyện tập Vật Lý ở trên giá sách, lại tìm thêm hai quyển sách giáo khoa toán tham khảo. Sau đó cúi đầu cẩn thận lật từng trang so sánh hình thức giá cả cùng mức độ phù hợp với mình.
Qua một lúc sau, Tống Dao ôm hai cuốn truyện tranh đi tới: “Hạ Hạ, cậu mua cái gì đấy?”
Vu Hạ ngẩng đầu cong môi: “Đang chọn sách tham khảo.”
Tống Dao cúi đầu nhìn xem: “Sao cậu lại lấy bản của giáo dục Nhân dân vậy? Những cuốn sách chúng ta học đều là bản in do Giang Tô đào tạo.”
Vu Hạ nhíu mày lại, cô cũng không biết hai bản này khác nhau, cũng không biết Nam Bắc lại có tài liệu giảng dạy khác biệt lớn như vậy. Cô chỉ nhớ những dòng chữ nhỏ ở phía dưới bìa sách trong những cuốn sách giáo khoa trước đây của cô đều là bản giáo dục Nhân dân.
Dừng một lát, Vu Hạ hỏi: “Hai bản này khác biệt rất lớn sao?”
Câu hỏi này khiến Tống Dao gục ngã, cô cũng lơ mơ, không biết rõ cụ thể kém chỗ nào.
Cô nàng trừng mắt nhìn, nhanh trí khẽ động: “Tớ biết rồi! Quý Thanh Dư khẳng định biết, lần trước tớ và Giang Bình Dã mua sách tham khảo đều do cậu ấy chọn giúp.”
Nói xong, Tống Dao lấy điện thoại trong túi áo đồng phục ra: “Cậu chờ một chút để tớ gọi điện hỏi cậu ấy.”
Vu Hạ trì hoãn vài giây, vừa định ngăn cản nhưng điện thoại đã được kết nối, cô nghe rõ điện thoại truyền đến một tiếng khàn khàn nhạt nhẽo: “Alo_____”
Trái tim cũng theo tiếng “Alo” này đập thình thịch hai nhịp.
Tống Dao: “Cậu hiện tại có rảnh không?”
“Công chúa có việc gì phân phó?”
Quý Thanh Dư giọng miễn cưỡng trả lời, theo sau đó trong ống nghe truyền đến âm thanh hơi nhiễu.
“!!!”
Tống Dao nghiến răng trợn mắt, Quý Thanh Dư như thế nào càng ngày càng giống Giang Bình Dã!!
Mà thôi, thấy có việc cần nhờ cậu giúp đỡ, nhịn!
Tống Dao tiếp tụ nói: “À, cũng có gì, chính là tớ cùng Vu Hạ đi đến tiệm sách tìm sách tham khảo, nhưng sách của tiệm có bản giáo dục Nhân dân và bản Giang Tô, chúng tớ không biết nên chọn bản nào, muốn nhờ cậu hỗ trợ chọn một chút.”
“À_____”
Trong điện thoại truyền ra một giọng miễn cưỡng lười biếng “À” và sau đó không nói thêm gì nữa.
Ngón tay Vu Hạ cuộn lại cùng một chỗ, trái tim đập thình thịch, trên mặt có chút nóng rần, căng thẳng đến mức cầm sách đọc để che đậy sự mất mát của mình.
Không có việc gì, cô và Quý Thanh Dư mới vừa biết nhau chưa được đến mất ngày, cậu không muốn giúp đỡ cũng là bình thường.
Vu Hạ nghĩ như vậy.
Bên này, Tống Dao vẫn đang nói chuyện: “À cái gì mà à, có giúp hay không đây!”
Quý Thanh Dư cầm di động tựa vào trên ghế sofa, dường như có chút đăm chiêu. Qua vài giây, cậu lười biếng cười: “Giúp, công chúa đã mở miệng rồi.”
Tống Dao: “Cái này khác không nhiều lắm!”
Quý Thanh Dư nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Cậu đem điện thoại đưa cho Vu Hạ.”
“Được, cậu chờ một chút.”
Nói xong Tống Dao đưa điện thoại qua: “Hạ Hạ, điện thoại của Quý Thanh Dư, cậu ấy bảo tự nói với cậu.”
Vu Hạ giật mình, theo bản năng cọ xát trong lòng bàn tay mới đưa ra nhận điện thoại: “Alo?”
Mặc dù cô đã cố gắng kiểm soát, nhưng bởi vì quá căng thẳng, giọng nói vẫn hơi có chút run, chẳng qua là truyền ra từ trong điện thoại nên âm thanh không rõ lắm.
Quý Thanh Dư cầm điện thoại bấm loa ngoài: “Cậu chọn sách tham khảo gì?”
Vu Hạ cúi đầu cầm tên sách tham khảo cùng tên nhà xuất bản nói ra.
Trầm ngâm một lát, Quý Thanh Dư mở miệng nói: “Hai bản này bản chất không có gì khác nhau, nhưng nền tảng của cậu không tệ, có thể lựa chọn trình độ cao hơn.”
Dừng một chút, Quý Thanh Dư nói ra hai cái tên bảo Vu Hạ đi tìm.
Vu Hạ ngước mắt lên liền nhìn thấy hai cuốn sách mà Quý Thanh Dư vừa nói kia: “Tớ tìm được rồi.”
“Ừ”. Quý Thanh Dư thản nhiên đáp lời: “Tìm được là tốt rồi. Về phần nhà xuất bản, mặc dù bản Nhân dân và bản Giang Tô đều có nội dung cơ bản giống nhau, nhưng nếu cậu tham gia kì thi tuyển sinh đại học ở thành phố này, vẫn nên đề nghị chọn bản Giang Tô hơn.
Giọng nói thiếu niên mát lạnh, từng chữ rõ ràng.
Vu Hạ lần đầu tiên nghe được Quý Thanh Dư nói một chuỗi dài như vậy.
Cô mấp mím môi: “Ừm, tớ biết rồi, cảm ơn cậu giúp tớ chọn sách.”
Quý Thanh Dư một bên cúi đầu đọc sách trong tay, một bên thuận miệng nói: “Cảm ơn thế nào?”
“Cái gì?” âm thanh của cậu quá nhỏ, Vu Hạ không nghe rõ.
Phục hồi lại tinh thần, Quý Thanh Dư thản nhiên nói: “Không có gì, ngày mai đến trường cậu mời tôi ăn kem là được rồi.”
Vu Hạ đồng ý.
Nói xong, Vu Hạ liền đưa điện thoại qua trả Tống Dao, điện thoại vẫn chưa tắt máy.
Lúc này mặt của Vu Hạ đỏ đến nỗi bỏng người, cô cúi đầu sợ bi Tống Dao phát hiện, cầm sách tham khảo chạy nhanh ra chỗ thanh toán.
Chờ cô thanh toán xong Tống Dao cũng tắt điện thoại, cầm truyện tranh đi tới: “Hạ Hạ, cậu thanh toán xong chưa?”
Vu Hạ gật đầu: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Tống Dao ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Ơ, Hạ Hạ, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”
“Hả...Thật không?”
Vu Hạ chột dạ chớp mắt một cái, lấy tay sờ sờ lên mặt, nói qua loa: “Có thể là do thời tiết quá nóng, chúng ta đi nhanh thôi.”
Nói xong, Vu Hạ vội vã đẩy cửa tiệm sách ra ngoài.
Tại chỗ, Tống Dao ngẩng đầu nhìn điều hòa ở trước của tiệm sách, rõ ràng là rất mát mà!
–
Buổi tối sau khi về nhà, điều đầu tiên Vu Hạ làm là mở quyển sách tham khảo mới mua hôm nay, không biết có phải nguyên do yêu ai yêu cả đường đi hay không, ngay cả việc gặm công thức cũng không cảm thấy chán nữa.
Nửa giờ sau Vương Nguyệt Mai nhắn tin cho cô, nói hôm nay tăng ca tới đêm mới trở về, bảo cô tự giải quyết cơm tối.
Làm xong bài tập, bụng Vu Hạ đói tới mức kêu rộn ràng. Cô nhìn thời gian một cái, sau đó lấy một tờ mười đồng từ trong ví, cầm điện thoại đi ra ngoài cửa.
Mùa hè, đầu ngõ có một con phố bán đồ ăn vặt rất dài, buổi tối rất là náo nhiệt.
Nhưng dạ dày của Vu Hạ không được tốt cho lắm, lúc học cấp hai không nghe lời vụng trộm bên ngoài ăn một phần mì lạnh nướng (*), sau khi về nhà đau bụng tận hai ngày, sau này Vu Hạ không dám thử lại nữa.
(*)Mì lạnh nướng: món ăn vặt của Trung Quốc.
Nghĩ vậy, cô đột nhiên có chút hoài niệm mì lạnh nướng hương vị cay ngọt ngào của phương Bắc, cũng không biết phương Nam có hay không.
Vu Hạ động tâm suy nghĩa một chút, nhấc chân đi tới hướng phố ăn vặt. Nhưng đi từ đầu đến cuối Vu Hạ cũng không thấy một nhà nào bán mì lạnh nướng.
Bỏ đi, không có thì thôi, miễn cho ăn xong lại bị đau bụng.
Vu Hạ nghĩ như thế, bất tri bất giác lại đi đến chỗ tiệm mì ngày đó ăn.
Cô đẩy cửa đi vào tìm một vị trí không có người ngồi xuống, giọng nói mềm mại: “Ông chủ, cho một phần mì rau cải.”
Vừa dứt lời, cửa tiệm bị người bên ngoài đẩy ra, giọng nói nam sinh trước sau như một mát lạnh dễ nghe: “Ông chủ, một phần mì rau cải xanh.”
——————
* Hope thường là chỉ những điều dễ dàng đạt được, còn Wish thường là chỉ những điều khó đạt được. Ý tứ ở đây có nghĩa là giấc mơ của người khác có thể thực hiện được, còn giấc mơ mà Vu Hạ hy vọng lại khó có thể thực hiện được. *
Hai người ở cổng trường chào tạm biệt với Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã, xoay người đi theo hướng con phố khác.
“Hạ Hạ ngày hôm qua cậu đi chỗ nào vậy?”
Vu Hạ đại khái nhớ lại một chút: “Chính là lúc tạm biệt với cậu ở đoạn đèn xanh đèn đỏ, tớ liền đi sang con phố đối diện tìm......”
“Hả?” Tống Dao không nhịn được cười: “Con phố đó hình như đều là cửa hàng bán kim loại.”
“........”
Vu Hạ bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy.”
Tống Dao cười mếu máo: “Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã thật thiếu suy nghĩ, lại còn không chỉ đường cho cậu.”
Nhắc tới Quý Thanh Dư, Vu Hạ cảm thấy chột dạ chớp mắt một cái, hôm qua thời điểm lúc đi cô có chút căng thẳng, hiện tại đã quên hoàn toàn mình nói như thế nào.
Vu Hạ yên lặng thở dài, e rằng trở thành trò cười rồi.
Đều tại cô không tự mình tìm hiểu rõ mọi thứ xung quanh, đến cửa hàng bán kim loại mua sách thật sự là làm cho người ta cười đến rụng cả răng.
Thấy thế Tống Dao cười sảng khoái: “Không sao, hôm nay tớ mang cậu đi tìm hiểu mấy con phố gần trường, bên này địa hình không phức tạp như ngõ Thanh Bình.”
Vu Hạ gật đầu: “Được. À đúng rồi, cậu muốn đi mua sách gì vậy?”
Tống Dao: “《Trộm sao vào tháng chín》.”
“......Cái gì tháng chín?”
Tống Dao quay đầu nhìn qua, hào hứng đề cử: “《Trộm sao vào tháng chín》một cuốn truyện tranh nói về kẻ trộm xinh đẹp! Đề cử mãnh liệt!!”
Vu Hạ bình thường đối với truyện tranh hiểu biết không nhiều lắm, ấn tượng gặp qua nhiều nhất chính là khi học cấp hai, nam sinh trên lớp bị giáo viên tịch thu cuốn 《A Sái》. (*)
(*) A Sái: bộ truyện tranh Xí Xọn nổi tiếng của Trung Quốc.
Cô gật đầu: “Ra là như vậy.”
Tống Dao hào phóng mở miệng nói: “Ở nhà tớ có rất nhiều truyện tranh, hôm nào rảnh cậu có thể tới nhà tớ đọc nha!”
Vu Hạ cười khoát tay: “Cám ơn cậu nha Dao Dao, nhưng trời sinh tớ đối với truyện tranh cảm nhận hơi kém, đọc truyện tranh không hiểu.”
Ngược lại, cô vẫn thích đọc truyện chữ hơn, Trung Quốc hoặc ngoại quốc đều có thể đọc được.
Vu Hạ không nói cho người khác rằng từ lúc học cấp hai cô đã bắt đầu học thêm từ điển tiếng Anh. Đến bây giờ kiên trì đã được bốn năm, hiện tại cô có thể đọc hiểu hoàn toàn một số tiểu thuyết tiếng Anh đơn giản.
Tống Dao thương tiếc chớp mắt một cái: “Hóa ra còn có người đọc không hiểu truyện tranh.”
Nói xong, cô giống như người già trải qua tang thương trong TV, bộ dáng khe khẽ thở dài giống y hệt: “Như vậy cuộc sống thật tẻ nhạt biết bao!”
Vu Hạ bị cô thương xuân bi thu làm cho buồn cười, cô dùng bả vai huých nhẹ Tống Dao: “Ồ, sao lúc trước tớ lại không biết cậu diễn giỏi như vậy? Nếu không sau này cậu đi làm diễn viên đi.”
Tống Dao nghe vậy nhoẻn miệng cười, cô dựng ngón trỏ lên quơ quơ: “No no no, tớ về sau sẽ là một diễn viên điện ảnh đó nha!”
Vu Hạ nghẹn lời, không thể tin được nhìn cô: “Cậu không phải muốn làm diễn viên thật đó chứ?”
Tống Dao nhẹ nhàng hất cằm lên, ánh mặt trời màu cam ấm áp chiếu lên sườn mặt, cô cười tùy ý nói toạc ra: “Đương nhiên! Tớ xinh đẹp như vậy bị mù mới không làm minh tinh!”
Tống Dao thật sự rất xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp trong trẻo.
Vào thời khắc này, Vu Hạ đột nhiên có chút hâm mộ Tống Dao, ngưỡng mộ cô ở tuổi mười sáu mười bảy có thể sống một cách vô tư, càng ngưỡng mộ cô có thể lớn tiếng nói ra giấc mơ của mình.
Mà còn cô, giấc mơ của cô là gì đây?
Miệng Vu Hạ xoẹt qua một tiếng cười chua xót, giấc mơ của cô chính là có thể vĩnh viễn thoát khỏi Vu Cường và Vương Nguyệt Mai.
Đang suy nghĩ, trong đầu Vu Hạ lại xẹt qua gương mặt thiếu niên trong sáng.
......
Có lẽ từ giờ trở đi, giấc mơ của cô có thể lại có thêm một điều.
Mặc dù ước mơ của người khác là hope nhưng ước mơ của cô lại là wish.
(*)Cá heo nhỏ: Nguyên văn tác giả viết là như vậy chứ không phải tớ cố tình ghi như vậy đâu:)))
Ai nói người sống ở rãnh ngầm thì không thể hướng tới ánh trăng.
Tống Dao thấy thế ngẩng đầu nói: “Cậu cười gì vậy, cậu không phải cũng giống đồ chó Giang Bình Dã kia giống nhau đó chứ, cho rằng tớ là đang nằm mơ.”
Phục hồi lại tinh thần, Vu Hạ lắc đầu, ngữ khí kiên định: “Không phải đang nằm mơ đâu, tớ tin cậu nhất định có thể! Đến lúc đó tớ chính là fan trung thành của cậu!”
Tống Dao nở nụ cười: “Thật vậy sao!! Tớ biết chỉ có Hạ Hạ tốt nhất!!”
Nói xong, cô hừ một tiếng mắng: “Trên thế giới cũng chỉ có Giang Bình Dã mới có thể nói ra những lời chó đó.”
Vu Hạ nhẹ nhàng “Ừm” lên tiếng: “Đi nhanh đi, không chốc nữa tiệm sách đóng cửa mất!”
“Ừm đúng đó, đi mau đi mau.”
Tiệm sách cách vị trí trung tâm Lâm Giang một cái đèn xanh đèn đỏ, chẳng qua cùng với đường về nhà Vu Hạ là hai hướng khác nhau.
Tới tiệm sách, Tống Dao như ngựa hoang đứt cương đi thẳng vào khu truyện tranh, còn Vu Hạ đi qua bên kia tìm sách tham khảo mà mình cần.
Vốn dĩ chất lượng giảng dạy ở trường ban đầu của Vu Hạ kém xa so với nhất trung. Tuy điểm số của cô năm đầu trung học không đứng cuối nhưng chỉ ở mức trung bình. Mấy ngày đầu khai giảng, Vu Hạ cảm thấy ở một số môn học cô không giỏi mà lực bất tòng tâm.
Cô nhìn thấy sách luyện tập Vật Lý ở trên giá sách, lại tìm thêm hai quyển sách giáo khoa toán tham khảo. Sau đó cúi đầu cẩn thận lật từng trang so sánh hình thức giá cả cùng mức độ phù hợp với mình.
Qua một lúc sau, Tống Dao ôm hai cuốn truyện tranh đi tới: “Hạ Hạ, cậu mua cái gì đấy?”
Vu Hạ ngẩng đầu cong môi: “Đang chọn sách tham khảo.”
Tống Dao cúi đầu nhìn xem: “Sao cậu lại lấy bản của giáo dục Nhân dân vậy? Những cuốn sách chúng ta học đều là bản in do Giang Tô đào tạo.”
Vu Hạ nhíu mày lại, cô cũng không biết hai bản này khác nhau, cũng không biết Nam Bắc lại có tài liệu giảng dạy khác biệt lớn như vậy. Cô chỉ nhớ những dòng chữ nhỏ ở phía dưới bìa sách trong những cuốn sách giáo khoa trước đây của cô đều là bản giáo dục Nhân dân.
Dừng một lát, Vu Hạ hỏi: “Hai bản này khác biệt rất lớn sao?”
Câu hỏi này khiến Tống Dao gục ngã, cô cũng lơ mơ, không biết rõ cụ thể kém chỗ nào.
Cô nàng trừng mắt nhìn, nhanh trí khẽ động: “Tớ biết rồi! Quý Thanh Dư khẳng định biết, lần trước tớ và Giang Bình Dã mua sách tham khảo đều do cậu ấy chọn giúp.”
Nói xong, Tống Dao lấy điện thoại trong túi áo đồng phục ra: “Cậu chờ một chút để tớ gọi điện hỏi cậu ấy.”
Vu Hạ trì hoãn vài giây, vừa định ngăn cản nhưng điện thoại đã được kết nối, cô nghe rõ điện thoại truyền đến một tiếng khàn khàn nhạt nhẽo: “Alo_____”
Trái tim cũng theo tiếng “Alo” này đập thình thịch hai nhịp.
Tống Dao: “Cậu hiện tại có rảnh không?”
“Công chúa có việc gì phân phó?”
Quý Thanh Dư giọng miễn cưỡng trả lời, theo sau đó trong ống nghe truyền đến âm thanh hơi nhiễu.
“!!!”
Tống Dao nghiến răng trợn mắt, Quý Thanh Dư như thế nào càng ngày càng giống Giang Bình Dã!!
Mà thôi, thấy có việc cần nhờ cậu giúp đỡ, nhịn!
Tống Dao tiếp tụ nói: “À, cũng có gì, chính là tớ cùng Vu Hạ đi đến tiệm sách tìm sách tham khảo, nhưng sách của tiệm có bản giáo dục Nhân dân và bản Giang Tô, chúng tớ không biết nên chọn bản nào, muốn nhờ cậu hỗ trợ chọn một chút.”
“À_____”
Trong điện thoại truyền ra một giọng miễn cưỡng lười biếng “À” và sau đó không nói thêm gì nữa.
Ngón tay Vu Hạ cuộn lại cùng một chỗ, trái tim đập thình thịch, trên mặt có chút nóng rần, căng thẳng đến mức cầm sách đọc để che đậy sự mất mát của mình.
Không có việc gì, cô và Quý Thanh Dư mới vừa biết nhau chưa được đến mất ngày, cậu không muốn giúp đỡ cũng là bình thường.
Vu Hạ nghĩ như vậy.
Bên này, Tống Dao vẫn đang nói chuyện: “À cái gì mà à, có giúp hay không đây!”
Quý Thanh Dư cầm di động tựa vào trên ghế sofa, dường như có chút đăm chiêu. Qua vài giây, cậu lười biếng cười: “Giúp, công chúa đã mở miệng rồi.”
Tống Dao: “Cái này khác không nhiều lắm!”
Quý Thanh Dư nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Cậu đem điện thoại đưa cho Vu Hạ.”
“Được, cậu chờ một chút.”
Nói xong Tống Dao đưa điện thoại qua: “Hạ Hạ, điện thoại của Quý Thanh Dư, cậu ấy bảo tự nói với cậu.”
Vu Hạ giật mình, theo bản năng cọ xát trong lòng bàn tay mới đưa ra nhận điện thoại: “Alo?”
Mặc dù cô đã cố gắng kiểm soát, nhưng bởi vì quá căng thẳng, giọng nói vẫn hơi có chút run, chẳng qua là truyền ra từ trong điện thoại nên âm thanh không rõ lắm.
Quý Thanh Dư cầm điện thoại bấm loa ngoài: “Cậu chọn sách tham khảo gì?”
Vu Hạ cúi đầu cầm tên sách tham khảo cùng tên nhà xuất bản nói ra.
Trầm ngâm một lát, Quý Thanh Dư mở miệng nói: “Hai bản này bản chất không có gì khác nhau, nhưng nền tảng của cậu không tệ, có thể lựa chọn trình độ cao hơn.”
Dừng một chút, Quý Thanh Dư nói ra hai cái tên bảo Vu Hạ đi tìm.
Vu Hạ ngước mắt lên liền nhìn thấy hai cuốn sách mà Quý Thanh Dư vừa nói kia: “Tớ tìm được rồi.”
“Ừ”. Quý Thanh Dư thản nhiên đáp lời: “Tìm được là tốt rồi. Về phần nhà xuất bản, mặc dù bản Nhân dân và bản Giang Tô đều có nội dung cơ bản giống nhau, nhưng nếu cậu tham gia kì thi tuyển sinh đại học ở thành phố này, vẫn nên đề nghị chọn bản Giang Tô hơn.
Giọng nói thiếu niên mát lạnh, từng chữ rõ ràng.
Vu Hạ lần đầu tiên nghe được Quý Thanh Dư nói một chuỗi dài như vậy.
Cô mấp mím môi: “Ừm, tớ biết rồi, cảm ơn cậu giúp tớ chọn sách.”
Quý Thanh Dư một bên cúi đầu đọc sách trong tay, một bên thuận miệng nói: “Cảm ơn thế nào?”
“Cái gì?” âm thanh của cậu quá nhỏ, Vu Hạ không nghe rõ.
Phục hồi lại tinh thần, Quý Thanh Dư thản nhiên nói: “Không có gì, ngày mai đến trường cậu mời tôi ăn kem là được rồi.”
Vu Hạ đồng ý.
Nói xong, Vu Hạ liền đưa điện thoại qua trả Tống Dao, điện thoại vẫn chưa tắt máy.
Lúc này mặt của Vu Hạ đỏ đến nỗi bỏng người, cô cúi đầu sợ bi Tống Dao phát hiện, cầm sách tham khảo chạy nhanh ra chỗ thanh toán.
Chờ cô thanh toán xong Tống Dao cũng tắt điện thoại, cầm truyện tranh đi tới: “Hạ Hạ, cậu thanh toán xong chưa?”
Vu Hạ gật đầu: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Tống Dao ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Ơ, Hạ Hạ, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”
“Hả...Thật không?”
Vu Hạ chột dạ chớp mắt một cái, lấy tay sờ sờ lên mặt, nói qua loa: “Có thể là do thời tiết quá nóng, chúng ta đi nhanh thôi.”
Nói xong, Vu Hạ vội vã đẩy cửa tiệm sách ra ngoài.
Tại chỗ, Tống Dao ngẩng đầu nhìn điều hòa ở trước của tiệm sách, rõ ràng là rất mát mà!
–
Buổi tối sau khi về nhà, điều đầu tiên Vu Hạ làm là mở quyển sách tham khảo mới mua hôm nay, không biết có phải nguyên do yêu ai yêu cả đường đi hay không, ngay cả việc gặm công thức cũng không cảm thấy chán nữa.
Nửa giờ sau Vương Nguyệt Mai nhắn tin cho cô, nói hôm nay tăng ca tới đêm mới trở về, bảo cô tự giải quyết cơm tối.
Làm xong bài tập, bụng Vu Hạ đói tới mức kêu rộn ràng. Cô nhìn thời gian một cái, sau đó lấy một tờ mười đồng từ trong ví, cầm điện thoại đi ra ngoài cửa.
Mùa hè, đầu ngõ có một con phố bán đồ ăn vặt rất dài, buổi tối rất là náo nhiệt.
Nhưng dạ dày của Vu Hạ không được tốt cho lắm, lúc học cấp hai không nghe lời vụng trộm bên ngoài ăn một phần mì lạnh nướng (*), sau khi về nhà đau bụng tận hai ngày, sau này Vu Hạ không dám thử lại nữa.
(*)Mì lạnh nướng: món ăn vặt của Trung Quốc.
Nghĩ vậy, cô đột nhiên có chút hoài niệm mì lạnh nướng hương vị cay ngọt ngào của phương Bắc, cũng không biết phương Nam có hay không.
Vu Hạ động tâm suy nghĩa một chút, nhấc chân đi tới hướng phố ăn vặt. Nhưng đi từ đầu đến cuối Vu Hạ cũng không thấy một nhà nào bán mì lạnh nướng.
Bỏ đi, không có thì thôi, miễn cho ăn xong lại bị đau bụng.
Vu Hạ nghĩ như thế, bất tri bất giác lại đi đến chỗ tiệm mì ngày đó ăn.
Cô đẩy cửa đi vào tìm một vị trí không có người ngồi xuống, giọng nói mềm mại: “Ông chủ, cho một phần mì rau cải.”
Vừa dứt lời, cửa tiệm bị người bên ngoài đẩy ra, giọng nói nam sinh trước sau như một mát lạnh dễ nghe: “Ông chủ, một phần mì rau cải xanh.”
——————
* Hope thường là chỉ những điều dễ dàng đạt được, còn Wish thường là chỉ những điều khó đạt được. Ý tứ ở đây có nghĩa là giấc mơ của người khác có thể thực hiện được, còn giấc mơ mà Vu Hạ hy vọng lại khó có thể thực hiện được. *
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.