Quyển 6 - Chương 8: Ám sát
Hiệp Vi Linh
23/09/2016
Edit: ThuBeta: Tiểu NgạnÁnh tà dương chiếu vào Thiên chi đường của khách sạn Long Môn, khiến cho toàn bộ Thiên chi đường được bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ nhạt.
Phạm Dương Triệt nhẹ nhàng đặt tiểu Tư Triệt(vì mải chơi với cụ ngoại cả buổi chiều mà giờ đang mệt đến nỗi ngủ thiếp đi) lên chiếc giường mềm mại, rồi sau đó dùng mắt ra hiệu cho Phó Uy(đang không nỡ rời đi) đi ra ngoài cùng mình.
Phó Uy tiếc nuối nhìn tiểu Tư Triệt đang nằm trên giường một cái, sau đó mới xoay người rời đi.
“Kiệt nhi hiện đang ở đâu? Sao suốt năm năm qua không tới tìm ta? Sao lại khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng nó đã chết?” Phó Uy vừa mới vào đại sảnh đã lập tức mở miệng truy vấn, nói.
“Nếu cháu đoán không nhầm, hiện tại có lẽ Kiệt Nhi đang ở chỗ giao nhau giữa Phó quốc và Sở quốc- Sở châu.” Phạm Dương Triệt nói ra phỏng đoán của mình.
“Đang yên đang lành sao Kiệt nhi lại chạy tới Sở châu?” Phó Uy khó hiểu.
Phạm Dương Triệt nói ra phỏng đoán của mình và những gì mình biết.
Nghe xong, Phó Uy mới hiểu rõ: Chẳng trách Kiệt nhi không quay về Nham thành tìm gia gia là ông, thì ra ở giữa có nhiều khúc triết như vậy, nhiều nguyên nhân như vậy. Ông muốn thấy cháu gái của mình sớm một chút.
Trong con ngươi của Phó Uy mang theo sự kiên định, nói: “Cháu rể, gia gia muốn sáng mai xuất phát đi Sở châu!”
Tiếng “cháu rể” kia khiến cho Phạm Dương Triệt cảm động. Bởi vì điều này chứng minh Phó Uy đã hoàn toàn tin tưởng hắn, coi hắn là người trong nhà.
Vốn định đề xuất mình cũng muốn đồng hành, Phạm Dương Triệt bị tiếng bước chân cấp tốc truyền đến từ xa cắt đứt.
“Rầm—” một tiếng, Lý Thắng Nam thở dốc chạy đến, quỳ xuống: “Hoàng thượng, Nhâm đại nhân bị thương nặng, hiện đang hôn mê.”
“Cái gì?!” Phó Uy lập tức nhận lấy mật hàm khẩn cấp trong tay Lý Thắng Nam: Năm năm nay, ông vẫn luôn coi Trù nhi là cháu gái ruột thịt của mình, tình cảm của ông đối với Kiệt nhi đều đặt lên trên người nàng. Mà Trù Nhi cũng coi ông là gia gia ruột mà hiếu thuận. Giờ phút này, nghe tin Trù nhi bị thương nặng, đang hôn mê, trong lòng Phó Uy tràn đầy lo lắng.
Vốn đang lo lắng, vẻ mặt Phó Uy đột nhiên thay đổi, sắc mặt vô cùng khó coi ra lệnh cho Lý Thắng Nam đang quỳ ở trên mặt đất: “Nhanh, nhanh đi chuẩn bị. Ta muốn đi Hà châu ngay lập tức, ngay bây giờ!”
Tuy Lý Thắng Nam không biết vì sao sắc mặt của Phó Uy lại thay đổi đột ngột như vậy, nhưng mệnh lệnh đã ra, vẫn nên lập tức đứng dậy đi chuẩn bị.
“Không được. Ta nhất định phải đi ngăn cản, phải đi ngăn cản ngay lập tức! Quyết không thể để cho chuyện như vậy phát sinh!” Phó Uy hoảng hốt nói, mật hàm trong tay ông cũng rơi xuống mặt đất.
Phạm Dương Triệt lập tức nhặt mật hàm lên xem. Từng câu từng chữ đập vào mắt, khiến hắn phải mở to mắt: Trên thư không chỉ nhắc đến chuyện Nhậm Kiển Trù bị thương nặng, đang hôn mê, Tăng Kiếm Vọng còn điều tra ra người làm Nhậm Kiển Trù bị thương là vị tướng quân bí mật của Cao quốc, được Cao quốc phái đến—Liên Thập Tứ. Mà Tăng Kiếm Vọng không chỉ bí mật điều động quân Phó gia ở mấy châu thành lân cận Hà châu chuẩn bị tập kích Sở châu. Tăng Kiếm Vọng còn dự định dùng thuật dịch dung cao siêu của mình lẩn vào trong Sở châu, trong ứng ngoài hợp, tùy thời hành động, ám sát Liên Thập Tứ.
Khả năng dịch dung của Tăng Kiếm Vọng là xuất thần nhập hóa, có thể khiến cho hắn lặng lẽ tiếp cận người ta mà người đó không biết. Nếu hắn muốn ám sát ai, tuyệt đối sẽ không thất thủ. Như vậy, tình cảnh trước mắt của Kiệt nhi chẳng phải là rất nguy hiểm sao.
Phạm Dương Triệt không do dự chút nào, kiên quyết nói với Phó Uy vẫn đang bối rối: “Gia gia, con giao Kiệt nhi cho người. Con sẽ đến Sở châu ngay bây giờ.”
Sự kiên định trên khuôn mặt tuấn mỹ đó khiến cho tâm trạng Phó Uy ổn định lại. Ông lấy một tấm lệnh bài trong ngực ra, đưa cho hắn, nói: “Cháu mang tấm lệnh bài này đi. Tấm lệnh bài này đại diện cho trẫm, quân vương Phó quốc.”
Từ khi gặp nhau tới nay, đây là lần đầu tiên Phó Uy xưng “Trẫm” ở trước mặt Phạm Dương Triệt. Tuy là Phó Uy không thích hợp làm quân vương, nhưng quả thực không thể nào xóa bỏ sự thực ông là hoàng đế Phó quốc.
Phạm Dương Triệt nhận lệnh bài, cam đoan nói: “Gia gia, nhất định cháu sẽ đưa Kiệt nhi bình an trở về.” Nói xong, hắn dứt khoát xoay người, phi thân rời đi.
Nhìn thân ảnh biến mất trong khoảnh khắc, Phó Uy không thể không cảm thán: Năm tháng khiến cho người ta già đi. Thời gian có thể thay đổi tất cả. Nhớ ngày đó, Phạm Dương Triệt là một tên thư sinh yếu ớt trói gà không chặt, nhưng giờ phút này hắn lại là một cao thủ tuyệt đỉnh. Tin rằng hôm nay, hắn sẽ không giống như năm năm trước, để cho Kiệt nhi che chắn, đứng phía trước để bảo vệ hắn nữa. Nhất định hắn sẽ giống một nam nhân chân chính, bảo vệ nữ nhân mình yêu.
***
Vào ban đêm, bên trong châu phủ Sở châu rất yên tĩnh, rất tĩnh lặng.
Thập Tứ mặc áo mỏng, tựa vào khung cửa sổ, thất thần nhìn trăng tròn trên trời đêm: Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng thân ảnh màu trắng bị máu đỏ nhuộm dần.
Thập Tứ lắc đầu, mượn động tác này để đẩy hình ảnh khiến cho nàng khó chịu ra khỏi đầu. Tuy hình ảnh kia đã biến mất, nhưng cảm giác hối hận và đau lòng vẫn ở lại.
Thập Tứ đưa tay đè lên ngực trái, nhíu mày: Rốt cục là có chuyện gì vậy? Bị thương là người mình không quen biết, lại còn là tướng lãnh của quân địch, nàng phải cao hứng mới đúng. Nhưng sao bây giờ lại rất đau lòng, rất hối hận vậy? Giống như nữ nhân kia là thân nhân của nàng, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Kéttt—” một tiếng, tiếng cửa mở cắt đứt suy nghĩ của Thập Tứ. Nàng quay đầu, thấy một gã gia đinh bưng khay trà tiế vào, vốn cũng không để tâm, quay đầu lại đưa mắt nhìn trăng tròn đang treo trên bầu trời.
Đột nhiên, một tia sáng chói mắt xẹt qua, khiến nàng nheo mắt lại theo bản năng. Mắt nheo lại, nàng thấy lưỡi đao đang vội vã đến gần yết hầu nàng. Gần như là theo bản năng của cơ thể, nàng vội ngửa người ra sau, ngàn cân treo sợi tóc tránh khỏi lưỡi đao sắc muốn đoạt mạng người.
Đứng vững lại, Thập Tứ thở dốc nhìn gia đinh có khuôn mặt bình thường kia. Nếu không phải là trong đôi mắt kia có sát khí dày đặc, gã nam nhân này hoàn toàn giống như một gia đinh vô cùng bình thường.
Tăng Kiếm Vọng cười lạnh: “Thật đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể thấy máu rồi!”
Nhìn nam nhân lãnh khốc giống như tử thần, trong lòng Thập Tứ đột nhiên xuất hiện sự sợ hãi. Nhưng nàng biết giờ phút này, sợ hãi là vô dụng, phải nghĩ biện pháp ứng phó mới được. Phòng ngủ của Tần Vũ cách đây khoảng 50 thước, nàng phải tạo ra tiếng động lớn, cảnh báo cho hắn biết mới được.
Tầm mắt của Thập Tứ rơi vào chậu hoa ở bên cạnh, không do dự chút nào, Thập Tứ cầm chậu hoa lên ném ra ngoài cửa sổ.
“Rầm—” tiếng chậu hoa vỡ tan đột ngột vang dội trong đêm yên tĩnh
Từ giờ, tin là Tần Vũ và binh sĩ sẽ phát hiện ra tình trạng bất thường ở đây, lập tức chạy tới xem tình hình. Trong khoảng thời gian này, nàng phải cố gắng duy trì chờ người tới.
Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Sao lại muốn giết bản tướng quân?” Thập Tứ mở miệng hỏi.
Nhìn thấy hết thảy mọi thứ, đương nhiên Tăng Kiếm Vọng biết Thập Tứ dùng chiến thuật kéo dài thời gian, nhưng hắn cũng không vội giết nam nhân này ngay. Hắn muốn nam nhân này phải cảm nhận sự sợ hãi và tuyệt vọng trước khi chết một chút. Hắn muốn nam nhân đã làm Trù bị thương phải trả giá gấp trăm lần.
“Tướng quân đại nhân đúng là quý nhân hay quên mà! Vậy mà đã quên sạch sẽ chuyện hai ngày trước, ngài đến Hà châu rồi!” Tăng Kiếm Vọng châm chọc nói.
Hà châu?! Nam nhân này là người của quân Phó gia.
“Tướng quân đại nhân đang chờ thủ hạ tới cứu ngài sao?” Tăng Kiếm Vọng vuốt ve lưỡi đao trong tay, nói: “E là phải khiến cho Tướng quân đại nhân thất vọng rồi! Vừa rồi, trước khi trời tối tôi đã khiến cho tất cả mọi người trong phủ hôn mê rồi. Tin là giờ phút này, cho dù ngài có gào rách cổ họng cũng sẽ không có ai nghe thấy. Đương nhiên là cũng sẽ không có ai tới cứu ngài!”
Sắc mặt Thập Tứ nhất thời trắng bệch: Nam nhân này là có chuẩn bị mà đến. Người không có võ công như nàng phải đối phó với nam nhân võ công cao cường, muốn đẩy nàng vào chỗ chết như thế nào đây?
“Được rồi. Thời gian chơi trò cầu cứu đã hết!” Tăng Kiếm Vọng ngừng động tác trên tay, tay phải nắm chặt đao. Lưỡi đao trơn bóng phản xạ lại ánh trăng, ánh sáng phản chiếu lạnh lẽo.
Đột nhiên, thân ảnh Tăng Kiếm Vọng chợt lóe, biến mất.
Liên Thập Tứ vội vàng tìm thân ảnh hắn.
“Phập—” Tiếng đao nhập vào người khiến cho thân thể Thập Tứ cứng đờ.
Tăng Kiếm Vọng nghiêng người về phía trước, tay phải đặt lên vai nàng, kề sát sau lưng nàng, nhẹ giọng nói: “Đao này là tạ lễ thay Trù trả lại cho Tướng quân.”
Cơn đau truyền tới từ lưng khiến cho nàng thiếu chút nữa là bất tỉnh. Nhưng, nàng biết nếu giờ phút này hôn mê là đồng nghĩa với chết! Trong đôi mắt màu xanh thẫm hiện lên sự kiên quyết.
Nàng đưa bàn tay phải ra, nắm lấy bàn tay trên vai, cũng không để ý đến việc vết thương sẽ nặng thêm, đột nhiên khom người, trước khi Tăng Kiếm Vọng kịp phản ứng đã làm cho hắn té trên mặt đất.
“Bịch—” một tiếng vang lên, cơn đau truyền đến từ lưng khiến cho trong lúc nhất thời, Tăng Kiếm Vọng không đứng lên nổi.
Đột nhiên, cảm giác lạnh như băng khiến cho hắn dừng lại động tác muốn đứng lên. Hắn có chút khó tin nhìn nam nhân đang khom người ngồi ở trước mặt hắn “Bởi vì vết thương trên lưng mà khuôn mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt, bàn tay run rẩy nhưng vẫn cầm đao đặt lên yết hầu mình. Vì sao nam nhân này không lập tức giết hắn. Động tác này đối với hắn mà nói, tuy là có chút khó khăn nhưng vẫn có thể thực hiện được. Còn nữa, sao nam nhân này lại biết nhu đạo? Không phải là người biết sơ qua, mà là người hiểu rõ tinh túy của nhu đạo.”
“Tí tách, tí tách, tí tách…” Máu chảy ra từ vết thương trên lưng đã nhuộm đỏ áo đơn màu trắng, theo vạt áo rơi xuống mặt đất. Cảnh tượng trước mắt bắt đầu dao động, vặn vẹo. Thập Tứ không thể không lắc đầu, muốn khiến cho thần chí hỗn độn tỉnh táo lại một chút.
Bởi vì nàng lắc đầu nên thân thể nàng cũng dao động theo, tay nắm chủy thủ lại càng dao động lợi hại.
Tăng Kiếm Vọng trong mắt hiện lên tinh quang. Chân phải một cái cấp tốc thượng đá, đem vốn liền lay động Thập Tứ cấp đá bay đi ra ngoài, đụng vào trong phòng phòng trụ thượng, ngã nhào ngã xuống đất.
Trong mắt Tăng Kiếm Vọng lóe lên tinh quang. Chân phải đạp lên trên, đạp bay Thập Tứ vốn đang dao động, đập vào cây cột trong phòng, ngã xuống đất.
Vốn đang suy yếu, sau khi trải qua trận va đập này, Thập Tứ lập tức hôn mê.
Tăng Kiếm Vọng đứng lên, tay cầm lưỡi đao sắc, đứng ở phía trước người Thập Tứ đang hôn mê, trong mắt hiện lên sự do dự: Sao nam nhân này lại biết nhu đạo? Rốt cục hắn là ai?
Sự do dự này cũng không được bao lâu đã bị sát ý thay thế: Bất kể nam nhân này là người phương nào, cũng không thay đổi được sự thực là hắn ta đã làm Trù bị thương, hắn ta là Tướng quân của quân địch và hắn muốn giết nam nhân này.
Ném đi chút do dự cuối cùng, Tăng Kiếm Vọng giơ tay lên, cầm lưỡi đao sắc bén, nhắm vào ngực Thập Tứ đang hôn mê.
Phạm Dương Triệt nhẹ nhàng đặt tiểu Tư Triệt(vì mải chơi với cụ ngoại cả buổi chiều mà giờ đang mệt đến nỗi ngủ thiếp đi) lên chiếc giường mềm mại, rồi sau đó dùng mắt ra hiệu cho Phó Uy(đang không nỡ rời đi) đi ra ngoài cùng mình.
Phó Uy tiếc nuối nhìn tiểu Tư Triệt đang nằm trên giường một cái, sau đó mới xoay người rời đi.
“Kiệt nhi hiện đang ở đâu? Sao suốt năm năm qua không tới tìm ta? Sao lại khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng nó đã chết?” Phó Uy vừa mới vào đại sảnh đã lập tức mở miệng truy vấn, nói.
“Nếu cháu đoán không nhầm, hiện tại có lẽ Kiệt Nhi đang ở chỗ giao nhau giữa Phó quốc và Sở quốc- Sở châu.” Phạm Dương Triệt nói ra phỏng đoán của mình.
“Đang yên đang lành sao Kiệt nhi lại chạy tới Sở châu?” Phó Uy khó hiểu.
Phạm Dương Triệt nói ra phỏng đoán của mình và những gì mình biết.
Nghe xong, Phó Uy mới hiểu rõ: Chẳng trách Kiệt nhi không quay về Nham thành tìm gia gia là ông, thì ra ở giữa có nhiều khúc triết như vậy, nhiều nguyên nhân như vậy. Ông muốn thấy cháu gái của mình sớm một chút.
Trong con ngươi của Phó Uy mang theo sự kiên định, nói: “Cháu rể, gia gia muốn sáng mai xuất phát đi Sở châu!”
Tiếng “cháu rể” kia khiến cho Phạm Dương Triệt cảm động. Bởi vì điều này chứng minh Phó Uy đã hoàn toàn tin tưởng hắn, coi hắn là người trong nhà.
Vốn định đề xuất mình cũng muốn đồng hành, Phạm Dương Triệt bị tiếng bước chân cấp tốc truyền đến từ xa cắt đứt.
“Rầm—” một tiếng, Lý Thắng Nam thở dốc chạy đến, quỳ xuống: “Hoàng thượng, Nhâm đại nhân bị thương nặng, hiện đang hôn mê.”
“Cái gì?!” Phó Uy lập tức nhận lấy mật hàm khẩn cấp trong tay Lý Thắng Nam: Năm năm nay, ông vẫn luôn coi Trù nhi là cháu gái ruột thịt của mình, tình cảm của ông đối với Kiệt nhi đều đặt lên trên người nàng. Mà Trù Nhi cũng coi ông là gia gia ruột mà hiếu thuận. Giờ phút này, nghe tin Trù nhi bị thương nặng, đang hôn mê, trong lòng Phó Uy tràn đầy lo lắng.
Vốn đang lo lắng, vẻ mặt Phó Uy đột nhiên thay đổi, sắc mặt vô cùng khó coi ra lệnh cho Lý Thắng Nam đang quỳ ở trên mặt đất: “Nhanh, nhanh đi chuẩn bị. Ta muốn đi Hà châu ngay lập tức, ngay bây giờ!”
Tuy Lý Thắng Nam không biết vì sao sắc mặt của Phó Uy lại thay đổi đột ngột như vậy, nhưng mệnh lệnh đã ra, vẫn nên lập tức đứng dậy đi chuẩn bị.
“Không được. Ta nhất định phải đi ngăn cản, phải đi ngăn cản ngay lập tức! Quyết không thể để cho chuyện như vậy phát sinh!” Phó Uy hoảng hốt nói, mật hàm trong tay ông cũng rơi xuống mặt đất.
Phạm Dương Triệt lập tức nhặt mật hàm lên xem. Từng câu từng chữ đập vào mắt, khiến hắn phải mở to mắt: Trên thư không chỉ nhắc đến chuyện Nhậm Kiển Trù bị thương nặng, đang hôn mê, Tăng Kiếm Vọng còn điều tra ra người làm Nhậm Kiển Trù bị thương là vị tướng quân bí mật của Cao quốc, được Cao quốc phái đến—Liên Thập Tứ. Mà Tăng Kiếm Vọng không chỉ bí mật điều động quân Phó gia ở mấy châu thành lân cận Hà châu chuẩn bị tập kích Sở châu. Tăng Kiếm Vọng còn dự định dùng thuật dịch dung cao siêu của mình lẩn vào trong Sở châu, trong ứng ngoài hợp, tùy thời hành động, ám sát Liên Thập Tứ.
Khả năng dịch dung của Tăng Kiếm Vọng là xuất thần nhập hóa, có thể khiến cho hắn lặng lẽ tiếp cận người ta mà người đó không biết. Nếu hắn muốn ám sát ai, tuyệt đối sẽ không thất thủ. Như vậy, tình cảnh trước mắt của Kiệt nhi chẳng phải là rất nguy hiểm sao.
Phạm Dương Triệt không do dự chút nào, kiên quyết nói với Phó Uy vẫn đang bối rối: “Gia gia, con giao Kiệt nhi cho người. Con sẽ đến Sở châu ngay bây giờ.”
Sự kiên định trên khuôn mặt tuấn mỹ đó khiến cho tâm trạng Phó Uy ổn định lại. Ông lấy một tấm lệnh bài trong ngực ra, đưa cho hắn, nói: “Cháu mang tấm lệnh bài này đi. Tấm lệnh bài này đại diện cho trẫm, quân vương Phó quốc.”
Từ khi gặp nhau tới nay, đây là lần đầu tiên Phó Uy xưng “Trẫm” ở trước mặt Phạm Dương Triệt. Tuy là Phó Uy không thích hợp làm quân vương, nhưng quả thực không thể nào xóa bỏ sự thực ông là hoàng đế Phó quốc.
Phạm Dương Triệt nhận lệnh bài, cam đoan nói: “Gia gia, nhất định cháu sẽ đưa Kiệt nhi bình an trở về.” Nói xong, hắn dứt khoát xoay người, phi thân rời đi.
Nhìn thân ảnh biến mất trong khoảnh khắc, Phó Uy không thể không cảm thán: Năm tháng khiến cho người ta già đi. Thời gian có thể thay đổi tất cả. Nhớ ngày đó, Phạm Dương Triệt là một tên thư sinh yếu ớt trói gà không chặt, nhưng giờ phút này hắn lại là một cao thủ tuyệt đỉnh. Tin rằng hôm nay, hắn sẽ không giống như năm năm trước, để cho Kiệt nhi che chắn, đứng phía trước để bảo vệ hắn nữa. Nhất định hắn sẽ giống một nam nhân chân chính, bảo vệ nữ nhân mình yêu.
***
Vào ban đêm, bên trong châu phủ Sở châu rất yên tĩnh, rất tĩnh lặng.
Thập Tứ mặc áo mỏng, tựa vào khung cửa sổ, thất thần nhìn trăng tròn trên trời đêm: Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng thân ảnh màu trắng bị máu đỏ nhuộm dần.
Thập Tứ lắc đầu, mượn động tác này để đẩy hình ảnh khiến cho nàng khó chịu ra khỏi đầu. Tuy hình ảnh kia đã biến mất, nhưng cảm giác hối hận và đau lòng vẫn ở lại.
Thập Tứ đưa tay đè lên ngực trái, nhíu mày: Rốt cục là có chuyện gì vậy? Bị thương là người mình không quen biết, lại còn là tướng lãnh của quân địch, nàng phải cao hứng mới đúng. Nhưng sao bây giờ lại rất đau lòng, rất hối hận vậy? Giống như nữ nhân kia là thân nhân của nàng, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Kéttt—” một tiếng, tiếng cửa mở cắt đứt suy nghĩ của Thập Tứ. Nàng quay đầu, thấy một gã gia đinh bưng khay trà tiế vào, vốn cũng không để tâm, quay đầu lại đưa mắt nhìn trăng tròn đang treo trên bầu trời.
Đột nhiên, một tia sáng chói mắt xẹt qua, khiến nàng nheo mắt lại theo bản năng. Mắt nheo lại, nàng thấy lưỡi đao đang vội vã đến gần yết hầu nàng. Gần như là theo bản năng của cơ thể, nàng vội ngửa người ra sau, ngàn cân treo sợi tóc tránh khỏi lưỡi đao sắc muốn đoạt mạng người.
Đứng vững lại, Thập Tứ thở dốc nhìn gia đinh có khuôn mặt bình thường kia. Nếu không phải là trong đôi mắt kia có sát khí dày đặc, gã nam nhân này hoàn toàn giống như một gia đinh vô cùng bình thường.
Tăng Kiếm Vọng cười lạnh: “Thật đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể thấy máu rồi!”
Nhìn nam nhân lãnh khốc giống như tử thần, trong lòng Thập Tứ đột nhiên xuất hiện sự sợ hãi. Nhưng nàng biết giờ phút này, sợ hãi là vô dụng, phải nghĩ biện pháp ứng phó mới được. Phòng ngủ của Tần Vũ cách đây khoảng 50 thước, nàng phải tạo ra tiếng động lớn, cảnh báo cho hắn biết mới được.
Tầm mắt của Thập Tứ rơi vào chậu hoa ở bên cạnh, không do dự chút nào, Thập Tứ cầm chậu hoa lên ném ra ngoài cửa sổ.
“Rầm—” tiếng chậu hoa vỡ tan đột ngột vang dội trong đêm yên tĩnh
Từ giờ, tin là Tần Vũ và binh sĩ sẽ phát hiện ra tình trạng bất thường ở đây, lập tức chạy tới xem tình hình. Trong khoảng thời gian này, nàng phải cố gắng duy trì chờ người tới.
Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Sao lại muốn giết bản tướng quân?” Thập Tứ mở miệng hỏi.
Nhìn thấy hết thảy mọi thứ, đương nhiên Tăng Kiếm Vọng biết Thập Tứ dùng chiến thuật kéo dài thời gian, nhưng hắn cũng không vội giết nam nhân này ngay. Hắn muốn nam nhân này phải cảm nhận sự sợ hãi và tuyệt vọng trước khi chết một chút. Hắn muốn nam nhân đã làm Trù bị thương phải trả giá gấp trăm lần.
“Tướng quân đại nhân đúng là quý nhân hay quên mà! Vậy mà đã quên sạch sẽ chuyện hai ngày trước, ngài đến Hà châu rồi!” Tăng Kiếm Vọng châm chọc nói.
Hà châu?! Nam nhân này là người của quân Phó gia.
“Tướng quân đại nhân đang chờ thủ hạ tới cứu ngài sao?” Tăng Kiếm Vọng vuốt ve lưỡi đao trong tay, nói: “E là phải khiến cho Tướng quân đại nhân thất vọng rồi! Vừa rồi, trước khi trời tối tôi đã khiến cho tất cả mọi người trong phủ hôn mê rồi. Tin là giờ phút này, cho dù ngài có gào rách cổ họng cũng sẽ không có ai nghe thấy. Đương nhiên là cũng sẽ không có ai tới cứu ngài!”
Sắc mặt Thập Tứ nhất thời trắng bệch: Nam nhân này là có chuẩn bị mà đến. Người không có võ công như nàng phải đối phó với nam nhân võ công cao cường, muốn đẩy nàng vào chỗ chết như thế nào đây?
“Được rồi. Thời gian chơi trò cầu cứu đã hết!” Tăng Kiếm Vọng ngừng động tác trên tay, tay phải nắm chặt đao. Lưỡi đao trơn bóng phản xạ lại ánh trăng, ánh sáng phản chiếu lạnh lẽo.
Đột nhiên, thân ảnh Tăng Kiếm Vọng chợt lóe, biến mất.
Liên Thập Tứ vội vàng tìm thân ảnh hắn.
“Phập—” Tiếng đao nhập vào người khiến cho thân thể Thập Tứ cứng đờ.
Tăng Kiếm Vọng nghiêng người về phía trước, tay phải đặt lên vai nàng, kề sát sau lưng nàng, nhẹ giọng nói: “Đao này là tạ lễ thay Trù trả lại cho Tướng quân.”
Cơn đau truyền tới từ lưng khiến cho nàng thiếu chút nữa là bất tỉnh. Nhưng, nàng biết nếu giờ phút này hôn mê là đồng nghĩa với chết! Trong đôi mắt màu xanh thẫm hiện lên sự kiên quyết.
Nàng đưa bàn tay phải ra, nắm lấy bàn tay trên vai, cũng không để ý đến việc vết thương sẽ nặng thêm, đột nhiên khom người, trước khi Tăng Kiếm Vọng kịp phản ứng đã làm cho hắn té trên mặt đất.
“Bịch—” một tiếng vang lên, cơn đau truyền đến từ lưng khiến cho trong lúc nhất thời, Tăng Kiếm Vọng không đứng lên nổi.
Đột nhiên, cảm giác lạnh như băng khiến cho hắn dừng lại động tác muốn đứng lên. Hắn có chút khó tin nhìn nam nhân đang khom người ngồi ở trước mặt hắn “Bởi vì vết thương trên lưng mà khuôn mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt, bàn tay run rẩy nhưng vẫn cầm đao đặt lên yết hầu mình. Vì sao nam nhân này không lập tức giết hắn. Động tác này đối với hắn mà nói, tuy là có chút khó khăn nhưng vẫn có thể thực hiện được. Còn nữa, sao nam nhân này lại biết nhu đạo? Không phải là người biết sơ qua, mà là người hiểu rõ tinh túy của nhu đạo.”
“Tí tách, tí tách, tí tách…” Máu chảy ra từ vết thương trên lưng đã nhuộm đỏ áo đơn màu trắng, theo vạt áo rơi xuống mặt đất. Cảnh tượng trước mắt bắt đầu dao động, vặn vẹo. Thập Tứ không thể không lắc đầu, muốn khiến cho thần chí hỗn độn tỉnh táo lại một chút.
Bởi vì nàng lắc đầu nên thân thể nàng cũng dao động theo, tay nắm chủy thủ lại càng dao động lợi hại.
Tăng Kiếm Vọng trong mắt hiện lên tinh quang. Chân phải một cái cấp tốc thượng đá, đem vốn liền lay động Thập Tứ cấp đá bay đi ra ngoài, đụng vào trong phòng phòng trụ thượng, ngã nhào ngã xuống đất.
Trong mắt Tăng Kiếm Vọng lóe lên tinh quang. Chân phải đạp lên trên, đạp bay Thập Tứ vốn đang dao động, đập vào cây cột trong phòng, ngã xuống đất.
Vốn đang suy yếu, sau khi trải qua trận va đập này, Thập Tứ lập tức hôn mê.
Tăng Kiếm Vọng đứng lên, tay cầm lưỡi đao sắc, đứng ở phía trước người Thập Tứ đang hôn mê, trong mắt hiện lên sự do dự: Sao nam nhân này lại biết nhu đạo? Rốt cục hắn là ai?
Sự do dự này cũng không được bao lâu đã bị sát ý thay thế: Bất kể nam nhân này là người phương nào, cũng không thay đổi được sự thực là hắn ta đã làm Trù bị thương, hắn ta là Tướng quân của quân địch và hắn muốn giết nam nhân này.
Ném đi chút do dự cuối cùng, Tăng Kiếm Vọng giơ tay lên, cầm lưỡi đao sắc bén, nhắm vào ngực Thập Tứ đang hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.