Quyển 6 - Chương 12: Lựa chọn của Dịch Thiên
Hiệp Vi Linh
23/10/2016
Edit: Thu
Beta: Tiểu Ngạn
“Phó tướng quân—” Thân vệ binh khó nén được sự đau lòng mà gọi tên vị anh hùng của mình.
“Dạ Xoa đại nhân—” Tinh anh binh nghẹn ngào gọi tên vị tướng quân của mình.
Nhất thời, bầu không khí đau buồn tràn khắp chiến trường. Ai cũng rơi vào trong sự đau buồn, không có cách nào thoát khỏi.
Giờ phút này, ánh mắt Phạm Dương Triệt mang theo nhu tình nhìn người ở trong ngực. Trong đôi mắt kia, ngoại trừ người trong ngực ra thì cũng không nhìn thấy ai khác nữa.
“Nếu như ngươi còn muốn cứu nàng, thì buông nàng ra đi!” Một giọng nói nhỏ nhẹ truyền vào trong tai Phạm Dương Triệt, nhen nhóm ngọn lửa trong đôi mắt vốn trống rỗng.
Phạm Dương Triệt vội ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của Dịch Thiên đã khôi phục lại dung mạo vốn có: Là hắn! Là vị quỷ ý đó! Là quỷ y mang theo tình cảm ái mộ với Vân Kiệt!
Con ngươi màu đen nhìn thẳng vào trong đôi mắt màu huyết sắc, thăm dò sự thành ý nơi đáy mắt Dịch Thiên.
Vào lúc phát hiện ra ở đáy mắt đôi mắt màu huyết sắc đó, ngoại trừ lo lắng vẫn là lo lắng, hắn biết nhất định người đàn ông này sẽ cứu Vân Kiệt.
Phạm Dương Triệt nhẹ nhàng đặt Phó Vân Kiệt đã lâm vào trong hôn mê sâu lên mặt đất.
Dịch Thiên lập tức ngồi xổm xuống, bắt mạch cho nàng, cau mày: Tình hình còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn. Chân khí của Vân Kiệt đã bị rối loạn, tổn thương đến kinh mạch, tâm mạch đã đứt, đã hết cách để xoay chuyển rồi. Dịch Thiên nhanh chóng đưa tay điểm huyệt trên cơ thể nàng, rồi sau đó lấy một cái bình nhỏ ở trong ngực ra, đổ một viên thuốc ở bên trong ra, cho vào miệng Phó Vân Kiệt.
Phạm Dương Triệt chờ Dịch Thiên làm xong các động tác liên tục này mới hỏi: “Kiệt, nàng thế nào rồi?”
Dịch Thiên cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Thương thế của nàng đã tạm thời ổn định! Ta muốn đưa nàng đến cốc Vong Ưu, ở đó có thuốc để trị liệu cho nàng!”
“Ta cũng đi!” Phạm Dương Triệt lập tức nói.
Lúc này Dịch Thiên mới ngẩng đầu, đôi mắt huyết sắc nhìn thấy sự kiên trì trong đáy mắt hắn, mới gật đầu.
Phạm Dương Triệt thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra: Hắn rất sợ người đàn ông này sẽ lại mang Vân Kiệt đi. Căn cứ vào sự miêu tả của Tư Triệt, hắn đã đoán được đại khái, khi đó người mang Vân Kiệt đi, ngụy trang cái chết giả của Vân Kiệt chính là người đàn ông này. Trong thiên hạ, cũng chỉ có quỷ y tinh thông y thuật và dịch dung mới có thể làm được điều này. Bởi vậy, lần này cho dù có nói gì đi chăng nữa hắn cũng phải đi theo. Hắn không muốn lại mất đi Vân Kiệt. Cái loại đau đớn của việc mất đi người mình yêu, cái loại đau thấu tim này nếm một lần là được rồi.
***
Cốc Vong Ưu là một nơi vô cùng mỹ lệ: Trong cốc mọc đầy những loại hoa xinh đẹp, cỏ xanh mơn mởn, giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Dù là kiến thức rộng rãi, sau khi nhìn thấy cảnh đẹp như này, Phạm Dương Triệt cũng không nhịn được phải âm thầm tán thưởng.
Dịch Thiên quay đầu nhìn Phạm Dương Triệt đang ngẩng đầu nhìn cảnh vật chung quanh, vẫn ôm Phó Vân Kiệt đang hôn mê ở trong lòng, nói: “Đến rồi!”
Lúc này Phạm Dương Triệt mới phát hiện ra một tòa trúc viện lịch sự tao nhã ở cách đó không xa.
Ở dưới sự dẫn dắt của Dịch Thiên, Phạm Dương Triệt ôm Phó Vân Kiệt đang hôn mê vào trong một căn phòng làm bằng trúc. Rồi sau đó, sau khi dặn dò Phạm Dương Triệt phải chiếu cố Phó Vân Kiệt, Dịch Thiên mới xoay người rời đi.
Giờ phút này Phạm Dương Triệt cũng không có ý định đi ra ngoài tìm hiểu về tòa trúc viện này. Trong mắt hắn chỉ có Phó Vân Kiệt vẫn đang hôn mê.
***
Ở trong một góc hẻo lánh của trúc viện, Dịch Thiên xoay một cái cơ quan nào đó cạnh hòn núi giả. Cùng với tiếng “ầm ầm—”, ở giữa hòn giả sơn xuất hiện một cái lối vào giống như cửa.
“Kẹtttt” Cùng với sự yên tĩnh ở đây, tiếng mở cửa vang dội dị thường, Dịch Thiên tiến vào trong phòng giam bị đóng chặt.
Đôi mắt màu huyết sắc quét về phía Trần Khiêm bởi vì bị tra tấn mà gầy gò dị thường. Khuôn mặt vốn nho nhã tuấn mỹ giờ phút này trở nên gầy gò tái nhợt.
Trần Khiêm chỉ dừng ánh mắt ở trên người Dịch Thiên có vài giây đồng hồ, sau đó mang vẻ lạnh nhạt, nhắm mắt dưỡng thần.
Tất cả đều rơi vào trong mắt Dịch Thiên. Nếu là lúc trước, hắn sẽ cảm thấy bị khiêu khích, cảm thấy tức giận, ngược lại sẽ càng muốn tra tấn người đàn ông có khí chất tương tự Phạm Dương Triệt này. Nhưng vào giờ phút này, hắn lại cảm thấy rất bội phục người đàn ông này: Sau khi phải đối mặt với sự đau đớn của tra tấn, tinh thần vẫn không sụp đổ, vẫn giữ vững được sự thản nhiên, điều này cần một ý chí cường đại.
“Vân Kiệt bởi vì mạnh mẽ phá vỡ sự giam cầm của ngân châm, nên khiến cho chân khí rối loạn…”
Dịch Thiên còn chưa dứt lời, đã bị người ở trước mặt đột nhiên cắt đứt: “Nàng thế nào rồi? Hiện tại nàng thế nào rồi?”
Trong đôi mắt màu huyết sắc lóe lên tinh quang: “Kinh mạch của nàng đã đứt đoạn. Nếu không phải là ta đã lấy hồi hồn đan để bảo vệ chút chân khí cuối cùng của nàng, chỉ sợ nàng đã sớm…”
Sắc mặt của Trầm Khiêm lập tức trắng xanh, lui về phía sau vài bước, vô lực té xuống cái giường trong nhà lao. Kinh mạch đứt đoạn?! Thân là người học y, hắn biết điều này có nghĩa là không còn khả năng thay đổi được điều gì nữa, nghĩa là— hắn đau khổ nhắm mắt lại: Nghĩa là chết! Trừ phi, trừ phi có thể tìm được cỏ tử tiên, dựa vào tác dụng thần kỳ của cỏ tử tiên, hẳn là có thể bảo vệ được tâm mạch.
“Ta có cỏ tử tiên!” Giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền vào trong tai Trần Khiêm.
Hắn giật mình mở to mắt, nhìn người đàn ông trước mắt có vẻ trấn định: Cũng đúng! Vừa rồi, hắn bởi vì quá lo lắng mà bị loạn, không chú ý tới vẻ mặt bình tĩnh của quỷ y. Quỷ y yêu nàng. Hiện tại thấy sắp mất đi nàng rồi, quỷ y sẽ không bảo trì được sự trấn định như thế. Nghĩ thông suốt rồi, Trần Khiêm mới thở dài nhẹ nhõm, nói: “Chúng ta nhanh đi lấy cỏ tử tiên thôi!”
“Ta đã mang đến rồi!” Nói xong, Dịch Thiên cởi áo của mình ra, lộ ra bộ ngực của mình.
Trần Khiêm nhìn bức vẽ lấy trái tim của Dịch Thiên làm trung tâm mà tản ra hình đóa hoa, giật mình nói: “Cái này—”
Dịch Thiên kéo áo của mình lại, nói: “Cỏ tử tiên có yêu cầu đặc biệt đối với hoàn cảnh sinh trưởng, trong thiên hạ, cỏ tử tiên chỉ có thể phát triển ở trong cốc Vong Ưu. Một trăm năm cỏ tử tiên chỉ có một cây trưởng thành. Mà một cây cỏ tử tiên đã ngưng tụ ở trên ngực của ta!”
“Không chỉ là ngưng tụ đơn giản như vậy đi!” Thân là truyền nhân duy nhất của thần y, đương nhiên Trần Khiêm không bỏ qua hoa văn vốn nên là màu tím, giờ phút này đang là màu tím đen.
“Đúng vậy! Để thuận tiện cho việc thí nghiệm thuốc, đảm bảo chắc chắn ta có thể sử dụng hết hiệu lực của thuốc, lão nhân kia đã sử dụng nội lực để ngưng tụ cỏ tử tiên ở trên tâm mạch của ta.” Dịch Thiên không muốn thổ lộ với người khác sự đau đớn mà mình từng phải chịu đựng, cúi đầu thấp giọng nói.
“Ta muốn ngươi giúp ta tách cỏ tử tiên ở trên tâm mạch ta ra!” Dịch Thiên ngẩng đầu lên một lần nữa, đôi mắt màu huyết sắc nhìn thẳng vào trong đôi mắt bởi vì khiếp sợ mà mở to của Trần Khiêm.
Tách cỏ tử tiên ra?! Không có cỏ tử tiên áp chế độc dược đó, chỉ sợ quỷ y sống không quá một ngày. Trần Khiêm giật mình nhìn người đàn ông có vẻ mặt kiên nghị kia. Trong đôi mắt màu huyết sắc mang theo sự kiên định và tuyệt vọng, chợt hắn hiểu ra: thật ra, chuyện này đối với quỷ y mà nói, không hẳn không phải là một loại giải thoát. Yêu một người sâu đến tận xương tủy, lại không có cách nào đạt được, cái loại tuyệt vọng này có thể bức điên người ta. Đã từng, hắn từng bởi vì tình yêu vô vọng này mà muốn thi triển nhiếp hồn thuật với nàng, có được nàng. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn không đánh mất bản thân, tự ép mình thoát khỏi nó. Hiển nhiên, tình cảm của quỷ y đối với nàng còn sâu hơn mình rất nhiều, sâu đến nỗi không thể tự kiềm chế được nữa.
“Ta đồng ý với ngươi!”
Sau khi Dịch Thiên nghe thấy đáp án trong dự liệu, đôi môi mỏng vẽ nên nụ cười chua xót: cũng được, so với việc hắn đau khổ quấn quýt si mê, dùng hết thủ đoạn mà không có cách nào chiếm được tình yêu, cùng với việc, trơ mắt nhìn nàng ngả vào trong lòng người đàn ông khác, nhìn thấy trong mắt nàng chỉ có người đàn ông khác, hắn tình nguyện lựa chọn vĩnh viễn không nhìn thấy, không nghe thấy, không cảm thấy. Cuối cùng hắn cũng có thể được giải thoát rồi, không bao giờ phải tiếp tục yêu trong thống khổ, vô vọng nữa.
***
Ánh tà dương phủ lên cốc Vong Ưu một tầng ánh sáng đỏ ửng xinh đẹp, khiến cho cốc Vong Ưu đẹp đẽ dị thường, khiến cho người ta có loại ảo giác như đang ở trong cõi bồng lai tiên cảnh.
Giờ phút này, Phạm Dương Triệt không rảnh rỗi thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp của cố, trong mắt hắn chỉ có cánh cửa phòng đang được đóng chặt. Phạm Dương Triệt khó nén được sự lo lắng và sốt ruột trong lòng, đi qua đi lại trước cửa phòng.
Hai canh giờ trước, quỷ y dẫ theo một người đàn ông thoạt nhìn rất gầy yếu tới, nói là hai người sẽ cùng nhau cứu Vân Kiệt, mắt thấy thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, cửa phòng lại vẫn đóng chặt như cũ. Điều này khiến cho trái tim vẫn luôn treo cao của hắn càng ngày càng lo lắng, càng ngày càng sốt ruột.
Khi tịch dương trôi qua, màn đêm tiến đến, cánh cửa vẫn luôn đóng chặt rốt cuộc cũng được mở ra.
“Sao rồi? Kiệt, nàng thế nào rồi?” Phạm Dương Triệt lập tức lao tới trước mặt Dịch Thiên, nôn nóng hỏi kết quả. Lo lắng và sốt ruột khiến cho hắn không nhận ra sắc mặt Dịch Thiên đang tái nhợt bất thường.
Trần Khiêm ở bên cạnh thấy vậy, tiến lên giải vây nói: “Vân Kiệt nàng đã không sao rồi. Tin rằng qua một canh giờ nữa sẽ tỉnh!”
“Thật sao?! Trong con ngươi màu đen khó nén được sự hung phấn: “Thật tốt quá!” Vừa đứt lời, Phạm Dương Triệt chạy như bay vào phòng.
“Phụt—” Vẫn luôn gắng gượng, rốt cuộc Dịch Thiên cũng không nén được nữa mà hộc máu.
Trần Khiêm lập tức tiến lên đỡ hắn ngồi xuống, rồi sau đó cởi thắt lưng, lấy ở trong khe hở một viên thuốc, đưa tới nói: “Nuốt vào đi!”
Dịch Thiên nhìn Trần Khiêm một cái, sau đó nhận lấy viên thuốc rồi nuốt xuống. Lập tức kinh mạch đang đảo loạn ổn định lại.
“Có thể áp chế được mấy ngày?” Dịch Thiên bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Trần Khiêm hơi ngẩn người, rồi sau đó đáp lại:“Năm ngày.”
“Ha ha, năm ngày à! So với dự đoán của ta còn lâu hơn hai ngày.” Dịch Thiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn nói: “Đừng nói tình trạng của ta cho hai người bọn họ biết.” Thân là quỷ y, hắn có sự kiêu hãnh của mình. Thứ hắn không muốn nhận được nhất là sự áy náy, sự thông cảm của người khác. Nó sẽ chỉ khiến cho hắn cảm thấy mình thật đáng buồn, thật đáng thương.
“Ừ, ta hứa với ngươi!” Vào một khắc này, Trần Khiêm chợt có chút bội phục người đàn ông này.
Ngẩng đầu nhìn những đóa hoa được ánh trăng phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, cùng với những con đom đóm đang bay lượn giữa các bụi hoa, Dịch Thiên khẽ lẩm bẩm: “Nếu như Tư Triệt nhìn thấy, nhất định nó sẽ rất vui vẻ! Thật hy vọng có thể khiến cho nó nhìn thấy cảnh này!”
Trần Khiêm kinh ngạc nhìn sự ôn nhu trên mặt Dịch Thiên. Sự ôn nhu đó, hắn chỉ nhìn thấy lúc Dịch Thiên ở cạnh Vân Kiệt. Giờ phút này lại xuất hiện vì một người khác. Rốt cuộc Tư Triệt là ai?
Nhìn hắn đáy mắt kia thâm trầm khát vọng, trần khiêm âm thầm trong lòng trung hạ quyết tâm, nhất định phải tại đây năm ngày nội tìm được cái kia tên là “Tư triệt” nhân.
Nhìn thấy sự khát vọng sâu sắc trong đáy mắt hắn, Trần Khiêm âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, trong vòng năm ngày này nhất định phải tìm được cái người tên là “Tư Triệt”.
“Dạ Xoa đại nhân—” Tinh anh binh nghẹn ngào gọi tên vị tướng quân của mình.
Nhất thời, bầu không khí đau buồn tràn khắp chiến trường. Ai cũng rơi vào trong sự đau buồn, không có cách nào thoát khỏi.
Giờ phút này, ánh mắt Phạm Dương Triệt mang theo nhu tình nhìn người ở trong ngực. Trong đôi mắt kia, ngoại trừ người trong ngực ra thì cũng không nhìn thấy ai khác nữa.
“Nếu như ngươi còn muốn cứu nàng, thì buông nàng ra đi!” Một giọng nói nhỏ nhẹ truyền vào trong tai Phạm Dương Triệt, nhen nhóm ngọn lửa trong đôi mắt vốn trống rỗng.
Phạm Dương Triệt vội ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của Dịch Thiên đã khôi phục lại dung mạo vốn có: Là hắn! Là vị quỷ ý đó! Là quỷ y mang theo tình cảm ái mộ với Vân Kiệt!
Con ngươi màu đen nhìn thẳng vào trong đôi mắt màu huyết sắc, thăm dò sự thành ý nơi đáy mắt Dịch Thiên.
Vào lúc phát hiện ra ở đáy mắt đôi mắt màu huyết sắc đó, ngoại trừ lo lắng vẫn là lo lắng, hắn biết nhất định người đàn ông này sẽ cứu Vân Kiệt.
Phạm Dương Triệt nhẹ nhàng đặt Phó Vân Kiệt đã lâm vào trong hôn mê sâu lên mặt đất.
Dịch Thiên lập tức ngồi xổm xuống, bắt mạch cho nàng, cau mày: Tình hình còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn. Chân khí của Vân Kiệt đã bị rối loạn, tổn thương đến kinh mạch, tâm mạch đã đứt, đã hết cách để xoay chuyển rồi. Dịch Thiên nhanh chóng đưa tay điểm huyệt trên cơ thể nàng, rồi sau đó lấy một cái bình nhỏ ở trong ngực ra, đổ một viên thuốc ở bên trong ra, cho vào miệng Phó Vân Kiệt.
Phạm Dương Triệt chờ Dịch Thiên làm xong các động tác liên tục này mới hỏi: “Kiệt, nàng thế nào rồi?”
Dịch Thiên cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Thương thế của nàng đã tạm thời ổn định! Ta muốn đưa nàng đến cốc Vong Ưu, ở đó có thuốc để trị liệu cho nàng!”
“Ta cũng đi!” Phạm Dương Triệt lập tức nói.
Lúc này Dịch Thiên mới ngẩng đầu, đôi mắt huyết sắc nhìn thấy sự kiên trì trong đáy mắt hắn, mới gật đầu.
Phạm Dương Triệt thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra: Hắn rất sợ người đàn ông này sẽ lại mang Vân Kiệt đi. Căn cứ vào sự miêu tả của Tư Triệt, hắn đã đoán được đại khái, khi đó người mang Vân Kiệt đi, ngụy trang cái chết giả của Vân Kiệt chính là người đàn ông này. Trong thiên hạ, cũng chỉ có quỷ y tinh thông y thuật và dịch dung mới có thể làm được điều này. Bởi vậy, lần này cho dù có nói gì đi chăng nữa hắn cũng phải đi theo. Hắn không muốn lại mất đi Vân Kiệt. Cái loại đau đớn của việc mất đi người mình yêu, cái loại đau thấu tim này nếm một lần là được rồi.
***
Cốc Vong Ưu là một nơi vô cùng mỹ lệ: Trong cốc mọc đầy những loại hoa xinh đẹp, cỏ xanh mơn mởn, giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Dù là kiến thức rộng rãi, sau khi nhìn thấy cảnh đẹp như này, Phạm Dương Triệt cũng không nhịn được phải âm thầm tán thưởng.
Dịch Thiên quay đầu nhìn Phạm Dương Triệt đang ngẩng đầu nhìn cảnh vật chung quanh, vẫn ôm Phó Vân Kiệt đang hôn mê ở trong lòng, nói: “Đến rồi!”
Lúc này Phạm Dương Triệt mới phát hiện ra một tòa trúc viện lịch sự tao nhã ở cách đó không xa.
Ở dưới sự dẫn dắt của Dịch Thiên, Phạm Dương Triệt ôm Phó Vân Kiệt đang hôn mê vào trong một căn phòng làm bằng trúc. Rồi sau đó, sau khi dặn dò Phạm Dương Triệt phải chiếu cố Phó Vân Kiệt, Dịch Thiên mới xoay người rời đi.
Giờ phút này Phạm Dương Triệt cũng không có ý định đi ra ngoài tìm hiểu về tòa trúc viện này. Trong mắt hắn chỉ có Phó Vân Kiệt vẫn đang hôn mê.
***
Ở trong một góc hẻo lánh của trúc viện, Dịch Thiên xoay một cái cơ quan nào đó cạnh hòn núi giả. Cùng với tiếng “ầm ầm—”, ở giữa hòn giả sơn xuất hiện một cái lối vào giống như cửa.
“Kẹtttt” Cùng với sự yên tĩnh ở đây, tiếng mở cửa vang dội dị thường, Dịch Thiên tiến vào trong phòng giam bị đóng chặt.
Đôi mắt màu huyết sắc quét về phía Trần Khiêm bởi vì bị tra tấn mà gầy gò dị thường. Khuôn mặt vốn nho nhã tuấn mỹ giờ phút này trở nên gầy gò tái nhợt.
Trần Khiêm chỉ dừng ánh mắt ở trên người Dịch Thiên có vài giây đồng hồ, sau đó mang vẻ lạnh nhạt, nhắm mắt dưỡng thần.
Tất cả đều rơi vào trong mắt Dịch Thiên. Nếu là lúc trước, hắn sẽ cảm thấy bị khiêu khích, cảm thấy tức giận, ngược lại sẽ càng muốn tra tấn người đàn ông có khí chất tương tự Phạm Dương Triệt này. Nhưng vào giờ phút này, hắn lại cảm thấy rất bội phục người đàn ông này: Sau khi phải đối mặt với sự đau đớn của tra tấn, tinh thần vẫn không sụp đổ, vẫn giữ vững được sự thản nhiên, điều này cần một ý chí cường đại.
“Vân Kiệt bởi vì mạnh mẽ phá vỡ sự giam cầm của ngân châm, nên khiến cho chân khí rối loạn…”
Dịch Thiên còn chưa dứt lời, đã bị người ở trước mặt đột nhiên cắt đứt: “Nàng thế nào rồi? Hiện tại nàng thế nào rồi?”
Trong đôi mắt màu huyết sắc lóe lên tinh quang: “Kinh mạch của nàng đã đứt đoạn. Nếu không phải là ta đã lấy hồi hồn đan để bảo vệ chút chân khí cuối cùng của nàng, chỉ sợ nàng đã sớm…”
Sắc mặt của Trầm Khiêm lập tức trắng xanh, lui về phía sau vài bước, vô lực té xuống cái giường trong nhà lao. Kinh mạch đứt đoạn?! Thân là người học y, hắn biết điều này có nghĩa là không còn khả năng thay đổi được điều gì nữa, nghĩa là— hắn đau khổ nhắm mắt lại: Nghĩa là chết! Trừ phi, trừ phi có thể tìm được cỏ tử tiên, dựa vào tác dụng thần kỳ của cỏ tử tiên, hẳn là có thể bảo vệ được tâm mạch.
“Ta có cỏ tử tiên!” Giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền vào trong tai Trần Khiêm.
Hắn giật mình mở to mắt, nhìn người đàn ông trước mắt có vẻ trấn định: Cũng đúng! Vừa rồi, hắn bởi vì quá lo lắng mà bị loạn, không chú ý tới vẻ mặt bình tĩnh của quỷ y. Quỷ y yêu nàng. Hiện tại thấy sắp mất đi nàng rồi, quỷ y sẽ không bảo trì được sự trấn định như thế. Nghĩ thông suốt rồi, Trần Khiêm mới thở dài nhẹ nhõm, nói: “Chúng ta nhanh đi lấy cỏ tử tiên thôi!”
“Ta đã mang đến rồi!” Nói xong, Dịch Thiên cởi áo của mình ra, lộ ra bộ ngực của mình.
Trần Khiêm nhìn bức vẽ lấy trái tim của Dịch Thiên làm trung tâm mà tản ra hình đóa hoa, giật mình nói: “Cái này—”
Dịch Thiên kéo áo của mình lại, nói: “Cỏ tử tiên có yêu cầu đặc biệt đối với hoàn cảnh sinh trưởng, trong thiên hạ, cỏ tử tiên chỉ có thể phát triển ở trong cốc Vong Ưu. Một trăm năm cỏ tử tiên chỉ có một cây trưởng thành. Mà một cây cỏ tử tiên đã ngưng tụ ở trên ngực của ta!”
“Không chỉ là ngưng tụ đơn giản như vậy đi!” Thân là truyền nhân duy nhất của thần y, đương nhiên Trần Khiêm không bỏ qua hoa văn vốn nên là màu tím, giờ phút này đang là màu tím đen.
“Đúng vậy! Để thuận tiện cho việc thí nghiệm thuốc, đảm bảo chắc chắn ta có thể sử dụng hết hiệu lực của thuốc, lão nhân kia đã sử dụng nội lực để ngưng tụ cỏ tử tiên ở trên tâm mạch của ta.” Dịch Thiên không muốn thổ lộ với người khác sự đau đớn mà mình từng phải chịu đựng, cúi đầu thấp giọng nói.
“Ta muốn ngươi giúp ta tách cỏ tử tiên ở trên tâm mạch ta ra!” Dịch Thiên ngẩng đầu lên một lần nữa, đôi mắt màu huyết sắc nhìn thẳng vào trong đôi mắt bởi vì khiếp sợ mà mở to của Trần Khiêm.
Tách cỏ tử tiên ra?! Không có cỏ tử tiên áp chế độc dược đó, chỉ sợ quỷ y sống không quá một ngày. Trần Khiêm giật mình nhìn người đàn ông có vẻ mặt kiên nghị kia. Trong đôi mắt màu huyết sắc mang theo sự kiên định và tuyệt vọng, chợt hắn hiểu ra: thật ra, chuyện này đối với quỷ y mà nói, không hẳn không phải là một loại giải thoát. Yêu một người sâu đến tận xương tủy, lại không có cách nào đạt được, cái loại tuyệt vọng này có thể bức điên người ta. Đã từng, hắn từng bởi vì tình yêu vô vọng này mà muốn thi triển nhiếp hồn thuật với nàng, có được nàng. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn không đánh mất bản thân, tự ép mình thoát khỏi nó. Hiển nhiên, tình cảm của quỷ y đối với nàng còn sâu hơn mình rất nhiều, sâu đến nỗi không thể tự kiềm chế được nữa.
“Ta đồng ý với ngươi!”
Sau khi Dịch Thiên nghe thấy đáp án trong dự liệu, đôi môi mỏng vẽ nên nụ cười chua xót: cũng được, so với việc hắn đau khổ quấn quýt si mê, dùng hết thủ đoạn mà không có cách nào chiếm được tình yêu, cùng với việc, trơ mắt nhìn nàng ngả vào trong lòng người đàn ông khác, nhìn thấy trong mắt nàng chỉ có người đàn ông khác, hắn tình nguyện lựa chọn vĩnh viễn không nhìn thấy, không nghe thấy, không cảm thấy. Cuối cùng hắn cũng có thể được giải thoát rồi, không bao giờ phải tiếp tục yêu trong thống khổ, vô vọng nữa.
***
Ánh tà dương phủ lên cốc Vong Ưu một tầng ánh sáng đỏ ửng xinh đẹp, khiến cho cốc Vong Ưu đẹp đẽ dị thường, khiến cho người ta có loại ảo giác như đang ở trong cõi bồng lai tiên cảnh.
Giờ phút này, Phạm Dương Triệt không rảnh rỗi thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp của cố, trong mắt hắn chỉ có cánh cửa phòng đang được đóng chặt. Phạm Dương Triệt khó nén được sự lo lắng và sốt ruột trong lòng, đi qua đi lại trước cửa phòng.
Hai canh giờ trước, quỷ y dẫ theo một người đàn ông thoạt nhìn rất gầy yếu tới, nói là hai người sẽ cùng nhau cứu Vân Kiệt, mắt thấy thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, cửa phòng lại vẫn đóng chặt như cũ. Điều này khiến cho trái tim vẫn luôn treo cao của hắn càng ngày càng lo lắng, càng ngày càng sốt ruột.
Khi tịch dương trôi qua, màn đêm tiến đến, cánh cửa vẫn luôn đóng chặt rốt cuộc cũng được mở ra.
“Sao rồi? Kiệt, nàng thế nào rồi?” Phạm Dương Triệt lập tức lao tới trước mặt Dịch Thiên, nôn nóng hỏi kết quả. Lo lắng và sốt ruột khiến cho hắn không nhận ra sắc mặt Dịch Thiên đang tái nhợt bất thường.
Trần Khiêm ở bên cạnh thấy vậy, tiến lên giải vây nói: “Vân Kiệt nàng đã không sao rồi. Tin rằng qua một canh giờ nữa sẽ tỉnh!”
“Thật sao?! Trong con ngươi màu đen khó nén được sự hung phấn: “Thật tốt quá!” Vừa đứt lời, Phạm Dương Triệt chạy như bay vào phòng.
“Phụt—” Vẫn luôn gắng gượng, rốt cuộc Dịch Thiên cũng không nén được nữa mà hộc máu.
Trần Khiêm lập tức tiến lên đỡ hắn ngồi xuống, rồi sau đó cởi thắt lưng, lấy ở trong khe hở một viên thuốc, đưa tới nói: “Nuốt vào đi!”
Dịch Thiên nhìn Trần Khiêm một cái, sau đó nhận lấy viên thuốc rồi nuốt xuống. Lập tức kinh mạch đang đảo loạn ổn định lại.
“Có thể áp chế được mấy ngày?” Dịch Thiên bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Trần Khiêm hơi ngẩn người, rồi sau đó đáp lại:“Năm ngày.”
“Ha ha, năm ngày à! So với dự đoán của ta còn lâu hơn hai ngày.” Dịch Thiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn nói: “Đừng nói tình trạng của ta cho hai người bọn họ biết.” Thân là quỷ y, hắn có sự kiêu hãnh của mình. Thứ hắn không muốn nhận được nhất là sự áy náy, sự thông cảm của người khác. Nó sẽ chỉ khiến cho hắn cảm thấy mình thật đáng buồn, thật đáng thương.
“Ừ, ta hứa với ngươi!” Vào một khắc này, Trần Khiêm chợt có chút bội phục người đàn ông này.
Ngẩng đầu nhìn những đóa hoa được ánh trăng phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, cùng với những con đom đóm đang bay lượn giữa các bụi hoa, Dịch Thiên khẽ lẩm bẩm: “Nếu như Tư Triệt nhìn thấy, nhất định nó sẽ rất vui vẻ! Thật hy vọng có thể khiến cho nó nhìn thấy cảnh này!”
Trần Khiêm kinh ngạc nhìn sự ôn nhu trên mặt Dịch Thiên. Sự ôn nhu đó, hắn chỉ nhìn thấy lúc Dịch Thiên ở cạnh Vân Kiệt. Giờ phút này lại xuất hiện vì một người khác. Rốt cuộc Tư Triệt là ai?
Nhìn hắn đáy mắt kia thâm trầm khát vọng, trần khiêm âm thầm trong lòng trung hạ quyết tâm, nhất định phải tại đây năm ngày nội tìm được cái kia tên là “Tư triệt” nhân.
Nhìn thấy sự khát vọng sâu sắc trong đáy mắt hắn, Trần Khiêm âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, trong vòng năm ngày này nhất định phải tìm được cái người tên là “Tư Triệt”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.