Quyển 2 - Chương 33: THUỐC TUYỆT TÌNH
Hiệp Vi Linh
19/04/2014
Edit: Tư Đồ Tử Huyền
Beta: Sakura
“ Két – -” tiếng mở cửa nặng nề phá vỡ sự yên lặng trong từ đường Phạm gia.
Phó Vân Kiệt có chút nghi ngờ nhìn Phạm Dương Triệt bên cạnh. Mới vừa rời khỏi Ân tư viện, hắn liền lôi kéo nàng tới đây.
Phạm Dương Triệt cũng không mở miệng giải đáp nghi vấn của nàng, bàn tay lớn giơ lên, nắm chặt bàn tay nàng, cước bộ trang trọng từng bước hướng trong từ đường đi tới.
Bị lôi kéo đi vào Phó Vân Kiệt nhân cơ hội nghiêm túc đánh giá từ đường này, đập vào mắt đầu tiên chính là phòng khách có thể chứa được năm mươi người, cuối phòng khách kia để một loại bài vị. Từ đường Phạm gia không xa hoa, ngược lại lộ ra vẻ mộc mạc, nhưng là dù mộc mạc nhưng cũng không che dấu được một cỗ nghiêm túc, trang trọng và uy nghiêm.
“Kiệt, đặt ở đây là tổ tiên mấy đời Phạm gia. Trên cao nhất chính là thập hoàng tử của hoàng đế khai quốc, một tay thành lập Ám các người đầu tiên đảm nhận Ám đế. Phạm gia ta tổng cộng có ba vị Ám đế. Vị thứ hai chính là cụ cố của ta, vị thứ ba là ông nội của ta. Phạm gia luôn luôn cố gắng bảo vệ hòa bình cho Cảnh quốc.” Nói tới đây, khuôn mặt tuấn mĩ không lộ ra tự hào, ngược lại đầy khổ sở.
Bởi vì con nối dòng của Phạm gia mỏng manh, thời Ngũ Đại tính đến Phạm Dương Triệt đã là con một mấy đời. Mà trách nhiệm của Phạm gia vô cùng nặng nề, có thể đoán được từ nhỏ áp lực tăng lên trên người Phạm Dương Triệt rốt cục có bao nhiêu nặng nề.
Nội tâm hiện lên đau lòng cùng không nỡ, ngón tay dùng sức nắm ngựơc lại.
Cảm nhận được bàn tay truyền đến ấm áp, trên khuôn mặt tuấn mĩ nổi lên ôn nhu:
“Kiệt, tất cả đều đã qua. Hôm nay ta mang nàng đến để nàng nhìn thấy mẹ của ta.”
Theo tầm mắt của hắn, nàng nhìn thấy một bài vị đặt ở tầng dưới cùng bên trái.
Tròng mắt đen mơ màng mang theo vô vàn hồi ức, thanh âm êm ái truyền đến:
“Mẹ của ta là một nữ nhân vô cùng ôn nhu, vô cùng yêu thương ta. Mỗi khi ta bởi vì trốn không đọc sách bị cha phạt không cho ăn cơm, mẫu thân sẽ lén làm chủ cho ta. Chẳng qua là – -”
Trên khuôn mặt tuấn mĩ như tiên đầy sầu bi:
“ Chẳng qua là thân thể người bởi vì sinh ta, bệnh tật liên miên, lúc ta mời hai tuổi, đã qua đời.”
“Triệt – -” vốn định nói mấy lời an ủi nhưng Phó Vân Kiệt cảm thấy lời đến bên miệng nhưng không có cách nào nói ra.
Hắn quay đầu nhìn nàng đứng bên, trong tròng mắt đen xuất hiện cảm tạ, rồi sau đó lại quay đầu hướng bài vị trịnh trọng nói:
“Mẹ, hôm nay con mang theo người con thích nhất đến gặp người.”
Tròng mắt đen nhu tình nhìn gương mặt anh khí:
“Hắn chính là người trong lòng của con. Tên của hắn là Phó Vân Kiệt. Mẹ, con thực xin lỗi người, nhưng con thực sự rất thích hắn. Hi vọng mẹ có thể tha lỗi.”
Hắn từ trong ngực móc ra một ngọc bội trong suốt màu trắng đeo lên cổ nàng, hứơng về phía khuôn mặt chứa đựng nghi ngờ ôn nhu giải thích:
“Đây là bạch ngọc mà chỉ có thê tử của người Phạm gia ta mới có tư cách đeo. Kiệt, ta biết ngươi không thể trở thành thê tử chân chính của ta, nhưng là, ta vẫn hi vọng ngươi có thể đeo, đây là biểu thị tình nghĩa của ta đối với ngươi.”
Cảm động, tựa như thủy triều hiện lên, tầm mắt nàng mê ly: Triệt, hắn đem riêng mình đến trước mắt mẹ hắn, chính là hứa hẹn của hắn. Thẳng thắn như thế, tình nghĩ như thế làm nàng cảm thấy áy náy. Bởi vì cho đến giờ nàng vẫn giấu diếm thân phận nữ tử của mình. Nàng muốn cùng hắn nói hết tất cả.
Tròng mắt sáng đầy kiên nghị:
“Triệt, thật ra thì ta – -”
Sự thẳng thắn của nàng bởi vì thân thể hắn bỗng nhiên ngã xuống mà cắt đứt.
“Triệt!” Nàng hoảng sợ vội vàng đỡ lấy thân thể đang ngã xuống, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất. Đưa tay mở ra hai mắt đang nhắm của hắn, nhìn con ngươi mở lớn, sợ hãi xông lên đầu, hai tay nàng mắt đầu run rẩy. Không được, nàng hiện tại không thể sợ hãi. Cưỡng chế sợ hãi trong lòng, nàng vội vàng làm động tác cấp cứu.
Nhìn gương mặt tái nhợt, tròng mắt sáng đầy lo lắng cùng bất an: Triệt, xin đừng tàn nhẫn như vậy! Ngay cả cho ta cơ hội thẳng thắn cùng chàng cũng không có. Triệt, xin chàng nhất định phải tỉnh lại.
Thời gian không biết trôi qua đã bao lâu, nàng chỉ biết là không thể dừng lại việc cấp cứu.
“Khụ khụ – -” tiếng ho khan mềm nhẹ làm nàng mừng rỡ: Triệt, hắn không có rời đi.
“Triệt!” Nàng vội vàng đỡ hắn dậy, khẩn trương gọi.
Phạm Dương Triệt rốt cuộc mở mắt ra, ánh vào mắt đầu tiên chính là gương mặt đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, dùng sức đem tất cả tinh lực, hắn muốn lớn tiếng nói cho nàng biết không có chuyện gì, nhưng mở miệng ra thanh âm lại vô cùng suy yếu: “Kiệt, ta không sao – -”
Đầu ngón tay đặt lên môi mỏng, nàng nghẹn ngào nói:
“Triệt, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi! Chờ ngươi tỉnh lại tất cả đều sẽ tốt thôi.”
Hiểu hàm nghĩa trong lời nói của nàng, hắn cuối cùng cũng có cảm giác yên lòng có thể an tâm nằm ngủ.
Nhìn dung mạo tuấn mĩ ngủ say, tròng mắt sáng dấy lên tia kiên nghị: Nàng không thể đợi thêm nữa. Tình huống của Triệt đã rất nguy hiểm. Nàng muốn Triệt phải lập tức phẫu thuật.
Động tác của nàng nhẹ nhàng đem người ngủ say ôm lấy, sau đó phi thân rời đi.
Trong thư phòng, ánh sáng buổi sáng lặng yên hắt lên người Phó Vân Kiệt, vì ngồi tựa vào cửa sổ mà Dịch Thiên tăng thêm một phần khí chất xuất trần.
Hồng mâu nhìn chằm chằm bình nhỏ tao nhã trong tay, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc rạng sáng khi nhìn thấy tình hình của người nọ.
Ngày hôm qua, lúc bí mật theo dõi Phó Vân Kiệt lại nhìn thấy bọn họ biến mất ở cửa sau của lăng mộ, mới hiện thân hắn vốn định tìm kiếm cơ quan mở cửa bỗng nhiên xuất hiện mấy cung nhân đem hắn bao vây.
“Qủy y, Ám đế bệ hạ cho mời.” Một gã cung nhân bước ra khỏi hàng nói.
Cảm nhận được trên thân người vây quanh mình tản ra hơi thở của cao thủ, hắn lén lút đem mê phấn trong tay áo lấy xuống.
“Qủy y, ngươi muốn có được Phó Vân Kiệt sao?” Tên cung nhân kia nhìn tay của hắn một cái, sau đó lần nữa cung kính cúi đầu xuống nói:
“Ám đế có thể thực hiện nguyện vọng của ngươi.”
Nghe được câu này Dịch Thiên thu hồi mê phấn, theo cung nhân tiến vào một cửa khác của lăng mộ.
Ở trong một mật thất dưới đất, hắn nhìn thấy tất cả mọi thứ xảy ra trong cung điện rộng lớn, nhìn thấy nàng vui vẻ nhào vào trong ngực Phạm Dương Triệt. Hình ảnh kia gặm nhấm tâm hắn, khiến hắn hận không thể tiến lên đoạt lại nàng.
Cuối cùng, khi bốn người bọn hắn rời đi không bao lâu, hắn nhìn thấy người mặc áo đen kia, đầu đội đấu lạp che mặt – Ám đế.
“Nghe nói Qủy y từng nghiên cứu chế tạo một loại thuốc có thể quên nhớ, yêu, hận, tình, cừu – thuốc Tuyệt tình!” Giọng nói trầm thấp truyền đến.
Thông minh như Dịch Thiên đương nhiên có thể hiểu ý tứ trong lời nói của Ám đế. Chẳng qua hắn không thích bị người ta nắm mũi dắt đi, hắn mở miệng châm chọc nói:
“Mới vừa rồi không phải Ám đế đáp ứng để bọn họ ở cùng một chỗ sao?”
“Bổn đế đúng là đáp ứng cho hai người bọn họ ở cùng một chỗ. Nhưng là, nếu hai người bọn họ tự mình tách rời mà nói…, việc đó cùng Bổn đế không có chút quan hệ nào.” Giọng nói trầm thấp để lộ ra tia vô tội.
Nam nhân âm hiểm. Tròng mắt vốn hiện lên tia vô sỉ. Nhưng là, bất kể Ám đế âm hiểm hèn hạ như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là có thể có được nàng. Trong tròng mắt dấy lên kiên quyết:
“ Thuốc Tuyệt tình không phải là uống sẽ có hiệu quả. Mà là mài thuốc pha chế sẵn thành phấn, lấy ngân châm đưa vào tâm mạch mới có tác dụng. Hơn nữa quá trình này không thể lập tức hoàn thành. Cần ít nhất thời gian một khắc đồng hồ.”
“Qủy y chẳng lẽ đã quên bản thân Dương Triệt đã có tâm bệnh sao?” Giọng nói trầm thấp lần nữa vang lên.
Sau khi nghe hắn nhắc nhở, Dịch Thiên liền liên tưởng đến yêu cầu của Phó Vân Kiệt. Qủa thực phương pháp như thế sẽ không khiến người khác phát hiện.
Nhìn gương mặt đang suy nghĩ sâu xa, Ám đế nói:
“Bổn đế đã sai người bỏ dược vật kích thích tâm bệnh của hắn phát tác, tin tưởng rằng thuốc Tuyệt tình của Quỷ y có thể dùng ngay lập tức.”
Thu hồi hồi tưởng, hồng mâu nhìn chằm chằm bình đỏ đựng thuốc Tuyệt tình, thuốc Tuyệt tình là do hắn lấy hoa Vong tình luyện thành. So với hoa Vong tình xóa đi tất cả trí nhớ làm người ăn quên hết mọi thứ ân ái tình cừu, thuốc Tuyệt tình chính là dưới tình huống không lấy đi tất cả trí nhớ, chỉ từ từ chiếm lấy tình yêu của người nọ, đặc biệt tình cảm càng sâu nặng, tình yêu biến mất càng nhanh. Đem thuốc Tuyệt tình đưa vào cơ thể, giống như đưa một đóa hoa vào lòng người. Hoa này dùng chất dinh dưỡng là tình yêu. Từng chút từng chút hút lấy tình yêu của người đó, cho đến khi đem tình yêu của người nọ hút sạch mới thôi. Đến lúc đó, người nọ sẽ thực sự trở thành người tuyệt tình. Nếu trong lúc này, lại ở trên người người nọ thi triển phương pháp nhiếp hồn, là có thể khiến tính tình một người đại biến.
Phó Vân Kiệt cẩn thận đem Phạm Dương Triệt đang ngủ mê man đặt ở trên giường, sau đó quay đầu nói:
“Dịch Thiên, ta tính toán hôm nay sẽ làm phẫu thuật cho Triệt, ngươi có thể giúp ta không?”
“Được!” Không có chút nào do dự, Dịch Thiên gật đầu đáp ứng.
Nhận dược đáp án, Phó Vân Kiệt xoay người đi vào gian phòng của mình lấy ra cái hòm chữa bệnh.
Sau khi xác định thân ảnh thon dài kia đã biến mất, Dịch Tiên ngồi và bên giường, vì Phạm Dương Triệt đang ngủ mê man bắt mạch: Mạch đập yếu ớt khiến hắn biết tình huống bây giờ của Phạm Dương Triệt rất xấu. Ám đế vì đạt được mục đích, không tiếc dùng tính mạng của Phạm Dương Triệt làm tiền đặt cược. Nếu mới vừa rồi Phó Vân Kiệt không ở bên cạnh y, chỉ sợ tim Phạm Dương Triệt đã vĩnh viễn ngừng đập.
Nhưng là, người khác sống hay chết đều không liên quan tới hắn. Hắn chỉ quan tâm có thuận lợi đem thuốc tuyệt tình đưa và trong cơ thể Phạm Dương Triệt hay không.
Giải phẫu rất nhanh đã bắt đầu.
Dịch Thiên có chút giật mình nhìn những dụng cụ kỳ quái kia. Nhưng là, hắn biết giờ phút này Phó Vân Kiệt sẽ không trả lời thắc mắc của mình. Thu hồi nội tâm giật mình, hắn bắt đầu mở ra túi thuốc của mình, cầm lấy ngân châm đặt ở bên trong đâm vào lồng ngực để trần của Phạm Dương Triệt. Rồi sau đó, từ trong bình đỏ hắn đổ ra thuốc tuyệt tình, giải thích:
“Đây là thuốc có thể làm cho máu lưu thông giảm tới mức thấp nhất
Phó Vân Kiệt không nghi ngờ gì, buông tay để cho hắn thi triển.
Một khắc đồng hồ, Dịch Thiên nhường vị trí cho nàng, để nàng tiến hành giải phẫu.
Mặc dù thân là Qủy y đối với việc mổ bụng đã từng xem trong sách thuốc, nhưng đối mặt với y thuật trực quan như thế, hắn vẫn là trợn mắt há hốc miệng. Hồng mâu thiêu đốt lên hưng phấn. Thân là thầy thuốc đứng đầu nhìn thấy y thuật hoàn toàn mới, cái loại kích động này người khác không thể hiểu được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vốn là tơ hồng thắt chặt ở tay Phạm Dương Triệt cùng Phó Vân Kiệt bắt đầu buông lỏng.
Trong cung điện dưới lòng đất của Ám các, Ám đế gõ chuôi ghế dựa, hướng về phía Tôn Trí Viễn cười nói:
“Tôn tiên sinh, Ám các rất nhanh sẽ có thêm một vị hộ pháp lợi hại.”
Tôn Trí Viễn mặc dù không biết hàm nghĩa trong lời nói của Ám đế, nhưng vẫn kinh hãi. Hộ pháp của Ám các cho tới bây giờ vô cùng thưa thớt. Trước mắt mới chỉ có một vị. Bởi vì, hộ pháp là người sẽ trở thành Ám đế kế vị. Hắn rất tò mò người sắp trở thành hộ pháp kia cuối cùng là người nào.
Việc tế tự từ xưa cho tới bây giờ vẫn là quốc gia đại sự, mà đại điển tế trời sau khi trải qua một tháng chuẩn bị, cuối cùng đội ngũ tế trời cũng có thể lên đường. Vốn là đại điển tế trời do hoàng đế đi chủ trì, nhưng tiểu hoàng đế còn quá nhỏ, vì vậy do hai đại phụ chính vương gia thay thế. Trong triều đã có tể tướng Phạm Dương Triệt xử lý.
Ánh nắng chiếu vào bên trong, Phó Vân Kiệt một thân giả dạng cung nhân nói không ngừng với Phạm Dương Triệt, sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường:
“Triệt, nhớ tu dưỡng cho thật tốt nha. Những thứ công vụ kia có thể đẩy cứ đẩy đi, không thể đẩy được mới nhận.”
Gương mặt tuấn tú tái nhợt nổi lên nụ cười:
“Như vậy tể tướng ta đây cái gì cũng không cần làm rồi.”
“Đúng, bây giờ ngươi cái gì cũng không cần làm. Ngươi là bệnh nhân. Nếu như ai dám tới yêu cầu bệnh nhân như ngươi làm việc, ta liền đánh hắn nhừ tử.” Mỗ nữ tàn bạo nói.
Đưa tay cầm lấy tay đã nắm thành quyền, hắn trêu ghẹo nói:
“Vì bình an của nhân thân bách quan Cảnh quốc, ta sẽ cố gắng tu dưỡng.”
Nàng cẩn thận tránh trước ngực hắn, ôm lấy hắn, nức nở nói:
“Triệt! Ta không nỡ xa ngươi a.”
Trong tròng mắt đen nổi lên nhu tình:
“Đứa ngốc, chẳng qua là ngươi đi trước, chờ ta dưỡng tốt thân thể xong, có thể lập tức tới chỗ ngươi hội họp.”
Bởi vì giải phẫu, Phạm Dương Triệt phải ở lại dưỡng thương nên tụt lại phía sau, chờ sau khi khỏi, sẽ đi tới.
“Ừ!” Đến lúc đó, nàng sẽ thẳng thắn cùng hắn tất cả. Vốn định nói thẳng lại vì bệnh tình của hắn mà gián đoạn. Sau lại vì chăm sóc hắn sau phẫu thuật, hơn nữa sau khi làm phẫu thuật tâm tình hắn không thích hợp có biến hóa quá lớn. Chuyện này vẫn kéo dài tới hiện tại.
“Cục cục cục – -” đột nhiên có tiếng chim bồ câu khiến hai người tách ra.
Phạm Dương Triệt có chút kì quái nhìn chim bồ câu trắng truyền tin đợi bên ngoài.
Phó Vân Kiệt đưa một tay, chỉ thấy con chim bồ câu trắng vỗ cánh bay tới đậu trên tay nàng. Nàng đưa tay vuốt lông của con chim bồ câu, cười giải thích:
“Triệt, đây là Tiểu Bạch – con chim thông minh nhất biết rõ đường trong số tất cả bồ câu đưa tin của Thiên Cơ lâu. Nó là bồ câu đưa tin của hai người chúng ta. Ta sẽ viết thư cho ngươi. Ngươi nhất định phải xem nha.”
“Ừ!” Hắn nhẹ giọng trả lời.
Từ trong ngực nàng móc ra một lệnh bài đưa vào trong tay của hắn nói:
“Triệt, đây là lệnh bài của Thiên Cơ lâu. Bằng lệnh bài này ngươi có thể điều động được tất cả người của Thiên Cơ lâu.”
Tròng mắt đen đầy cảm động: Thiên Cơ lâu là nàng khổ tâm tạo ra. Bây giờ nàng lại giao lệnh bài đại biểu cho lâu chủ cho hắn, là vì để cho hắn ở Kinh Đô thêm một phần bảo vệ.
Vốn là bởi vì cảm động, môi mỏng dán lên môi đỏ mọng hóa thành nhu tình.
Suy nghĩ đến tình trạng thân thể của Triệt, cảm giác trên mặt lưu lại xúc cảm, trên khuốn mặt tuấn mĩ tràn đày nhu tình. Phần nhu tình nồng đậm này khiến cho hoa tuyệt tình trong lòng hắn chậm rãi mở ra.
Bên ngoài, Chu Tú Nhi mang theo không nỡ cùng ái mộ giấu diếm nhìn Phó Vân Kiệt ra cửa.
Trong mắt sáng lóe lên tia không đành lòng, phần không đành lòng này cuối cùng hóa thành kiên quyết:
“Tú Nhi, giúp ta hảo hảo chăm sóc Triệt!”
Nói xong , nàng hướng Dịch Thiên đang đứng sừng sững cạnh cửa nói:
“Đi thôi.” Dịch Thiên vì Hoắc Thiên Thụy yêu cầu nên gia nhập vào đội ngũ tầm bảo. Dù sao trên đường tầm bảo không biết sẽ gặp những chuyện gì. Có một Qủy y y thuật cao siêu ở bên người tuyệt đối sẽ tốt hơn.
Dịch Thiên chẳng quan là lạnh lùng nhìn dung nhan thanh tú thương tâm kia một cái, rồi sau đó xoay người. Hắn sẽ không như người đàn bà kia, mang theo hi vọng xa vời không thực tế, ngây ngốc chờ đợi. Muốn, vậy thì phải không chừa một thủ đoạn nào để có được. Ánh sáng chiếu vào quyết tâm trên khuôn mặt bình thường đã trải qua dịch dung
Phó Vân Kiệt có chút nghi ngờ nhìn Phạm Dương Triệt bên cạnh. Mới vừa rời khỏi Ân tư viện, hắn liền lôi kéo nàng tới đây.
Phạm Dương Triệt cũng không mở miệng giải đáp nghi vấn của nàng, bàn tay lớn giơ lên, nắm chặt bàn tay nàng, cước bộ trang trọng từng bước hướng trong từ đường đi tới.
Bị lôi kéo đi vào Phó Vân Kiệt nhân cơ hội nghiêm túc đánh giá từ đường này, đập vào mắt đầu tiên chính là phòng khách có thể chứa được năm mươi người, cuối phòng khách kia để một loại bài vị. Từ đường Phạm gia không xa hoa, ngược lại lộ ra vẻ mộc mạc, nhưng là dù mộc mạc nhưng cũng không che dấu được một cỗ nghiêm túc, trang trọng và uy nghiêm.
“Kiệt, đặt ở đây là tổ tiên mấy đời Phạm gia. Trên cao nhất chính là thập hoàng tử của hoàng đế khai quốc, một tay thành lập Ám các người đầu tiên đảm nhận Ám đế. Phạm gia ta tổng cộng có ba vị Ám đế. Vị thứ hai chính là cụ cố của ta, vị thứ ba là ông nội của ta. Phạm gia luôn luôn cố gắng bảo vệ hòa bình cho Cảnh quốc.” Nói tới đây, khuôn mặt tuấn mĩ không lộ ra tự hào, ngược lại đầy khổ sở.
Bởi vì con nối dòng của Phạm gia mỏng manh, thời Ngũ Đại tính đến Phạm Dương Triệt đã là con một mấy đời. Mà trách nhiệm của Phạm gia vô cùng nặng nề, có thể đoán được từ nhỏ áp lực tăng lên trên người Phạm Dương Triệt rốt cục có bao nhiêu nặng nề.
Nội tâm hiện lên đau lòng cùng không nỡ, ngón tay dùng sức nắm ngựơc lại.
Cảm nhận được bàn tay truyền đến ấm áp, trên khuôn mặt tuấn mĩ nổi lên ôn nhu:
“Kiệt, tất cả đều đã qua. Hôm nay ta mang nàng đến để nàng nhìn thấy mẹ của ta.”
Theo tầm mắt của hắn, nàng nhìn thấy một bài vị đặt ở tầng dưới cùng bên trái.
Tròng mắt đen mơ màng mang theo vô vàn hồi ức, thanh âm êm ái truyền đến:
“Mẹ của ta là một nữ nhân vô cùng ôn nhu, vô cùng yêu thương ta. Mỗi khi ta bởi vì trốn không đọc sách bị cha phạt không cho ăn cơm, mẫu thân sẽ lén làm chủ cho ta. Chẳng qua là – -”
Trên khuôn mặt tuấn mĩ như tiên đầy sầu bi:
“ Chẳng qua là thân thể người bởi vì sinh ta, bệnh tật liên miên, lúc ta mời hai tuổi, đã qua đời.”
“Triệt – -” vốn định nói mấy lời an ủi nhưng Phó Vân Kiệt cảm thấy lời đến bên miệng nhưng không có cách nào nói ra.
Hắn quay đầu nhìn nàng đứng bên, trong tròng mắt đen xuất hiện cảm tạ, rồi sau đó lại quay đầu hướng bài vị trịnh trọng nói:
“Mẹ, hôm nay con mang theo người con thích nhất đến gặp người.”
Tròng mắt đen nhu tình nhìn gương mặt anh khí:
“Hắn chính là người trong lòng của con. Tên của hắn là Phó Vân Kiệt. Mẹ, con thực xin lỗi người, nhưng con thực sự rất thích hắn. Hi vọng mẹ có thể tha lỗi.”
Hắn từ trong ngực móc ra một ngọc bội trong suốt màu trắng đeo lên cổ nàng, hứơng về phía khuôn mặt chứa đựng nghi ngờ ôn nhu giải thích:
“Đây là bạch ngọc mà chỉ có thê tử của người Phạm gia ta mới có tư cách đeo. Kiệt, ta biết ngươi không thể trở thành thê tử chân chính của ta, nhưng là, ta vẫn hi vọng ngươi có thể đeo, đây là biểu thị tình nghĩa của ta đối với ngươi.”
Cảm động, tựa như thủy triều hiện lên, tầm mắt nàng mê ly: Triệt, hắn đem riêng mình đến trước mắt mẹ hắn, chính là hứa hẹn của hắn. Thẳng thắn như thế, tình nghĩ như thế làm nàng cảm thấy áy náy. Bởi vì cho đến giờ nàng vẫn giấu diếm thân phận nữ tử của mình. Nàng muốn cùng hắn nói hết tất cả.
Tròng mắt sáng đầy kiên nghị:
“Triệt, thật ra thì ta – -”
Sự thẳng thắn của nàng bởi vì thân thể hắn bỗng nhiên ngã xuống mà cắt đứt.
“Triệt!” Nàng hoảng sợ vội vàng đỡ lấy thân thể đang ngã xuống, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất. Đưa tay mở ra hai mắt đang nhắm của hắn, nhìn con ngươi mở lớn, sợ hãi xông lên đầu, hai tay nàng mắt đầu run rẩy. Không được, nàng hiện tại không thể sợ hãi. Cưỡng chế sợ hãi trong lòng, nàng vội vàng làm động tác cấp cứu.
Nhìn gương mặt tái nhợt, tròng mắt sáng đầy lo lắng cùng bất an: Triệt, xin đừng tàn nhẫn như vậy! Ngay cả cho ta cơ hội thẳng thắn cùng chàng cũng không có. Triệt, xin chàng nhất định phải tỉnh lại.
Thời gian không biết trôi qua đã bao lâu, nàng chỉ biết là không thể dừng lại việc cấp cứu.
“Khụ khụ – -” tiếng ho khan mềm nhẹ làm nàng mừng rỡ: Triệt, hắn không có rời đi.
“Triệt!” Nàng vội vàng đỡ hắn dậy, khẩn trương gọi.
Phạm Dương Triệt rốt cuộc mở mắt ra, ánh vào mắt đầu tiên chính là gương mặt đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, dùng sức đem tất cả tinh lực, hắn muốn lớn tiếng nói cho nàng biết không có chuyện gì, nhưng mở miệng ra thanh âm lại vô cùng suy yếu: “Kiệt, ta không sao – -”
Đầu ngón tay đặt lên môi mỏng, nàng nghẹn ngào nói:
“Triệt, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi! Chờ ngươi tỉnh lại tất cả đều sẽ tốt thôi.”
Hiểu hàm nghĩa trong lời nói của nàng, hắn cuối cùng cũng có cảm giác yên lòng có thể an tâm nằm ngủ.
Nhìn dung mạo tuấn mĩ ngủ say, tròng mắt sáng dấy lên tia kiên nghị: Nàng không thể đợi thêm nữa. Tình huống của Triệt đã rất nguy hiểm. Nàng muốn Triệt phải lập tức phẫu thuật.
Động tác của nàng nhẹ nhàng đem người ngủ say ôm lấy, sau đó phi thân rời đi.
Trong thư phòng, ánh sáng buổi sáng lặng yên hắt lên người Phó Vân Kiệt, vì ngồi tựa vào cửa sổ mà Dịch Thiên tăng thêm một phần khí chất xuất trần.
Hồng mâu nhìn chằm chằm bình nhỏ tao nhã trong tay, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc rạng sáng khi nhìn thấy tình hình của người nọ.
Ngày hôm qua, lúc bí mật theo dõi Phó Vân Kiệt lại nhìn thấy bọn họ biến mất ở cửa sau của lăng mộ, mới hiện thân hắn vốn định tìm kiếm cơ quan mở cửa bỗng nhiên xuất hiện mấy cung nhân đem hắn bao vây.
“Qủy y, Ám đế bệ hạ cho mời.” Một gã cung nhân bước ra khỏi hàng nói.
Cảm nhận được trên thân người vây quanh mình tản ra hơi thở của cao thủ, hắn lén lút đem mê phấn trong tay áo lấy xuống.
“Qủy y, ngươi muốn có được Phó Vân Kiệt sao?” Tên cung nhân kia nhìn tay của hắn một cái, sau đó lần nữa cung kính cúi đầu xuống nói:
“Ám đế có thể thực hiện nguyện vọng của ngươi.”
Nghe được câu này Dịch Thiên thu hồi mê phấn, theo cung nhân tiến vào một cửa khác của lăng mộ.
Ở trong một mật thất dưới đất, hắn nhìn thấy tất cả mọi thứ xảy ra trong cung điện rộng lớn, nhìn thấy nàng vui vẻ nhào vào trong ngực Phạm Dương Triệt. Hình ảnh kia gặm nhấm tâm hắn, khiến hắn hận không thể tiến lên đoạt lại nàng.
Cuối cùng, khi bốn người bọn hắn rời đi không bao lâu, hắn nhìn thấy người mặc áo đen kia, đầu đội đấu lạp che mặt – Ám đế.
“Nghe nói Qủy y từng nghiên cứu chế tạo một loại thuốc có thể quên nhớ, yêu, hận, tình, cừu – thuốc Tuyệt tình!” Giọng nói trầm thấp truyền đến.
Thông minh như Dịch Thiên đương nhiên có thể hiểu ý tứ trong lời nói của Ám đế. Chẳng qua hắn không thích bị người ta nắm mũi dắt đi, hắn mở miệng châm chọc nói:
“Mới vừa rồi không phải Ám đế đáp ứng để bọn họ ở cùng một chỗ sao?”
“Bổn đế đúng là đáp ứng cho hai người bọn họ ở cùng một chỗ. Nhưng là, nếu hai người bọn họ tự mình tách rời mà nói…, việc đó cùng Bổn đế không có chút quan hệ nào.” Giọng nói trầm thấp để lộ ra tia vô tội.
Nam nhân âm hiểm. Tròng mắt vốn hiện lên tia vô sỉ. Nhưng là, bất kể Ám đế âm hiểm hèn hạ như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là có thể có được nàng. Trong tròng mắt dấy lên kiên quyết:
“ Thuốc Tuyệt tình không phải là uống sẽ có hiệu quả. Mà là mài thuốc pha chế sẵn thành phấn, lấy ngân châm đưa vào tâm mạch mới có tác dụng. Hơn nữa quá trình này không thể lập tức hoàn thành. Cần ít nhất thời gian một khắc đồng hồ.”
“Qủy y chẳng lẽ đã quên bản thân Dương Triệt đã có tâm bệnh sao?” Giọng nói trầm thấp lần nữa vang lên.
Sau khi nghe hắn nhắc nhở, Dịch Thiên liền liên tưởng đến yêu cầu của Phó Vân Kiệt. Qủa thực phương pháp như thế sẽ không khiến người khác phát hiện.
Nhìn gương mặt đang suy nghĩ sâu xa, Ám đế nói:
“Bổn đế đã sai người bỏ dược vật kích thích tâm bệnh của hắn phát tác, tin tưởng rằng thuốc Tuyệt tình của Quỷ y có thể dùng ngay lập tức.”
Thu hồi hồi tưởng, hồng mâu nhìn chằm chằm bình đỏ đựng thuốc Tuyệt tình, thuốc Tuyệt tình là do hắn lấy hoa Vong tình luyện thành. So với hoa Vong tình xóa đi tất cả trí nhớ làm người ăn quên hết mọi thứ ân ái tình cừu, thuốc Tuyệt tình chính là dưới tình huống không lấy đi tất cả trí nhớ, chỉ từ từ chiếm lấy tình yêu của người nọ, đặc biệt tình cảm càng sâu nặng, tình yêu biến mất càng nhanh. Đem thuốc Tuyệt tình đưa vào cơ thể, giống như đưa một đóa hoa vào lòng người. Hoa này dùng chất dinh dưỡng là tình yêu. Từng chút từng chút hút lấy tình yêu của người đó, cho đến khi đem tình yêu của người nọ hút sạch mới thôi. Đến lúc đó, người nọ sẽ thực sự trở thành người tuyệt tình. Nếu trong lúc này, lại ở trên người người nọ thi triển phương pháp nhiếp hồn, là có thể khiến tính tình một người đại biến.
Phó Vân Kiệt cẩn thận đem Phạm Dương Triệt đang ngủ mê man đặt ở trên giường, sau đó quay đầu nói:
“Dịch Thiên, ta tính toán hôm nay sẽ làm phẫu thuật cho Triệt, ngươi có thể giúp ta không?”
“Được!” Không có chút nào do dự, Dịch Thiên gật đầu đáp ứng.
Nhận dược đáp án, Phó Vân Kiệt xoay người đi vào gian phòng của mình lấy ra cái hòm chữa bệnh.
Sau khi xác định thân ảnh thon dài kia đã biến mất, Dịch Tiên ngồi và bên giường, vì Phạm Dương Triệt đang ngủ mê man bắt mạch: Mạch đập yếu ớt khiến hắn biết tình huống bây giờ của Phạm Dương Triệt rất xấu. Ám đế vì đạt được mục đích, không tiếc dùng tính mạng của Phạm Dương Triệt làm tiền đặt cược. Nếu mới vừa rồi Phó Vân Kiệt không ở bên cạnh y, chỉ sợ tim Phạm Dương Triệt đã vĩnh viễn ngừng đập.
Nhưng là, người khác sống hay chết đều không liên quan tới hắn. Hắn chỉ quan tâm có thuận lợi đem thuốc tuyệt tình đưa và trong cơ thể Phạm Dương Triệt hay không.
Giải phẫu rất nhanh đã bắt đầu.
Dịch Thiên có chút giật mình nhìn những dụng cụ kỳ quái kia. Nhưng là, hắn biết giờ phút này Phó Vân Kiệt sẽ không trả lời thắc mắc của mình. Thu hồi nội tâm giật mình, hắn bắt đầu mở ra túi thuốc của mình, cầm lấy ngân châm đặt ở bên trong đâm vào lồng ngực để trần của Phạm Dương Triệt. Rồi sau đó, từ trong bình đỏ hắn đổ ra thuốc tuyệt tình, giải thích:
“Đây là thuốc có thể làm cho máu lưu thông giảm tới mức thấp nhất
Phó Vân Kiệt không nghi ngờ gì, buông tay để cho hắn thi triển.
Một khắc đồng hồ, Dịch Thiên nhường vị trí cho nàng, để nàng tiến hành giải phẫu.
Mặc dù thân là Qủy y đối với việc mổ bụng đã từng xem trong sách thuốc, nhưng đối mặt với y thuật trực quan như thế, hắn vẫn là trợn mắt há hốc miệng. Hồng mâu thiêu đốt lên hưng phấn. Thân là thầy thuốc đứng đầu nhìn thấy y thuật hoàn toàn mới, cái loại kích động này người khác không thể hiểu được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vốn là tơ hồng thắt chặt ở tay Phạm Dương Triệt cùng Phó Vân Kiệt bắt đầu buông lỏng.
Trong cung điện dưới lòng đất của Ám các, Ám đế gõ chuôi ghế dựa, hướng về phía Tôn Trí Viễn cười nói:
“Tôn tiên sinh, Ám các rất nhanh sẽ có thêm một vị hộ pháp lợi hại.”
Tôn Trí Viễn mặc dù không biết hàm nghĩa trong lời nói của Ám đế, nhưng vẫn kinh hãi. Hộ pháp của Ám các cho tới bây giờ vô cùng thưa thớt. Trước mắt mới chỉ có một vị. Bởi vì, hộ pháp là người sẽ trở thành Ám đế kế vị. Hắn rất tò mò người sắp trở thành hộ pháp kia cuối cùng là người nào.
Việc tế tự từ xưa cho tới bây giờ vẫn là quốc gia đại sự, mà đại điển tế trời sau khi trải qua một tháng chuẩn bị, cuối cùng đội ngũ tế trời cũng có thể lên đường. Vốn là đại điển tế trời do hoàng đế đi chủ trì, nhưng tiểu hoàng đế còn quá nhỏ, vì vậy do hai đại phụ chính vương gia thay thế. Trong triều đã có tể tướng Phạm Dương Triệt xử lý.
Ánh nắng chiếu vào bên trong, Phó Vân Kiệt một thân giả dạng cung nhân nói không ngừng với Phạm Dương Triệt, sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường:
“Triệt, nhớ tu dưỡng cho thật tốt nha. Những thứ công vụ kia có thể đẩy cứ đẩy đi, không thể đẩy được mới nhận.”
Gương mặt tuấn tú tái nhợt nổi lên nụ cười:
“Như vậy tể tướng ta đây cái gì cũng không cần làm rồi.”
“Đúng, bây giờ ngươi cái gì cũng không cần làm. Ngươi là bệnh nhân. Nếu như ai dám tới yêu cầu bệnh nhân như ngươi làm việc, ta liền đánh hắn nhừ tử.” Mỗ nữ tàn bạo nói.
Đưa tay cầm lấy tay đã nắm thành quyền, hắn trêu ghẹo nói:
“Vì bình an của nhân thân bách quan Cảnh quốc, ta sẽ cố gắng tu dưỡng.”
Nàng cẩn thận tránh trước ngực hắn, ôm lấy hắn, nức nở nói:
“Triệt! Ta không nỡ xa ngươi a.”
Trong tròng mắt đen nổi lên nhu tình:
“Đứa ngốc, chẳng qua là ngươi đi trước, chờ ta dưỡng tốt thân thể xong, có thể lập tức tới chỗ ngươi hội họp.”
Bởi vì giải phẫu, Phạm Dương Triệt phải ở lại dưỡng thương nên tụt lại phía sau, chờ sau khi khỏi, sẽ đi tới.
“Ừ!” Đến lúc đó, nàng sẽ thẳng thắn cùng hắn tất cả. Vốn định nói thẳng lại vì bệnh tình của hắn mà gián đoạn. Sau lại vì chăm sóc hắn sau phẫu thuật, hơn nữa sau khi làm phẫu thuật tâm tình hắn không thích hợp có biến hóa quá lớn. Chuyện này vẫn kéo dài tới hiện tại.
“Cục cục cục – -” đột nhiên có tiếng chim bồ câu khiến hai người tách ra.
Phạm Dương Triệt có chút kì quái nhìn chim bồ câu trắng truyền tin đợi bên ngoài.
Phó Vân Kiệt đưa một tay, chỉ thấy con chim bồ câu trắng vỗ cánh bay tới đậu trên tay nàng. Nàng đưa tay vuốt lông của con chim bồ câu, cười giải thích:
“Triệt, đây là Tiểu Bạch – con chim thông minh nhất biết rõ đường trong số tất cả bồ câu đưa tin của Thiên Cơ lâu. Nó là bồ câu đưa tin của hai người chúng ta. Ta sẽ viết thư cho ngươi. Ngươi nhất định phải xem nha.”
“Ừ!” Hắn nhẹ giọng trả lời.
Từ trong ngực nàng móc ra một lệnh bài đưa vào trong tay của hắn nói:
“Triệt, đây là lệnh bài của Thiên Cơ lâu. Bằng lệnh bài này ngươi có thể điều động được tất cả người của Thiên Cơ lâu.”
Tròng mắt đen đầy cảm động: Thiên Cơ lâu là nàng khổ tâm tạo ra. Bây giờ nàng lại giao lệnh bài đại biểu cho lâu chủ cho hắn, là vì để cho hắn ở Kinh Đô thêm một phần bảo vệ.
Vốn là bởi vì cảm động, môi mỏng dán lên môi đỏ mọng hóa thành nhu tình.
Suy nghĩ đến tình trạng thân thể của Triệt, cảm giác trên mặt lưu lại xúc cảm, trên khuốn mặt tuấn mĩ tràn đày nhu tình. Phần nhu tình nồng đậm này khiến cho hoa tuyệt tình trong lòng hắn chậm rãi mở ra.
Bên ngoài, Chu Tú Nhi mang theo không nỡ cùng ái mộ giấu diếm nhìn Phó Vân Kiệt ra cửa.
Trong mắt sáng lóe lên tia không đành lòng, phần không đành lòng này cuối cùng hóa thành kiên quyết:
“Tú Nhi, giúp ta hảo hảo chăm sóc Triệt!”
Nói xong , nàng hướng Dịch Thiên đang đứng sừng sững cạnh cửa nói:
“Đi thôi.” Dịch Thiên vì Hoắc Thiên Thụy yêu cầu nên gia nhập vào đội ngũ tầm bảo. Dù sao trên đường tầm bảo không biết sẽ gặp những chuyện gì. Có một Qủy y y thuật cao siêu ở bên người tuyệt đối sẽ tốt hơn.
Dịch Thiên chẳng quan là lạnh lùng nhìn dung nhan thanh tú thương tâm kia một cái, rồi sau đó xoay người. Hắn sẽ không như người đàn bà kia, mang theo hi vọng xa vời không thực tế, ngây ngốc chờ đợi. Muốn, vậy thì phải không chừa một thủ đoạn nào để có được. Ánh sáng chiếu vào quyết tâm trên khuôn mặt bình thường đã trải qua dịch dung
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.