Chương 5: Cậu Có Ba Bàn Tay Vàng (2)
Vụ Thập
20/09/2024
Sau khi tiễn Vương Quyền đi, Bạch Âm không hề bị trễ giờ học. Cậu vừa ghi chép bài học, vừa suy nghĩ một chút về những việc cần làm sau giờ học.
Cậu suy nghĩ rất chậm, phải liên tục điều chỉnh, bởi vì cậu thật sự không phải là người thông minh xuất chúng, chỉ có thể dùng việc lặp lại suy nghĩ nhiều lần để chiếm ưu thế về số lượng.
Trước hết, chắc chắn cậu phải đi cảm ơn anh bảo vệ, luôn làm phiền họ vì chuyện gia đình khiến cậu thấy rất áy náy. Tiếp theo, cậu phải ngăn cản anh em tốt La Phi Dã . Không thể để cậu ấy bốc đồng nữa, lần trước La Phi Dã suýt chút nữa đã đánh Vương Quyền. Bạch Âm không lo lắng Vương Quyền bị đánh, chỉ sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến học bổng của La Phi Dã. Cuối cùng...
Bạch Âm lại nhớ đến cuộc điện thoại đánh thức mình vào sáng sớm tinh mơ ngày hôm nay.
Vẫn là kẻ lừa đảo tự xưng là luật sư Lý kia. Lần này đối phương rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí còn báo cả số hộ chiếu của cha mẹ Bạch Âm. Đối phương đã đi quá giới hạn, khiến Bạch Âm hoàn toàn bị chọc giận. Cha mẹ cậu đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi nửa năm trước, đối phương ngàn lần không nên đem người đã khuất ra làm trò đùa.
Vì vậy, theo lời khuyên của lão tam trong phòng ký túc, Bạch Âm đã dùng ứng dụng chống lừa đảo để báo cáo kẻ lừa đảo kia, chỉ hy vọng luật pháp sẽ dạy dỗ hắn ta làm người.
Khoan đã, vừa nãy người cậu kia yêu cầu cậu ký vào cái gì đó, hình như cũng đề cập đến tài sản ở nước ngoài?
Bạch Âm: "!!!"
***
Vương Quyền lần này bị bắt vào đồn là lần thứ hai. Thực ra sáng nay gã vừa mới ra khỏi đồn cảnh sát, đối diện với những cảnh sát nhân dân quen thuộc và chiếc còng tay thân thương, cả hai bên đều cười một cách gượng gạo.
"Lại gặp mặt rồi. Lần này lại là vì chuyện gì? Gây rối trong trường đại học à?" Cảnh sát cũng bái phục với gã ta rồi.
Vương Quyền không biết xấu hổ đã quen, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, lực chú ý của gã hoàn toàn tập trung vào nhóm người mặc vest đi giày da chỉnh tề trong phòng hòa giải lúc trước.
"Đồng chí, cho hỏi một chuyện, đám người lúc sáng đâu rồi?"
Nhóm người kia vừa nhìn đã biết là người thành đạt, đứng đầu là một luật sư con lai họ Lý, đến đồn cảnh sát để hợp tác điều tra. Bởi vì luật sư Lý bị tố cáo qua ứng dụng chống lừa đảo. Anh ta vừa bước vào đã giải thích ngay, mà Vương Quyền lúc đó đang ngồi đợi ra về tiện thể đã nghe được toàn bộ.
Luật sư Lý là một luật sư đàng hoàng, có chứng chỉ luật sư quốc tế, tất nhiên cũng có chứng chỉ tại nước C. Anh đến từ kinh đô, làm việc tại một công ty luật danh tiếng. Vụ việc bắt nguồn từ việc một khách hàng gốc Hoa ở nước ngoài qua đời và muốn để lại tài sản cho người cháu trai chưa từng gặp mặt. Người cháu trai này đang học đại học và vì một số lý do gia đình, hoàn toàn không biết về sự tồn tại của người chú này, thậm chí còn nghĩ rằng luật sư Lý là kẻ lừa đảo. Khi luật sư Lý gọi lần thứ hai để giải thích, cậu ta trực tiếp báo cáo anh.
Phải nói rằng, ý thức phòng tránh lừa đảo của đứa trẻ này cũng khá cao đấy.
Cảnh sát nghe mà dở khóc dở cười, lại còn là sinh viên xuất sắc của Đại học Giang, lại càng không nhịn được cười. Bọn họ có cái quy định là không được cười, trừ khi không thể nhịn được . Cậu bé tên Bạch Âm này thật thú vị, còn nghiêm túc viết trong lý do tố cáo: "Trên đời không có bữa trưa miễn phí, tôi sẽ không tin vào cái bánh từ trên trời rơi xuống vừa khéo rơi trúng miệng tôi đâu."
Người nói vô tình, người nghe có ý.
Khi Vương Quyền gặp chị gái Vương Di trước lúc bà qua đời, anh rể tình cờ đang gọi điện thoại, hình như đang nói cái gì mà người em trai lâu năm không gặp, đang ở nước Y, mong chờ ngày đoàn tụ. Nhưng sau đó, chị gái và anh rể bất ngờ qua đời, chuyện này đã sớm bị Vương Quyền vứt ra sau đầu. Giờ đây, gã mới nhớ lại.
Mặc kệ người em trai của anh rể để lại bao nhiêu tiền, Vương Quyền cũng đều cho rằng khoản tiền đó gã xứng đáng có được. Gã đếm trên đầu ngón tay, cố gắng che giấu sự hưng phấn, thầm tính toán trong đầu.
Người em trai của anh rể đã chết, không kết hôn cũng chẳng có con cái. Vậy nên tài sản chắc chắn sẽ để lại cho người anh thừa kế. Thật khéo, người anh cũng đã qua đời. Vậy thì tài sản phải được người vợ thừa kế, mà vợ lại chính là chị gái hắn, Vương Di. Vương Di cũng đã mất, vậy thì người nhà của Vương Di sẽ được thừa kế! Gã chính là người thân của Vương Di!
Điều duy nhất khiến gã tiếc nuối là Vương Di còn có hai thằng nhóc đáng ghét kia.
Nhưng vì khoản tiền này đã lọt vào tai gã trước, tại sao gã phải để lại cho chúng cơ chứ? Chúng không hề tôn trọng người cậu ruột của chúng là gã! Vương Quyền ngay lập tức quyết định lừa cướp di sản, lợi dụng một câu nói "Chị tôi là Vương Di" thành công níu giữ được luật sư Lý.
Đáng tiếc, luật sư Lý là người cứng đầu, yêu cầu phải có mặt Bạch Âm để ký một số giấy tờ gì gì đó mới có thể chuyển giao tài sản. Cụ thể muốn ký cái gì Vương Quyền chẳng thèm nghe kỹ, mà trong đầu chỉ tiếp tục vạch ra kế hoạch nếu lừa được cháu mình ký vào giấy từ bỏ quyền thừa kế, như vậy có phải gã sẽ thừa kế được số tài sản đó không.
Vương Quyền càng nghĩ càng tự thấy mình là một thiên tài hiếm có, liền chạy ngay đến trường của Bạch Âm.
Ai mà ngờ Bạch Âm không hề dễ bị dụ, không những không hợp tác mà còn báo cảnh sát bắt gã! Hừ, đúng là nuôi không nổi sói mắt trắng(*), Vương Quyền tức đến nghiến răng.
(*)"Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Cảnh sát chuyển tờ giấy ghi chú mà luật sư Lý viết trước khi rời đi cho Vương Quyền, dường như anh chắc chắn rằng gã sẽ quay trở lại.
Trên tờ giấy là nét chữ như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ: "Lời nhắc nhở thân thiện, căn cứ theo luật của nước C, nếu người thừa kế qua đời trước khi nhận di sản, thì người thừa kế của người đó không thể nhận được tài sản mà người thừa kế ban đầu lẽ ra được nhận. Mà di chúc của khách hàng tôi đã ủy thác chính là giao tài sản trực tiếp cho cậu Bạch Âm, không hề có chút liên quan gì về mặt pháp lý đến anh hết.
PS: Tôi đoán rằng anh sẽ dẫn tôi tìm đến được cậu Bạch, trước tiên cảm ơn anh nhé.
PS lần nữa: Người xấu thì nên đọc sách nhiều hơn nha."
Vương Quyền tức muốn hộc máu. Gã không cần phải hỏi luật sư Lý đã đi đâu, chắc chắn là đang bám theo mông gã để tìm thằng nhóc Bạch Âm khốn khiếp ấy rồi!
Cậu suy nghĩ rất chậm, phải liên tục điều chỉnh, bởi vì cậu thật sự không phải là người thông minh xuất chúng, chỉ có thể dùng việc lặp lại suy nghĩ nhiều lần để chiếm ưu thế về số lượng.
Trước hết, chắc chắn cậu phải đi cảm ơn anh bảo vệ, luôn làm phiền họ vì chuyện gia đình khiến cậu thấy rất áy náy. Tiếp theo, cậu phải ngăn cản anh em tốt La Phi Dã . Không thể để cậu ấy bốc đồng nữa, lần trước La Phi Dã suýt chút nữa đã đánh Vương Quyền. Bạch Âm không lo lắng Vương Quyền bị đánh, chỉ sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến học bổng của La Phi Dã. Cuối cùng...
Bạch Âm lại nhớ đến cuộc điện thoại đánh thức mình vào sáng sớm tinh mơ ngày hôm nay.
Vẫn là kẻ lừa đảo tự xưng là luật sư Lý kia. Lần này đối phương rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí còn báo cả số hộ chiếu của cha mẹ Bạch Âm. Đối phương đã đi quá giới hạn, khiến Bạch Âm hoàn toàn bị chọc giận. Cha mẹ cậu đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi nửa năm trước, đối phương ngàn lần không nên đem người đã khuất ra làm trò đùa.
Vì vậy, theo lời khuyên của lão tam trong phòng ký túc, Bạch Âm đã dùng ứng dụng chống lừa đảo để báo cáo kẻ lừa đảo kia, chỉ hy vọng luật pháp sẽ dạy dỗ hắn ta làm người.
Khoan đã, vừa nãy người cậu kia yêu cầu cậu ký vào cái gì đó, hình như cũng đề cập đến tài sản ở nước ngoài?
Bạch Âm: "!!!"
***
Vương Quyền lần này bị bắt vào đồn là lần thứ hai. Thực ra sáng nay gã vừa mới ra khỏi đồn cảnh sát, đối diện với những cảnh sát nhân dân quen thuộc và chiếc còng tay thân thương, cả hai bên đều cười một cách gượng gạo.
"Lại gặp mặt rồi. Lần này lại là vì chuyện gì? Gây rối trong trường đại học à?" Cảnh sát cũng bái phục với gã ta rồi.
Vương Quyền không biết xấu hổ đã quen, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, lực chú ý của gã hoàn toàn tập trung vào nhóm người mặc vest đi giày da chỉnh tề trong phòng hòa giải lúc trước.
"Đồng chí, cho hỏi một chuyện, đám người lúc sáng đâu rồi?"
Nhóm người kia vừa nhìn đã biết là người thành đạt, đứng đầu là một luật sư con lai họ Lý, đến đồn cảnh sát để hợp tác điều tra. Bởi vì luật sư Lý bị tố cáo qua ứng dụng chống lừa đảo. Anh ta vừa bước vào đã giải thích ngay, mà Vương Quyền lúc đó đang ngồi đợi ra về tiện thể đã nghe được toàn bộ.
Luật sư Lý là một luật sư đàng hoàng, có chứng chỉ luật sư quốc tế, tất nhiên cũng có chứng chỉ tại nước C. Anh đến từ kinh đô, làm việc tại một công ty luật danh tiếng. Vụ việc bắt nguồn từ việc một khách hàng gốc Hoa ở nước ngoài qua đời và muốn để lại tài sản cho người cháu trai chưa từng gặp mặt. Người cháu trai này đang học đại học và vì một số lý do gia đình, hoàn toàn không biết về sự tồn tại của người chú này, thậm chí còn nghĩ rằng luật sư Lý là kẻ lừa đảo. Khi luật sư Lý gọi lần thứ hai để giải thích, cậu ta trực tiếp báo cáo anh.
Phải nói rằng, ý thức phòng tránh lừa đảo của đứa trẻ này cũng khá cao đấy.
Cảnh sát nghe mà dở khóc dở cười, lại còn là sinh viên xuất sắc của Đại học Giang, lại càng không nhịn được cười. Bọn họ có cái quy định là không được cười, trừ khi không thể nhịn được . Cậu bé tên Bạch Âm này thật thú vị, còn nghiêm túc viết trong lý do tố cáo: "Trên đời không có bữa trưa miễn phí, tôi sẽ không tin vào cái bánh từ trên trời rơi xuống vừa khéo rơi trúng miệng tôi đâu."
Người nói vô tình, người nghe có ý.
Khi Vương Quyền gặp chị gái Vương Di trước lúc bà qua đời, anh rể tình cờ đang gọi điện thoại, hình như đang nói cái gì mà người em trai lâu năm không gặp, đang ở nước Y, mong chờ ngày đoàn tụ. Nhưng sau đó, chị gái và anh rể bất ngờ qua đời, chuyện này đã sớm bị Vương Quyền vứt ra sau đầu. Giờ đây, gã mới nhớ lại.
Mặc kệ người em trai của anh rể để lại bao nhiêu tiền, Vương Quyền cũng đều cho rằng khoản tiền đó gã xứng đáng có được. Gã đếm trên đầu ngón tay, cố gắng che giấu sự hưng phấn, thầm tính toán trong đầu.
Người em trai của anh rể đã chết, không kết hôn cũng chẳng có con cái. Vậy nên tài sản chắc chắn sẽ để lại cho người anh thừa kế. Thật khéo, người anh cũng đã qua đời. Vậy thì tài sản phải được người vợ thừa kế, mà vợ lại chính là chị gái hắn, Vương Di. Vương Di cũng đã mất, vậy thì người nhà của Vương Di sẽ được thừa kế! Gã chính là người thân của Vương Di!
Điều duy nhất khiến gã tiếc nuối là Vương Di còn có hai thằng nhóc đáng ghét kia.
Nhưng vì khoản tiền này đã lọt vào tai gã trước, tại sao gã phải để lại cho chúng cơ chứ? Chúng không hề tôn trọng người cậu ruột của chúng là gã! Vương Quyền ngay lập tức quyết định lừa cướp di sản, lợi dụng một câu nói "Chị tôi là Vương Di" thành công níu giữ được luật sư Lý.
Đáng tiếc, luật sư Lý là người cứng đầu, yêu cầu phải có mặt Bạch Âm để ký một số giấy tờ gì gì đó mới có thể chuyển giao tài sản. Cụ thể muốn ký cái gì Vương Quyền chẳng thèm nghe kỹ, mà trong đầu chỉ tiếp tục vạch ra kế hoạch nếu lừa được cháu mình ký vào giấy từ bỏ quyền thừa kế, như vậy có phải gã sẽ thừa kế được số tài sản đó không.
Vương Quyền càng nghĩ càng tự thấy mình là một thiên tài hiếm có, liền chạy ngay đến trường của Bạch Âm.
Ai mà ngờ Bạch Âm không hề dễ bị dụ, không những không hợp tác mà còn báo cảnh sát bắt gã! Hừ, đúng là nuôi không nổi sói mắt trắng(*), Vương Quyền tức đến nghiến răng.
(*)"Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Cảnh sát chuyển tờ giấy ghi chú mà luật sư Lý viết trước khi rời đi cho Vương Quyền, dường như anh chắc chắn rằng gã sẽ quay trở lại.
Trên tờ giấy là nét chữ như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ: "Lời nhắc nhở thân thiện, căn cứ theo luật của nước C, nếu người thừa kế qua đời trước khi nhận di sản, thì người thừa kế của người đó không thể nhận được tài sản mà người thừa kế ban đầu lẽ ra được nhận. Mà di chúc của khách hàng tôi đã ủy thác chính là giao tài sản trực tiếp cho cậu Bạch Âm, không hề có chút liên quan gì về mặt pháp lý đến anh hết.
PS: Tôi đoán rằng anh sẽ dẫn tôi tìm đến được cậu Bạch, trước tiên cảm ơn anh nhé.
PS lần nữa: Người xấu thì nên đọc sách nhiều hơn nha."
Vương Quyền tức muốn hộc máu. Gã không cần phải hỏi luật sư Lý đã đi đâu, chắc chắn là đang bám theo mông gã để tìm thằng nhóc Bạch Âm khốn khiếp ấy rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.