Chương 54: Chưa chịu buông bỏ
Diệp Hàn Tử Hy
27/07/2021
An Thục ngủ một mạch đến tận xế chiều. Lúc đó Nhất Sinh cũng đang bận rộn trong thư phòng nên cô cũng không tới làm phiền. Rồi cô chợt nhớ đến Vân Thủy Thiên, để tránh gây thêm phiền họa cho Vân gia, An Thục quyết định đến gặp Vân phi tại Lạc Tâm cung.
------------------
“Triệu vương phi tới” Vẫn cứ như thường lệ thôi, cứ bước đến cung nào, Thái giám cung đó lại cứ hô lớn như thế. Người khác thích, nhưng An Thục không thích kiểu này cho lắm.
An Thục bước vào bên trong chính điện Lạc Tâm cung, nhưng không thấy ai trong đó. Đoán chắc là Vân phi đã đang ở ngoài hoa viên. Cô ấy cũng thuộc tuýp người thích không khí trong lành, yêu thiên nhiên là phần đặc biệt. May cho cô ấy vì cô ấy là Vân phi Vân Mộc Nhiên, thiên kim Hộ bộ Thượng thư. Chứ là Triệu vương phi như An Thục, cái không khí ngột ngạt ở Triệu vương phủ có khi cô ấy không thể chịu được nửa ngày.
Qủa nhiên hoa viên của Vân phi có khác, thật nhiều hoa đẹp. Hoa nhài mà An Thục thích nhất cũng được trồng một dãy trắng toát tinh khôi. Vân phi đang nhàn nhã ngồi trên bàn trà thưởng thức tách trà nóng. Chợt ngẩng đầu lên, thấy An Thục bước đến liền đứng dậy, nhún nhẹ khẽ chào
- An Thục tỷ tỷ
- Nhiên Nhi, lâu quá rồi không gặp muội
- Tỷ mới tỉnh dậy, đã đến Lạc Tâm cung thăm muội, thật là vinh hạnh cho muội quá
- Được rồi, chúng ta đến kia nói chuyện đi.
Vân phi tươi cười sai người đưa trà và bánh đến cho An Thục. Từng là tỷ muội tốt, Vân phi biết An Thục thích nhất là trà hoa cúc và ăn bánh quế hoa. Sau bao khổ đau An Thục trải, không ngờ còn từng quên đi một người tỷ muội tốt như thế này.
“Tỷ tỷ, hôm nay tỷ đến, chắc là có chuyện gì đó đúng không?” Vân phi nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi hỏi An Thục.
An Thục cũng chẳng giấu gì thêm. Đương nhiên là đến nói chuyện về vị tiểu thư Vân Thủy Thiên kia rồi. An Thục mỉm cười gượng gạo, nhấp nhẹ ngụm trà rồi thở dài một hơi.
- Aiyo, Nhiên Nhi~
- Tỷ có chuyện gì tâm sự cứ kể muội nghe.
- Chuyện là…
An Thục chưa kịp kể được câu nào, bỗng chợt lại được nghe Thái giám trong cung hô lớn bẩm báo lần nữa: “Vân Nhị tiểu thư đến diện kiến!”
Thôi chết! Sao lại đến chẳng đúng lúc thế này? Phải mau trốn thôi!
“Nhiên Nhi, cho ta trốn chút! Đừng nói ta ở đây nhé” An Thục nói vội rồi luồng cuồng trốn ra sau gốc cây to đằng xa. Núp sau đó rồi hóng hớt tình hình từ hai tỷ muội nhà họ Vân.
Từ sau gốc cây đó, An Thục nhìn thấy Vân Thủy Thiên đang bực mình tiến lại ngồi đối diện trên ghế với tỷ mình. Khuôn mặt cô ấy phụng phịu, cũng đáng yêu mà nhỉ?
- Thiên Nhi, sao hôm nay lại nhập cung gặp tỷ?
- Tỷ tỷ, trên đời này không thể để nữ nhân yêu nữ nhân sao?
- Hử? Ý muội là sao?
- Ừ thì…
Trời trời! Trùng hợp thiệt đấy! Cũng đến để nói về chuyện này sao? Tạm thời núp ở đây, xem Vân phi trả lời thế nào đã. – An Thục đứng từ xa nhưng tai thính đều nghe thấy rõ. Không biết tiếp đến Vân phi sẽ xử sự thế nào?
Trông Vân phi Vân Mộc Nhiên cũng đang rất tò mò. Nữ nhân yêu nữ nhân? Không phải không thể! Tình yêu không chỉ nằm tại nữ và nam kia mà. Nhưng dù gì An Thục cũng là Triệu vương phi, hơn nữa Vân Thủy Thiên bị lừa như thế, không hận mà còn yêu sao?
- Mau nói đi.
- Hôm trước muội nhìn trúng một vị công tử, hắn xưng Tần Minh Mặc. Nhưng ai ngờ cuối cùng lại là Triệu vương phi Dương An Thục. Nhưng tỷ yên tâm, muội không trách ngài ấy, hơn nữa…
- Hơn nữa muội đã thích ngài ấy sao?
- Vâng ạ!
- Sao có chuyện hoang tưởng như thế được?
- Tỷ! Tỷ phải làm chủ cho muội.
- Chịu rồi! Cái này tỷ bó tay a~
Thấy vẻ mặt Vân Thủy Thiên có vẻ hơi thất vọng, An Thục quyết định bước ra. Cô nhìn bất lực với cô ấy. Thật sự đã phải lòng An Thục rồi sao?
Vân Thủy Thiên nhìn thấy An Thục, bỗng chốc thay đổi biểu cảm. Cô ấy cười rạng rỡ. Rồi đứng dậy kéo An Thục ngồi lại gần mình. Trên bàn có bánh, Vân Thủy Thiên cũng lấy rồi đưa cho An Thục ăn, trông cũng quá nhiệt tình. Nhìn hai người như vậy, Vân phi cũng đoán được chuyện An Thục muốn nói rồi.
- Vân tiểu thư… Ta nói rồi, không thể đáp lại tình cảm này của cô.
- Không sao! Ta sẽ không bỏ cuộc a~
Thực sự An Thục bất lực. Phải làm sao để cô nương này buông bỏ đây. Bây giờ qua tay Hoàng thượng viết sắc lệnh ban hôn cho cô ấy, có lẽ hơi ác. Nhưng nếu không cô ấy sẽ mai đeo bám thế này. Hơi phiền nhưng cũng không thể quá vô tâm như vậy được.
An Thục thở dài, gỡ nhẹ đôi tay đang ôm lấy cô. Nhẹ nhàng nâng tách trà lên rồi nhấp một ngụm. Cô thở dài thêm một hơi rồi đứng dậy.
- Ta có việc! Về phủ trước. Hai tỷ muội các ngươi chơi vui vẻ
An Thục nhanh chóng chuồn lẹ. Cứ tiếp diễn thế này không biết bản thân cô sẽ bị giữ đến tận bao giờ. Nhân cơ hội chưa nói được gì nhiều thì mau mau hồi phủ.
--Trong hư không--
“Ta thật không ngờ luôn a~ Không ngờ tiểu khả ái bá đạo như cô mà cả nam nhân và nữ nhân ai cũng thích” Huyết đang ngồi dẫn khí nhập tâm. Lâu lâu cũng phải kiếm chuyện với An Thục chút.
“Vậy ngươi có thích ta không?”
Câu hỏi này của An Thục kiến Huyết hơi bị chấn động. Thích sao? Hắn ở trong ngọc hồn trăm vạn năm rồi. Trước đó hắn đã từng thích, từng yêu, từng thương một người. Hắn yêu sâu đậm, khi nàng chết, hắn muốn trả thù. Vậy mà thù chưa đòi xong, hắn lại bị tính kế. Không biết nói đến chuyện mở lòng với nữ nhân khác, đối với hắn có thể một lần nữa không?
“Ta… ta thương cô như muội muội khả ái thôi” Hắn không biết đang nói thật, hay đang bao che nỗi niềm, dối lòng bản thân. Nhưng thôi, An Thục cũng chẳng muốn ép.
“Muội muội sao? Vậy cũng tốt!”
Cô trở về Triệu vương phủ. Triệu vương đến giờ còn chưa xong sổ sách sao? Có lẽ dạo này rảnh rỗi cũng đến lúc bận rộn rồi. An Thục cũng không muốn làm phiền hắn. Một mình đi ra hoa viên thưởng trà.
Cô ngồi một mình với một bầu trời tâm tư. Chợt có làn khói trắng hiện trước mắt cô. Lãnh Huyết từ trong ngọc bội bước ra.
- Sao nào? Tiểu muội muội có chuyện gì sao?
- Không sao cả!
- Nhìn ghê chưa kìa! Kiểu đang quạo nhỉ?
- Vui vẻ không quạo
Hắn ta bật cười. Nhìn kiểu như An Thục đang bực điều gì đó nhỉ? Đây cũng không phải lần đầu hắn thấy cô trong tình trạng này. Bước đến gần cô, hắn cúi đầu khẽ hỏi:
- Ta ngồi cạnh muội được chứ?
- Chứ ta nói không thì huynh sẽ không ngồi sao?
Ôi trời ơi! Hình như đang quạo thật rồi. Hắn nhẹ bước đến rồi xoa dịu đầu cô. Phì cười bất lực. Đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng quạo thế này là không ổn.
- Kể ta nghe! Có chuyện gì?
- Chịu chịu! Hôm nay thấy tức lắm, mà chẳng biết tức cái gì!!
Hắn chỉ ra ngoài được một khoảng thời gian không lâu, rồi nhanh chóng bị cuốn vào ngọc hồn. Hắn ta sau khi vào trong lại thở dài một hơi thật bất lực. Thôi chỉ đành để An Thục chút không gian riêng tư đi.
Cô sau khi hắn vào, xung quanh thật yên tĩnh, quá yên tĩnh. Cảm giác cô đơn cứ ùa về. Cô quyết định đứng dậy, tiến đến thư phòng của Nhất Sinh xem sao? Cũng đã từ sáng sớm đến giờ, hình như còn chưa dùng bữa sáng.
An Thục đứng gõ cửa một hồi, gọi tên hắn mà không hồi đáp. Cô quyết định đẩy cửa bước vào. Chà! Ra là hắn đã ngủ thiếp đi rồi. Cô lấy một chiếc áo choàng, khoác nhẹ lên trên người hắn rồi định rời đi, nhưng lại bị tay của hắn nắm lấy lôi lại. Hắn đặt cô lên đùi hắn, rồi lại tặng cho cô một nụ hôn nhẹ như đang xoa dịu nỗi buồn
- Ta biết dạo gần đây nàng mệt mỏi! Nghỉ ngơi nhiều chút.
- Chàng… Ta tưởng chàng ngủ?
- Ta làm việc cũng nhiều, gục xuống chút thôi a~
Vừa hay lúc này Triệu vương cũng xong xuôi sổ sách. Hắn dắt An Thục bước ra ngoài đi dạo, thả lỏng. Mấy ngày qua tuy cũng không gặp mấy loại chuyện đại phiền phức, nhưng cũng đủ mệt rồi.
------------------
“Triệu vương phi tới” Vẫn cứ như thường lệ thôi, cứ bước đến cung nào, Thái giám cung đó lại cứ hô lớn như thế. Người khác thích, nhưng An Thục không thích kiểu này cho lắm.
An Thục bước vào bên trong chính điện Lạc Tâm cung, nhưng không thấy ai trong đó. Đoán chắc là Vân phi đã đang ở ngoài hoa viên. Cô ấy cũng thuộc tuýp người thích không khí trong lành, yêu thiên nhiên là phần đặc biệt. May cho cô ấy vì cô ấy là Vân phi Vân Mộc Nhiên, thiên kim Hộ bộ Thượng thư. Chứ là Triệu vương phi như An Thục, cái không khí ngột ngạt ở Triệu vương phủ có khi cô ấy không thể chịu được nửa ngày.
Qủa nhiên hoa viên của Vân phi có khác, thật nhiều hoa đẹp. Hoa nhài mà An Thục thích nhất cũng được trồng một dãy trắng toát tinh khôi. Vân phi đang nhàn nhã ngồi trên bàn trà thưởng thức tách trà nóng. Chợt ngẩng đầu lên, thấy An Thục bước đến liền đứng dậy, nhún nhẹ khẽ chào
- An Thục tỷ tỷ
- Nhiên Nhi, lâu quá rồi không gặp muội
- Tỷ mới tỉnh dậy, đã đến Lạc Tâm cung thăm muội, thật là vinh hạnh cho muội quá
- Được rồi, chúng ta đến kia nói chuyện đi.
Vân phi tươi cười sai người đưa trà và bánh đến cho An Thục. Từng là tỷ muội tốt, Vân phi biết An Thục thích nhất là trà hoa cúc và ăn bánh quế hoa. Sau bao khổ đau An Thục trải, không ngờ còn từng quên đi một người tỷ muội tốt như thế này.
“Tỷ tỷ, hôm nay tỷ đến, chắc là có chuyện gì đó đúng không?” Vân phi nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi hỏi An Thục.
An Thục cũng chẳng giấu gì thêm. Đương nhiên là đến nói chuyện về vị tiểu thư Vân Thủy Thiên kia rồi. An Thục mỉm cười gượng gạo, nhấp nhẹ ngụm trà rồi thở dài một hơi.
- Aiyo, Nhiên Nhi~
- Tỷ có chuyện gì tâm sự cứ kể muội nghe.
- Chuyện là…
An Thục chưa kịp kể được câu nào, bỗng chợt lại được nghe Thái giám trong cung hô lớn bẩm báo lần nữa: “Vân Nhị tiểu thư đến diện kiến!”
Thôi chết! Sao lại đến chẳng đúng lúc thế này? Phải mau trốn thôi!
“Nhiên Nhi, cho ta trốn chút! Đừng nói ta ở đây nhé” An Thục nói vội rồi luồng cuồng trốn ra sau gốc cây to đằng xa. Núp sau đó rồi hóng hớt tình hình từ hai tỷ muội nhà họ Vân.
Từ sau gốc cây đó, An Thục nhìn thấy Vân Thủy Thiên đang bực mình tiến lại ngồi đối diện trên ghế với tỷ mình. Khuôn mặt cô ấy phụng phịu, cũng đáng yêu mà nhỉ?
- Thiên Nhi, sao hôm nay lại nhập cung gặp tỷ?
- Tỷ tỷ, trên đời này không thể để nữ nhân yêu nữ nhân sao?
- Hử? Ý muội là sao?
- Ừ thì…
Trời trời! Trùng hợp thiệt đấy! Cũng đến để nói về chuyện này sao? Tạm thời núp ở đây, xem Vân phi trả lời thế nào đã. – An Thục đứng từ xa nhưng tai thính đều nghe thấy rõ. Không biết tiếp đến Vân phi sẽ xử sự thế nào?
Trông Vân phi Vân Mộc Nhiên cũng đang rất tò mò. Nữ nhân yêu nữ nhân? Không phải không thể! Tình yêu không chỉ nằm tại nữ và nam kia mà. Nhưng dù gì An Thục cũng là Triệu vương phi, hơn nữa Vân Thủy Thiên bị lừa như thế, không hận mà còn yêu sao?
- Mau nói đi.
- Hôm trước muội nhìn trúng một vị công tử, hắn xưng Tần Minh Mặc. Nhưng ai ngờ cuối cùng lại là Triệu vương phi Dương An Thục. Nhưng tỷ yên tâm, muội không trách ngài ấy, hơn nữa…
- Hơn nữa muội đã thích ngài ấy sao?
- Vâng ạ!
- Sao có chuyện hoang tưởng như thế được?
- Tỷ! Tỷ phải làm chủ cho muội.
- Chịu rồi! Cái này tỷ bó tay a~
Thấy vẻ mặt Vân Thủy Thiên có vẻ hơi thất vọng, An Thục quyết định bước ra. Cô nhìn bất lực với cô ấy. Thật sự đã phải lòng An Thục rồi sao?
Vân Thủy Thiên nhìn thấy An Thục, bỗng chốc thay đổi biểu cảm. Cô ấy cười rạng rỡ. Rồi đứng dậy kéo An Thục ngồi lại gần mình. Trên bàn có bánh, Vân Thủy Thiên cũng lấy rồi đưa cho An Thục ăn, trông cũng quá nhiệt tình. Nhìn hai người như vậy, Vân phi cũng đoán được chuyện An Thục muốn nói rồi.
- Vân tiểu thư… Ta nói rồi, không thể đáp lại tình cảm này của cô.
- Không sao! Ta sẽ không bỏ cuộc a~
Thực sự An Thục bất lực. Phải làm sao để cô nương này buông bỏ đây. Bây giờ qua tay Hoàng thượng viết sắc lệnh ban hôn cho cô ấy, có lẽ hơi ác. Nhưng nếu không cô ấy sẽ mai đeo bám thế này. Hơi phiền nhưng cũng không thể quá vô tâm như vậy được.
An Thục thở dài, gỡ nhẹ đôi tay đang ôm lấy cô. Nhẹ nhàng nâng tách trà lên rồi nhấp một ngụm. Cô thở dài thêm một hơi rồi đứng dậy.
- Ta có việc! Về phủ trước. Hai tỷ muội các ngươi chơi vui vẻ
An Thục nhanh chóng chuồn lẹ. Cứ tiếp diễn thế này không biết bản thân cô sẽ bị giữ đến tận bao giờ. Nhân cơ hội chưa nói được gì nhiều thì mau mau hồi phủ.
--Trong hư không--
“Ta thật không ngờ luôn a~ Không ngờ tiểu khả ái bá đạo như cô mà cả nam nhân và nữ nhân ai cũng thích” Huyết đang ngồi dẫn khí nhập tâm. Lâu lâu cũng phải kiếm chuyện với An Thục chút.
“Vậy ngươi có thích ta không?”
Câu hỏi này của An Thục kiến Huyết hơi bị chấn động. Thích sao? Hắn ở trong ngọc hồn trăm vạn năm rồi. Trước đó hắn đã từng thích, từng yêu, từng thương một người. Hắn yêu sâu đậm, khi nàng chết, hắn muốn trả thù. Vậy mà thù chưa đòi xong, hắn lại bị tính kế. Không biết nói đến chuyện mở lòng với nữ nhân khác, đối với hắn có thể một lần nữa không?
“Ta… ta thương cô như muội muội khả ái thôi” Hắn không biết đang nói thật, hay đang bao che nỗi niềm, dối lòng bản thân. Nhưng thôi, An Thục cũng chẳng muốn ép.
“Muội muội sao? Vậy cũng tốt!”
Cô trở về Triệu vương phủ. Triệu vương đến giờ còn chưa xong sổ sách sao? Có lẽ dạo này rảnh rỗi cũng đến lúc bận rộn rồi. An Thục cũng không muốn làm phiền hắn. Một mình đi ra hoa viên thưởng trà.
Cô ngồi một mình với một bầu trời tâm tư. Chợt có làn khói trắng hiện trước mắt cô. Lãnh Huyết từ trong ngọc bội bước ra.
- Sao nào? Tiểu muội muội có chuyện gì sao?
- Không sao cả!
- Nhìn ghê chưa kìa! Kiểu đang quạo nhỉ?
- Vui vẻ không quạo
Hắn ta bật cười. Nhìn kiểu như An Thục đang bực điều gì đó nhỉ? Đây cũng không phải lần đầu hắn thấy cô trong tình trạng này. Bước đến gần cô, hắn cúi đầu khẽ hỏi:
- Ta ngồi cạnh muội được chứ?
- Chứ ta nói không thì huynh sẽ không ngồi sao?
Ôi trời ơi! Hình như đang quạo thật rồi. Hắn nhẹ bước đến rồi xoa dịu đầu cô. Phì cười bất lực. Đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng quạo thế này là không ổn.
- Kể ta nghe! Có chuyện gì?
- Chịu chịu! Hôm nay thấy tức lắm, mà chẳng biết tức cái gì!!
Hắn chỉ ra ngoài được một khoảng thời gian không lâu, rồi nhanh chóng bị cuốn vào ngọc hồn. Hắn ta sau khi vào trong lại thở dài một hơi thật bất lực. Thôi chỉ đành để An Thục chút không gian riêng tư đi.
Cô sau khi hắn vào, xung quanh thật yên tĩnh, quá yên tĩnh. Cảm giác cô đơn cứ ùa về. Cô quyết định đứng dậy, tiến đến thư phòng của Nhất Sinh xem sao? Cũng đã từ sáng sớm đến giờ, hình như còn chưa dùng bữa sáng.
An Thục đứng gõ cửa một hồi, gọi tên hắn mà không hồi đáp. Cô quyết định đẩy cửa bước vào. Chà! Ra là hắn đã ngủ thiếp đi rồi. Cô lấy một chiếc áo choàng, khoác nhẹ lên trên người hắn rồi định rời đi, nhưng lại bị tay của hắn nắm lấy lôi lại. Hắn đặt cô lên đùi hắn, rồi lại tặng cho cô một nụ hôn nhẹ như đang xoa dịu nỗi buồn
- Ta biết dạo gần đây nàng mệt mỏi! Nghỉ ngơi nhiều chút.
- Chàng… Ta tưởng chàng ngủ?
- Ta làm việc cũng nhiều, gục xuống chút thôi a~
Vừa hay lúc này Triệu vương cũng xong xuôi sổ sách. Hắn dắt An Thục bước ra ngoài đi dạo, thả lỏng. Mấy ngày qua tuy cũng không gặp mấy loại chuyện đại phiền phức, nhưng cũng đủ mệt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.