Chương 11:
Hưu Đồ Thành
31/03/2023
Chỗ ngồi dựa theo thành tích và chiều cao, ghế để nguyên.
Trong lớp có 19 học sinh nữ, 47 học sinh nam, nam nữ ngồi riêng, hai người một bàn.
Điều này có nghĩa là sẽ có một nam và một nữ sẽ bị lẻ ra.
Nam nữ ngồi cùng bàn, đãi ngộ đặc thù.
Phạm Đại Tinh cầm thước dạy học chỉ vào cái bàn bên dưới bục giảng.
“Liêu Mẫn Chi.”
“Hạ Lan Quyết.”
Hạ Lan Quyết đang thấp giọng nói chuyện với Huống Miểu Miểu, nghe thấy tên của mình, thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.
Cô cao 1m62, không tính là quá cao, nhưng cũng chưa bao giờ là người lùn nhất lớp, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ngồi bàn đầu.
Hơn nữa còn là bàn gần bục giảng nhất —— bàn này luôn là đối tượng đặc biệt chú ý của thầy cô, một động tác nhỏ cũng có thể diệt sạch tổ, là thành viên ưu tiên trả lời câu hỏi, là vị trí dưới tầm mắt của giám thị.
Trong phòng học loạn thành một nồi cháo, mọi người kéo bàn kéo ghế, có cười có quậy, đùa giỡn pha trò.
Hạ Lan Quyết lo lắng ngồi đó phát ngốc.
Chẳng lẽ chị Phạm bắt được cô trong giờ học làm việc riêng? Ăn vụng? Chơi điện thoại? Đọc tiểu thuyết? Ngủ gà ngủ gật?
Cái nào cũng không có mà.
Liêu Mẫn Chi ở bên tay phải cô, xung quanh rất ồn ào, nhưng cậu vẫn cúi đầu, chuyên tâm, an tĩnh mà sửa sang lại sách vở.
Hình như cậu vẫn rất bình tĩnh.
Cậu cũng không thấp, rất cao mà.
Theo lý thuyết, hai người bọn họ dựa theo thành tích và chiều cao này, sao có thể ngồi chung bàn được chứ.
Hạ Lan Quyết “lạch cạch” ấn nắp bút, có chút buồn phiền, ánh mắt nhìn theo ngón tay đang lật sách kia.
Gầy, dài, xương ngón tay nhô ra, mạch máu và kinh mạch đều nổi lên rõ ràng dưới lớp da.
Giống như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của người khác, Liêu Mẫn Chi quay đầu.
Lẳng lặng nhìn Hạ Lan Quyết một cái.
Thiếu niên có đôi mắt tràn ngập mâu thuẫn.
Đường nét không mềm mại, sắc bén góc cạnh, có cảm giác giới hạn đen trắng rõ ràng, cố tình ánh mắt lại nhu hòa, trong sáng, nghiêm túc và sâu sắc.
Trong lòng Hạ Lan Quyết đột nhiên bừng sáng, thậm chí còn xuất hiện một tia nhảy nhót.
Cô cử động mồm mép, mới vừa định cất lời, muốn giao tiếp với bạn cùng bàn mới, tạo dựng một mối quan hệ “Đồng bệnh tương liên”, “Tai bay vạ gió”, hắn lại chỉ là ngó nhìn cô một cái, gật gật đầu, coi như chào hỏi, rồi sau đó trước khi Hạ Lan Quyết mở miệng, hắn đã cầm cặp sách lên, đi ra khỏi lớp.
Chuông tan học đã vang lên, hôm nay không có tiết tự học buổi tối, nên về nhà.
Hạ Lan Quyết:…
Người anh em này, cậu có cần đi nhanh như vậy không?
Huống Miểu Miểu đi tới chọc Hạ Lan Quyết: "Ngồi cùng bàn với trai đẹp lạnh lùng, cậu có cảm giác gì?”
Hạ Lan Quyết gãi gãi mặt, nói không nên lời, cảm giác rất…… Rất kỳ quái?
Là vàng thì sẽ sáng lên, là trai đẹp sẽ bị người nhặt được.
Mấy ngày đầu, mọi người đều không chú ý tới, Liêu Mẫn Chi ngồi ở góc tường, bị sách vở và Cố Siêu che chắn, khó có cơ hội lộ mặt.
Trong lớp có 19 học sinh nữ, 47 học sinh nam, nam nữ ngồi riêng, hai người một bàn.
Điều này có nghĩa là sẽ có một nam và một nữ sẽ bị lẻ ra.
Nam nữ ngồi cùng bàn, đãi ngộ đặc thù.
Phạm Đại Tinh cầm thước dạy học chỉ vào cái bàn bên dưới bục giảng.
“Liêu Mẫn Chi.”
“Hạ Lan Quyết.”
Hạ Lan Quyết đang thấp giọng nói chuyện với Huống Miểu Miểu, nghe thấy tên của mình, thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.
Cô cao 1m62, không tính là quá cao, nhưng cũng chưa bao giờ là người lùn nhất lớp, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ngồi bàn đầu.
Hơn nữa còn là bàn gần bục giảng nhất —— bàn này luôn là đối tượng đặc biệt chú ý của thầy cô, một động tác nhỏ cũng có thể diệt sạch tổ, là thành viên ưu tiên trả lời câu hỏi, là vị trí dưới tầm mắt của giám thị.
Trong phòng học loạn thành một nồi cháo, mọi người kéo bàn kéo ghế, có cười có quậy, đùa giỡn pha trò.
Hạ Lan Quyết lo lắng ngồi đó phát ngốc.
Chẳng lẽ chị Phạm bắt được cô trong giờ học làm việc riêng? Ăn vụng? Chơi điện thoại? Đọc tiểu thuyết? Ngủ gà ngủ gật?
Cái nào cũng không có mà.
Liêu Mẫn Chi ở bên tay phải cô, xung quanh rất ồn ào, nhưng cậu vẫn cúi đầu, chuyên tâm, an tĩnh mà sửa sang lại sách vở.
Hình như cậu vẫn rất bình tĩnh.
Cậu cũng không thấp, rất cao mà.
Theo lý thuyết, hai người bọn họ dựa theo thành tích và chiều cao này, sao có thể ngồi chung bàn được chứ.
Hạ Lan Quyết “lạch cạch” ấn nắp bút, có chút buồn phiền, ánh mắt nhìn theo ngón tay đang lật sách kia.
Gầy, dài, xương ngón tay nhô ra, mạch máu và kinh mạch đều nổi lên rõ ràng dưới lớp da.
Giống như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của người khác, Liêu Mẫn Chi quay đầu.
Lẳng lặng nhìn Hạ Lan Quyết một cái.
Thiếu niên có đôi mắt tràn ngập mâu thuẫn.
Đường nét không mềm mại, sắc bén góc cạnh, có cảm giác giới hạn đen trắng rõ ràng, cố tình ánh mắt lại nhu hòa, trong sáng, nghiêm túc và sâu sắc.
Trong lòng Hạ Lan Quyết đột nhiên bừng sáng, thậm chí còn xuất hiện một tia nhảy nhót.
Cô cử động mồm mép, mới vừa định cất lời, muốn giao tiếp với bạn cùng bàn mới, tạo dựng một mối quan hệ “Đồng bệnh tương liên”, “Tai bay vạ gió”, hắn lại chỉ là ngó nhìn cô một cái, gật gật đầu, coi như chào hỏi, rồi sau đó trước khi Hạ Lan Quyết mở miệng, hắn đã cầm cặp sách lên, đi ra khỏi lớp.
Chuông tan học đã vang lên, hôm nay không có tiết tự học buổi tối, nên về nhà.
Hạ Lan Quyết:…
Người anh em này, cậu có cần đi nhanh như vậy không?
Huống Miểu Miểu đi tới chọc Hạ Lan Quyết: "Ngồi cùng bàn với trai đẹp lạnh lùng, cậu có cảm giác gì?”
Hạ Lan Quyết gãi gãi mặt, nói không nên lời, cảm giác rất…… Rất kỳ quái?
Là vàng thì sẽ sáng lên, là trai đẹp sẽ bị người nhặt được.
Mấy ngày đầu, mọi người đều không chú ý tới, Liêu Mẫn Chi ngồi ở góc tường, bị sách vở và Cố Siêu che chắn, khó có cơ hội lộ mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.