Chương 1:
Hưu Đồ Thành
31/03/2023
Sân sau nằm gần một cái ao nhỏ. Quanh ao có trồng một hàng liễu tươi tốt, hoa cỏ trong sân được trồng tùy ý, phía đông là một bụi hoa lay ơn, phía tây là một bụi quân tử lan, dưới bóng cây đặt một chiếc giường tre cũ kỹ.
Tiếng ồn ào lúc 5 giờ sáng, ngoại trừ tiếng ve sầu, tiếng ếch ộp, tiếng chim hót, tiếng gà gáy và tiếng muỗi ong ong, còn có tiếng nghiến răng của cô em họ nhà mình.
Hạ Lan Quyết gãi mạnh cánh tay, cuối cùng trợn mắt, căm giận bất bình quay đầu —— quả nhiên, Lộ Lộ đã cướp đi toàn bộ cái chăn, bọc bản thân từ đầu đến chân so với xác ướp càng giống hơn, đang ngủ say sưa, hiến tế Hạ Lan Quyết cho đại quân muỗi làm đồ ăn sáng.
Cô bò dậy từ trên giường tre, mở to đôi mắt nhập nhèm, dội nước rửa mặt.
Ngày khai giảng lớp 11 còn nửa tháng nữa, là Triệu Linh ngứa mắt Hạ Lan Quyết ở trong nhà không làm được cái gì, nên ném cô tới thôn nhà họ Triệu để nếm khổ cho biết với người ta, đúng lúc cậu cũng đưa Triệu Lộ Lộ tới nhà ông bà để nghỉ hè, hai chị em tuổi tác xấp xỉ nhau, ở cùng nhau liền bô bô, có trời biết những ngày này hạnh phúc tự do đến mức nào.
Trời đã rạng sáng, trong phòng không có người, cháo và đồ ăn kèm đang được hâm nóng trong nồi ở phòng bếp, Hạ Lan Quyết đầu bù tóc rối, cầm cái ly sứ và bàn chải đánh răng đi ra khỏi cửa, bò lên trên bờ ruộng, quả nhiên ông bà ngoại đang hái đậu que và cà tím trên rẫy.
“Ông ngoại ——”
“Bà ngoại ——”
Giọng nói mát lạnh ngọt ngào.
“Lan Quyết, sao con thức sớm vậy?”
“Muỗi cắn, Lộ Lộ cướp chăn của con.” trong miệng Hạ Lan Quyết đầy kem đánh răng, thấy trên đất có một đống dưa và rau: “Ông ngoại, ông lại đi bán đồ ạ?”
“Ăn không hết, nếu vẫn để nó trên dây leo, chắc chắn sẽ già hết.”
Thôn nhà họ Triệu ở ngoại ô thành phố Bắc Tuyền, cách nội thành hai mươi phút lái xe, trong thôn dựa vào trồng rau mà sống, cũng coi như là một nơi cung cấp đồ ăn bản địa, mấy năm nay trong thôn dần xây dựng các khu khoa học kỹ thuật làm mẫu, thay đổi vườn rau trở nên công nghiệp hiện đại hoá. Ông ngoại và bà ngoại của Hạ Lan Quyết là nông dân trồng rau từ trẻ, già rồi cũng không chịu ngồi yên, tự mình khai khẩn hai mảnh đất hoang, trồng một chút rau dưa tự cấp tự túc, ăn không hết thì tặng cho bạn bè người thân, còn không thì đưa đến nội thành để bán.
Hạ Lan Quyết hái được hai bó cải thìa mọng nước, đi theo ông bà ngoại về nhà.
Lộ Lộ còn chưa thức, ba người ăn xong bữa sáng, ông ngoại đẩy xe ba bánh ra cửa, cô nuốt xong ngụm cháo cuối cùng nói: “Ông ngoại, con đi với ông!”
“Hôm nay trời nóng, còn và Lộ Lộ ở nhà chơi đi, đừng chạy loạn bên ngoài.”
“Con đi giúp ông, kiếm tiền cho ông.”
“Không cần. Sắp khai giảng rồi, con ở nhà đọc sách, làm bài tập, đỡ phải lại chọc mẹ con tức giận nữa.”
“Đi đi đi! Ông ngoại, con giúp ông.”
Hạ Lan Quyết ngồi bẹp lên phía sau xe ba bánh, cợt nhả, "Đi nhanh đi ạ, mặt trời sắp đến đỉnh đầu rồi, trễ nữa là người ta ăn cơm xong đó.”
"Đứa nhỏ này.”
Trước khi tới nhà ông bà ngoại, Triệu Linh bắt được Hạ Lan Quyết thức khuya đọc tiểu thuyết, tức giận tịch thu điện thoại của Hạ Lan Quyết, khóa máy tính trong thư phòng, hai mẹ con tranh cãi một trận to, sau đó chiến tranh lạnh, cha cô là Hạ Nguyên Thanh đúng lúc đi công tác về, tội liên đới cho con, nên hai vợ chồng cũng cãi nhau một trận.
Tiếng ồn ào lúc 5 giờ sáng, ngoại trừ tiếng ve sầu, tiếng ếch ộp, tiếng chim hót, tiếng gà gáy và tiếng muỗi ong ong, còn có tiếng nghiến răng của cô em họ nhà mình.
Hạ Lan Quyết gãi mạnh cánh tay, cuối cùng trợn mắt, căm giận bất bình quay đầu —— quả nhiên, Lộ Lộ đã cướp đi toàn bộ cái chăn, bọc bản thân từ đầu đến chân so với xác ướp càng giống hơn, đang ngủ say sưa, hiến tế Hạ Lan Quyết cho đại quân muỗi làm đồ ăn sáng.
Cô bò dậy từ trên giường tre, mở to đôi mắt nhập nhèm, dội nước rửa mặt.
Ngày khai giảng lớp 11 còn nửa tháng nữa, là Triệu Linh ngứa mắt Hạ Lan Quyết ở trong nhà không làm được cái gì, nên ném cô tới thôn nhà họ Triệu để nếm khổ cho biết với người ta, đúng lúc cậu cũng đưa Triệu Lộ Lộ tới nhà ông bà để nghỉ hè, hai chị em tuổi tác xấp xỉ nhau, ở cùng nhau liền bô bô, có trời biết những ngày này hạnh phúc tự do đến mức nào.
Trời đã rạng sáng, trong phòng không có người, cháo và đồ ăn kèm đang được hâm nóng trong nồi ở phòng bếp, Hạ Lan Quyết đầu bù tóc rối, cầm cái ly sứ và bàn chải đánh răng đi ra khỏi cửa, bò lên trên bờ ruộng, quả nhiên ông bà ngoại đang hái đậu que và cà tím trên rẫy.
“Ông ngoại ——”
“Bà ngoại ——”
Giọng nói mát lạnh ngọt ngào.
“Lan Quyết, sao con thức sớm vậy?”
“Muỗi cắn, Lộ Lộ cướp chăn của con.” trong miệng Hạ Lan Quyết đầy kem đánh răng, thấy trên đất có một đống dưa và rau: “Ông ngoại, ông lại đi bán đồ ạ?”
“Ăn không hết, nếu vẫn để nó trên dây leo, chắc chắn sẽ già hết.”
Thôn nhà họ Triệu ở ngoại ô thành phố Bắc Tuyền, cách nội thành hai mươi phút lái xe, trong thôn dựa vào trồng rau mà sống, cũng coi như là một nơi cung cấp đồ ăn bản địa, mấy năm nay trong thôn dần xây dựng các khu khoa học kỹ thuật làm mẫu, thay đổi vườn rau trở nên công nghiệp hiện đại hoá. Ông ngoại và bà ngoại của Hạ Lan Quyết là nông dân trồng rau từ trẻ, già rồi cũng không chịu ngồi yên, tự mình khai khẩn hai mảnh đất hoang, trồng một chút rau dưa tự cấp tự túc, ăn không hết thì tặng cho bạn bè người thân, còn không thì đưa đến nội thành để bán.
Hạ Lan Quyết hái được hai bó cải thìa mọng nước, đi theo ông bà ngoại về nhà.
Lộ Lộ còn chưa thức, ba người ăn xong bữa sáng, ông ngoại đẩy xe ba bánh ra cửa, cô nuốt xong ngụm cháo cuối cùng nói: “Ông ngoại, con đi với ông!”
“Hôm nay trời nóng, còn và Lộ Lộ ở nhà chơi đi, đừng chạy loạn bên ngoài.”
“Con đi giúp ông, kiếm tiền cho ông.”
“Không cần. Sắp khai giảng rồi, con ở nhà đọc sách, làm bài tập, đỡ phải lại chọc mẹ con tức giận nữa.”
“Đi đi đi! Ông ngoại, con giúp ông.”
Hạ Lan Quyết ngồi bẹp lên phía sau xe ba bánh, cợt nhả, "Đi nhanh đi ạ, mặt trời sắp đến đỉnh đầu rồi, trễ nữa là người ta ăn cơm xong đó.”
"Đứa nhỏ này.”
Trước khi tới nhà ông bà ngoại, Triệu Linh bắt được Hạ Lan Quyết thức khuya đọc tiểu thuyết, tức giận tịch thu điện thoại của Hạ Lan Quyết, khóa máy tính trong thư phòng, hai mẹ con tranh cãi một trận to, sau đó chiến tranh lạnh, cha cô là Hạ Nguyên Thanh đúng lúc đi công tác về, tội liên đới cho con, nên hai vợ chồng cũng cãi nhau một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.