Chương 26:
Hưu Đồ Thành
31/03/2023
Trong lớp không có người.
Cô lại đi tới văn phòng của tổ tiếng Anh.
Trong văn phòng có một vài bạn học ở lớp khác đang lấy đồ của mình
Hạ Lan Quyết liếc mắt một cái đã thấy sách của mình và Liêu Mẫn Chi, hai chồng sách chỉnh chỉnh tề tề, song song mà dựa sát tường, ở rất gần nhau, giống như hai đứa bạn thân bị phạt đứng.
Trên cùng là sách giáo khoa hoá học, Hạ Lan Quyết lật lật, thấy trang tiêu đề có viết tên của cậu.
Liêu Mẫn Chi.
Lớp 11/7
Nét chữ rất mảnh và ngay ngắn, chê trước khen sau, đặt bút có chút sắc bén.
Sáng mỗi ngày cô đều thu bài tập về nhà, đã quá quen với nét chữ của cậu.
Không tìm được người, Hạ Lan Quyết định về nhà ăn cơm chiều.
Dọc theo cầu thang đi xuống, mắt cô bỗng sáng ngời, Liêu Mẫn Chi đang cầm một túi bánh kếp nóng hổi trong tay, cúi đầu leo cầu thang từng bước một.
Liêu Mẫn Chi có chút kinh ngạc nhìn bạn nữ đang lao xuống lầu, suýt chút nữa không thể dừng lại, lắc lư trước mặt cậu, sau mới miễn cưỡng giữ được cân bằng.
Giọng điệu của cô rất thẳng thắn, tiếng nói giòn tan: "Trong lúc thi sao cậu không mang máy trợ thính?”
"Giáo viên sẽ hỏi.” Cậu chậm chạp mở miệng, “Cho rằng đó là tai nghe Bluetooth.”
Nếu bị thấy, nhất định sẽ phải giải thích, Liêu Mẫn Chi không muốn nói nhiều.
Buổi chiều lúc thi toán, cậu quên cài báo thức trên điện thoại, nhất thời không chú ý thời gian.
“Vậy ngày mai thi nghe tiếng Anh thì phải làm sao bây giờ?” Cô quan tâm hỏi cậu, "Cậu có thể nghe được bài nghe tiếng Anh không?”
Liêu Mẫn Chi nhìn thẳng vào cô.
"Tôi không làm bài nghe, tôi nghe không rõ.”
“Rất nghiêm trọng à?” Cô nghĩ nghĩ, chỉ vào lỗ tai mình, “Rất nhiều âm thanh đều không thể nghe được à?”
Cậu khẽ gật đầu, giơ tay tạm biệt cô, đi về hướng khu dạy học.
Bài nghe Tiếng Anh rất lớn, mà cậu cũng nghe không được sao?
Hai hôm nay Triệu Linh đều hầm canh tổ yến nấm tuyết táo đỏ cẩu kỷ, đặc biệt cho Hạ Lan Quyết bồi bổ đầu óc.
Công việc của Hạ Nguyên Thanh bận rộn, đa số đều phải đi công tác, công việc của Triệu Linh thì lại nhàn nhã, mỗi ngày nhớ phải đến công ty điểm danh là được, còn dư thời gian và tinh lực để chuẩn bị một ngày ba bữa cơm cho gia đình, chăm sóc đủ các loại chuyện to chuyện nhỏ chuyện vặt vãnh của nhà mẹ đẻ và nhà chồng.
“Năm ngoái bố con đi công tác có mang về một hộp quà tổ yến, được nhập khẩu từ Indonesia, đặc biệt giữ lại cho con, mỗi lần thi đều uống một chén, có thể uống đến lúc con thi đại học.”
Hạ Lan Quyết ngậm thứ nhão nhão dính dính trong miệng: "Cái này không hết hạn ạ?”
“Hạn sử dụng là ba năm, mẹ đã tính rồi, vừa khéo tới lúc con thi đại học xong mới hết hạn.” Triệu Linh vui vẻ rạo rực, "Nó được đặc biệt chuẩn bị cho con đó, cũng chưa biếu cho ông bà ngoại con ăn đâu.”
“…” Hạ Lan Quyết có tâm sự, uống canh tổ yến, lắc đầu, rồi lại thở dài.
"Đã nói với con bao nhiêu lần, con nít không được thở dài, may mắn sau này sẽ không còn đâu.”
Hạ Lan Quyết dẩu miệng, buồn rầu nuốt một ngụm canh bổ.
Cô lại đi tới văn phòng của tổ tiếng Anh.
Trong văn phòng có một vài bạn học ở lớp khác đang lấy đồ của mình
Hạ Lan Quyết liếc mắt một cái đã thấy sách của mình và Liêu Mẫn Chi, hai chồng sách chỉnh chỉnh tề tề, song song mà dựa sát tường, ở rất gần nhau, giống như hai đứa bạn thân bị phạt đứng.
Trên cùng là sách giáo khoa hoá học, Hạ Lan Quyết lật lật, thấy trang tiêu đề có viết tên của cậu.
Liêu Mẫn Chi.
Lớp 11/7
Nét chữ rất mảnh và ngay ngắn, chê trước khen sau, đặt bút có chút sắc bén.
Sáng mỗi ngày cô đều thu bài tập về nhà, đã quá quen với nét chữ của cậu.
Không tìm được người, Hạ Lan Quyết định về nhà ăn cơm chiều.
Dọc theo cầu thang đi xuống, mắt cô bỗng sáng ngời, Liêu Mẫn Chi đang cầm một túi bánh kếp nóng hổi trong tay, cúi đầu leo cầu thang từng bước một.
Liêu Mẫn Chi có chút kinh ngạc nhìn bạn nữ đang lao xuống lầu, suýt chút nữa không thể dừng lại, lắc lư trước mặt cậu, sau mới miễn cưỡng giữ được cân bằng.
Giọng điệu của cô rất thẳng thắn, tiếng nói giòn tan: "Trong lúc thi sao cậu không mang máy trợ thính?”
"Giáo viên sẽ hỏi.” Cậu chậm chạp mở miệng, “Cho rằng đó là tai nghe Bluetooth.”
Nếu bị thấy, nhất định sẽ phải giải thích, Liêu Mẫn Chi không muốn nói nhiều.
Buổi chiều lúc thi toán, cậu quên cài báo thức trên điện thoại, nhất thời không chú ý thời gian.
“Vậy ngày mai thi nghe tiếng Anh thì phải làm sao bây giờ?” Cô quan tâm hỏi cậu, "Cậu có thể nghe được bài nghe tiếng Anh không?”
Liêu Mẫn Chi nhìn thẳng vào cô.
"Tôi không làm bài nghe, tôi nghe không rõ.”
“Rất nghiêm trọng à?” Cô nghĩ nghĩ, chỉ vào lỗ tai mình, “Rất nhiều âm thanh đều không thể nghe được à?”
Cậu khẽ gật đầu, giơ tay tạm biệt cô, đi về hướng khu dạy học.
Bài nghe Tiếng Anh rất lớn, mà cậu cũng nghe không được sao?
Hai hôm nay Triệu Linh đều hầm canh tổ yến nấm tuyết táo đỏ cẩu kỷ, đặc biệt cho Hạ Lan Quyết bồi bổ đầu óc.
Công việc của Hạ Nguyên Thanh bận rộn, đa số đều phải đi công tác, công việc của Triệu Linh thì lại nhàn nhã, mỗi ngày nhớ phải đến công ty điểm danh là được, còn dư thời gian và tinh lực để chuẩn bị một ngày ba bữa cơm cho gia đình, chăm sóc đủ các loại chuyện to chuyện nhỏ chuyện vặt vãnh của nhà mẹ đẻ và nhà chồng.
“Năm ngoái bố con đi công tác có mang về một hộp quà tổ yến, được nhập khẩu từ Indonesia, đặc biệt giữ lại cho con, mỗi lần thi đều uống một chén, có thể uống đến lúc con thi đại học.”
Hạ Lan Quyết ngậm thứ nhão nhão dính dính trong miệng: "Cái này không hết hạn ạ?”
“Hạn sử dụng là ba năm, mẹ đã tính rồi, vừa khéo tới lúc con thi đại học xong mới hết hạn.” Triệu Linh vui vẻ rạo rực, "Nó được đặc biệt chuẩn bị cho con đó, cũng chưa biếu cho ông bà ngoại con ăn đâu.”
“…” Hạ Lan Quyết có tâm sự, uống canh tổ yến, lắc đầu, rồi lại thở dài.
"Đã nói với con bao nhiêu lần, con nít không được thở dài, may mắn sau này sẽ không còn đâu.”
Hạ Lan Quyết dẩu miệng, buồn rầu nuốt một ngụm canh bổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.