Chương 28:
Hưu Đồ Thành
31/03/2023
Khuôn mặt thiếu niên ửng đỏ, trên trán và đuôi lông mày đều là mồ hôi, chảy dọc theo thái dương, mồ hôi trong suốt thấm ướt đồng phục màu xanh trắng của cậu.
"Cậu và Cố Siêu là bạn tốt à?”
Cố Siêu là bạn nam Liêu Mẫn Chi thân nhất trong lớp.
"Cũng tạm.” Cậu nghiêng đầu nói chuyện với cô, trong tay cầm một cái chai rỗng, phát ra tiếng vang rột rột.
Quan hệ cũng tạm.
Hai người ngồi song song trên thềm đá, ở giữa có chút khoảng cách nho nhỏ, yên lặng nhìn sân bóng.
Hạ Lan Quyết muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Đẹp không?” Cô xoè mười ngón tay của mình ra, đặt dưới mí mắt cậu.
Liêu Mẫn Chi mờ mịt nhìn cô một cái.
“Móng tay của tôi.”
Cô cong những đầu ngón tay đầy màu sắc rực rỡ của mình ra, vô cùng tự hào khoe với cậu.
“Là dùng màu nước để vẽ đó, trường học không cho sơn móng tay, cái này chỉ cần dùng nước lau lau một chút là hết.”
"Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bảy sắc cầu vồng á.”
“Đẹp không?”
Liêu Mẫn Chi: “…”
“Đẹp.”
"Cậu cảm thấy màu nào đẹp nhất?”
Liêu Mẫn Chi: “…”
“Màu đỏ?”
"Tôi cũng cảm thấy màu đỏ không tồi, rất trắng da.” Cô ngắm nghía tay cậu, "Móng tay cậu mà sơn, chắc chắn cũng rất đẹp.”
Ngón tay Liêu Mẫn Chi co lại.
Hạ Lan Quyết cười rộ lên ha ha: "Nhìn cậu sao giống như bị tôi dọa rồi thế.”
Ánh mắt cậu cất giấu một tia dịu dàng, giọng nói có chút mơ hồ: “Em gái tôi khi còn nhỏ, cũng rất thích lấy màu nước vẽ lên móng tay tôi.”
"Cậu có em gái à?”
"Ừm.”
“Bao lớn rồi?”
“Năm nay vào lớp một.”
"Chắc chắn là một bạn nhỏ rất đang yêu.”
Cậu khẽ "ừm” một tiếng.
Cô lại nhớ tới nhà cậu là siêu thị mini, cười tủm tỉm nói: "Vậy 'siêu thị tiện lợi hạnh phúc’, thật sự là của nhà cậu mở à?”
“Đúng vậy.”
Hạ Lan Quyết cảm thấy vui vẻ, như thể cô đã được cậu chia sẻ một bí mật không người nào biết: "Kỳ nghỉ hè năm đó, tôi và ông ngoại ra ngoài bán đồ ăn, hôm đó đến nhờ cậu đổi tiền, nhưng vẫn chưa có cảm ơn cậu một cách đàng hoàng, sau đó tôi lại đi theo ông ngoại tới một lần nữa, ngồi ở quầy thu ngân là một dì tóc ngắn, dì ấy cười rộ lên rất thân thiện, là mẹ cậu à?”
Cậu nghiêm túc nghe cô nói chuyện, dường như gật đầu, nhìn đi chỗ khác, đứng dậy —— trận đấu cầu lông đã kết thúc.
Nhóm người cười nói hi hi ha ha quay về lớp học, Cố Siêu lười biếng khoác vai Liêu Mẫn Chi.
Hai đại lão gia kề vai sát cánh, nếu mặt đối mặt nói chuyện thì trông có vẻ vô cùng quái dị.
Cố Siêu lấy điện thoại ra gõ chữ.
"Cậu và Cố Siêu là bạn tốt à?”
Cố Siêu là bạn nam Liêu Mẫn Chi thân nhất trong lớp.
"Cũng tạm.” Cậu nghiêng đầu nói chuyện với cô, trong tay cầm một cái chai rỗng, phát ra tiếng vang rột rột.
Quan hệ cũng tạm.
Hai người ngồi song song trên thềm đá, ở giữa có chút khoảng cách nho nhỏ, yên lặng nhìn sân bóng.
Hạ Lan Quyết muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Đẹp không?” Cô xoè mười ngón tay của mình ra, đặt dưới mí mắt cậu.
Liêu Mẫn Chi mờ mịt nhìn cô một cái.
“Móng tay của tôi.”
Cô cong những đầu ngón tay đầy màu sắc rực rỡ của mình ra, vô cùng tự hào khoe với cậu.
“Là dùng màu nước để vẽ đó, trường học không cho sơn móng tay, cái này chỉ cần dùng nước lau lau một chút là hết.”
"Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bảy sắc cầu vồng á.”
“Đẹp không?”
Liêu Mẫn Chi: “…”
“Đẹp.”
"Cậu cảm thấy màu nào đẹp nhất?”
Liêu Mẫn Chi: “…”
“Màu đỏ?”
"Tôi cũng cảm thấy màu đỏ không tồi, rất trắng da.” Cô ngắm nghía tay cậu, "Móng tay cậu mà sơn, chắc chắn cũng rất đẹp.”
Ngón tay Liêu Mẫn Chi co lại.
Hạ Lan Quyết cười rộ lên ha ha: "Nhìn cậu sao giống như bị tôi dọa rồi thế.”
Ánh mắt cậu cất giấu một tia dịu dàng, giọng nói có chút mơ hồ: “Em gái tôi khi còn nhỏ, cũng rất thích lấy màu nước vẽ lên móng tay tôi.”
"Cậu có em gái à?”
"Ừm.”
“Bao lớn rồi?”
“Năm nay vào lớp một.”
"Chắc chắn là một bạn nhỏ rất đang yêu.”
Cậu khẽ "ừm” một tiếng.
Cô lại nhớ tới nhà cậu là siêu thị mini, cười tủm tỉm nói: "Vậy 'siêu thị tiện lợi hạnh phúc’, thật sự là của nhà cậu mở à?”
“Đúng vậy.”
Hạ Lan Quyết cảm thấy vui vẻ, như thể cô đã được cậu chia sẻ một bí mật không người nào biết: "Kỳ nghỉ hè năm đó, tôi và ông ngoại ra ngoài bán đồ ăn, hôm đó đến nhờ cậu đổi tiền, nhưng vẫn chưa có cảm ơn cậu một cách đàng hoàng, sau đó tôi lại đi theo ông ngoại tới một lần nữa, ngồi ở quầy thu ngân là một dì tóc ngắn, dì ấy cười rộ lên rất thân thiện, là mẹ cậu à?”
Cậu nghiêm túc nghe cô nói chuyện, dường như gật đầu, nhìn đi chỗ khác, đứng dậy —— trận đấu cầu lông đã kết thúc.
Nhóm người cười nói hi hi ha ha quay về lớp học, Cố Siêu lười biếng khoác vai Liêu Mẫn Chi.
Hai đại lão gia kề vai sát cánh, nếu mặt đối mặt nói chuyện thì trông có vẻ vô cùng quái dị.
Cố Siêu lấy điện thoại ra gõ chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.