Chương 37:
Hưu Đồ Thành
31/03/2023
Những ngày giáo dục đặc biệt đó đều là nhắm vào Liêu Mẫn Chi bị khiếm thính nặng, cậu vẫn được nhận vào trường học dành cho người câm điếc, tập làm chủ được kí hiệu ngôn ngữ tay, và một số kỹ năng ngôn ngữ tay cơ bản.
Trước khi ngã bệnh, Liêu Mẫn Chi đã bập bẹ biết nói, cậu ấy có thể gọi hai tiếng “Bố,mẹ” vô cùng rõ ràng, cũng học được không ít từ, là một thằng nhóc vô cùng dễ thương, Nhậm Hoài Mạn và Liêu Phong không còn cách nào khác ngoài việc chỉ có thể trở thành một người câm điếc, khoa tay múa chân dùng ký hiệu tay để nói chuyện với con.
Nhưng Nhậm Hoài Mạn không chịu khuất phục, đã thành lập một cơ sở phục hồi thích giác và đào tạo ngôn ngữ cho trẻ em khiếm thính ở Vạn Thành, dạy Liêu Mẫn Chi phát âm từng từ đơn giản, sau đó bà cũng học được phương pháp đào tạo ngôn ngữ, liền đưa Liêu Mẫn Chi về lại Bắc Tuyền, ở nhà dạy cậu ấy phát âm.
Suốt quãng thời gian học mẫu giáo, Liêu Mẫn Chi hầu như chỉ dành thời gian ở nhà luyện tập phát âm ngôn ngữ, cậu bé rất hiếu động và nghịch ngợm, chỉ cần cậu ngồi yên trên ghế, Nhậm Hoài Mạn sẽ phải vắt óc để dỗ dành cậu ta.
Cho đến khi lên tiểu học, không có trường bình thường nào tiếp nhận cậu, Nhậm Hoài Mạn và Liêu Phong phải tìm giải pháp bằng cách cấu kết nhiều mối quan hệ, cuối cùng đã thành công nhập học cho cậu, năm thứ nhất cậu vẫn là học sinh dự thính, Nhậm Hoài Mạn vẫn giúp cậu học tập, đến năm thứ hai Liêu Mẫn Chi mới có thể chính thức nhập học.
May mắn thay, thành tích học tập của Liêu Mẫn Chi luôn khiến người khác phải kinh ngạc, cậu thậm chí còn có thể học vượt một lớp lên năm ba, đuổi kịp những bạn học cùng trang lứa.
Năm cậu 10 tuổi, có lẽ là cha mẹ muốn thở phào nhẹ nhõm, hoặc có lẽ là muốn có một đứa con bình thường, Liêu Mẫn Chi có một đứa em gái.
Liêu Khả Khả thuận lợi trưởng thành, Liêu Mẫn Chi cũng không cần huấn luyện ngôn ngữ và tư vấn học tập một mình, trong nhà có hai đứa nhỏ là gánh nặng lớn, Nhâm Hoài Mạn vì Liêu Mẫn Chi sau này mà suy nghĩ tính toán, mở một siêu thị nhỏ trợ giúp cho gia đình.
Hạ Lan Quyết ngâm mình trong phòng đọc sách, lướt trang web hơn nửa ngày.
Đọc nhẩm --
[Bằng cách quan sát sự thay đổi khẩu hình miệng của người nói: “đọc" hoặc "đọc một phần" những gì họ nói.]
[Người nghe thu thập thông tin ngôn ngữ của nhau thông qua thông tin trực quan và hỗ trợ lắng nghe.]
Vì vậy, ... Liêu Mẫn Chi có "nghe" bằng đôi mắt không?
Chẳng trách.
Cậu nói rằng cô cần phải nhìn cậu khi nói chuyện với nhau.
Khi nói chuyện, cậu sẽ chăm chú quan sát và nhìn một cách nghiêm túc bằng ánh mắt của mình.
Hạ Lan Quyết trước kia từng xem qua một bộ phim truyền hình, nhân vật kẻ địch đang nói chuyện, đặc công thần bí dựa vào lời nói của hai người, từ đó thăm dò bí mật của phe địch, cuối cùng đạt được một con đường sống.
Lúc ấy trong đầu cô đầy suy nghĩ "điều này cũng có thể sao", bội phục não bộ biên kịch đến mức dập đầu xuống đất.
Tở lại trường học, Hạ Lan Quyết đột nhiên đối với bạn cùng bàn, nói chuyện bất lợi.
Cô dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, không tự giác được mím môi, đưa tay sờ sờ.
Thời tiết hanh khô, đôi môi của cô đã hơi nứt nẻ.
Mỗi mùa xuân và thu trong năm, Hạ Lan Quyết đều dễ bị nóng, khóe miệng còn nổi mụn rộp, bị cậu nhìn chằm chằm như thế chẳng phải là rất xấu hổ sao.
Trước khi ngã bệnh, Liêu Mẫn Chi đã bập bẹ biết nói, cậu ấy có thể gọi hai tiếng “Bố,mẹ” vô cùng rõ ràng, cũng học được không ít từ, là một thằng nhóc vô cùng dễ thương, Nhậm Hoài Mạn và Liêu Phong không còn cách nào khác ngoài việc chỉ có thể trở thành một người câm điếc, khoa tay múa chân dùng ký hiệu tay để nói chuyện với con.
Nhưng Nhậm Hoài Mạn không chịu khuất phục, đã thành lập một cơ sở phục hồi thích giác và đào tạo ngôn ngữ cho trẻ em khiếm thính ở Vạn Thành, dạy Liêu Mẫn Chi phát âm từng từ đơn giản, sau đó bà cũng học được phương pháp đào tạo ngôn ngữ, liền đưa Liêu Mẫn Chi về lại Bắc Tuyền, ở nhà dạy cậu ấy phát âm.
Suốt quãng thời gian học mẫu giáo, Liêu Mẫn Chi hầu như chỉ dành thời gian ở nhà luyện tập phát âm ngôn ngữ, cậu bé rất hiếu động và nghịch ngợm, chỉ cần cậu ngồi yên trên ghế, Nhậm Hoài Mạn sẽ phải vắt óc để dỗ dành cậu ta.
Cho đến khi lên tiểu học, không có trường bình thường nào tiếp nhận cậu, Nhậm Hoài Mạn và Liêu Phong phải tìm giải pháp bằng cách cấu kết nhiều mối quan hệ, cuối cùng đã thành công nhập học cho cậu, năm thứ nhất cậu vẫn là học sinh dự thính, Nhậm Hoài Mạn vẫn giúp cậu học tập, đến năm thứ hai Liêu Mẫn Chi mới có thể chính thức nhập học.
May mắn thay, thành tích học tập của Liêu Mẫn Chi luôn khiến người khác phải kinh ngạc, cậu thậm chí còn có thể học vượt một lớp lên năm ba, đuổi kịp những bạn học cùng trang lứa.
Năm cậu 10 tuổi, có lẽ là cha mẹ muốn thở phào nhẹ nhõm, hoặc có lẽ là muốn có một đứa con bình thường, Liêu Mẫn Chi có một đứa em gái.
Liêu Khả Khả thuận lợi trưởng thành, Liêu Mẫn Chi cũng không cần huấn luyện ngôn ngữ và tư vấn học tập một mình, trong nhà có hai đứa nhỏ là gánh nặng lớn, Nhâm Hoài Mạn vì Liêu Mẫn Chi sau này mà suy nghĩ tính toán, mở một siêu thị nhỏ trợ giúp cho gia đình.
Hạ Lan Quyết ngâm mình trong phòng đọc sách, lướt trang web hơn nửa ngày.
Đọc nhẩm --
[Bằng cách quan sát sự thay đổi khẩu hình miệng của người nói: “đọc" hoặc "đọc một phần" những gì họ nói.]
[Người nghe thu thập thông tin ngôn ngữ của nhau thông qua thông tin trực quan và hỗ trợ lắng nghe.]
Vì vậy, ... Liêu Mẫn Chi có "nghe" bằng đôi mắt không?
Chẳng trách.
Cậu nói rằng cô cần phải nhìn cậu khi nói chuyện với nhau.
Khi nói chuyện, cậu sẽ chăm chú quan sát và nhìn một cách nghiêm túc bằng ánh mắt của mình.
Hạ Lan Quyết trước kia từng xem qua một bộ phim truyền hình, nhân vật kẻ địch đang nói chuyện, đặc công thần bí dựa vào lời nói của hai người, từ đó thăm dò bí mật của phe địch, cuối cùng đạt được một con đường sống.
Lúc ấy trong đầu cô đầy suy nghĩ "điều này cũng có thể sao", bội phục não bộ biên kịch đến mức dập đầu xuống đất.
Tở lại trường học, Hạ Lan Quyết đột nhiên đối với bạn cùng bàn, nói chuyện bất lợi.
Cô dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, không tự giác được mím môi, đưa tay sờ sờ.
Thời tiết hanh khô, đôi môi của cô đã hơi nứt nẻ.
Mỗi mùa xuân và thu trong năm, Hạ Lan Quyết đều dễ bị nóng, khóe miệng còn nổi mụn rộp, bị cậu nhìn chằm chằm như thế chẳng phải là rất xấu hổ sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.