Chương 3:
Úc Tử Đầu
20/07/2021
Cư Lẫm Hạ cảm thấy mình cần thiết phải đánh vỡ cục diện trước mắt, dù sao cô cũng không muốn bị đói bụng. Vì vậy, điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt một chút, sau đó vô cùng tự nhiên mà chào hỏi đối phương: “Anh đi một mình à?”
“… Ừ, anh định về nhà.” Tầm mắt Chu Thân Tự nhìn qua hai người đối diện một cái, cuối cùng dừng lại trên người Cư Lẫm Hạ, “Hai người… đang đi chơi sao?”
Cư Lẫm Hạ gật đầu, “Vừa đi xem phim xong, bây giờ đi ăn cơm.”
“Hạ Hạ…” Chu Thân Tự nhìn cô, ánh mắt vô cùng thâm thúy phức tạp, đồng thời hắn tựa như có chuyện muốn nói. Trải qua bao nhiêu do dự, cuối cùng hắn lại nuốt lời vào bụng, “Cuối tuần em có rảnh không…, tới nhà anh ăn cơm nhé… Mẹ anh rất nhớ em.”
Lời này nếu nói ra từ miệng bạn bè bình thường thì không sao, nhưng nhìn thái độ của đối phương, có thể thấy rõ ràng Chu Thân Tự vẫn chưa dứt tình với Cư Lẫm Hạ, hoặc có thể nói hắn chưa từng nghĩ tới việc muốn che dấu phần tình cảm này.
Nếu như vừa rồi không khí chỉ mới đông lại thì bây giờ nhiệt độ dường như đã xuống thấp đến cực điểm.
Không đợi đến lúc Cư Lẫm Hạ đáp lại, giọng nói sặc mùi thuốc súng của Lục Kì đã vang lên: “Không nhọc mẹ anh nhớ nhung, bố mẹ tôi cũng rất muốn gặp Lẫm Lẫm.”
Ngữ điệu của hắn rất ôn hòa, phảng phất băng sương bị đóng băng, ấm áp đã biến mất từ bao giờ nay chỉ còn băng tuyết tan vô cùng lạnh lẽo, Chu Thân Tự híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia hi vọng mong manh: “Tiểu học đệ (bạn học nhỏ), chuyện này chưa tới phiên cậu quản đâu.”
“Học trưởng, bây giờ tôi là bạn trai của Lẫm Lẫm.” Lục Kì nắm chặt tay người trong lòng, cười tươi như gió xuân.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Thân Tự trầm xuống.
Hình ảnh hai người đối diện tay nắm tay tựa như cái kim châm vào mắt hắn, cùng lúc đó, tim hắn như bị một người hung hăng đánh vào. Hắn cố tỏ ra bình tĩnh nhằm che dấu đi nỗi buồn trong lòng.
“A, bạn trai?” Thật lâu sau hắn mới cười lạnh một tiếng, lớp ngụy trang ung dung cuối cùng đã vỡ vụn. Giọng nói cực kỳ sắc bén và phẫn nộ: “Nếu không phải cậu thừa lúc tình cảm giữa chúng tôi đang gặp trục trặc thì cậu nghĩ rằng vị trí này sẽ đến lượt mình sao?”
Lúc đang qua lại với Cư Lẫm Hạ, Chu Thân Tự đã phát hiện Lục Kì đối xử với bạn gái mình khác thường. Hắn và đối phương vốn không tính là quen biết, chỉ là cùng chơi bóng rổ nên mới có lúc tụ tập. Sau đó hắn biết được tâm tư bất chính của đối phương nên về sau hai người không còn thân thiết nữa.
Nhưng cùng học chung trong học viện nên việc ba người gặp nhau là điều không thể tránh khỏi. Dưới tình huống này, Chu Thân Tự chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đề phòng, suy nghĩ mọi biện pháp để đối phương không có cơ hội chen vào chỗ trống.
“Tình cảm giữa tôi và Hạ Hạ vừa có chút vấn đề, cậu liền không đợi được lập tức chen vào giữa chúng tôi… Đây không phải là đã mưu tính từ lâu rồi chắc?” Chu Thân Tự nghiến răng nghiến lợi chất vấn, ngọn lửa trong ngực đang cháy rực: “Nếu không phải tại cậu thì tôi và Hạ Hạ sẽ chia tay sao?! Cậu là đồ hèn hạ!”
Lúc trước đối phương cảm thấy dục vọng ham chiếm của hắn quá mạnh mẽ nên chia tay, đối với điều này Chu Thân Tự không thể cãi lại. Nhưng hắn cũng cảm thấy vô cùng oan ức, nếu không phải tại Lục Kì thì hắn làm sao lại có cảm giác thiếu an toàn được chứ…
Cậy mình là đàn em chính khóa của Hạ Hạ, suốt ngày hở chút là quấn lấy cô, bám dai như đỉa không dứt ra được!
Hắn sợ người trong lòng bị cướp đi thì có gì là sai nào? Nói cho cùng, nếu không phải tại Lục Kì, mọi chuyện sẽ không đi đến nước này.
Cùng lúc đó, Lục Kì bên kia cũng không cam tâm chịu yếu thế, trong mắt hắn tóe ra tia lửa dữ đội: “Chứ không phải vì Lẫm Lẫm không cảm thấy vui vẻ khi ở bên anh nên mới nói lời chia tay à! Không biết xấu hổ lại còn nói tôi, anh nên xem lại xem, rốt cuộc bản thân đã làm gì khiến cho cô ấy không hài lòng. Không thể khiến cô ấy hạnh phúc thì buông tay sớm đi, đừng níu kéo làm gì!”
“Cậu…” Cơn tức giận kìm nén trong ngực trào lên khiến hai gò má Chu Thân Tự đỏ bừng, hắn trợn tròn hai mắt, thân hình cao to vạm vỡ khẽ run rẩy.
“… Ừ, anh định về nhà.” Tầm mắt Chu Thân Tự nhìn qua hai người đối diện một cái, cuối cùng dừng lại trên người Cư Lẫm Hạ, “Hai người… đang đi chơi sao?”
Cư Lẫm Hạ gật đầu, “Vừa đi xem phim xong, bây giờ đi ăn cơm.”
“Hạ Hạ…” Chu Thân Tự nhìn cô, ánh mắt vô cùng thâm thúy phức tạp, đồng thời hắn tựa như có chuyện muốn nói. Trải qua bao nhiêu do dự, cuối cùng hắn lại nuốt lời vào bụng, “Cuối tuần em có rảnh không…, tới nhà anh ăn cơm nhé… Mẹ anh rất nhớ em.”
Lời này nếu nói ra từ miệng bạn bè bình thường thì không sao, nhưng nhìn thái độ của đối phương, có thể thấy rõ ràng Chu Thân Tự vẫn chưa dứt tình với Cư Lẫm Hạ, hoặc có thể nói hắn chưa từng nghĩ tới việc muốn che dấu phần tình cảm này.
Nếu như vừa rồi không khí chỉ mới đông lại thì bây giờ nhiệt độ dường như đã xuống thấp đến cực điểm.
Không đợi đến lúc Cư Lẫm Hạ đáp lại, giọng nói sặc mùi thuốc súng của Lục Kì đã vang lên: “Không nhọc mẹ anh nhớ nhung, bố mẹ tôi cũng rất muốn gặp Lẫm Lẫm.”
Ngữ điệu của hắn rất ôn hòa, phảng phất băng sương bị đóng băng, ấm áp đã biến mất từ bao giờ nay chỉ còn băng tuyết tan vô cùng lạnh lẽo, Chu Thân Tự híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia hi vọng mong manh: “Tiểu học đệ (bạn học nhỏ), chuyện này chưa tới phiên cậu quản đâu.”
“Học trưởng, bây giờ tôi là bạn trai của Lẫm Lẫm.” Lục Kì nắm chặt tay người trong lòng, cười tươi như gió xuân.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Thân Tự trầm xuống.
Hình ảnh hai người đối diện tay nắm tay tựa như cái kim châm vào mắt hắn, cùng lúc đó, tim hắn như bị một người hung hăng đánh vào. Hắn cố tỏ ra bình tĩnh nhằm che dấu đi nỗi buồn trong lòng.
“A, bạn trai?” Thật lâu sau hắn mới cười lạnh một tiếng, lớp ngụy trang ung dung cuối cùng đã vỡ vụn. Giọng nói cực kỳ sắc bén và phẫn nộ: “Nếu không phải cậu thừa lúc tình cảm giữa chúng tôi đang gặp trục trặc thì cậu nghĩ rằng vị trí này sẽ đến lượt mình sao?”
Lúc đang qua lại với Cư Lẫm Hạ, Chu Thân Tự đã phát hiện Lục Kì đối xử với bạn gái mình khác thường. Hắn và đối phương vốn không tính là quen biết, chỉ là cùng chơi bóng rổ nên mới có lúc tụ tập. Sau đó hắn biết được tâm tư bất chính của đối phương nên về sau hai người không còn thân thiết nữa.
Nhưng cùng học chung trong học viện nên việc ba người gặp nhau là điều không thể tránh khỏi. Dưới tình huống này, Chu Thân Tự chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đề phòng, suy nghĩ mọi biện pháp để đối phương không có cơ hội chen vào chỗ trống.
“Tình cảm giữa tôi và Hạ Hạ vừa có chút vấn đề, cậu liền không đợi được lập tức chen vào giữa chúng tôi… Đây không phải là đã mưu tính từ lâu rồi chắc?” Chu Thân Tự nghiến răng nghiến lợi chất vấn, ngọn lửa trong ngực đang cháy rực: “Nếu không phải tại cậu thì tôi và Hạ Hạ sẽ chia tay sao?! Cậu là đồ hèn hạ!”
Lúc trước đối phương cảm thấy dục vọng ham chiếm của hắn quá mạnh mẽ nên chia tay, đối với điều này Chu Thân Tự không thể cãi lại. Nhưng hắn cũng cảm thấy vô cùng oan ức, nếu không phải tại Lục Kì thì hắn làm sao lại có cảm giác thiếu an toàn được chứ…
Cậy mình là đàn em chính khóa của Hạ Hạ, suốt ngày hở chút là quấn lấy cô, bám dai như đỉa không dứt ra được!
Hắn sợ người trong lòng bị cướp đi thì có gì là sai nào? Nói cho cùng, nếu không phải tại Lục Kì, mọi chuyện sẽ không đi đến nước này.
Cùng lúc đó, Lục Kì bên kia cũng không cam tâm chịu yếu thế, trong mắt hắn tóe ra tia lửa dữ đội: “Chứ không phải vì Lẫm Lẫm không cảm thấy vui vẻ khi ở bên anh nên mới nói lời chia tay à! Không biết xấu hổ lại còn nói tôi, anh nên xem lại xem, rốt cuộc bản thân đã làm gì khiến cho cô ấy không hài lòng. Không thể khiến cô ấy hạnh phúc thì buông tay sớm đi, đừng níu kéo làm gì!”
“Cậu…” Cơn tức giận kìm nén trong ngực trào lên khiến hai gò má Chu Thân Tự đỏ bừng, hắn trợn tròn hai mắt, thân hình cao to vạm vỡ khẽ run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.