Chương 11
Phong Lai Đích Tây Lâm
06/07/2013
Đêm đó thật ngọt ngào! Ánh nến lung linh, ly rượu vang
đỏ, người con trai phong tình, người con gái e thẹn. Văn Hạ ngồi trước mặt Tô
Mạch dịu dàng hỏi:
- Chồng ơi, tại sao chồng lại đặt cái tên này?
Tô Mạch nhấp một ngụm rượu vang đỏ, mắt lim dim như đang tận hưởng hương vị của nó, thong thả nói:
- Đương nhiên là tên chúng ta và em sinh năm 1986. Hơn nữa, anh hy vọng tình yêu của chúng ta sẽ mãi giữ ở nhiệt độ như vậy.
Giọng Tô Mạch trầm như mê hoặc Văn Hạ.
- Vậy tại sao không phải là 1000? Như thế không phải là càng cao sao? – Văn Hạ nghiêng đầu không hiểu, hỏi. Ánh mắt phượng long lanh, khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con khiến Tô Mạch kìm không được chỉ muốn ôm lấy.
- 1000 nóng quá! Chúng ta sẽ bị thiêu mất. Thế này là được rồi. – Tô Mạch mỉm cười, trong mắt anh ngập tràn tình cảm khiến Văn Hạ nhớ đến cảnh họ gặp nhau lần đầu.
Lúc đó, họ đều đang học đại học. Anh ở nước ngoài, cô ở trong nước. Anh đứng trước mặt cô mà không dám đến nhận vì cô chưa từng gặp anh. Tuy cô đã xem ảnh nhưng lúc này cô lại thấy hoài nghi. Chàng trai đó thật sự đứng trước mặt cô rồi sao? Anh đi giày Nike màu trắng, mặc quần bò xanh, đôi chân dài khiến cô vô cùng ghen tỵ. Anh mặc áo sơ mi màu đen và khuôn mặt mà cô vẫn ngày nhớ đêm mong, khuôn mặt đó xuất hiện trước mặt cô nhưng cô lại không dám nhìn quá lâu.
Anh mỉm cười với cô. Mái tóc ngắn gọn gàng dưới ánh mặt trời càng hiện rõ sức sống tươi trẻ trong con người anh. Anh nói:
- Cưng à, anh đến rồi.
Giây phút đó Văn Hạ đã khóc. Cô khóc rất to vì cô không biết ngoài khóc ra thì cô nên làm thế nào. Cô nhớ chàng trai này lâu như vậy. Mọi người đều nói đó là giấc mơ không thể thành hiện thực nhưng bây giờ giấc mơ đó đã thành hiện thực. Anh đã đến. Anh thật sự đã đến. Anh không lừa dối cô.
Tô Mạch kéo Văn Hạ vào lòng khẽ nói:
- Anh xin lỗi. Anh đã đến muộn. Anh đã bắt em phải đợi lâu như vậy. – Hôm đó, Văn Hạ không nói được lời nào. Đây cũng là lý do tại sao Tô Mạch lại sợ Văn Hạ khóc đến vậy.
- Em đang nghĩ gì thế? – Tô Mạch phát hiện ra Văn Hạ đang ngẩn người ra, anh gọi cô. Văn Hạ vội nhìn Tô Mạch. Yêu nhau lâu như vậy mà cô vẫn luôn cảm thấy anh là người đàn ông đẹp trai nhất, tuyệt vời nhất, vĩ đại nhất. Anh là bầu trời của cô, là tất cả của cô. Dù cô thích ngắm những anh chàng đẹp trai, dù cô miệng luôn chối, dù cô ngang bướng bắt nạt nhưng cô dám khẳng định, cô yêu anh nhất trên đời, cô sẵn sàng đem cuộc sống của mình, đem mọi thứ của mình ra để yêu anh.
- Tô Mạch, em yêu anh. – Văn Hạ nói. Bất cứ lúc nào cô cũng không thể kiềm chế được mình trước sự hấp dẫn của anh.
Tô Mạch đưa tay ra nâng khuôn mặt bầu bĩnh của cô, cười nói:
- Cưng à, anh cũng rất yêu em, mãi mãi yêu em.
Đây là cảm giác của những người yêu nhau. Dù nói anh yêu em bao nhiêu lần vẫn chưa đủ, dù yêu bao nhiêu lâu vẫn chưa đủ. Tóm lại, họ luôn cảm thấy thời gian ở bên nhau quá ít, ngày tháng trôi qua quá nhanh, không cho họ nhiều cơ hội để yêu nhau nên họ luôn nhớ về nhau.
Bên kia Minh Ưu đang lái xe đưa Khâu Tư về. Minh Chỉ Nguyên vốn định tác hợp cho Khâu Tư và Minh Ưu. Nếu hai nhà có thể trở thành thông gia thì mọi thứ sẽ càng thuận lợi hơn nhiều nhưng Minh Ưu lại nhỏ hơn Khâu Tư năm tuổi. Đây đúng là vấn đề nan giải, nhưng ông cũng cảm thấy Minh Ưu trưởng thành hơn những bạn cùng trang lứa nên ông luôn cố ý hoặc vô tình tạo cơ hội cho họ.
- Chị Tư Tư, em không vào nữa. Chị đi nghỉ sớm đi. Có chuyện gì thì gọi điện cho em nhé. – Dưới ánh đèn khuôn mặt Minh Ưu bỗng trở nên nhợt nhạt.
Khâu Tư luôn cảm thấy cậu bé này có thể lấy được nỗi thương cảm từ người khác. Sao cô không biết ý của Minh Chí Nguyên chứ? Nhưng làm sao có thể đây? Cô lớn hơn Minh Ưu nhiều như vậy. Hơn nữa, cô luôn coi cậu như em trai mình. Xem ra Minh Ưu cũng không có ý đó. Như vậy thì tốt, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
- Ừ. Phải rồi. Em quen Tô Mạch và cả cô gái đó ư? – Khâu Tư bỗng nhớ ra. Ánh mắt Văn Hạ nhìn Minh Ưu giống như đang nhìn một đứa trẻ vậy. Không biết Tô Mạch ở bên cô gái đó có mệt mỏi không? Cô còn nhớ hồi học cấp ba, Tô Mạch là nam sinh ít nói nhất. Những bạn trai khác thì trực tiếp theo đuổi, riêng chỉ có anh lặng lẽ ngồi phía sau nhìn bóng lưng cô, thế nên cô luôn ngồi thẳng lưng để anh nhìn thấy cô đẹp nhất.
Rốt cuộc đó vẫn là thời niên thiếu, ngây thơ, bồng bột. Đã có rất nhiều thứ đang dần mờ nhạt rồi biến mất. Bảy tám năm đã trôi qua, ngoảnh đầu lại nhìn, mặc dù khi ấy hầu như ngày nào cũng phải chịu áp lực thi cử và học hành nhưng họ vẫn thoải mái vui vẻ, vô lo vô nghĩ.
- Ồ! Một anh học khóa trên em quen Văn Hạ nên em quen chị ấy. Còn Tô Mạch tình cờ đến nhà tìm bố em nên em quen thôi. – Minh Ưu cúi đầu nhẹ nhàng nói. Nhìn từ một góc độ nào đó thì thật là đẹp! Liệu cậu có phải là người khiến cho nhiều người con gái ghen tỵ không?
- Xem ra chú Minh rất coi trọng anh ta. Phải rồi. Sức khỏe của cô dạo này có khá hơn không? – Khâu Tư hiểu khá rõ hoàn cảnh nhà Minh Ưu. Cô còn nhớ, hồi nhỏ cô có hỏi bố mình, tại sao mẹ Minh Ưu lại cứ phải nằm trên giường? Hồi đó, cô không hiểu thần sắc phức tạp trong ánh mắt của bố cô. Ông chỉ nói, sức khỏe của mẹ Minh Ưu không tốt, cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Sau này cô biết, mẹ Minh Ưu luôn nằm trên giường vì bà là người thực vật. Người phụ nữ xinh đẹp đó mãi mãi chỉ có thể nằm như vậy, cảm nhận con trai mình ngày ngày lớn lên. Còn quá trình trưởng thành của Minh Ưu cũng thật khiến người khác thương cảm. Cậu sống trong nhung lụa giàu sang nhưng lại thiếu tình thương của mẹ. Mặc dù bố cậu rất quan tâm đến cậu nhưng rốt cuộc ông vẫn là người đàn ông phong lưu. Vì thế cậu luôn từ chối sự quan tâm của bố. Trong lòng cậu mãi mãi ghi nhớ cảnh mẹ mình to tiếng với một người đàn bà khác rồi bị đẩy ngã xuống cầu thang. Nếu không phải người phụ nữ đó, không phải do tính ưa bạo lực của bố thì tất cả đã không xảy ra. Thế nên từ đó về sau, cậu rất ít nói mà chỉ một mình cầm bút vẽ linh tinh. Sau này, cậu bắt đầu học mỹ thuật, dường như cậu đã tìm được hướng đi cho riêng mình và dần bắt đầu chấp nhận thực tế, chấp nhận xã hội.
Minh Ưu nghe cô nhắc đến mẹ thì ánh mắt chợt tối sầm lại. Cậu biết nếu không phải vì cậu thì mẹ cậu đã sớm rời bỏ thế giới đau khổ này nhưng hằng ngày có thể cầm tay bà, nói với bà vài câu thì cậu cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi, cảm thấy nơi này cũng đáng để cậu lưu luyến. Đã lâu lắm rồi bố không đến thăm mẹ. Cậu hận ông không được mà yêu cũng chẳng xong. Hai người ở bên nhau, dù ông muốn bù đắp cho cậu nhưng cậu không cần, cậu không cần gì cả, cậu chỉ cần mẹ thôi.
- Vẫn vậy. Em đi trước đây. Muộn lắm rồi. Chị vào nhà đi. – Minh Ưu không muốn nói nhiều về chuyện này. Từ “mẹ” cậu muốn mãi mãi chôn chặt trong lòng, không muốn để ai chạm đến, chỉ thuộc về cậu mà thôi. Hai mẹ con cậu sẽ sống dựa vào nhau.
Khâu Tư nhận ra mình đã lỡ lời, cô không nói gì nữa mà xuống xe rồi đứng sững ở đó nhìn xe Minh Ưu chuyển bánh. Trong lòng cô thầm nghĩ, đó rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ.
Quán cà phê của Văn Hạ có thể coi là đã chính thức khai trương. Ngày hôm đó có rất nhiều người đến. Tô Tịch còn kéo vả đám bạn của mình đến vây quanh Văn Hạ. Nhưng lại chẳng có chàng trai nào đặc biệt bên cạnh cô ấy cả. Lạ thật! Rõ ràng cô ấy đang yêu rồi mà. Còn cả bà Tống Vận và bà nội nữa. Bố mẹ Tô Mạch đã ly hôn. Bố anh làm việc ở ngoài. Sức khỏe của bà ngoại cũng không tốt lắm nên nhà họ Tô chỉ có mình Tô Tịch đến.
Văn Hạ rất vui! Nhìn thấy tiệm cà phê trang trí ấm áp mà cô cuối cùng cũng nhận ra được mục tiêu phấn đấu của mình. Cô phải học cách pha cà phê, học cách quản lý, học cách kiếm tiền nhưng trước mắt cô vẫn chưa biết pha cà phê. Thế nên không còn cách nào khác, Tô Mạch đành phải thỏa hiệp, để cô bảo Mèo con đến, vì cậu ta rất sành sỏi khoản này.
Sau khi cắt băng khánh thành, mọi người vừa bước vào, Văn Hạ đã cười cầm tay Tô Mạch vui mừng nói:
- Chồng ơi, cảm ơn chồng. Em rất hạnh phúc.
Tô Mạch đưa tay nhéo chiếc mũi đang lấm tấm mồ hôi của cô. Anh không nói gì, chỉ cần cô vui là được rồi. Khi hai người chuẩn bị bước vào bất chợt có người gọi Tô Mạch.
Văn Hạ ngoái đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông cao lớn vừa bước ra từ một chiếc BMW màu đen. Vì bị ngược sáng nên cô không nhìn rõ mặt người đó, chỉ khi người đó đứng trước mặt cô, che đí ánh mặt trời thì cô mới phát hiện ra người này trông rất quen.
- Tô Mạch, vừa hay tôi đi qua đây. Hôm nay khai trương hả? – Người đàn ông đó cười nói với Tô Mạch. Vóc dáng anh ta cũng cao ngang Tô Mạch nhưng hình như to hơn một chút và có vẻ phong lưu.
- Ừm, cũng vùa mới cắt băng khánh thành xong. Phải rồi. Vợ chưa cưới của tôi rất hài lòng về tác phẩm của cậu. – Xem ra Tô Mạch và người đàn ông này khá thân nhau, giọng điệu có vẻ hơi khách sáo:
- Phải rồi. Đây chính là nhà thiết kế đã trang trí tiệm cà phê này. Bây giờ muốn nhờ cậu ấy thiết kế thì khó đấy. – Tô Mạch giới thiệu với Văn Hạ. Lúc này, người đàn ông đó mới để ý đến cô gái nhỏ đứng bên Tô Mạch. Anh ta nhẹ nhàng gật đầu với cô, thay cho lời chào.
- Anh là Hà Khanh ư? – Văn Hạ do dự hỏi nhỏ.
Người đàn ông có vẻ hơi ngạc nhiên, anh ta nhìn người con gái không quen biết trước mặt khẽ gật đầu.
- Hai người quen nhau ư? – Tô Mạch cũng cảm thấy là lạ! Hà Khanh là nhà thiết kế nội thất, có phòng thiết kế riêng và khá nổi tiểng. Họ đã quen nhau từ lâu rồi nhưng anh nhớ là mình chưa từng nhắc đến anh ta trước mặt Văn Hạ.
- Anh đúng là Hà Khanh ư? Đúng thật rồi. Em là Văn Hạ. Em là Văn Hạ, ở lớp khóa dưới ạ. Văn Hạ hồi cấp ba ấy. Anh quên rồi sao? – Văn Hạ tình cờ gặp lại người quen cũ, vô cùng xúc động, hai mắt rưng rưng. Hóa ra, Hà Khanh và Văn Hạ là đồng hương. Sau đó, anh ta vào đại học và không về quê nữa. Thật không ngờ họ lại gặp nhau ở đây.
- Ồ! Cô bé mập ngày xưa giờ đã trở thành một cô nương rồi. – Hà Khanh chợt nhớ ra, anh ta xúc động nói. Hồi học cấp ba, anh ta thường xuyên nhìn thấy một cô bé mũm mĩm với hai bím tóc dài chạy trên sân trường. Đúng là cô ấy rồi.
Tô Mạch bị hai người này làm cho chóng hết cả mặt nhưng anh cũng lờ mờ nghe ra là họ học cùng trường. Thế giới này thật nhỏ bé! Văn Hạ cười hì hì xúc động. Tô Mạch có vè không hài lòng. Chuyện gì thế nhỉ? Anh kéo Văn Hạ đi:
- Đi thôi. Mẹ và mọi người đang đợi em đấy. Hà Khanh, lúc nào rảnh chúng ta nói chuyện sau nhé. – Anh ngoái đầu lại nói với Hà Khanh một câu rồi cùng Văn Hạ đi vào trong tiệm.
Văn Hạ ngoái đầu cười hì hì, nói tạm biệt với Hà Khanh sau đó thì thầm bên tai Tô Mạch:
- Hì hì! Chồng ơi, đây là nam sinh tuyệt vời nhất trường cấp ba bọn em đấy.
Tô Mạch nhìn cô không nói gì. Cô gái không biết sống chết là gì đó vẫn hồn nhiên nhảy nhót bên cạnh anh.
- Chồng ơi, tại sao chồng lại đặt cái tên này?
Tô Mạch nhấp một ngụm rượu vang đỏ, mắt lim dim như đang tận hưởng hương vị của nó, thong thả nói:
- Đương nhiên là tên chúng ta và em sinh năm 1986. Hơn nữa, anh hy vọng tình yêu của chúng ta sẽ mãi giữ ở nhiệt độ như vậy.
Giọng Tô Mạch trầm như mê hoặc Văn Hạ.
- Vậy tại sao không phải là 1000? Như thế không phải là càng cao sao? – Văn Hạ nghiêng đầu không hiểu, hỏi. Ánh mắt phượng long lanh, khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con khiến Tô Mạch kìm không được chỉ muốn ôm lấy.
- 1000 nóng quá! Chúng ta sẽ bị thiêu mất. Thế này là được rồi. – Tô Mạch mỉm cười, trong mắt anh ngập tràn tình cảm khiến Văn Hạ nhớ đến cảnh họ gặp nhau lần đầu.
Lúc đó, họ đều đang học đại học. Anh ở nước ngoài, cô ở trong nước. Anh đứng trước mặt cô mà không dám đến nhận vì cô chưa từng gặp anh. Tuy cô đã xem ảnh nhưng lúc này cô lại thấy hoài nghi. Chàng trai đó thật sự đứng trước mặt cô rồi sao? Anh đi giày Nike màu trắng, mặc quần bò xanh, đôi chân dài khiến cô vô cùng ghen tỵ. Anh mặc áo sơ mi màu đen và khuôn mặt mà cô vẫn ngày nhớ đêm mong, khuôn mặt đó xuất hiện trước mặt cô nhưng cô lại không dám nhìn quá lâu.
Anh mỉm cười với cô. Mái tóc ngắn gọn gàng dưới ánh mặt trời càng hiện rõ sức sống tươi trẻ trong con người anh. Anh nói:
- Cưng à, anh đến rồi.
Giây phút đó Văn Hạ đã khóc. Cô khóc rất to vì cô không biết ngoài khóc ra thì cô nên làm thế nào. Cô nhớ chàng trai này lâu như vậy. Mọi người đều nói đó là giấc mơ không thể thành hiện thực nhưng bây giờ giấc mơ đó đã thành hiện thực. Anh đã đến. Anh thật sự đã đến. Anh không lừa dối cô.
Tô Mạch kéo Văn Hạ vào lòng khẽ nói:
- Anh xin lỗi. Anh đã đến muộn. Anh đã bắt em phải đợi lâu như vậy. – Hôm đó, Văn Hạ không nói được lời nào. Đây cũng là lý do tại sao Tô Mạch lại sợ Văn Hạ khóc đến vậy.
- Em đang nghĩ gì thế? – Tô Mạch phát hiện ra Văn Hạ đang ngẩn người ra, anh gọi cô. Văn Hạ vội nhìn Tô Mạch. Yêu nhau lâu như vậy mà cô vẫn luôn cảm thấy anh là người đàn ông đẹp trai nhất, tuyệt vời nhất, vĩ đại nhất. Anh là bầu trời của cô, là tất cả của cô. Dù cô thích ngắm những anh chàng đẹp trai, dù cô miệng luôn chối, dù cô ngang bướng bắt nạt nhưng cô dám khẳng định, cô yêu anh nhất trên đời, cô sẵn sàng đem cuộc sống của mình, đem mọi thứ của mình ra để yêu anh.
- Tô Mạch, em yêu anh. – Văn Hạ nói. Bất cứ lúc nào cô cũng không thể kiềm chế được mình trước sự hấp dẫn của anh.
Tô Mạch đưa tay ra nâng khuôn mặt bầu bĩnh của cô, cười nói:
- Cưng à, anh cũng rất yêu em, mãi mãi yêu em.
Đây là cảm giác của những người yêu nhau. Dù nói anh yêu em bao nhiêu lần vẫn chưa đủ, dù yêu bao nhiêu lâu vẫn chưa đủ. Tóm lại, họ luôn cảm thấy thời gian ở bên nhau quá ít, ngày tháng trôi qua quá nhanh, không cho họ nhiều cơ hội để yêu nhau nên họ luôn nhớ về nhau.
Bên kia Minh Ưu đang lái xe đưa Khâu Tư về. Minh Chỉ Nguyên vốn định tác hợp cho Khâu Tư và Minh Ưu. Nếu hai nhà có thể trở thành thông gia thì mọi thứ sẽ càng thuận lợi hơn nhiều nhưng Minh Ưu lại nhỏ hơn Khâu Tư năm tuổi. Đây đúng là vấn đề nan giải, nhưng ông cũng cảm thấy Minh Ưu trưởng thành hơn những bạn cùng trang lứa nên ông luôn cố ý hoặc vô tình tạo cơ hội cho họ.
- Chị Tư Tư, em không vào nữa. Chị đi nghỉ sớm đi. Có chuyện gì thì gọi điện cho em nhé. – Dưới ánh đèn khuôn mặt Minh Ưu bỗng trở nên nhợt nhạt.
Khâu Tư luôn cảm thấy cậu bé này có thể lấy được nỗi thương cảm từ người khác. Sao cô không biết ý của Minh Chí Nguyên chứ? Nhưng làm sao có thể đây? Cô lớn hơn Minh Ưu nhiều như vậy. Hơn nữa, cô luôn coi cậu như em trai mình. Xem ra Minh Ưu cũng không có ý đó. Như vậy thì tốt, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
- Ừ. Phải rồi. Em quen Tô Mạch và cả cô gái đó ư? – Khâu Tư bỗng nhớ ra. Ánh mắt Văn Hạ nhìn Minh Ưu giống như đang nhìn một đứa trẻ vậy. Không biết Tô Mạch ở bên cô gái đó có mệt mỏi không? Cô còn nhớ hồi học cấp ba, Tô Mạch là nam sinh ít nói nhất. Những bạn trai khác thì trực tiếp theo đuổi, riêng chỉ có anh lặng lẽ ngồi phía sau nhìn bóng lưng cô, thế nên cô luôn ngồi thẳng lưng để anh nhìn thấy cô đẹp nhất.
Rốt cuộc đó vẫn là thời niên thiếu, ngây thơ, bồng bột. Đã có rất nhiều thứ đang dần mờ nhạt rồi biến mất. Bảy tám năm đã trôi qua, ngoảnh đầu lại nhìn, mặc dù khi ấy hầu như ngày nào cũng phải chịu áp lực thi cử và học hành nhưng họ vẫn thoải mái vui vẻ, vô lo vô nghĩ.
- Ồ! Một anh học khóa trên em quen Văn Hạ nên em quen chị ấy. Còn Tô Mạch tình cờ đến nhà tìm bố em nên em quen thôi. – Minh Ưu cúi đầu nhẹ nhàng nói. Nhìn từ một góc độ nào đó thì thật là đẹp! Liệu cậu có phải là người khiến cho nhiều người con gái ghen tỵ không?
- Xem ra chú Minh rất coi trọng anh ta. Phải rồi. Sức khỏe của cô dạo này có khá hơn không? – Khâu Tư hiểu khá rõ hoàn cảnh nhà Minh Ưu. Cô còn nhớ, hồi nhỏ cô có hỏi bố mình, tại sao mẹ Minh Ưu lại cứ phải nằm trên giường? Hồi đó, cô không hiểu thần sắc phức tạp trong ánh mắt của bố cô. Ông chỉ nói, sức khỏe của mẹ Minh Ưu không tốt, cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Sau này cô biết, mẹ Minh Ưu luôn nằm trên giường vì bà là người thực vật. Người phụ nữ xinh đẹp đó mãi mãi chỉ có thể nằm như vậy, cảm nhận con trai mình ngày ngày lớn lên. Còn quá trình trưởng thành của Minh Ưu cũng thật khiến người khác thương cảm. Cậu sống trong nhung lụa giàu sang nhưng lại thiếu tình thương của mẹ. Mặc dù bố cậu rất quan tâm đến cậu nhưng rốt cuộc ông vẫn là người đàn ông phong lưu. Vì thế cậu luôn từ chối sự quan tâm của bố. Trong lòng cậu mãi mãi ghi nhớ cảnh mẹ mình to tiếng với một người đàn bà khác rồi bị đẩy ngã xuống cầu thang. Nếu không phải người phụ nữ đó, không phải do tính ưa bạo lực của bố thì tất cả đã không xảy ra. Thế nên từ đó về sau, cậu rất ít nói mà chỉ một mình cầm bút vẽ linh tinh. Sau này, cậu bắt đầu học mỹ thuật, dường như cậu đã tìm được hướng đi cho riêng mình và dần bắt đầu chấp nhận thực tế, chấp nhận xã hội.
Minh Ưu nghe cô nhắc đến mẹ thì ánh mắt chợt tối sầm lại. Cậu biết nếu không phải vì cậu thì mẹ cậu đã sớm rời bỏ thế giới đau khổ này nhưng hằng ngày có thể cầm tay bà, nói với bà vài câu thì cậu cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi, cảm thấy nơi này cũng đáng để cậu lưu luyến. Đã lâu lắm rồi bố không đến thăm mẹ. Cậu hận ông không được mà yêu cũng chẳng xong. Hai người ở bên nhau, dù ông muốn bù đắp cho cậu nhưng cậu không cần, cậu không cần gì cả, cậu chỉ cần mẹ thôi.
- Vẫn vậy. Em đi trước đây. Muộn lắm rồi. Chị vào nhà đi. – Minh Ưu không muốn nói nhiều về chuyện này. Từ “mẹ” cậu muốn mãi mãi chôn chặt trong lòng, không muốn để ai chạm đến, chỉ thuộc về cậu mà thôi. Hai mẹ con cậu sẽ sống dựa vào nhau.
Khâu Tư nhận ra mình đã lỡ lời, cô không nói gì nữa mà xuống xe rồi đứng sững ở đó nhìn xe Minh Ưu chuyển bánh. Trong lòng cô thầm nghĩ, đó rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ.
Quán cà phê của Văn Hạ có thể coi là đã chính thức khai trương. Ngày hôm đó có rất nhiều người đến. Tô Tịch còn kéo vả đám bạn của mình đến vây quanh Văn Hạ. Nhưng lại chẳng có chàng trai nào đặc biệt bên cạnh cô ấy cả. Lạ thật! Rõ ràng cô ấy đang yêu rồi mà. Còn cả bà Tống Vận và bà nội nữa. Bố mẹ Tô Mạch đã ly hôn. Bố anh làm việc ở ngoài. Sức khỏe của bà ngoại cũng không tốt lắm nên nhà họ Tô chỉ có mình Tô Tịch đến.
Văn Hạ rất vui! Nhìn thấy tiệm cà phê trang trí ấm áp mà cô cuối cùng cũng nhận ra được mục tiêu phấn đấu của mình. Cô phải học cách pha cà phê, học cách quản lý, học cách kiếm tiền nhưng trước mắt cô vẫn chưa biết pha cà phê. Thế nên không còn cách nào khác, Tô Mạch đành phải thỏa hiệp, để cô bảo Mèo con đến, vì cậu ta rất sành sỏi khoản này.
Sau khi cắt băng khánh thành, mọi người vừa bước vào, Văn Hạ đã cười cầm tay Tô Mạch vui mừng nói:
- Chồng ơi, cảm ơn chồng. Em rất hạnh phúc.
Tô Mạch đưa tay nhéo chiếc mũi đang lấm tấm mồ hôi của cô. Anh không nói gì, chỉ cần cô vui là được rồi. Khi hai người chuẩn bị bước vào bất chợt có người gọi Tô Mạch.
Văn Hạ ngoái đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông cao lớn vừa bước ra từ một chiếc BMW màu đen. Vì bị ngược sáng nên cô không nhìn rõ mặt người đó, chỉ khi người đó đứng trước mặt cô, che đí ánh mặt trời thì cô mới phát hiện ra người này trông rất quen.
- Tô Mạch, vừa hay tôi đi qua đây. Hôm nay khai trương hả? – Người đàn ông đó cười nói với Tô Mạch. Vóc dáng anh ta cũng cao ngang Tô Mạch nhưng hình như to hơn một chút và có vẻ phong lưu.
- Ừm, cũng vùa mới cắt băng khánh thành xong. Phải rồi. Vợ chưa cưới của tôi rất hài lòng về tác phẩm của cậu. – Xem ra Tô Mạch và người đàn ông này khá thân nhau, giọng điệu có vẻ hơi khách sáo:
- Phải rồi. Đây chính là nhà thiết kế đã trang trí tiệm cà phê này. Bây giờ muốn nhờ cậu ấy thiết kế thì khó đấy. – Tô Mạch giới thiệu với Văn Hạ. Lúc này, người đàn ông đó mới để ý đến cô gái nhỏ đứng bên Tô Mạch. Anh ta nhẹ nhàng gật đầu với cô, thay cho lời chào.
- Anh là Hà Khanh ư? – Văn Hạ do dự hỏi nhỏ.
Người đàn ông có vẻ hơi ngạc nhiên, anh ta nhìn người con gái không quen biết trước mặt khẽ gật đầu.
- Hai người quen nhau ư? – Tô Mạch cũng cảm thấy là lạ! Hà Khanh là nhà thiết kế nội thất, có phòng thiết kế riêng và khá nổi tiểng. Họ đã quen nhau từ lâu rồi nhưng anh nhớ là mình chưa từng nhắc đến anh ta trước mặt Văn Hạ.
- Anh đúng là Hà Khanh ư? Đúng thật rồi. Em là Văn Hạ. Em là Văn Hạ, ở lớp khóa dưới ạ. Văn Hạ hồi cấp ba ấy. Anh quên rồi sao? – Văn Hạ tình cờ gặp lại người quen cũ, vô cùng xúc động, hai mắt rưng rưng. Hóa ra, Hà Khanh và Văn Hạ là đồng hương. Sau đó, anh ta vào đại học và không về quê nữa. Thật không ngờ họ lại gặp nhau ở đây.
- Ồ! Cô bé mập ngày xưa giờ đã trở thành một cô nương rồi. – Hà Khanh chợt nhớ ra, anh ta xúc động nói. Hồi học cấp ba, anh ta thường xuyên nhìn thấy một cô bé mũm mĩm với hai bím tóc dài chạy trên sân trường. Đúng là cô ấy rồi.
Tô Mạch bị hai người này làm cho chóng hết cả mặt nhưng anh cũng lờ mờ nghe ra là họ học cùng trường. Thế giới này thật nhỏ bé! Văn Hạ cười hì hì xúc động. Tô Mạch có vè không hài lòng. Chuyện gì thế nhỉ? Anh kéo Văn Hạ đi:
- Đi thôi. Mẹ và mọi người đang đợi em đấy. Hà Khanh, lúc nào rảnh chúng ta nói chuyện sau nhé. – Anh ngoái đầu lại nói với Hà Khanh một câu rồi cùng Văn Hạ đi vào trong tiệm.
Văn Hạ ngoái đầu cười hì hì, nói tạm biệt với Hà Khanh sau đó thì thầm bên tai Tô Mạch:
- Hì hì! Chồng ơi, đây là nam sinh tuyệt vời nhất trường cấp ba bọn em đấy.
Tô Mạch nhìn cô không nói gì. Cô gái không biết sống chết là gì đó vẫn hồn nhiên nhảy nhót bên cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.