Chương 28
Phong Lai Đích Tây Lâm
06/07/2013
Buổi
tối khi Tô Mạch đến đón Văn Hạ, anh đã giật mình vì cách ăn mặc của cô. Cô vừa
cùng Tô Tịch đi mua sắm về. Tô Tịch không biết mắc bệnh ở đâu mà làm cho cô
toàn thân như vậy, rất kỳ quái. Đồ ren trên người Văn Hạ làm cô giống như cô nữ
sinh cấp ba vừa đi học về,
Cô mặc chiếc áo hai dây màu đỏ, váy bò, đều là những bộ đồ mà bình thường Tô Mạch không đồng ý cho cô mặc, lúc này lại càng không thể. Người con gái của anh đâu thể để cho người khác ngắm được.
- Em vào nhà thay đồ đi. Em mặc như vậy không lạnh sao? - Tô Mạch không vui. Từ sau khi giảng hòa, địa vị trong nhà của anh dường như đã bị đảo ngược trở lại, dạo này Văn Hạ càng ngày càng to gan.
Văn Hạ chau chau mày không nói gì. Tô Tịch nói, hôm nay chắc chắn Khâu Tư sẽ đi, chắc chắn sẽ ăn mặc như nữ thần Athena (Trong thần thoại Hy Lạp, nữ thần Athena là vị thần của nghề thủ công mỹ nghệ, trí tuệ và đồng thời cũng là vị thần chiến tranh chính nghĩa. Athena là vị thần bảo hộ của thủ đô Athena của Hy Lạp) vì vậy cô nên thể hiện tuổi trẻ của mình. Hơn nữa, sau đó chắc chắn sẽ đến quán rượu, phải để cho Tô Mạch biết rằng người con gái bên cạnh anh là cô gái hiện đại chứ không phải cô nàng hoang dã.
Thực ra, lúc mới bắt đầu Văn Hạ cũng cảm thấy rất không ổn. Bao nhiêu năm nay, sự giáo dục của Tô Mạch rất bảo thủ. Ăn mặc như vậy ra phố, tuy chẳng ai để ý đến cô nhưng cô lại cảm thấy hình như mình không mặc gì vậy. Nhưng khi nghe khẩu khí của Tô Mạch thì tính ương bướng của cô lại trỗi dậy, cô trừng mắt nhìn anh, nghiêng đầu nói:
- Em không thay.
- Em đừng như vậy có được không? Bao nhiêu người, em ăn mặc như vậy giống gì chứ? - Tô Mạch không ngờ Văn Hạ lại ngoan cố như vậy nên anh lập tức nổi trận lôi đình.
- Anh đừng có hù dọa em. Anh trừng mắt em cũng không sợ anh đâu. Em nói cho anh biết, anh quay lại mang Hắc Hắc về cho em. - Văn Hạ to gan chống lại Tô Mạch, cô còn lén nhìn ánh mắt của anh, trong lòng nghĩ, phải nắm chắc thời cơ, người nắm thời cơ mới là kẻ mạnh.
- Anh đưa em đi mua đồ thay nhé. Em thích mua đồ thế nào thì mua, được không? Đi thay nhé. Ngoan nào. – TôMạch dịu dàng dỗ dành Văn Hạ. Anh biết cô dễ dàng khuất phục nhất chính là những lúc anh dịu dàng như vậy. Quả nhiên toàn thân Văn Hạ đã mềm nhũng ra. Sao Tô Mạch của cô lại tốt, lại dịu dàng như vậy? Hu hu . . cô không chịu nổi nữa, giống như bị thôi miên vậy, cô ngoan ngoãn gật đầu bước lênxe
Trên đường đi, Tô Mạch hỏi cô:
- Chuyện Tô Tịch đã ổn chưa?
Văn Hạ nói:
- Tất nhiên, em mà đã ra tay thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Trên thực tế, cô đã hứa với Tô Tịch sẽ nghĩ cách giữ Mạc Đông ở lại thêm vài ngày để cô ấy có thêm cơ hội nên Tô Tịch mới bỏ ý định đi cùng họ. Vì Tô Mạch không biết, lúc đó Văn Hạ đã vỗ ngực bảo đảm sẽ đưa Tô Tịch đi. Lúc này lại nói như vậy, Tô Tịch không cắn cô là tốt lắm rồi.
Tô Mạch vuốt tóc cô giống như vuốt ve một chú chó con vậy. Anh cười nói:
- Ngoan lắm!
Vì phải đưa Văn Hạ đi mua đồ nên khi Tô Mạch và Văn Hạ đến nhà hàng thì cũng khá muộn. Văn Hạ đi lên trước cửa phòng thì bỗng dừng bước, kéo tay Tô Mạch.
Tô Mạch ngoái đầu lại nhìn bộ mặt căng thẳng của Văn Hạ, cười nói:
- Không sao đâu. – Rồi anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô. Cánh cửa phòng bỗng mở ra.
Mọi người trong phòng đều quay đầu lại nhìn đôi đứng trước cửa. Mặt Văn Hạ đỏ ửng lên như quả táo chín. Tô Mạch làm ra vẻ tỉnh bơ, cười, gật đầu, vẩy tay với mọi người. Sau đó anh nhìn hướng về Khâu Tư mở cửa, thản nhiên nói:
- Em đến rồi à?
Khâu Tư không ngờ tự mình mở cửa ra lại nhìn thấy một cảnh ngọt ngào như vậy, trong lòng có chút cay đắng, mặt cũng không đủ bình tĩnh như thường ngày, nụ cười khô khốc, cô ta không thèm nhìn Văn Hạ lấy một cái mà cứ thế bước thẳng ra ngoài.
Mọi người trong phòng đang định trêu Khâu Tư, nói mối tiền duyên của cô và Tô Mạch thật sự có thể tiếp tục thì kết quả lại xuất hiện cảnh tượng như vậy. Thật không biết có phải thượng đế đã an bài hay không? Hai nhân vật nam và nữ chính trong vụ scandal đã đến, hơn nữa bên cạnh nhân vật nam còn có người bạn gái nhỏ đáng yêu. Miệng ai ấy đều há hốc ra nhìn cô dâu nhỏ Văn Hạ mà chỉ muốn trêu chọc một chút.
- Ái chà! Anh Tô, mọi người đang nói đến anh đấy. Mau vào đi, vào đi. - Một người bạn cũ của Tô Mạch cười ẩn ý, vẫy gọi Tô Mạch.
Văn Hạ ngẩng đầu lên liếc nhìn rồi lại lập tức đỏ mặt cúi xuống. Bình thường cô rất mạnh miệng nhưng khi đến những nơi long trọng thì lại không ổn, đặc biệt là gặp nhiền người, cô chưa từng rơi vào cảnh ngộ như vậy, xấu hổ quá đi mất.
- Cậu có thể nói điều tốt gì đó về tớ được không? Xin giới thiệu với mọi người. Đây là Văn Hạ, vợ chưa cưới của tớ. - Tô Mạch dắt tay Văn Hạ đến bên bàn giới thiệu với mọi người, trên mặt nở nụ cười cực kỳ hạnh phúc.
Chàng trai vừa nói lúc nãy lập tức chạy đến chỗ hai người, kéo ghế cho Văn Hạ, cười hì hì nói:
- Chị dâu, chị mau ngồi đi, ngồi đi ạ.
Văn Hạ xấu hổ nhìn anh ta, đáp lại bằng tiếng nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu:
- Cảm ơn anh. - Sau đó cô ngồi xuống cực kỳ lịch sự. Cô vẫn ngẩng đầu lên lén nhìn bộ mặt đắc ý của Tô Mạch.
Tô Mạch thất vọng lắc đầu, trả lời cô bằng một ánh măt sắc lẹm, Văn Hạ không phải là cô gái dịu dàng như mọi người nói đâu.
- Chị dâu, chị không biết sao? Hồi còn đi học, anh Tô được rât nhiều nữ sinh yêu mến khiến chúng em ghen tỵ chết đi được. Các bạn nữ theo đuổi anh ấy có thể xếp hàng dài từ đây ra đến tận bến tàu hỏa cơ. - Chàng trai vừa nãy cũng vừa kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Văn Hạ nói, miệng cười hì hi rất thú vị. Thực ra đi họp lớp luôn cần có những người như vậy. Nếu không thì không khí sẽ không thể sôi động lên được.
- Cậu đi đi. Vợ tớ biết cậu là ai chứ? Đừng nói linh tinh.
Tô Mạch sợ Văn Hạ về nhà sẽ hỏi tội anh nên vội vã ngăn chặn ngay.
- Phải rồi. Chị dâu, em quên tự giới thiệu. Em là Đại Đầu, là tiểu đệ trước đây của anh Tô ạ. Bây giờ anh ấy hoàn lương rồi, sau này có ai bắt nạt chị thì chị cứ bảo Đại Đầu em.
Chàng trai đó vẫn cười hì hì tự giới thiệu về mình. Thực ra Văn Hạ thấy anh ta rất đáng yêu, ít nhất cũng là người đầu tiên có ý tốt với cô.
Lúc này, cánh cửa mở ra, Khâu Tư nở nụ cười trên môi bước vào. Cô ta đi vòng qua chiếc bàn và ngồi xuống chỗ dối diện với Tô Mạch. Mọi người bảo gọi thức ăn lên đi. Tô Mạch nhìn Mạc Đông vẫn chưa đến nhưng anh không nói gì, gật đầu bảo gọi thức ăn.
Văn Hạ chưa từng gặp bạn của anh, thế nên cô không biết gì về bạn học thời cấp ba của Tô Mạch nhưng bây giờ xem ra, năm đó Tô Mạch là một người rất có địa vị trong lớp.
Ăn ăn uống uống, một lát sau những bình rượu trắng trên bàn đã vào bụng mọi người. Ai nấy cũng đều hiện nguyên hình, cùng nuối tiếc nói về những chuvện đã qua. Văn Hạ ngoan ngoãn ngồi đó ăn. Lúc này, cô chỉ cần nghe là tốt rồi
Nhưng cô cảm thấy mình quá thật thà mà mọi người lại không cho cô cơ hội này. Ánh mắt Khâu Tư lúc nào cũng nhìn về phía họ khiến cô cảm thấy vô cùng khó xử, còn cô gái bên cạnh Khâu Tư nữa. Dường như cô ta luôn đặt điều, nói dối kinh khủng khiếp khiến con ngươi như muốn rớt ra khỏi tròng.
Vân Hạ vờ không nhìn thấy, trong lòng nghĩ, cứ ghen ty, ngưỡng mộ đi.
- Nhắc đến Tô thiếu gia, nếu như năm đó Tư Tư không nhất quyết bỏ ra nước ngoài thì chưa biết chừng có khi hai người lại lấy nhau rồi. - Cuối cùng, cô gái xấu xa bên cạnh Khâu Tư đã lên tiêng. Tuy mọi người đều coi đó là một câu đùa nhưng Văn Hạ biết, cô gái này đang muốn khiêu khích.
- Đúng vậy. Nhưng sao hôm nay Mạc Đông vẫn chưa đến nhỉ? - Đại Đầu chuyển chủ đề luôn. Anh ta cảm thấy cô gái Văn Hạ này thật không tồi. Chuyện tan vỡ trong quá khứ đã sớm qua đi, việc gì phải nhắc lại chứ? Làm cho Văn Hạ mất vui thật không đáng chút nào.
- Ai nói tớ chưa đến? - Đại Đầu vừa dứt lời thì cánh cửa mở ra, Mạc Đông đứng ngoài cửa mim cười. Văn Hạ ngoái đầu lại nhìn anh ta gật đầu chào.
Mạc Đông rất khác Tô Mạch, trên người Tô Mạch đầy vẻ lạnh lùng và xa cách khiến mọi người đều cảm thấy khó gần nhưng lại rất uy nghiêm, ai cũng không dám xâm phạm. Nhưng Mạc Đông lại mang đến cho mọi người cảm giác ấm áp. Nên năm đó số người ủng hộ Tô Mạch và Mạc Đông đúng là không sao phân định được.
- Anh lại đây đi - Ánh mắt Khâu Tư vượt qua mọi người, gọi Mạc Đông
Mạc Đông gật đầu, mỉm cười, anh không còn là chàng nam sinh xấu hổ năm xưa, anh đã trưởng thành và thành đạt,anh có lòng tự trọng bản thân, sẽ không vì sự cự tuyệt của cô mà đau lòng bỏ đi. Anh luôn nhắc nhở bản thân, lần sau, nếu xuất hiện trước mặt Khâu Tư, anh nhất định sẽ là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất
Sau khi Mạc Đông ngồi xuống, mọi người tự nhiên xoay mũi súng về phía anh. Chẳng lâu sau, vài ly rượu vào bụng, mọi người càng trở nên sôi nổi. Sau đó mọi người lại tiếp tục đi hát karaoke. Văn Hạ vốn cảm thấy thật tẻ nhạt, chẳng quen biết ai, một nhóm người uống đi uống lại, Tô Mạch cũng uống không ít và có vẻ hơi liêu xiêu rồi. Nhưng hết cách, cô không tiện làm anh mất hứng nên chỉ có thể nhìn Đại Đầu dìu Tô Mạch ra ngoài.
- Cậu ấy không sao chứ? - Mạc Đông đuổi theo đi bên cạnh hỏi cô.
Văn Hạ có ấn tượng khá tốt về Mạc Đông, đặc biệt lại thêm chuyện của Tô Tịch nữa, cô cười tinh nghịch nói:
- Không sao. Có điều chắc chắn hôm nay về nhà sẽ cảm thấy khó chịu.
Giọng nói có vẻ đau lòng và chất chứa tình cảm khiến Mạc Đông bỗng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ Tô Mạch. Thực ra, đàn ông đàn bà nói cho cùng thì cũng cần có bạn đời, cần có một người biết yêu biết xót ở bên cạnh thì mới là hạnh phúc. Bây giờ thực tế đã chứng minh, Tô Mạch đúng là người may mắn.
- Phải rồi. Em đã khỏe chưa? Hôm đó, sau khi em đi, Tô Mạch đã đến tìm em. - Mạc Đông mặc chiếc áo Nike ngắn tay màu tím, chiếc quần tây màu kem. Mùi rượu thoang thoảng trong không khí cũng không ngăn được hơi ấm của anh.
- Vâng. Em không sao. Hôm đó thật cảm ơn anh. – Lúc này Văn Hạ mới nhớ ra là mình vẫn chưa cảm ơn anh.
- Anh và Tô Mạch không phải người ngoài. Nói cảm ơn thì khách sáo quá đấy.
Văn Hạ không nói nữa chỉ mỉm cười. Hai người cùng đi ra ngoài, không khí hòa hợp khó nói thành lời.
Tô Tịch vẫn thấy lo, trong lòng thầm rủa: "Chị Muỗi chỉ biết đi chơi một mình, cũng không thèm gọi điện, cuộc tình hình thế nào rồi? "
Lúc này Văn Hạ làm gì nhớ nổi chuyện đó - Ngồi trong phòng hát karaoke, nghe họ hát, họ gào mà cô muốn phát điên. Khi cô ra nhà vệ sinh rửa tay thì tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Khâu Tư và Mạc Đông ở hành lang. Cô xin thề, tuyệt đối chỉ là tình cờ. Sau đó, cô không nén được tò mò chạy đến nghe. Thật sự là cô không có ý gì khác.
- Em sống vui vẻ chứ? - Giọng Mạc Đông vẫn ấm áp như vậy, giống như người khác hỏi: "Em sống thế nào? ", theo định nghĩa của anh thì cuộc sống của Khâu Tư rất vui vẻ. Đây là điều khiến Văn Hạ cảm thấy hơi kỳ lạ.
- Vâng. Anh nói rất đúng. Trông anh cũng rất ổn. - Giọng Khâu Tư nói chuyện với Mạc Đông không dịu dàng như khi nói chuyện với Tô Mạch mà còn có vẻ lạnh lùng khó nổi lên lời.
- Khì khì! Đúng vậy. Xem ra em vẫn chưa bỏ ý định với Tô Mạch? - Câu này của Mạc Đông khiến đôi tai hóng chuyện của Văn Hạ liền dựng lên ngay.
Mắt Khâu Tư sáng lên, biểu hiện của cô ta rõ ràng như vậy, có phải hôm nay cô ta uống hơi nhiều nên quên ngụy trang không? Thực ra cũng không phải. Trong số bao nhiêu người như vậy, người hiểu cô nhất cũng chỉ có Mạc Đông thôi.
- Không phải là chưa từng bỏ ý định mà là khôi phục lại ý định. Nếu em không tình cờ gặp lại thì có lẽ em đã bỏ qua rồi. Tình cờ gặp nên tự nhiên muốn lấy lại. - Câu nói này của Khâu Tư tràn đầy vẻ tự tin, tự tin đến mức khiến Văn Hạ muốn tát cho cô ta hai cái. "Muốn lấy lại." Đó là Tô Mạch của cô, người đàn ông của cô. Cô ta không muốn sống nữa sao?
- Khì khì! Kịch vui bắt đầu rồi sao? - Giọng Mạc Đông có vẻ đùa cợt. không ngờ Khâu Tư cười trả lời:
- Anh cứ chờ xem.
Ấn tượng tốt về Mạc Đông của Văn Hạ không biết sớm bay đi đâu rồi? Lúc này, cô mới nhớ đến chuyện của Tô Tịch. Người đàn ông như vậy đâu có xứng để cô ấy yêu chứ. Phải rồi. Cô sẽ gọi Tô Tịch đến để cô ấy thấy người đàn ông đạo đức giả này.
Tô Tịch nhận được điện thoại của Văn Hạ thì vui mừng khôn xiết, nói sẽ đến ngay lập tức. Đợi đến khi cô ấy vừa đến, Văn Hạ suýt nữa ngã té ghế.
Cô gái này ăn mặc thật hấp dẫn, bộ đồ bó sát người trông giống như một học sinh trung học vừa tan học. Mạc Đông cười vẫy gọi Tô Tịch. Tô Tịch chào tất cả mọi người rồi ngồi xuống bên Văn Hạ thì thầm:
- Tình hình thế nào rồi ạ?
Văn Hạ trừng mắt nhìn cô ây, ngán ngẩm nói:
- Chẳng có gì cả. Tình hình nghiêm trọng nhất là anh em uống quá nhiều. Lát nữa em cõng anh ấy về nhé.
- Đồ ngốc, anh ấy uống nhiều mà chị còn không lôi về, cẩn thật kẻo lát nữa bị người ta lôi ra làm trò đùa đấy. –Nhìn Tô Tịch cực kỳ đoan trang nhưng miệng lại nói năng chẳng hề thục nữ chút nào. - Để xem. Phải rồi. Họ ra phòng lớn hết rồi. Chị ra đấy đây. - Văn Hạ nói rồi đứng lên bước ra ngoài. Tô Tịch cười, tiện thể ngồi xuống bên Mạc Đông.
Kết quả cô ấy mới ngồi xuống chưa kịp nói gì thì đã nghe bên ngoài ầm ĩ. Sau đó Đại Đầu chạy vào gào lên:
- Mau lên. Văn Hạ và Khâu Tư đánh nhau.
Cô mặc chiếc áo hai dây màu đỏ, váy bò, đều là những bộ đồ mà bình thường Tô Mạch không đồng ý cho cô mặc, lúc này lại càng không thể. Người con gái của anh đâu thể để cho người khác ngắm được.
- Em vào nhà thay đồ đi. Em mặc như vậy không lạnh sao? - Tô Mạch không vui. Từ sau khi giảng hòa, địa vị trong nhà của anh dường như đã bị đảo ngược trở lại, dạo này Văn Hạ càng ngày càng to gan.
Văn Hạ chau chau mày không nói gì. Tô Tịch nói, hôm nay chắc chắn Khâu Tư sẽ đi, chắc chắn sẽ ăn mặc như nữ thần Athena (Trong thần thoại Hy Lạp, nữ thần Athena là vị thần của nghề thủ công mỹ nghệ, trí tuệ và đồng thời cũng là vị thần chiến tranh chính nghĩa. Athena là vị thần bảo hộ của thủ đô Athena của Hy Lạp) vì vậy cô nên thể hiện tuổi trẻ của mình. Hơn nữa, sau đó chắc chắn sẽ đến quán rượu, phải để cho Tô Mạch biết rằng người con gái bên cạnh anh là cô gái hiện đại chứ không phải cô nàng hoang dã.
Thực ra, lúc mới bắt đầu Văn Hạ cũng cảm thấy rất không ổn. Bao nhiêu năm nay, sự giáo dục của Tô Mạch rất bảo thủ. Ăn mặc như vậy ra phố, tuy chẳng ai để ý đến cô nhưng cô lại cảm thấy hình như mình không mặc gì vậy. Nhưng khi nghe khẩu khí của Tô Mạch thì tính ương bướng của cô lại trỗi dậy, cô trừng mắt nhìn anh, nghiêng đầu nói:
- Em không thay.
- Em đừng như vậy có được không? Bao nhiêu người, em ăn mặc như vậy giống gì chứ? - Tô Mạch không ngờ Văn Hạ lại ngoan cố như vậy nên anh lập tức nổi trận lôi đình.
- Anh đừng có hù dọa em. Anh trừng mắt em cũng không sợ anh đâu. Em nói cho anh biết, anh quay lại mang Hắc Hắc về cho em. - Văn Hạ to gan chống lại Tô Mạch, cô còn lén nhìn ánh mắt của anh, trong lòng nghĩ, phải nắm chắc thời cơ, người nắm thời cơ mới là kẻ mạnh.
- Anh đưa em đi mua đồ thay nhé. Em thích mua đồ thế nào thì mua, được không? Đi thay nhé. Ngoan nào. – TôMạch dịu dàng dỗ dành Văn Hạ. Anh biết cô dễ dàng khuất phục nhất chính là những lúc anh dịu dàng như vậy. Quả nhiên toàn thân Văn Hạ đã mềm nhũng ra. Sao Tô Mạch của cô lại tốt, lại dịu dàng như vậy? Hu hu . . cô không chịu nổi nữa, giống như bị thôi miên vậy, cô ngoan ngoãn gật đầu bước lênxe
Trên đường đi, Tô Mạch hỏi cô:
- Chuyện Tô Tịch đã ổn chưa?
Văn Hạ nói:
- Tất nhiên, em mà đã ra tay thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Trên thực tế, cô đã hứa với Tô Tịch sẽ nghĩ cách giữ Mạc Đông ở lại thêm vài ngày để cô ấy có thêm cơ hội nên Tô Tịch mới bỏ ý định đi cùng họ. Vì Tô Mạch không biết, lúc đó Văn Hạ đã vỗ ngực bảo đảm sẽ đưa Tô Tịch đi. Lúc này lại nói như vậy, Tô Tịch không cắn cô là tốt lắm rồi.
Tô Mạch vuốt tóc cô giống như vuốt ve một chú chó con vậy. Anh cười nói:
- Ngoan lắm!
Vì phải đưa Văn Hạ đi mua đồ nên khi Tô Mạch và Văn Hạ đến nhà hàng thì cũng khá muộn. Văn Hạ đi lên trước cửa phòng thì bỗng dừng bước, kéo tay Tô Mạch.
Tô Mạch ngoái đầu lại nhìn bộ mặt căng thẳng của Văn Hạ, cười nói:
- Không sao đâu. – Rồi anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô. Cánh cửa phòng bỗng mở ra.
Mọi người trong phòng đều quay đầu lại nhìn đôi đứng trước cửa. Mặt Văn Hạ đỏ ửng lên như quả táo chín. Tô Mạch làm ra vẻ tỉnh bơ, cười, gật đầu, vẩy tay với mọi người. Sau đó anh nhìn hướng về Khâu Tư mở cửa, thản nhiên nói:
- Em đến rồi à?
Khâu Tư không ngờ tự mình mở cửa ra lại nhìn thấy một cảnh ngọt ngào như vậy, trong lòng có chút cay đắng, mặt cũng không đủ bình tĩnh như thường ngày, nụ cười khô khốc, cô ta không thèm nhìn Văn Hạ lấy một cái mà cứ thế bước thẳng ra ngoài.
Mọi người trong phòng đang định trêu Khâu Tư, nói mối tiền duyên của cô và Tô Mạch thật sự có thể tiếp tục thì kết quả lại xuất hiện cảnh tượng như vậy. Thật không biết có phải thượng đế đã an bài hay không? Hai nhân vật nam và nữ chính trong vụ scandal đã đến, hơn nữa bên cạnh nhân vật nam còn có người bạn gái nhỏ đáng yêu. Miệng ai ấy đều há hốc ra nhìn cô dâu nhỏ Văn Hạ mà chỉ muốn trêu chọc một chút.
- Ái chà! Anh Tô, mọi người đang nói đến anh đấy. Mau vào đi, vào đi. - Một người bạn cũ của Tô Mạch cười ẩn ý, vẫy gọi Tô Mạch.
Văn Hạ ngẩng đầu lên liếc nhìn rồi lại lập tức đỏ mặt cúi xuống. Bình thường cô rất mạnh miệng nhưng khi đến những nơi long trọng thì lại không ổn, đặc biệt là gặp nhiền người, cô chưa từng rơi vào cảnh ngộ như vậy, xấu hổ quá đi mất.
- Cậu có thể nói điều tốt gì đó về tớ được không? Xin giới thiệu với mọi người. Đây là Văn Hạ, vợ chưa cưới của tớ. - Tô Mạch dắt tay Văn Hạ đến bên bàn giới thiệu với mọi người, trên mặt nở nụ cười cực kỳ hạnh phúc.
Chàng trai vừa nói lúc nãy lập tức chạy đến chỗ hai người, kéo ghế cho Văn Hạ, cười hì hì nói:
- Chị dâu, chị mau ngồi đi, ngồi đi ạ.
Văn Hạ xấu hổ nhìn anh ta, đáp lại bằng tiếng nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu:
- Cảm ơn anh. - Sau đó cô ngồi xuống cực kỳ lịch sự. Cô vẫn ngẩng đầu lên lén nhìn bộ mặt đắc ý của Tô Mạch.
Tô Mạch thất vọng lắc đầu, trả lời cô bằng một ánh măt sắc lẹm, Văn Hạ không phải là cô gái dịu dàng như mọi người nói đâu.
- Chị dâu, chị không biết sao? Hồi còn đi học, anh Tô được rât nhiều nữ sinh yêu mến khiến chúng em ghen tỵ chết đi được. Các bạn nữ theo đuổi anh ấy có thể xếp hàng dài từ đây ra đến tận bến tàu hỏa cơ. - Chàng trai vừa nãy cũng vừa kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Văn Hạ nói, miệng cười hì hi rất thú vị. Thực ra đi họp lớp luôn cần có những người như vậy. Nếu không thì không khí sẽ không thể sôi động lên được.
- Cậu đi đi. Vợ tớ biết cậu là ai chứ? Đừng nói linh tinh.
Tô Mạch sợ Văn Hạ về nhà sẽ hỏi tội anh nên vội vã ngăn chặn ngay.
- Phải rồi. Chị dâu, em quên tự giới thiệu. Em là Đại Đầu, là tiểu đệ trước đây của anh Tô ạ. Bây giờ anh ấy hoàn lương rồi, sau này có ai bắt nạt chị thì chị cứ bảo Đại Đầu em.
Chàng trai đó vẫn cười hì hì tự giới thiệu về mình. Thực ra Văn Hạ thấy anh ta rất đáng yêu, ít nhất cũng là người đầu tiên có ý tốt với cô.
Lúc này, cánh cửa mở ra, Khâu Tư nở nụ cười trên môi bước vào. Cô ta đi vòng qua chiếc bàn và ngồi xuống chỗ dối diện với Tô Mạch. Mọi người bảo gọi thức ăn lên đi. Tô Mạch nhìn Mạc Đông vẫn chưa đến nhưng anh không nói gì, gật đầu bảo gọi thức ăn.
Văn Hạ chưa từng gặp bạn của anh, thế nên cô không biết gì về bạn học thời cấp ba của Tô Mạch nhưng bây giờ xem ra, năm đó Tô Mạch là một người rất có địa vị trong lớp.
Ăn ăn uống uống, một lát sau những bình rượu trắng trên bàn đã vào bụng mọi người. Ai nấy cũng đều hiện nguyên hình, cùng nuối tiếc nói về những chuvện đã qua. Văn Hạ ngoan ngoãn ngồi đó ăn. Lúc này, cô chỉ cần nghe là tốt rồi
Nhưng cô cảm thấy mình quá thật thà mà mọi người lại không cho cô cơ hội này. Ánh mắt Khâu Tư lúc nào cũng nhìn về phía họ khiến cô cảm thấy vô cùng khó xử, còn cô gái bên cạnh Khâu Tư nữa. Dường như cô ta luôn đặt điều, nói dối kinh khủng khiếp khiến con ngươi như muốn rớt ra khỏi tròng.
Vân Hạ vờ không nhìn thấy, trong lòng nghĩ, cứ ghen ty, ngưỡng mộ đi.
- Nhắc đến Tô thiếu gia, nếu như năm đó Tư Tư không nhất quyết bỏ ra nước ngoài thì chưa biết chừng có khi hai người lại lấy nhau rồi. - Cuối cùng, cô gái xấu xa bên cạnh Khâu Tư đã lên tiêng. Tuy mọi người đều coi đó là một câu đùa nhưng Văn Hạ biết, cô gái này đang muốn khiêu khích.
- Đúng vậy. Nhưng sao hôm nay Mạc Đông vẫn chưa đến nhỉ? - Đại Đầu chuyển chủ đề luôn. Anh ta cảm thấy cô gái Văn Hạ này thật không tồi. Chuyện tan vỡ trong quá khứ đã sớm qua đi, việc gì phải nhắc lại chứ? Làm cho Văn Hạ mất vui thật không đáng chút nào.
- Ai nói tớ chưa đến? - Đại Đầu vừa dứt lời thì cánh cửa mở ra, Mạc Đông đứng ngoài cửa mim cười. Văn Hạ ngoái đầu lại nhìn anh ta gật đầu chào.
Mạc Đông rất khác Tô Mạch, trên người Tô Mạch đầy vẻ lạnh lùng và xa cách khiến mọi người đều cảm thấy khó gần nhưng lại rất uy nghiêm, ai cũng không dám xâm phạm. Nhưng Mạc Đông lại mang đến cho mọi người cảm giác ấm áp. Nên năm đó số người ủng hộ Tô Mạch và Mạc Đông đúng là không sao phân định được.
- Anh lại đây đi - Ánh mắt Khâu Tư vượt qua mọi người, gọi Mạc Đông
Mạc Đông gật đầu, mỉm cười, anh không còn là chàng nam sinh xấu hổ năm xưa, anh đã trưởng thành và thành đạt,anh có lòng tự trọng bản thân, sẽ không vì sự cự tuyệt của cô mà đau lòng bỏ đi. Anh luôn nhắc nhở bản thân, lần sau, nếu xuất hiện trước mặt Khâu Tư, anh nhất định sẽ là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất
Sau khi Mạc Đông ngồi xuống, mọi người tự nhiên xoay mũi súng về phía anh. Chẳng lâu sau, vài ly rượu vào bụng, mọi người càng trở nên sôi nổi. Sau đó mọi người lại tiếp tục đi hát karaoke. Văn Hạ vốn cảm thấy thật tẻ nhạt, chẳng quen biết ai, một nhóm người uống đi uống lại, Tô Mạch cũng uống không ít và có vẻ hơi liêu xiêu rồi. Nhưng hết cách, cô không tiện làm anh mất hứng nên chỉ có thể nhìn Đại Đầu dìu Tô Mạch ra ngoài.
- Cậu ấy không sao chứ? - Mạc Đông đuổi theo đi bên cạnh hỏi cô.
Văn Hạ có ấn tượng khá tốt về Mạc Đông, đặc biệt lại thêm chuyện của Tô Tịch nữa, cô cười tinh nghịch nói:
- Không sao. Có điều chắc chắn hôm nay về nhà sẽ cảm thấy khó chịu.
Giọng nói có vẻ đau lòng và chất chứa tình cảm khiến Mạc Đông bỗng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ Tô Mạch. Thực ra, đàn ông đàn bà nói cho cùng thì cũng cần có bạn đời, cần có một người biết yêu biết xót ở bên cạnh thì mới là hạnh phúc. Bây giờ thực tế đã chứng minh, Tô Mạch đúng là người may mắn.
- Phải rồi. Em đã khỏe chưa? Hôm đó, sau khi em đi, Tô Mạch đã đến tìm em. - Mạc Đông mặc chiếc áo Nike ngắn tay màu tím, chiếc quần tây màu kem. Mùi rượu thoang thoảng trong không khí cũng không ngăn được hơi ấm của anh.
- Vâng. Em không sao. Hôm đó thật cảm ơn anh. – Lúc này Văn Hạ mới nhớ ra là mình vẫn chưa cảm ơn anh.
- Anh và Tô Mạch không phải người ngoài. Nói cảm ơn thì khách sáo quá đấy.
Văn Hạ không nói nữa chỉ mỉm cười. Hai người cùng đi ra ngoài, không khí hòa hợp khó nói thành lời.
Tô Tịch vẫn thấy lo, trong lòng thầm rủa: "Chị Muỗi chỉ biết đi chơi một mình, cũng không thèm gọi điện, cuộc tình hình thế nào rồi? "
Lúc này Văn Hạ làm gì nhớ nổi chuyện đó - Ngồi trong phòng hát karaoke, nghe họ hát, họ gào mà cô muốn phát điên. Khi cô ra nhà vệ sinh rửa tay thì tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Khâu Tư và Mạc Đông ở hành lang. Cô xin thề, tuyệt đối chỉ là tình cờ. Sau đó, cô không nén được tò mò chạy đến nghe. Thật sự là cô không có ý gì khác.
- Em sống vui vẻ chứ? - Giọng Mạc Đông vẫn ấm áp như vậy, giống như người khác hỏi: "Em sống thế nào? ", theo định nghĩa của anh thì cuộc sống của Khâu Tư rất vui vẻ. Đây là điều khiến Văn Hạ cảm thấy hơi kỳ lạ.
- Vâng. Anh nói rất đúng. Trông anh cũng rất ổn. - Giọng Khâu Tư nói chuyện với Mạc Đông không dịu dàng như khi nói chuyện với Tô Mạch mà còn có vẻ lạnh lùng khó nổi lên lời.
- Khì khì! Đúng vậy. Xem ra em vẫn chưa bỏ ý định với Tô Mạch? - Câu này của Mạc Đông khiến đôi tai hóng chuyện của Văn Hạ liền dựng lên ngay.
Mắt Khâu Tư sáng lên, biểu hiện của cô ta rõ ràng như vậy, có phải hôm nay cô ta uống hơi nhiều nên quên ngụy trang không? Thực ra cũng không phải. Trong số bao nhiêu người như vậy, người hiểu cô nhất cũng chỉ có Mạc Đông thôi.
- Không phải là chưa từng bỏ ý định mà là khôi phục lại ý định. Nếu em không tình cờ gặp lại thì có lẽ em đã bỏ qua rồi. Tình cờ gặp nên tự nhiên muốn lấy lại. - Câu nói này của Khâu Tư tràn đầy vẻ tự tin, tự tin đến mức khiến Văn Hạ muốn tát cho cô ta hai cái. "Muốn lấy lại." Đó là Tô Mạch của cô, người đàn ông của cô. Cô ta không muốn sống nữa sao?
- Khì khì! Kịch vui bắt đầu rồi sao? - Giọng Mạc Đông có vẻ đùa cợt. không ngờ Khâu Tư cười trả lời:
- Anh cứ chờ xem.
Ấn tượng tốt về Mạc Đông của Văn Hạ không biết sớm bay đi đâu rồi? Lúc này, cô mới nhớ đến chuyện của Tô Tịch. Người đàn ông như vậy đâu có xứng để cô ấy yêu chứ. Phải rồi. Cô sẽ gọi Tô Tịch đến để cô ấy thấy người đàn ông đạo đức giả này.
Tô Tịch nhận được điện thoại của Văn Hạ thì vui mừng khôn xiết, nói sẽ đến ngay lập tức. Đợi đến khi cô ấy vừa đến, Văn Hạ suýt nữa ngã té ghế.
Cô gái này ăn mặc thật hấp dẫn, bộ đồ bó sát người trông giống như một học sinh trung học vừa tan học. Mạc Đông cười vẫy gọi Tô Tịch. Tô Tịch chào tất cả mọi người rồi ngồi xuống bên Văn Hạ thì thầm:
- Tình hình thế nào rồi ạ?
Văn Hạ trừng mắt nhìn cô ây, ngán ngẩm nói:
- Chẳng có gì cả. Tình hình nghiêm trọng nhất là anh em uống quá nhiều. Lát nữa em cõng anh ấy về nhé.
- Đồ ngốc, anh ấy uống nhiều mà chị còn không lôi về, cẩn thật kẻo lát nữa bị người ta lôi ra làm trò đùa đấy. –Nhìn Tô Tịch cực kỳ đoan trang nhưng miệng lại nói năng chẳng hề thục nữ chút nào. - Để xem. Phải rồi. Họ ra phòng lớn hết rồi. Chị ra đấy đây. - Văn Hạ nói rồi đứng lên bước ra ngoài. Tô Tịch cười, tiện thể ngồi xuống bên Mạc Đông.
Kết quả cô ấy mới ngồi xuống chưa kịp nói gì thì đã nghe bên ngoài ầm ĩ. Sau đó Đại Đầu chạy vào gào lên:
- Mau lên. Văn Hạ và Khâu Tư đánh nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.