Chương 10:
Nghiêu Tam Thanh
15/05/2023
Hà Ngộ nhìn xung quanh, phía đông là một tấm xi măng dựa vào tường, bên cạnh là một cái giếng có nắp đậy và trên đó còn có một cái xô, phía tây là một bồn hoa nhỏ hình chữ nhật, trên đó trồng một số loại rau, và bên cạnh còn có một cây quất.
Cô nhớ Đoạn Mạnh có nói mình sinh ra và lớn lên ở đây, cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng một cậu bé con chạy trong sân vườn này.
Từ một đứa nhỏ khôi ngô lanh lợi, giờ anh đã trưởng thành với dáng vẻ tuấn tú như hiện nay.
“Chúng ta sang ngôi nhà khác đi, cô thấy thế nào?” Người từ đội phá dỡ hỏi ý kiến cô.
Hà Ngộ vỗ nhẹ vào tập thông tin, vẫn còn do dự.
“Làm sao vậy?” Phía sau đột nhiên có tiếng người nói.
Hà Ngộ quay lại, nhìn thấy Đoạn Mạnh, anh trông khác hẳn với những gì cô đã thấy trước đây, khuôn mặt anh tái nhợt, như thể anh vừa mới lăn lộn từ trong một đống đổ nát, áo khoác thì vắt hờ hững trên vai, ống tay áo được xắn lên đến khuỷu tay lộ ra cánh tay cường tráng, cả người ướt sũng, trên mặt trát vữa, nhìn không rõ ngũ quan, ánh mắt lạnh lùng.
Anh cởi đôi găng tay, ném xuống tấm xi măng rồi nói: “Xin hỏi hai người đến đây có chuyện gì vậy?”
Trước đây những người từ văn phòng phá dỡ cũng đã từng đến đây vài lần, vì vậy bọn họ đều quen thuộc với nhau, thậm chí một trong số bọn họ còn đến đưa cho Đoạn Mạnh điếu thuốc.
Đoạn Mạnh không trả lời, chỉ nói: "Nếu như không có gì muốn nói thì tôi đi ăn cơm đây."
Vừa đến giờ ăn tối, anh quay người đi về phía nhà, đi ngang qua Hà Ngộ mà không hề dừng lại.
"Không, anh Đoạn, tôi..."
"Bang!"
Đoạn Mạnh đóng sầm cửa lại.
Trong sân vườn chợt im lặng như tờ.
Người của văn phòng phá dỡ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Chính là như vậy đấy, đây là tình huống khó đối phó nhất, bọn họ không chịu giao thiệp với chúng ta."
Không thể giao tiếp, thậm chí không thể tìm hiểu lý do vì sao.
Có người trong đội nói: "Đạo đức cái quái gì, đây toàn là cặn bã của xã hội."
"Quên đi, anh bớt nói mấy câu."
"Nói ít nói nhiều không thành vấn đề, nhà bọn họ không có động tĩnh gì, vậy bọn họ muốn gì đây?"
Hà Ngộ nói: "Được, chúng ta đi ăn tối trước, có ý kiến gì thì nói sau."
Sau khi rời sân, bọn họ lái xe đến một nhà hàng gần đó để ăn cơm.
Hà Ngộ ăn vài miếng rồi đi ra, nhờ ông chủ lấy một chai nước khoáng, đứng bên nhà để xe nhỏ, uống nước và phơi nắng, ngón chân cọ cọ vào chú chó nhỏ màu vàng trên mặt đất.
Phía đối diện của con đường đang có một công trình đang xây dựng, khói bụi bay đầy trời.
Hà Ngộ híp mắt nhìn một hồi, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Hà Ngộ hỏi: "Buổi chiều có đi làm không?"
Đoạn Mạnh vừa làm xong một đĩa trứng cà chua xào, đang đặt nồi cùng thìa vào bồn rửa, vặn vòi nước rồi nói: “Có.”
"Mấy giờ tan ca?"
“Tôi biết cô có ý định gì.” Đoạn Mạnh rót nước rửa chén, cầm khăn lau đi một vòng ở khu vực bếp. “Đừng lãng phí thời gian, chúng tôi sẽ không rời đi.”
Hà Ngộ cười: "Chúng ta còn chưa gặp nhau mà."
"Giống nhau thôi mà."
"Hiểu rồi, buổi chiều mấy giờ tan ca?" Hà Ngộ nói: "Tôi không mang bọn họ tới đâu."
"..."
Hà Ngộ lại thuyết phục: "Dù thế nào đi nữa, chúng ta đã cùng nhau ăn hai bữa. Ngoại trừ việc phá dỡ, chúng ta ít nhiều cũng có chút thân tình đúng không? Anh không thể đuổi tôi đi giống như cách mà anh đuổi bọn họ được."
Đoạn Mạnh không còn gì để nói.
Hai giờ chiều, Hà Ngộ một mình trở lại tiểu khu, lúc này cửa nhà đã mở, vừa bước vào liền thấy Đoạn Mạnh đang ngồi bên giếng giặt giày.
Anh đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, mái tóc ngắn sạch sẽ còn ướt, nhưng nhìn qua ánh mắt lại có chút ấm áp.
Hà Ngộ đứng bên cạnh nhìn một hồi, bên tai có thể nghe thấy tiếng bàn chải chà xát bề mặt giày, trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc tẩy.
"Món ăn kia hẳn là rất ngon." Hà Ngộ đột nhiên nói.
Đoạn Mạnh khó hiểu liếc cô một cái, không ngờ câu mở đầu của cô lại như vậy, nói: “Cái gì?”
Hà Ngộ hếch cằm: “Rau đó là do anh tự trồng à?”
Đoạn Mạnh nhìn theo tầm mắt của cô, xoay người tiếp tục đánh giày, nhàn nhạt gật đầu.
"An toàn thực phẩm hiện nay rất đáng lo ngại, thực phẩm xanh tự trồng rất khó kiếm." Hà Ngộ nói: "Anh còn tự giặt giày và nấu cơm hả?"
“Đúng rồi.”
Hà Ngộ: "Đúng là đấng toàn năng."
Đoạn Mạnh đi thay một chậu nước mới.
Hà Ngộ nhìn xuống anh: "Tôi nghĩ rằng trong hoàn cảnh này anh sẽ phải rất cần tiền chứ."
Đoạn Mạnh dừng một chút, sau đó ném chổi sang một bên, cầm chiếc giày ấn thẳng vào thùng, lắc tới lắc lui vài lần, nhấc lên phẩy lênh phẩy xuống cho bớt nước rồi úp ngược lên tấm ván xi măng.
Anh lau tay vào quần mình luôn.
“Tôi thiếu tiền.” Anh xoay người, vén quần áo lên, chỉ vào bờ vai sưng tấy cho Hà Ngộ xem. “Cho nên tôi đang cố gắng kiếm tiền, nhưng đây không phải là lý do để chúng tôi dọn ra khỏi nơi này."
Cô nhớ Đoạn Mạnh có nói mình sinh ra và lớn lên ở đây, cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng một cậu bé con chạy trong sân vườn này.
Từ một đứa nhỏ khôi ngô lanh lợi, giờ anh đã trưởng thành với dáng vẻ tuấn tú như hiện nay.
“Chúng ta sang ngôi nhà khác đi, cô thấy thế nào?” Người từ đội phá dỡ hỏi ý kiến cô.
Hà Ngộ vỗ nhẹ vào tập thông tin, vẫn còn do dự.
“Làm sao vậy?” Phía sau đột nhiên có tiếng người nói.
Hà Ngộ quay lại, nhìn thấy Đoạn Mạnh, anh trông khác hẳn với những gì cô đã thấy trước đây, khuôn mặt anh tái nhợt, như thể anh vừa mới lăn lộn từ trong một đống đổ nát, áo khoác thì vắt hờ hững trên vai, ống tay áo được xắn lên đến khuỷu tay lộ ra cánh tay cường tráng, cả người ướt sũng, trên mặt trát vữa, nhìn không rõ ngũ quan, ánh mắt lạnh lùng.
Anh cởi đôi găng tay, ném xuống tấm xi măng rồi nói: “Xin hỏi hai người đến đây có chuyện gì vậy?”
Trước đây những người từ văn phòng phá dỡ cũng đã từng đến đây vài lần, vì vậy bọn họ đều quen thuộc với nhau, thậm chí một trong số bọn họ còn đến đưa cho Đoạn Mạnh điếu thuốc.
Đoạn Mạnh không trả lời, chỉ nói: "Nếu như không có gì muốn nói thì tôi đi ăn cơm đây."
Vừa đến giờ ăn tối, anh quay người đi về phía nhà, đi ngang qua Hà Ngộ mà không hề dừng lại.
"Không, anh Đoạn, tôi..."
"Bang!"
Đoạn Mạnh đóng sầm cửa lại.
Trong sân vườn chợt im lặng như tờ.
Người của văn phòng phá dỡ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Chính là như vậy đấy, đây là tình huống khó đối phó nhất, bọn họ không chịu giao thiệp với chúng ta."
Không thể giao tiếp, thậm chí không thể tìm hiểu lý do vì sao.
Có người trong đội nói: "Đạo đức cái quái gì, đây toàn là cặn bã của xã hội."
"Quên đi, anh bớt nói mấy câu."
"Nói ít nói nhiều không thành vấn đề, nhà bọn họ không có động tĩnh gì, vậy bọn họ muốn gì đây?"
Hà Ngộ nói: "Được, chúng ta đi ăn tối trước, có ý kiến gì thì nói sau."
Sau khi rời sân, bọn họ lái xe đến một nhà hàng gần đó để ăn cơm.
Hà Ngộ ăn vài miếng rồi đi ra, nhờ ông chủ lấy một chai nước khoáng, đứng bên nhà để xe nhỏ, uống nước và phơi nắng, ngón chân cọ cọ vào chú chó nhỏ màu vàng trên mặt đất.
Phía đối diện của con đường đang có một công trình đang xây dựng, khói bụi bay đầy trời.
Hà Ngộ híp mắt nhìn một hồi, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Hà Ngộ hỏi: "Buổi chiều có đi làm không?"
Đoạn Mạnh vừa làm xong một đĩa trứng cà chua xào, đang đặt nồi cùng thìa vào bồn rửa, vặn vòi nước rồi nói: “Có.”
"Mấy giờ tan ca?"
“Tôi biết cô có ý định gì.” Đoạn Mạnh rót nước rửa chén, cầm khăn lau đi một vòng ở khu vực bếp. “Đừng lãng phí thời gian, chúng tôi sẽ không rời đi.”
Hà Ngộ cười: "Chúng ta còn chưa gặp nhau mà."
"Giống nhau thôi mà."
"Hiểu rồi, buổi chiều mấy giờ tan ca?" Hà Ngộ nói: "Tôi không mang bọn họ tới đâu."
"..."
Hà Ngộ lại thuyết phục: "Dù thế nào đi nữa, chúng ta đã cùng nhau ăn hai bữa. Ngoại trừ việc phá dỡ, chúng ta ít nhiều cũng có chút thân tình đúng không? Anh không thể đuổi tôi đi giống như cách mà anh đuổi bọn họ được."
Đoạn Mạnh không còn gì để nói.
Hai giờ chiều, Hà Ngộ một mình trở lại tiểu khu, lúc này cửa nhà đã mở, vừa bước vào liền thấy Đoạn Mạnh đang ngồi bên giếng giặt giày.
Anh đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, mái tóc ngắn sạch sẽ còn ướt, nhưng nhìn qua ánh mắt lại có chút ấm áp.
Hà Ngộ đứng bên cạnh nhìn một hồi, bên tai có thể nghe thấy tiếng bàn chải chà xát bề mặt giày, trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc tẩy.
"Món ăn kia hẳn là rất ngon." Hà Ngộ đột nhiên nói.
Đoạn Mạnh khó hiểu liếc cô một cái, không ngờ câu mở đầu của cô lại như vậy, nói: “Cái gì?”
Hà Ngộ hếch cằm: “Rau đó là do anh tự trồng à?”
Đoạn Mạnh nhìn theo tầm mắt của cô, xoay người tiếp tục đánh giày, nhàn nhạt gật đầu.
"An toàn thực phẩm hiện nay rất đáng lo ngại, thực phẩm xanh tự trồng rất khó kiếm." Hà Ngộ nói: "Anh còn tự giặt giày và nấu cơm hả?"
“Đúng rồi.”
Hà Ngộ: "Đúng là đấng toàn năng."
Đoạn Mạnh đi thay một chậu nước mới.
Hà Ngộ nhìn xuống anh: "Tôi nghĩ rằng trong hoàn cảnh này anh sẽ phải rất cần tiền chứ."
Đoạn Mạnh dừng một chút, sau đó ném chổi sang một bên, cầm chiếc giày ấn thẳng vào thùng, lắc tới lắc lui vài lần, nhấc lên phẩy lênh phẩy xuống cho bớt nước rồi úp ngược lên tấm ván xi măng.
Anh lau tay vào quần mình luôn.
“Tôi thiếu tiền.” Anh xoay người, vén quần áo lên, chỉ vào bờ vai sưng tấy cho Hà Ngộ xem. “Cho nên tôi đang cố gắng kiếm tiền, nhưng đây không phải là lý do để chúng tôi dọn ra khỏi nơi này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.