Chương 18:
Nghiêu Tam Thanh
15/05/2023
“Năm tôi hai mươi tuổi.” Hà Ngộ đi tới, vòng qua cuối giường, đứng trước mặt Đoạn Mạnh, nhìn chằm chằm người đàn ông với vẻ mặt cứng ngắc trước mặt, cô cười nói: “Cho nên mẹ tôi mới ghét tôi.”
Bà ấy ghét chính mình, và cũng ghét Hà Ngộ.
Trong khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, Mai Huệ An đã nhiều lần nói rằng hôm đó nếu bà ấy không đi thì tốt rồi.
Chỉ là một cái sinh nhật thôi, cho dù không tổ chức thì cũng chẳng có gì to tát.
Mai Huệ An là một người phụ nữ rất dịu dàng, bà ấy sẽ rất ít khi thể hiện cảm xúc tiêu cực ra bên ngoài, cũng sẽ không cố ý làm khó con cái, dù sao thì Hà Ngộ cũng không phải là người sau.
Chỉ là bà ấy càng ngày trở nên ít nói hơn, đặc biệt là khi đối mặt với Hà Ngộ.
Cái kiểu tuy đã hiểu được chân tướng mọi chuyện nhưng vẫn không nhịn được giận chó lên đầu cô thể hiện vô cùng rõ ràng.
Hà Ngộ có thể nói gì đây? Trong giai đoạn đau khổ nhất, cô thường tự hỏi tại sao mình lại còn sống.
Những chuyện này cô không thể nói với mọi người, người không cùng vấn đề với cô thì khó có thể thấu hiểu và đồng cảm, cùng lắm bọn họ chỉ có thể an ủi bằng lời mà thôi.
Tuy nhiên, khi nỗi đau đã đạt đến một mức độ nhất định, sức mạnh của lời nói đã không còn đáng kể, vết thương lớn như vậy càng rất khó chữa lành, thậm chí có thể khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Hà Ngộ một mình đi trên con đường tự trừng phạt bản thân gần mười năm, bất chấp mọi mưa gió để đến hiện tại, rồi gặp gỡ Đoạn Mạnh.
Người trước mặt cô lại bất ngờ cộng hưởng với cô, họ chịu chung số phận và đang đi về cùng một hướng.
Bọn họ là đồng loại.
Ngoài trời nắng ấm nên họ ăn trưa tại nhà hàng rồi cùng nhau lên xe.
Khi khởi động xe, Hà Ngộ đã hỏi anh: “Lúc đó anh bao nhiêu tuổi?”
Lúc đó là khi nào? Hà Ngộ không nói rõ, nhưng Đoạn Mạnh vẫn hiểu.
“Hai mươi hai.”
Hà Ngộ kéo phanh tay lái xe đi ra ngoài: “Vậy so với anh thì tôi thảm thương hơn một chút nhỉ.”
Đoạn Mạnh nhìn cô vài giây, lùi lại chỗ ngồi, duỗi thẳng chân, duỗi người một chút.
Trước đây anh thực sự không biết Hà Ngộ, và những ấn tượng hời hợt mà anh nghĩ về cô trước đó đã hoàn toàn biến mất sau ngày hôm nay.
Lực hấp dẫn vô hình đã kéo họ lại gần nhau, tạo nên một cảm giác thân thiết khó giải thích.
Cảm giác này Đoạn Mạnh trước nay chưa từng có qua, rất thoải mái thư thái, giống như ánh nắng từ cửa sổ xe chiếu vào, mang theo ấm áp khô ráo, xua tan bóng tối cùng lạnh lẽo mãi mãi không biến mất.
Đoạn Mạnh quay đầu nhìn Hà Ngộ, một tay cô cầm vô lăng, một tay đỡ trán, lái xe vô cùng ung dung.
Hà Ngộ không xấu, cô có một mái tóc ngắn vừa qua tai, phần đuôi hơi cong, môi thì mỏng, đôi mắt thì sâu, khi nhìn người đều rất tập trung, mỗi cái cau mày và nụ cười đều toát ra sự gần gũi vừa phải, nhưng khi quan sát kỹ thì lại cảm thấy vô cùng xa cách.
Xe sắp chuyển làn đường, Hà Ngộ liếc nhìn kính chiếu hậu thì đúng lúc bắt được ánh mắt của anh: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Đoạn Mạnh vội vàng quay đầu đi: “Không có gì.”
“Tùy ý nhìn lén phụ nữ thật dễ khiến người ta lầm tưởng đấy.”
“Cô nghĩ ngợi nhiều quá rồi.”
“Không phải anh vừa nhìn lén tôi sao?”
Lỗ tai Đoạn Mạnh đột nhiên đỏ lên, anh biết Hà Ngộ cố ý trêu chọc mình nên im lặng mím môi không nói gì.
Xe chạy một đường băng băng rất nhanh đã đến cửa nhà Đoạn Mạnh, so với việc đi đến đó thì khi về cảm giác nhanh hơn rất nhiều.
Hà Ngộ tắt máy, quay đầu nhìn anh, liếc nhìn hộp thuốc trên đầu gối rồi nói: “Tôi còn chưa hỏi anh, lúc tôi đi anh đã nói gì thế?”
“Cũng không nói gì nhiều, hỏi việc uống thuốc này kia thôi.” Đoạn Mạnh chân thành nói: “Hôm nay cám ơn cô.”
“Không có gì, dù sao tôi cũng tiện đường mà.”
Thật hay không thì trong lòng mỗi người đều rõ ràng, Đoạn Mạnh không muốn cứ bám vào để dây dưa mãi, nhưng đúng là anh đang nợ Hà Ngộ một ân tình.
Nghĩ kỹ xem mình có thể giúp được Hà Ngộ bao nhiêu, lại nghĩ đến món rau xanh mà cô đã nhắc đến, Đoạn Mạnh theo bản năng đưa ra lời mời: “Có muốn ở lại ăn cơm không?”
Hà Ngộ ngạc nhiên nhìn anh.
Đoạn Mạnh nói: “Tôi sẽ làm món xào mà cô thích.”
Hà Ngộ “hừ” một tiếng, vô cùng kinh ngạc nói: “Xem ra chở anh đến viện dưỡng lão rất đáng đấy nhỉ. Thái độ của anh thay đổi từ 180 độ thành 360 độ rồi.”
“360 độ tức là trở về điểm ban đầu đấy.”
“...” Hà Ngộ nói: “So sánh cái này hơi vô nghĩa nhỉ.”
Đoạn Mạnh xuống xe, hỏi cô: “Cô muốn ăn cái gì?”
Hà Ngộ rút chìa khóa xe đi theo anh xuống: “Tôi không kén ăn đâu, chỉ cần xào cải thìa loại nhỏ là được, với lại thêm một ít thịt lợn băm nhỏ nữa sẽ ngon hơn đấy. Nhân tiện, tôi cũng thích những món có vị nặng, ví dụ như cà tím với thịt băm và đậu phụ cay chẳng hạn?”
Đoạn Mạnh: “Đúng là không kén chọn đâu nhỉ?”
Hà Ngộ ở phía sau anh cười cười.
Trong nhà không có đồ ăn, Đoạn Mạnh phải ra ngoài mua một ít.
“Anh định mua nó ở đâu?” Hà Ngộ nói.
“Ở chợ đêm, ở đó có bán rất nhiều thứ, đồ ăn ở đó cũng tươi mới lắm.”
“Có xa không vậy?”
Bà ấy ghét chính mình, và cũng ghét Hà Ngộ.
Trong khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, Mai Huệ An đã nhiều lần nói rằng hôm đó nếu bà ấy không đi thì tốt rồi.
Chỉ là một cái sinh nhật thôi, cho dù không tổ chức thì cũng chẳng có gì to tát.
Mai Huệ An là một người phụ nữ rất dịu dàng, bà ấy sẽ rất ít khi thể hiện cảm xúc tiêu cực ra bên ngoài, cũng sẽ không cố ý làm khó con cái, dù sao thì Hà Ngộ cũng không phải là người sau.
Chỉ là bà ấy càng ngày trở nên ít nói hơn, đặc biệt là khi đối mặt với Hà Ngộ.
Cái kiểu tuy đã hiểu được chân tướng mọi chuyện nhưng vẫn không nhịn được giận chó lên đầu cô thể hiện vô cùng rõ ràng.
Hà Ngộ có thể nói gì đây? Trong giai đoạn đau khổ nhất, cô thường tự hỏi tại sao mình lại còn sống.
Những chuyện này cô không thể nói với mọi người, người không cùng vấn đề với cô thì khó có thể thấu hiểu và đồng cảm, cùng lắm bọn họ chỉ có thể an ủi bằng lời mà thôi.
Tuy nhiên, khi nỗi đau đã đạt đến một mức độ nhất định, sức mạnh của lời nói đã không còn đáng kể, vết thương lớn như vậy càng rất khó chữa lành, thậm chí có thể khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Hà Ngộ một mình đi trên con đường tự trừng phạt bản thân gần mười năm, bất chấp mọi mưa gió để đến hiện tại, rồi gặp gỡ Đoạn Mạnh.
Người trước mặt cô lại bất ngờ cộng hưởng với cô, họ chịu chung số phận và đang đi về cùng một hướng.
Bọn họ là đồng loại.
Ngoài trời nắng ấm nên họ ăn trưa tại nhà hàng rồi cùng nhau lên xe.
Khi khởi động xe, Hà Ngộ đã hỏi anh: “Lúc đó anh bao nhiêu tuổi?”
Lúc đó là khi nào? Hà Ngộ không nói rõ, nhưng Đoạn Mạnh vẫn hiểu.
“Hai mươi hai.”
Hà Ngộ kéo phanh tay lái xe đi ra ngoài: “Vậy so với anh thì tôi thảm thương hơn một chút nhỉ.”
Đoạn Mạnh nhìn cô vài giây, lùi lại chỗ ngồi, duỗi thẳng chân, duỗi người một chút.
Trước đây anh thực sự không biết Hà Ngộ, và những ấn tượng hời hợt mà anh nghĩ về cô trước đó đã hoàn toàn biến mất sau ngày hôm nay.
Lực hấp dẫn vô hình đã kéo họ lại gần nhau, tạo nên một cảm giác thân thiết khó giải thích.
Cảm giác này Đoạn Mạnh trước nay chưa từng có qua, rất thoải mái thư thái, giống như ánh nắng từ cửa sổ xe chiếu vào, mang theo ấm áp khô ráo, xua tan bóng tối cùng lạnh lẽo mãi mãi không biến mất.
Đoạn Mạnh quay đầu nhìn Hà Ngộ, một tay cô cầm vô lăng, một tay đỡ trán, lái xe vô cùng ung dung.
Hà Ngộ không xấu, cô có một mái tóc ngắn vừa qua tai, phần đuôi hơi cong, môi thì mỏng, đôi mắt thì sâu, khi nhìn người đều rất tập trung, mỗi cái cau mày và nụ cười đều toát ra sự gần gũi vừa phải, nhưng khi quan sát kỹ thì lại cảm thấy vô cùng xa cách.
Xe sắp chuyển làn đường, Hà Ngộ liếc nhìn kính chiếu hậu thì đúng lúc bắt được ánh mắt của anh: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Đoạn Mạnh vội vàng quay đầu đi: “Không có gì.”
“Tùy ý nhìn lén phụ nữ thật dễ khiến người ta lầm tưởng đấy.”
“Cô nghĩ ngợi nhiều quá rồi.”
“Không phải anh vừa nhìn lén tôi sao?”
Lỗ tai Đoạn Mạnh đột nhiên đỏ lên, anh biết Hà Ngộ cố ý trêu chọc mình nên im lặng mím môi không nói gì.
Xe chạy một đường băng băng rất nhanh đã đến cửa nhà Đoạn Mạnh, so với việc đi đến đó thì khi về cảm giác nhanh hơn rất nhiều.
Hà Ngộ tắt máy, quay đầu nhìn anh, liếc nhìn hộp thuốc trên đầu gối rồi nói: “Tôi còn chưa hỏi anh, lúc tôi đi anh đã nói gì thế?”
“Cũng không nói gì nhiều, hỏi việc uống thuốc này kia thôi.” Đoạn Mạnh chân thành nói: “Hôm nay cám ơn cô.”
“Không có gì, dù sao tôi cũng tiện đường mà.”
Thật hay không thì trong lòng mỗi người đều rõ ràng, Đoạn Mạnh không muốn cứ bám vào để dây dưa mãi, nhưng đúng là anh đang nợ Hà Ngộ một ân tình.
Nghĩ kỹ xem mình có thể giúp được Hà Ngộ bao nhiêu, lại nghĩ đến món rau xanh mà cô đã nhắc đến, Đoạn Mạnh theo bản năng đưa ra lời mời: “Có muốn ở lại ăn cơm không?”
Hà Ngộ ngạc nhiên nhìn anh.
Đoạn Mạnh nói: “Tôi sẽ làm món xào mà cô thích.”
Hà Ngộ “hừ” một tiếng, vô cùng kinh ngạc nói: “Xem ra chở anh đến viện dưỡng lão rất đáng đấy nhỉ. Thái độ của anh thay đổi từ 180 độ thành 360 độ rồi.”
“360 độ tức là trở về điểm ban đầu đấy.”
“...” Hà Ngộ nói: “So sánh cái này hơi vô nghĩa nhỉ.”
Đoạn Mạnh xuống xe, hỏi cô: “Cô muốn ăn cái gì?”
Hà Ngộ rút chìa khóa xe đi theo anh xuống: “Tôi không kén ăn đâu, chỉ cần xào cải thìa loại nhỏ là được, với lại thêm một ít thịt lợn băm nhỏ nữa sẽ ngon hơn đấy. Nhân tiện, tôi cũng thích những món có vị nặng, ví dụ như cà tím với thịt băm và đậu phụ cay chẳng hạn?”
Đoạn Mạnh: “Đúng là không kén chọn đâu nhỉ?”
Hà Ngộ ở phía sau anh cười cười.
Trong nhà không có đồ ăn, Đoạn Mạnh phải ra ngoài mua một ít.
“Anh định mua nó ở đâu?” Hà Ngộ nói.
“Ở chợ đêm, ở đó có bán rất nhiều thứ, đồ ăn ở đó cũng tươi mới lắm.”
“Có xa không vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.