Hà Ngộ

Chương 33:

Nghiêu Tam Thanh

15/05/2023

Bên cạnh chỗ rẽ vừa lúc có đặt một cái chổi, Trần Vi không hề nghĩ ngợi liền cầm nó dẫn đầu mở cửa đi vào.

Bên trong đang có hai con người đang hát karaoke nhưng nghe như sói gào, còn có một người thì ở trên sô pha nhảy nhót, mấy người còn lại thì thích chơi gì thì cứ tự mình chơi, trong phòng này đa số đều là phụ nữ, trẻ có lớn có, nhưng chỉ có một vài người đàn ông.

Trần Vi nhìn một lượt vẫn không tìm thấy Đoạn Mạnh, trong nháy mắt lại thấy anh đang ở trong một vòng tròn, không biết đang chơi cái gì, chỉ thấy bên cạnh anh là một phụ nữ, không khí giữa hai người trông vô cùng nóng bức, chốc chốc người phụ nữ kia lại giơ tay giúp Đoạn Mạnh lau mặt một cáo.

Trần Vi cũng không ở lại lâu liền đi ra ngoài, sau đó kể hết tận tình mọi chuyện ở trong phòng cho Hà Ngộ nghe.

Cô ấy cúi đầu lấy ra một điếu thuốc, nhắm mắt không rên một tiếng nhìn sang Hà Ngộ, cười châm chọc nói: “Có thể chạy tới nơi này thì sao có thể là người ngay thẳng như cậu nói được chứ?”

Có một số việc rất khó giải thích, một khi đã có thành kiến thì càng không cần thiết phải đi giải thích.

Hà Ngộ nhìn căn phòng kia lần cuối, rồi cùng Trần Vi đi ăn khuya, sau khi ăn xong mới trở về nhà.

Kỳ thật thời gian vẫn còn tính là sớm, cô không biết Đoạn Mạnh còn muốn ở nơi đó làm bao lâu, nhưng những chỗ ăn chơi như thế chắc cũng không được tan ca sớm đâu.

Hôm sau Hà Ngộ lại đến bệnh viện, lần này cô đến thẳng phòng bệnh của Đỗ Kim Đệ, khung cảnh bên trong vẫn giống như ngày hôm qua, cả một phòng bệnh đều trống rỗng và yên lặng, trừ bỏ mấy cái bình dưỡng khí, mấy chiếc giường bệnh trống, cũng chỉ có một người sống là bà ta.

Đỗ Kim Đệ đã tỉnh, bà ta ngồi dựa ở đầu giường, khí sắc so với hôm qua càng kém đi rất nhiều, trên mu bàn tay lúc này cắm đầy ống kim.

Nghĩ lại cũng thật kì lạ, một bà già điên loạn luôn kháng cự việc uống thuốc, vậy mà lại không chịu đem mấy cái kim tiêm này nhổ ra.

Sắc mặt Đỗ Kim Đệ vô cảm nhìn Hà Ngộ đi vào, kéo ra ghế dựa bên cạnh rồi ngồi xuống.

Chỗ này cách cửa sổ có chút xa, ban ngày ban mặt lại không bật đèn, cho nên trong phòng cũng có chút tối tăm.



Có lẽ là do khung cảnh trong phòng quá mức tối tăm nên làm cho gương mặt của Đỗ Kim Đệ càng thêm làm người ta khiếp sợ..

Hà Ngộ cầm trên tay mấy trang giấy A4, không giống với hiệp nghị rậm rạp văn tự, tờ giấy này chính là một ít hình ảnh.

“Nhìn xem đi!” Hà Ngộ đặt xấp giấy A4 lên giường, bởi vì quá nhẹ nên có vài trang bị gió thổi bay đi phân tán khắp nơi.

Hình ảnh thoạt nhìn đều không xa lạ.

“Theo tôi được biết, vì để kiếm đủ tiền trang trải cuộc sống mà Đoạn Mạnh trước đây vẫn luôn làm việc vặt khắp nơi, nào là làm việc ở công trường rồi còn nhận việc đi đưa cơm hộp, còn làm thêm việc chuyển phát nhanh.” Hà Ngộ chỉ chỉ một trang giấy: “Trang này là lúc anh ta làm việc ở công trường bị thương, vùng bị thương rất nghiêm trọng, không đơn giản là chỉ bị thương mỗi vai trái mà bộ phận nào đều cũng có thương tích nhất định.”

Đỗ Kim Đệ vẫn không có phản ứng gì, Hà Ngộ nhìn bà ta một cái, lật đến mấy trang sau, đem nội dung phơi bày ra trước mắt bà ta.

“Mấy trang này là công việc làm thêm gần đây của Đoạn Mạnh, xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son, tiền kiếm được đương nhiên sẽ nhiều hơn những việc khác, nhưng mà chưa bị dồn vào đường cùng thì cũng chẳng ai mong muốn đi làm loại việc này.”

Ngón tay Đỗ Kim Đệ đặt ở trên chăn bông động động, biểu tình rốt cuộc có buông lỏng.

“Bà biết chân của bà hiện giờ đang ra sao không? Bà biết con của bà liều mạng như vậy là vì cái gì không?” Hà Ngộ lẳng lặng nhìn bà ta rồi nói tiếp: “Bà ngoan cố nhất định cố chấp ở lại trong căn nhà trống lốc kia mà cam tâm đẩy Đoạn Mạnh vào hố lửa sao?”

“Cô thì biết cái gì chứ?!” Đỗ Kim Đệ mất khống chế quát, cả người đều bởi vì lời nói của cô mà bị kích thích run nhè nhẹ, hốc mắt mờ mịt sương mù, bà ta hung tợn nói: “Là tôi muốn nó làm như vậy sao? Là tôi buộc nó đi làm sao? Là tôi yêu cầu nó cứu lấy cái mạng già này sao?”

“Bà chính là biết rõ anh ấy không nhẫn tâm nhìn bà chết nên bà mới có cái gan dương dương tự đắc liều mạng ở chỗ này!” Hà Ngộ trào phúng cong khóe môi: “Bà còn không phải là muốn nhìn anh ta thay bà đi tìm chết sao? Còn không phải là muốn lợi dụng sự áy náy làm anh ta sống trong đau khổ cả đời sao?”

“Cô câm miệng cho tôi!” Đỗ Kim Đệ đột nhiên bạo nộ lên, hung ác đập giường đệm, bộ mặt cũng trở nên dữ tợn: “Cô là ai chứ, có cái gì tư cách ở chỗ này khoa tay múa chân với tôi, cô là cái thá gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hà Ngộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook