Chương 3:
Nghiêu Tam Thanh
04/05/2023
“Chơi trò này nói chung đều là trẻ con, lên cao hơn một xíu là không thể leo lên được nữa.”
Hà Ngộ quay đầu nhìn anh, còn Đoạn Mạnh thì đang chăm chú nhìn Trần Lam Thiên, cô ngạc nhiên hỏi: ”Rất nhiều đứa nhỏ từng bị rơi xuống rồi sao?”
“Tôi cố ý làm cho bọn nhỏ rớt xuống.”
“Anh có ý gì?”
Đoạn Mạnh mỉm cười: “Đợi lát cô nữa sẽ thấy.”
Còn 5 điểm nữa là tới đích, Hà Ngộ không biết Trần Lam Thiên đang treo ở giữa không trung có suy nghĩ gì, nhưng mà cô chỉ đứng ngoài xem thôi cũng cảm thấy khẩn trương, Hà Ngộ không tự giác xoa tay nói: “Cái này người lớn có thể chơi không?”
Đoan Mạnh liếc nhìn cô bằng một ánh mắt khinh thường.
Hà Ngộ cười nói: “Tôi chỉ là tò mò hỏi một chút, không chơi được thì không chơi.”
“Nếu cô có hứng thú với trò này thì có thể ra phía sau, ở đó có chỗ để luyện tập trò này.”
Hà Ngộ nói: “Tôi sợ độ cao, chơi trò này chỉ có chết, trừ khi có người đi theo kèm cập tôi giống bọn trẻ.”
Trần Lam Thiên đã đứng yên hơn nửa phút, có vẻ như đã đi tới giới hạn của con bé.
Hà Ngộ lớn tiếng hỏi: “Có thể đi lên tiếp nữa không?”
Trần Lam Thiên không nói chuyện, người cũng không động một lúc lâu, một ánh mắt cũng không dám nhìn về hướng này.
Đoạn Mạnh theo sau la lên:” Còn một cái nữa sẽ đến đích, cố lên! Mắt không cần nhìn xuống dưới, cứ tiếp tục nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm cái bậc thang trước mặt con, cố gắng leo tiếp nào!”
Vài giây sau, Trần Lam Thiên vẫn như cũ thờ ơ.
Đoạn Mạnh nói:”Vậy con leo xuống đi, lúc nãy chú đã dạy con tư thế rồi đấy!”
Nghe được những lời này, Trần Lam Thiên rốt cuộc cũng có phản ứng, trí nhớ của cô bé khá tốt, biết mình nên làm gì để có thể tự đi xuống.
Cô bé loay hoay bắt đầu đi xuống, người còn chưa ổn định, Trần Vi cuối cùng đã trở lại.
“Con dám!” Trần Vi rống to, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Lam Thiên: “Hôm nay con dám không leo lên xong cho mẹ xem!”
Trần Lam Thiên đang làm được một nửa, trong chớp mắt nghe thấy mẹ mình nói vậy liền đứng hình, trên mặt cô bé tràn đầy bất lực.
Trần Vi: “Hôm nay con phải leo lên đến đích cho mẹ!”
Hà Ngộ túm tay cô Trần Vi nói: “Cậu làm gì vậy! Sao lại mắng con bé, cậu điên rồi!”
Trần Vi nhìn cô rồi quay sang nhìn chằm chằm Trần Lam Thiên: “Con có leo lên tiếp hay không!”
Trần Lam Thiên ngừng hai giây, lúc sau quệt miệng, bắt đầu khóc.
Cô bé vẫn còn là trẻ con nên tiếng khóc cực kì thương tâm, nhất là tiếng khóc của cô bé nghẹn ngào không nghe được chút âm thanh nào, như là màn hình Tivi đang chiếu hình ảnh sinh động mà lại đột nhiên bị tắt tiếng vậy.
Tình hình cứ giằng co như vậy torng khoảng năm phút, Trần Vi đứng dưới thờ ơ, Trần Lam Thiên run rẩy tiếp tục leo lên trên.
Đoạn Mạnh nãy giờ vẫn không tỏ thái độ gì đột nhiên mở miệng lên tiếng: “Trò này yêu cầu dùng rất nhiều sức lực để lấn át nỗi sợ hãi của mình, trẻ con cơ bản cũng chưa đủ sức lực để vượt qua chướng ngại vật phía trước, cô bé này cũng thật là đáng thương.”
Trần Lam Thiên lúc này đang sải bước leo lên điểm cuối cùng của vách tường núi, cô bé vẫn đang khóc thút thít nhưng vẫn cố hết sức ổn định nắm chặt dây thừng trước mặt.
Đoạn Mạnh kêu to: “Leo lên được rồi, giờ con có thể xuống rồi đó!”
Sau đó anh nắm kéo dây thừng, cả người Trần Lam Thiên cứng đờ, từ trên độ cao năm sáu mét, chỉ chưa đầy một phút, cô bé đã được kéo xuống mặt đất.
Cô bé căn bản không thể đứng vững, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, đầu đầy mồ hôi, hai tay vẫn gắt gao nắm chặt dây thừng, ánh mắt ngập ngừng sợ hãi nhìn mẹ mình.
Hà Ngộ quay đầu nhìn Trần Vi: “Cậu gây khó dễ cho chính con gái mình để làm gì vậy?”
Trần Vi cúi đầu nhìn đôi tay có chút phát run của mình: “Mình không tự khống chế được.”
Dường như lương tâm Trần Vi đột nhiên quay về, lúc sau cô ấy đối xử với Trần Lam Thiên cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, không mượn danh nghĩa của Hà Ngộ mà là tự mình dẫn mọi người đi ăn Pizza Hut.
Nhưng có lẽ vì quá hoảng sợ chuyện vừa rồi, Trần Lam Thiên ăn cũng không được nhiều lắm.
Hà Ngộ tựa vào lưng ghế, quan sát cô bé rồi nói với Trần Vi: “Cậu cũng đừng dọa con bé thành bệnh, đã từng có rất nhiều trường hợp trẻ nhỏ bị hành động của người lớn dọa thành kẻ ngốc rồi đấy.”
“Cậu có thể nói điều gì tốt đẹp hơn không hả?” Trần Vi nói: “Mấy cái lời của cậu mình chẳng muốn nghe chút nào, dọa ai vậy chứ?”
“?”
Trần Vi đẩy dĩa khoai tây về phía Trần Lam Thiên, nhìn cô bé đang thờ ơ ngồi đối diện: “Không thích sao?”
Trần Lam Thiên lắc đầu: “Con không đói lắm.”
Cô nhóc mập mạp vậy mà có lúc lại không đói bụng, thật là khó tin.
Trần Vi thấy vậy cũng không ép cô bé nữa, lúc sau cô ấy cũng không nói gì nhiều nữa, theo như lẽ bình thường, cô ấy không có khả năng bình tĩnh như vây, có lẽ cô ấy đã hiểu ra có những lời không thể nói trước mặt trẻ con.
Ngồi không tới nửa giờ, cuộc gặp mặt không mặn không nhạt ngày hôm nay cứ thế chia tay trong buồn tẻ như vậy.
Sau đường quốc lộ có một khu công nghiệp, bên cạnh dự kiến sẽ xây dựng một khu dân cư, một loạt các giấy tờ, chứng từ cần phải chờ ký kết, phê duyệt nên Hà Ngộ đều phải bôn ba chạy tới chạy lui.
—--------
Hà Ngộ quay đầu nhìn anh, còn Đoạn Mạnh thì đang chăm chú nhìn Trần Lam Thiên, cô ngạc nhiên hỏi: ”Rất nhiều đứa nhỏ từng bị rơi xuống rồi sao?”
“Tôi cố ý làm cho bọn nhỏ rớt xuống.”
“Anh có ý gì?”
Đoạn Mạnh mỉm cười: “Đợi lát cô nữa sẽ thấy.”
Còn 5 điểm nữa là tới đích, Hà Ngộ không biết Trần Lam Thiên đang treo ở giữa không trung có suy nghĩ gì, nhưng mà cô chỉ đứng ngoài xem thôi cũng cảm thấy khẩn trương, Hà Ngộ không tự giác xoa tay nói: “Cái này người lớn có thể chơi không?”
Đoan Mạnh liếc nhìn cô bằng một ánh mắt khinh thường.
Hà Ngộ cười nói: “Tôi chỉ là tò mò hỏi một chút, không chơi được thì không chơi.”
“Nếu cô có hứng thú với trò này thì có thể ra phía sau, ở đó có chỗ để luyện tập trò này.”
Hà Ngộ nói: “Tôi sợ độ cao, chơi trò này chỉ có chết, trừ khi có người đi theo kèm cập tôi giống bọn trẻ.”
Trần Lam Thiên đã đứng yên hơn nửa phút, có vẻ như đã đi tới giới hạn của con bé.
Hà Ngộ lớn tiếng hỏi: “Có thể đi lên tiếp nữa không?”
Trần Lam Thiên không nói chuyện, người cũng không động một lúc lâu, một ánh mắt cũng không dám nhìn về hướng này.
Đoạn Mạnh theo sau la lên:” Còn một cái nữa sẽ đến đích, cố lên! Mắt không cần nhìn xuống dưới, cứ tiếp tục nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm cái bậc thang trước mặt con, cố gắng leo tiếp nào!”
Vài giây sau, Trần Lam Thiên vẫn như cũ thờ ơ.
Đoạn Mạnh nói:”Vậy con leo xuống đi, lúc nãy chú đã dạy con tư thế rồi đấy!”
Nghe được những lời này, Trần Lam Thiên rốt cuộc cũng có phản ứng, trí nhớ của cô bé khá tốt, biết mình nên làm gì để có thể tự đi xuống.
Cô bé loay hoay bắt đầu đi xuống, người còn chưa ổn định, Trần Vi cuối cùng đã trở lại.
“Con dám!” Trần Vi rống to, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Lam Thiên: “Hôm nay con dám không leo lên xong cho mẹ xem!”
Trần Lam Thiên đang làm được một nửa, trong chớp mắt nghe thấy mẹ mình nói vậy liền đứng hình, trên mặt cô bé tràn đầy bất lực.
Trần Vi: “Hôm nay con phải leo lên đến đích cho mẹ!”
Hà Ngộ túm tay cô Trần Vi nói: “Cậu làm gì vậy! Sao lại mắng con bé, cậu điên rồi!”
Trần Vi nhìn cô rồi quay sang nhìn chằm chằm Trần Lam Thiên: “Con có leo lên tiếp hay không!”
Trần Lam Thiên ngừng hai giây, lúc sau quệt miệng, bắt đầu khóc.
Cô bé vẫn còn là trẻ con nên tiếng khóc cực kì thương tâm, nhất là tiếng khóc của cô bé nghẹn ngào không nghe được chút âm thanh nào, như là màn hình Tivi đang chiếu hình ảnh sinh động mà lại đột nhiên bị tắt tiếng vậy.
Tình hình cứ giằng co như vậy torng khoảng năm phút, Trần Vi đứng dưới thờ ơ, Trần Lam Thiên run rẩy tiếp tục leo lên trên.
Đoạn Mạnh nãy giờ vẫn không tỏ thái độ gì đột nhiên mở miệng lên tiếng: “Trò này yêu cầu dùng rất nhiều sức lực để lấn át nỗi sợ hãi của mình, trẻ con cơ bản cũng chưa đủ sức lực để vượt qua chướng ngại vật phía trước, cô bé này cũng thật là đáng thương.”
Trần Lam Thiên lúc này đang sải bước leo lên điểm cuối cùng của vách tường núi, cô bé vẫn đang khóc thút thít nhưng vẫn cố hết sức ổn định nắm chặt dây thừng trước mặt.
Đoạn Mạnh kêu to: “Leo lên được rồi, giờ con có thể xuống rồi đó!”
Sau đó anh nắm kéo dây thừng, cả người Trần Lam Thiên cứng đờ, từ trên độ cao năm sáu mét, chỉ chưa đầy một phút, cô bé đã được kéo xuống mặt đất.
Cô bé căn bản không thể đứng vững, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, đầu đầy mồ hôi, hai tay vẫn gắt gao nắm chặt dây thừng, ánh mắt ngập ngừng sợ hãi nhìn mẹ mình.
Hà Ngộ quay đầu nhìn Trần Vi: “Cậu gây khó dễ cho chính con gái mình để làm gì vậy?”
Trần Vi cúi đầu nhìn đôi tay có chút phát run của mình: “Mình không tự khống chế được.”
Dường như lương tâm Trần Vi đột nhiên quay về, lúc sau cô ấy đối xử với Trần Lam Thiên cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, không mượn danh nghĩa của Hà Ngộ mà là tự mình dẫn mọi người đi ăn Pizza Hut.
Nhưng có lẽ vì quá hoảng sợ chuyện vừa rồi, Trần Lam Thiên ăn cũng không được nhiều lắm.
Hà Ngộ tựa vào lưng ghế, quan sát cô bé rồi nói với Trần Vi: “Cậu cũng đừng dọa con bé thành bệnh, đã từng có rất nhiều trường hợp trẻ nhỏ bị hành động của người lớn dọa thành kẻ ngốc rồi đấy.”
“Cậu có thể nói điều gì tốt đẹp hơn không hả?” Trần Vi nói: “Mấy cái lời của cậu mình chẳng muốn nghe chút nào, dọa ai vậy chứ?”
“?”
Trần Vi đẩy dĩa khoai tây về phía Trần Lam Thiên, nhìn cô bé đang thờ ơ ngồi đối diện: “Không thích sao?”
Trần Lam Thiên lắc đầu: “Con không đói lắm.”
Cô nhóc mập mạp vậy mà có lúc lại không đói bụng, thật là khó tin.
Trần Vi thấy vậy cũng không ép cô bé nữa, lúc sau cô ấy cũng không nói gì nhiều nữa, theo như lẽ bình thường, cô ấy không có khả năng bình tĩnh như vây, có lẽ cô ấy đã hiểu ra có những lời không thể nói trước mặt trẻ con.
Ngồi không tới nửa giờ, cuộc gặp mặt không mặn không nhạt ngày hôm nay cứ thế chia tay trong buồn tẻ như vậy.
Sau đường quốc lộ có một khu công nghiệp, bên cạnh dự kiến sẽ xây dựng một khu dân cư, một loạt các giấy tờ, chứng từ cần phải chờ ký kết, phê duyệt nên Hà Ngộ đều phải bôn ba chạy tới chạy lui.
—--------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.