Chương 41:
Nghiêu Tam Thanh
15/05/2023
Đoạn Mạnh không có quá nhiều yêu cầu, cũng không có mắt thẩm mỹ.
Hà Ngộ thấy Đoạn Mạnh toàn gật đầu đồng ý với nhân viên tư vấn, cô vội xen vào: "Em tham khảo một số mẫu, chọn thay cho anh nhé?"
Đoạn Mạnh nói: "Đều nghe theo em."
“Nghe anh kìa, chúng ta cứ như cặp vợ chồng mới cưới vậy.”
Đoạn Mạnh thản nhiên: “Cũng sắp tới rồi còn gì.”
Hà Ngộ quay đầu nhìn anh.
Đoạn Mạnh khẽ đặt tay lên lưng cô: “Đi xem một vòng nhé.”
Mặt tiền bên ngoài đều là những thương hiệu cao cấp xa xỉ, bên trong là khu tổng hợp, về cơ bản là các cửa hàng tạp hóa thuộc sở hữu tư nhân không có thương hiệu rõ ràng.
Nhân viên bán hàng rất tinh tế, một khi khách hàng bước vào, họ có thể nhận ra đặc điểm, tính cách và địa vị từ cách ăn mặc của họ.
Ngay khi Hà Ngộ bước tới, nhân viên lần lượt bước ra khỏi hành lang vắng vẻ, đứng trước cửa mời chào vô cùng chuyên nghiệp.
Đoạn Mạnh nhìn bài trí cao cấp tao nhã bên trong, sau đó quay đầu nhìn sắc mặt Hà Ngộ.
“Sao vậy?” Hà Ngộ chú ý tới ánh mắt của anh, hỏi nhỏ.
Đoạn Mạnh lắc đầu.
Hà Ngộ: "Anh muốn ghế sofa làm bằng da hay bằng vải?"
"Em thích cái nào hơn?"
"Da không dễ biến dạng, bản thân em thì cảm thấy rằng chất vải thoải mái hơn khi sử dụng."
"Vậy thì mua loại nào thoải mái là được."
Hà Ngộ gật đầu.
Sau đó, cô căn bản không hỏi ý kiến của Đoạn Mạnh nữa, trực tiếp lựa chọn đồ đạc.
Cô chỉ chọn những đồ nội thất có kiểu dáng đẹp, tiện dụng và số tiền nằm trong phạm vi có thể chi trả được của Đoạn Mạnh.
Từ những món đồ nhỏ như bát đĩa đến tủ giường, phải mất nửa tháng mới có thể lấp đầy phòng ngủ nhỏ thứ hai, Hà Ngộ không thể cùng anh đi mua đồ suốt được, vậy nên Đoạn Mạnh gửi tin nhắn hình ảnh cho cô xem, mọi thứ đều được sắp xếp theo sở thích của cô.
Buổi tối sau khi tan sở, Hà Ngộ hẹn Đoạn Mạnh cùng nhau ăn tối, sau đó cô lái xe qua bệnh viện đón anh.
Y tá chăm sóc riêng cho Đỗ Kim Đệ đang làm việc, cô ấy là một phụ nữ nước ngoài, hơi béo, tốt bụng và có thái độ cực kỳ chuyên nghiệp.
Khi Hà Ngộ đến thì không thấy y tá đâu, còn Đoạn Mạnh thì đang ngủ gục trên ghế bên cạnh giường, nhưng Đỗ Kim Đệ đã tỉnh, bà ấy lạnh lùng nhìn Hà Ngộ.
Trên mu bàn tay bà ta đang cắm một ống truyền dịch, thái độ hôm nay cũng có vẻ hợp tác hơn trước nhiều.
Hà Ngộ nghiêng đầu nhìn bà ta rồi mỉm cười thật tươi.
Áo khoác trên người Đoạn Mạnh bị rơi xuống, Hà Ngộ nhặt lên giúp anh đắp lại, trong vô thức cô còn dùng bàn tay vuốt ve khuôn mặt anh.
Đoạn Mạnh lập tức bừng tỉnh.
“Xin lỗi” Hà Ngộ thấp giọng nói.
Đoạn Mạnh dụi mắt ngồi thẳng dậy, để quần áo sang một bên, lắc đầu: “Không sao, em đến lúc nào vậy?”
"Em mới đến thôi."
"Đợi anh chút, anh đi vệ sinh."
Hà Ngộ gật đầu.
“Dì y tá vừa mới đi ăn rồi, anh phải đợi dì ấy về. "
Hà Ngộ ngầm hiểu, gật đầu lần nữa.
Đoạn Mạnh nhìn giường bệnh, Hà Ngộ nhìn theo, Đỗ Kim Đệ đã nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ say.
Hà Ngộ nghĩ nghĩ, nhưng không nói gì.
Cô ngồi xuống vị trí ban đầu của Đoạn Mạnh, đối diện với giường bệnh, quả nhiên, ngay khi Đoạn Mạnh vừa rời đi, Đỗ Kim Đệ lại mở mắt ra.
Trầm mặc một hồi, Đỗ Kim Đệ lên tiếng trước: "Cô thắng rồi, hiện tại thỏa thuận đã ký tên, tôi không còn chỗ để quay về nữa, chúc mừng cô."
Hà Ngộ nói: "Đoạn Mạnh đã trồng một cây quất mới ở sân vườn mới. Bác có thể đến xem sau khi xuất viện đấy."
Cha của Đoạn Mạnh thích ăn quất, khi còn sống ông từng trồng mấy cây quất, nhiều cây đã chết nhưng vẫn còn một cây sống sót.
Đỗ Kim Đệ nghe xong có chút sửng sốt, nhưng đối với lời nói của Hà Ngộ, bà ta không bày tỏ ý kiến gì, chỉ nói: “Hồi cấp ba thành tích học tập của Đoạn Mạnh không tệ, thậm chí còn đỗ vào một trường đại học khá tốt. Thằng bé đáng lẽ đã có bằng đại học, nhưng khi Đoạn Mạnh chuẩn bị tốt nghiệp thì lại có chuyện xảy ra."
Hà Ngộ yên lặng lắng nghe, cô có linh cảm rằng điều bà ta sắp nói chính là điểm mấu chốt của vấn đề.
"Điểm số của Đoạn Mạnh trong các môn chuyên ngành có điểm rất tốt, thằng bé cũng rất thân thiết với một cô giáo trong trường. Cô giáo đó còn rất trẻ. Đoạn Mạnh lại là học sinh đầu tiên của cô ấy, tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch bao nhiêu."
Đỗ Kim Đệ trầm mặc một hồi: "Sau đó, hai người bắt đầu hẹn hò."
Hà Ngộ bắt chéo chân, nghiêng người sang phải, thay đổi tư thế ngồi.
Đỗ Kim Đệ nói tiếp: "Nhà trường có quy định rõ ràng giữa giáo viên và học sinh không được phép phát sinh loại quan hệ mờ ám này, một khi tin tức truyền ra đã ảnh hưởng rất lớn đến hai người bọn họ, cuối cùng là hai người bọn họ đều bị đuổi khỏi trường."
Hà Ngộ thấy Đoạn Mạnh toàn gật đầu đồng ý với nhân viên tư vấn, cô vội xen vào: "Em tham khảo một số mẫu, chọn thay cho anh nhé?"
Đoạn Mạnh nói: "Đều nghe theo em."
“Nghe anh kìa, chúng ta cứ như cặp vợ chồng mới cưới vậy.”
Đoạn Mạnh thản nhiên: “Cũng sắp tới rồi còn gì.”
Hà Ngộ quay đầu nhìn anh.
Đoạn Mạnh khẽ đặt tay lên lưng cô: “Đi xem một vòng nhé.”
Mặt tiền bên ngoài đều là những thương hiệu cao cấp xa xỉ, bên trong là khu tổng hợp, về cơ bản là các cửa hàng tạp hóa thuộc sở hữu tư nhân không có thương hiệu rõ ràng.
Nhân viên bán hàng rất tinh tế, một khi khách hàng bước vào, họ có thể nhận ra đặc điểm, tính cách và địa vị từ cách ăn mặc của họ.
Ngay khi Hà Ngộ bước tới, nhân viên lần lượt bước ra khỏi hành lang vắng vẻ, đứng trước cửa mời chào vô cùng chuyên nghiệp.
Đoạn Mạnh nhìn bài trí cao cấp tao nhã bên trong, sau đó quay đầu nhìn sắc mặt Hà Ngộ.
“Sao vậy?” Hà Ngộ chú ý tới ánh mắt của anh, hỏi nhỏ.
Đoạn Mạnh lắc đầu.
Hà Ngộ: "Anh muốn ghế sofa làm bằng da hay bằng vải?"
"Em thích cái nào hơn?"
"Da không dễ biến dạng, bản thân em thì cảm thấy rằng chất vải thoải mái hơn khi sử dụng."
"Vậy thì mua loại nào thoải mái là được."
Hà Ngộ gật đầu.
Sau đó, cô căn bản không hỏi ý kiến của Đoạn Mạnh nữa, trực tiếp lựa chọn đồ đạc.
Cô chỉ chọn những đồ nội thất có kiểu dáng đẹp, tiện dụng và số tiền nằm trong phạm vi có thể chi trả được của Đoạn Mạnh.
Từ những món đồ nhỏ như bát đĩa đến tủ giường, phải mất nửa tháng mới có thể lấp đầy phòng ngủ nhỏ thứ hai, Hà Ngộ không thể cùng anh đi mua đồ suốt được, vậy nên Đoạn Mạnh gửi tin nhắn hình ảnh cho cô xem, mọi thứ đều được sắp xếp theo sở thích của cô.
Buổi tối sau khi tan sở, Hà Ngộ hẹn Đoạn Mạnh cùng nhau ăn tối, sau đó cô lái xe qua bệnh viện đón anh.
Y tá chăm sóc riêng cho Đỗ Kim Đệ đang làm việc, cô ấy là một phụ nữ nước ngoài, hơi béo, tốt bụng và có thái độ cực kỳ chuyên nghiệp.
Khi Hà Ngộ đến thì không thấy y tá đâu, còn Đoạn Mạnh thì đang ngủ gục trên ghế bên cạnh giường, nhưng Đỗ Kim Đệ đã tỉnh, bà ấy lạnh lùng nhìn Hà Ngộ.
Trên mu bàn tay bà ta đang cắm một ống truyền dịch, thái độ hôm nay cũng có vẻ hợp tác hơn trước nhiều.
Hà Ngộ nghiêng đầu nhìn bà ta rồi mỉm cười thật tươi.
Áo khoác trên người Đoạn Mạnh bị rơi xuống, Hà Ngộ nhặt lên giúp anh đắp lại, trong vô thức cô còn dùng bàn tay vuốt ve khuôn mặt anh.
Đoạn Mạnh lập tức bừng tỉnh.
“Xin lỗi” Hà Ngộ thấp giọng nói.
Đoạn Mạnh dụi mắt ngồi thẳng dậy, để quần áo sang một bên, lắc đầu: “Không sao, em đến lúc nào vậy?”
"Em mới đến thôi."
"Đợi anh chút, anh đi vệ sinh."
Hà Ngộ gật đầu.
“Dì y tá vừa mới đi ăn rồi, anh phải đợi dì ấy về. "
Hà Ngộ ngầm hiểu, gật đầu lần nữa.
Đoạn Mạnh nhìn giường bệnh, Hà Ngộ nhìn theo, Đỗ Kim Đệ đã nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ say.
Hà Ngộ nghĩ nghĩ, nhưng không nói gì.
Cô ngồi xuống vị trí ban đầu của Đoạn Mạnh, đối diện với giường bệnh, quả nhiên, ngay khi Đoạn Mạnh vừa rời đi, Đỗ Kim Đệ lại mở mắt ra.
Trầm mặc một hồi, Đỗ Kim Đệ lên tiếng trước: "Cô thắng rồi, hiện tại thỏa thuận đã ký tên, tôi không còn chỗ để quay về nữa, chúc mừng cô."
Hà Ngộ nói: "Đoạn Mạnh đã trồng một cây quất mới ở sân vườn mới. Bác có thể đến xem sau khi xuất viện đấy."
Cha của Đoạn Mạnh thích ăn quất, khi còn sống ông từng trồng mấy cây quất, nhiều cây đã chết nhưng vẫn còn một cây sống sót.
Đỗ Kim Đệ nghe xong có chút sửng sốt, nhưng đối với lời nói của Hà Ngộ, bà ta không bày tỏ ý kiến gì, chỉ nói: “Hồi cấp ba thành tích học tập của Đoạn Mạnh không tệ, thậm chí còn đỗ vào một trường đại học khá tốt. Thằng bé đáng lẽ đã có bằng đại học, nhưng khi Đoạn Mạnh chuẩn bị tốt nghiệp thì lại có chuyện xảy ra."
Hà Ngộ yên lặng lắng nghe, cô có linh cảm rằng điều bà ta sắp nói chính là điểm mấu chốt của vấn đề.
"Điểm số của Đoạn Mạnh trong các môn chuyên ngành có điểm rất tốt, thằng bé cũng rất thân thiết với một cô giáo trong trường. Cô giáo đó còn rất trẻ. Đoạn Mạnh lại là học sinh đầu tiên của cô ấy, tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch bao nhiêu."
Đỗ Kim Đệ trầm mặc một hồi: "Sau đó, hai người bắt đầu hẹn hò."
Hà Ngộ bắt chéo chân, nghiêng người sang phải, thay đổi tư thế ngồi.
Đỗ Kim Đệ nói tiếp: "Nhà trường có quy định rõ ràng giữa giáo viên và học sinh không được phép phát sinh loại quan hệ mờ ám này, một khi tin tức truyền ra đã ảnh hưởng rất lớn đến hai người bọn họ, cuối cùng là hai người bọn họ đều bị đuổi khỏi trường."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.