Chương 8:
Nghiêu Tam Thanh
15/05/2023
Trần Lam Thiên nhìn theo hai giây rồi ngẩng đầu: “Là cái cao cao kia sao ạ?”
“Đúng vậy.”
Trần Lam Thiên đáng thương cười hề hề nói: “Có thể chơi ạ, nhưng con không muốn leo cao như hôm trước nữa đâu.”
Hà Ngộ cười: “Được thôi.”
Cuối tuần khu vui chơi rất náo nhiệt, khắp nơi đều thấy hàng người chen nhau rất đông đúc.
Hà Ngộ thanh toán tiền xong liền dẫn Trần Lam Thiên cởi giày đi vào, lấy trang bị từ nhân viên công tác mặc vào cho cô bé.
Cô còn cố ý dặn dò một câu: “Nếu mệt mỏi hoặc là không muốn chơi tiếp thì nhanh chóng leo xuống dưới biết không?”
Trần Lam Thiên gật gật đầu, sau đó cùng một bạn nhỏ khác cùng nhau leo lên cầu thang gỗ.
Hà Ngộ quan sát một hồi, phát hiện rất nhanh cô bé đã nhập bọn cùng với bọn trẻ cùng nhau nói nói cười cười. Cô bắt đầu bận tâm quan sát bốn phía, sau khi nhìn sơ qua vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Đoạn Mạnh.
“Hôm nay Đoạn Mạnh không đi làm sao?” Cô hỏi một nhân viên thu ngân đứng bên cạnh.
Đối phương sửng sốt một lát rồi nói: “Có, cậu ấy vừa mới đi vệ sinh.”
Quả nhiên không bao lâu sau liền thấy anh vừa đi ra từ khúc quanh.
Sau khi đến gần, Hà Ngộ dẫn đầu nói: “Hôm nay tôi lại dẫn một bạn nhỏ tới chơi.”
“Là cô bé lần trước sao?” Đoạn Mạnh vẫn còn nhớ rõ Trần Lam Thiên.
Hà Ngộ gật đầu: “Mẹ con bé có chút việc bận nên để tôi giữ giúp con bé nửa ngày.”
Thân hình cao lớn của người đàn ông giữa những sinh mệnh nhỏ bé trông thật tình cảm phi thường ấm áp.
“Khi nào các anh mới tan tầm?” Hà Ngộ đột nhiên lại hỏi nhân viên thu ngân.
Đối phương nói: “Cô hỏi chúng tôi hay là hỏi Đoạn Mạnh?”
Hà Ngộ cười cười.
Đối phương cũng cười một cái rồi nói: “Đoạn Mạnh hôm nay làm thay ca cho người khác, bốn giờ là có thể tan tầm.”
Không sai biệt lắm, vừa đúng lúc Trần Lam Thiên vừa chơi xong một vòng trò chơi.
Hà Ngộ ngồi vào chiếc ghế rực rỡ, vừa chơi di động vừa chú ý thời gian.
Sau khi đến bốn giờ, Đoạn Mạnh ôm Trần Lam Thiên xuống dưới, cô gái nhỏ này so với trước kia đã cởi mở hơn rất nhiều, trên gương mặt hiện lên ý cười trong sáng.
Cô cùng Đoạn Mạnh ở chung cũng không tồi, ít ra còn có người cùng cô nói chuyện phiếm.
“Chơi vui không?” Hà Ngộ hỏi cô bé.
Trần Lam Thiên cười, gật gật đầu, sau đó tự mình ngồi xuống mang giày.
“Tan tầm rồi sao?” Hà Ngộ nhìn về phía Đoạn Mạnh.
“Còn hai phút nữa.”
Hà Ngộ: “Tôi không có kinh nghiệm trông coi các bạn nhỏ, anh có thể giúp đỡ tôi không?”
Đoạn Mạnh đứng yên tại chỗ, nghiêng nghiêng đầu, anh tựa hồ đối với yêu cầu mà Hà Ngộ đưa ra cảm thấy không thể tin tưởng được.
Giao tình giữa bọn họ không sâu, ngày thường cũng không thường hay lui tới. Lời nhờ cậy này tới có vẻ đột ngột, anh cũng không có lý do đáp ứng cô.
Sau một lúc yên tĩnh, Trần Lam Thiên đã mang giày xong, cô bé ngẩng đầu nhìn Đoạn Mạnh, tâm trạng rất bình tĩnh, không có khát vọng, cũng không có mất mát.
Cô bé chỉ nói: “Mẹ con sẽ tới đón con nhanh thôi.”
Ý cô bé muốn biểu đạt là “Con bé sẽ không chiếm dụng nhiều thời gian của anh”, đồng thời lại giúp Hà Ngộ giải thích một chút về việc cô không quen việc ở chung với con nít.
Cô bé này tuy còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, Đoạn Mạnh không khỏi nhớ tới thái độ lạnh nhạt của mẹ với cô bé, tâm đồng tình tức khắc tràn lan, anh liền nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
Bọn họ quyết định cùng đi KFC, lần này Hà Ngộ mua hai suất ăn lớn, lại mua thêm một suất ăn trẻ em, còn tận tình giúp Trần Lam Thiên cầm những món đồ chơi nhỏ.
Bọn họ chọn một vị trí ngồi bên cạnh cửa sổ, Hà Ngộ chuyên tâm ăn cánh gà của mình, cả buổi rất ít nói chuyện.
Đoạn Mạnh cũng không nói nhiều, chỉ lâu lâu trả lời mấy câu hỏi của Trần Lam Thiên, bầu không khí trên bàn ăn tương đối hòa hợp.
Sau khi ăn xong, Hà Ngộ lấy danh thiếp của mình đẩy về phía của Đoạn Mạnh
“Tên.” Hà Ngộ chỉ chỉ thẻ công tác trước ngực của Đoạn Mạnh: “Lần sau gặp mặt cũng dễ xưng hô.”
Đoạn Mạnh nói: “Tôi biết tên của cô.”
“Sao?” Giây tiếp theo, Hà Ngộ như vừa ngộ ra cái gì đó: “Lúc phát hàng sao?”
Đoạn Mạnh gật đầu.
“Vào buổi tối anh vẫn có thể thấy rõ sao?”
Đoạn Mạnh nói: “Bình thường, nhân viên chuyển phát nhanh là nghề nghiệp của tôi mà.”
Hà Ngộ cắn ống hút Coca, cười cười: “Phương thức liên hệ của tôi cũng ở trên đó, anh không xem sao?”
Nói xong cô liền đem bút đẩy đến trước mặt anh.
Đoạn Mạnh nhìn cô rồi cúi đầu viết xuống phương thức liên lạc của mình.
Lúc Trần Vi chạy đến đó, thức ăn trên bàn cũng đã sắp ăn xong.
Mà đối với sự tồn tại của Đoạn Mạnh, cô ấy biểu hiện giống như thấy quỷ, bất quá con quỷ kia cũng không ở lâu, chân trước cô ấy vừa mới đến, chân sau anh ta liền rời đi.
Trần Vi ngồi vào vị trí của anh ta, ngồi đối diện Hà Ngộ, hỏi: “Người này sao lại ở đây?”
" Giúp cậu trông con bé.”
“Mình hỏi thật đấy.” Trần Vi rất nghiêm túc: “Sao cậu lại ở cùng một chỗ với anh ta.”
“Bà cô của tôi ơi” Hà Ngộ không thích nghe nhất là những lời như vậy: “Cái gì mà kêu ở cùng một chỗ chứ, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, chuyện gì cũng chưa nói.”
“Còn Dư Nhất Dương thì sao đây?” Trần Vi nói tiếp: “Dư Nhất Dương còn chưa có chết đâu đấy!”
“Đúng vậy.”
Trần Lam Thiên đáng thương cười hề hề nói: “Có thể chơi ạ, nhưng con không muốn leo cao như hôm trước nữa đâu.”
Hà Ngộ cười: “Được thôi.”
Cuối tuần khu vui chơi rất náo nhiệt, khắp nơi đều thấy hàng người chen nhau rất đông đúc.
Hà Ngộ thanh toán tiền xong liền dẫn Trần Lam Thiên cởi giày đi vào, lấy trang bị từ nhân viên công tác mặc vào cho cô bé.
Cô còn cố ý dặn dò một câu: “Nếu mệt mỏi hoặc là không muốn chơi tiếp thì nhanh chóng leo xuống dưới biết không?”
Trần Lam Thiên gật gật đầu, sau đó cùng một bạn nhỏ khác cùng nhau leo lên cầu thang gỗ.
Hà Ngộ quan sát một hồi, phát hiện rất nhanh cô bé đã nhập bọn cùng với bọn trẻ cùng nhau nói nói cười cười. Cô bắt đầu bận tâm quan sát bốn phía, sau khi nhìn sơ qua vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Đoạn Mạnh.
“Hôm nay Đoạn Mạnh không đi làm sao?” Cô hỏi một nhân viên thu ngân đứng bên cạnh.
Đối phương sửng sốt một lát rồi nói: “Có, cậu ấy vừa mới đi vệ sinh.”
Quả nhiên không bao lâu sau liền thấy anh vừa đi ra từ khúc quanh.
Sau khi đến gần, Hà Ngộ dẫn đầu nói: “Hôm nay tôi lại dẫn một bạn nhỏ tới chơi.”
“Là cô bé lần trước sao?” Đoạn Mạnh vẫn còn nhớ rõ Trần Lam Thiên.
Hà Ngộ gật đầu: “Mẹ con bé có chút việc bận nên để tôi giữ giúp con bé nửa ngày.”
Thân hình cao lớn của người đàn ông giữa những sinh mệnh nhỏ bé trông thật tình cảm phi thường ấm áp.
“Khi nào các anh mới tan tầm?” Hà Ngộ đột nhiên lại hỏi nhân viên thu ngân.
Đối phương nói: “Cô hỏi chúng tôi hay là hỏi Đoạn Mạnh?”
Hà Ngộ cười cười.
Đối phương cũng cười một cái rồi nói: “Đoạn Mạnh hôm nay làm thay ca cho người khác, bốn giờ là có thể tan tầm.”
Không sai biệt lắm, vừa đúng lúc Trần Lam Thiên vừa chơi xong một vòng trò chơi.
Hà Ngộ ngồi vào chiếc ghế rực rỡ, vừa chơi di động vừa chú ý thời gian.
Sau khi đến bốn giờ, Đoạn Mạnh ôm Trần Lam Thiên xuống dưới, cô gái nhỏ này so với trước kia đã cởi mở hơn rất nhiều, trên gương mặt hiện lên ý cười trong sáng.
Cô cùng Đoạn Mạnh ở chung cũng không tồi, ít ra còn có người cùng cô nói chuyện phiếm.
“Chơi vui không?” Hà Ngộ hỏi cô bé.
Trần Lam Thiên cười, gật gật đầu, sau đó tự mình ngồi xuống mang giày.
“Tan tầm rồi sao?” Hà Ngộ nhìn về phía Đoạn Mạnh.
“Còn hai phút nữa.”
Hà Ngộ: “Tôi không có kinh nghiệm trông coi các bạn nhỏ, anh có thể giúp đỡ tôi không?”
Đoạn Mạnh đứng yên tại chỗ, nghiêng nghiêng đầu, anh tựa hồ đối với yêu cầu mà Hà Ngộ đưa ra cảm thấy không thể tin tưởng được.
Giao tình giữa bọn họ không sâu, ngày thường cũng không thường hay lui tới. Lời nhờ cậy này tới có vẻ đột ngột, anh cũng không có lý do đáp ứng cô.
Sau một lúc yên tĩnh, Trần Lam Thiên đã mang giày xong, cô bé ngẩng đầu nhìn Đoạn Mạnh, tâm trạng rất bình tĩnh, không có khát vọng, cũng không có mất mát.
Cô bé chỉ nói: “Mẹ con sẽ tới đón con nhanh thôi.”
Ý cô bé muốn biểu đạt là “Con bé sẽ không chiếm dụng nhiều thời gian của anh”, đồng thời lại giúp Hà Ngộ giải thích một chút về việc cô không quen việc ở chung với con nít.
Cô bé này tuy còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, Đoạn Mạnh không khỏi nhớ tới thái độ lạnh nhạt của mẹ với cô bé, tâm đồng tình tức khắc tràn lan, anh liền nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
Bọn họ quyết định cùng đi KFC, lần này Hà Ngộ mua hai suất ăn lớn, lại mua thêm một suất ăn trẻ em, còn tận tình giúp Trần Lam Thiên cầm những món đồ chơi nhỏ.
Bọn họ chọn một vị trí ngồi bên cạnh cửa sổ, Hà Ngộ chuyên tâm ăn cánh gà của mình, cả buổi rất ít nói chuyện.
Đoạn Mạnh cũng không nói nhiều, chỉ lâu lâu trả lời mấy câu hỏi của Trần Lam Thiên, bầu không khí trên bàn ăn tương đối hòa hợp.
Sau khi ăn xong, Hà Ngộ lấy danh thiếp của mình đẩy về phía của Đoạn Mạnh
“Tên.” Hà Ngộ chỉ chỉ thẻ công tác trước ngực của Đoạn Mạnh: “Lần sau gặp mặt cũng dễ xưng hô.”
Đoạn Mạnh nói: “Tôi biết tên của cô.”
“Sao?” Giây tiếp theo, Hà Ngộ như vừa ngộ ra cái gì đó: “Lúc phát hàng sao?”
Đoạn Mạnh gật đầu.
“Vào buổi tối anh vẫn có thể thấy rõ sao?”
Đoạn Mạnh nói: “Bình thường, nhân viên chuyển phát nhanh là nghề nghiệp của tôi mà.”
Hà Ngộ cắn ống hút Coca, cười cười: “Phương thức liên hệ của tôi cũng ở trên đó, anh không xem sao?”
Nói xong cô liền đem bút đẩy đến trước mặt anh.
Đoạn Mạnh nhìn cô rồi cúi đầu viết xuống phương thức liên lạc của mình.
Lúc Trần Vi chạy đến đó, thức ăn trên bàn cũng đã sắp ăn xong.
Mà đối với sự tồn tại của Đoạn Mạnh, cô ấy biểu hiện giống như thấy quỷ, bất quá con quỷ kia cũng không ở lâu, chân trước cô ấy vừa mới đến, chân sau anh ta liền rời đi.
Trần Vi ngồi vào vị trí của anh ta, ngồi đối diện Hà Ngộ, hỏi: “Người này sao lại ở đây?”
" Giúp cậu trông con bé.”
“Mình hỏi thật đấy.” Trần Vi rất nghiêm túc: “Sao cậu lại ở cùng một chỗ với anh ta.”
“Bà cô của tôi ơi” Hà Ngộ không thích nghe nhất là những lời như vậy: “Cái gì mà kêu ở cùng một chỗ chứ, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, chuyện gì cũng chưa nói.”
“Còn Dư Nhất Dương thì sao đây?” Trần Vi nói tiếp: “Dư Nhất Dương còn chưa có chết đâu đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.