Chương 38: Tàn Nhẫn
Phạm Thị Hồng Đào
07/09/2024
Nam Tinh vẫn chưa có ngủ,anh cứ nằm chập chờn mà thôi, cứ nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, chẳng thể nào mà ngủ được.
Còn Kỳ Chân thì nằm xoay lưng lại với anh, phải nói là cô không dám nhìn anh nữa rồi, càng nhìn thì càng thấy đau lòng hơn ..
Bàn tay của cô bấu chặt vào nhau ,mí mắt lại ướt ...
Nam Tinh chạm lên lưng của Kỳ Chân khiến cho cô có chút lạnh sống lưng .Sau đó thì liền kéo người cô lại ,Nam
Tinh hôn lấy đôi môi của cô .
" Um ...ư..a .".
Người đàn ông hôn rất mạnh ,anh ra sức mà mút lấy đôi môi của cô ,cái lưỡi của cả hai cứ quấn lấy nhau .
" Um....น.."
" Đây là bệnh viện.".
"Thì sao, tôi muốn là được"
"Anh.".
Kỳ Chân không nói nên lời luôn ,Nam Tinh hôn cô thêm 1 lần nữa,bàn tay thì liền mò xuống phía dưới .
" Ướt rồi, dâm đãng quá đi .''.
"Hừ..".
Sau đó anh lại đâm vào bên trong hoa huyệt của cô .
"U….ưm.."
"Nam Tinh dừng lại đi, tôi mệt lắm ...ưm ."
" Không dừng đấy ,cô là tình nhân của tôi thì phải phục vụ tôi ."
" Nhưng mà vài ngày nữa đi ,hôm nay tôi vừa mới uống thuốc xong đó ."
" Anh là con người tàn nhẫn mà ,sáng tôi uống thuốc, đến tối cũng không tha cho tôi ."' .
"Anh đúng là cầm thú mà ,chắc lúc trước Thái Doanh không chịu được con người của anh cho nên mới chia tay với anh đấy .."
Nam Tinh nghe được những lời này xong liền rút tay ra ,sau đó thì kéo Kỳ Chân xuống giường .
" Cô câm miệng lại cho tôi,cô có tư cách gì mà nói những lời này chứ. "
" Lý Kỳ Chân ngày hôm nay cô ăn gan hùm rồi có đúng không".
Nam Tinh bóp cằm của Kỳ Chân rồi hét lên không ngừng .
"Đúng đó ,..."
"Nam Tinh anh là cầm thú không phải là con người, đến khi nào thì anh mới buông tha cho tôi đây hả ,sống với anh tôi mệt lắm rồi ." .
" Hay là anh đâm tôi 1 nhát chết luôn đi ,có như vậy thì anh đã trả được thù rồi,với lại cũng sẽ không mất thời gian như thế."
"Cô đừng có mà thách thức tôi."
" Tôi không thách thức anh ,chỉ là muốn bản thân mình được giải thoát mà thôi."
" Cô đừng có hòng mà thoát khỏi đây ,sống chết của cô là do tôi quyết định ." .
Đến cuối cùng thì sao ,sinh mạng của cô cùng là do anh ấy quyết định.
"Sau này an phận làm tình nhân đi , đừng có mà ăn nói hàm hồ nữa , nếu không tôi chỉ người cắt lưỡi ba cô đấy.".
" Chát.."
"Trần Nam Tinh anh không phải là con người nữa rồi, .".
"Đúng vậy , tôi thành như thế này là nhờ 1 phần của ba cô đấy.".
Nam Tinh đấy Kỳ Chân xuống giường, còn anh thì đi ra ngoài .
Mệt mỏi quá đi ,cô thật sự rất là mệt .Kỳ Chân cứ khóc và khóc mà thôi,mỗi ngày phải trải qua như thế này nó khiến cho cô rất là mệt mỏi .
Đến khi nào thì mọi thứ nó mới kết thúc đây ,cô không thể chịu được nữa rồi .
Nam Tinh ngồi ở ngoài hành lang hút thuốc, anh cảm thấy muốn điên lên vậy ,cô ta lúc nào cũng chỉ muốn chọc anh mà thôi .
Hơn 1 giờ tối Nam Tinh vẫn ngồi ở đó ,vừa mệt vừa cảm thấy khó chịu ở trong lòng .
Kỳ Chân vẫn không thể ngủ được,cô cứ khóc rồi nằm lăn qua lăn lại mà thôi .
Rồi lại thở dài ,cuộc sống của cô nó ngày nào cũng như vậy hết sao. Chẳng biết tương lai sẽ như thế nào và đi về đâu nữa ,càng ngày càng mịt mù ..
2 giờ sáng Nam Tinh quay lại thì Kỳ Chân đã ngủ rồi,anh lại giường ngồi xuống rồi sờ lên đôi mắt của cô .
"Nước mắt ,đã khóc sao." anh đang tự hỏi chính mình,rốt cuộc là làm như vậy nó có đúng hay không đây....
Ai ai cũng bênh vực cô cả ,như vậy thì nó có đáng hay không đây .
Nam Tinh đi lại sofa nằm xuống,anh cứ trằn trọc 1 hồi rồi mới ngủ được .
@@.
Sáng hôm sau anh thức dậy sớm rồi rời đi khỏi nơi này,khi mà Kỳ Chân thức thì chỉ thấy có 1 mình mình mà thôi .Có lẽ đêm qua anh ấy không có quay lại đâu .
Nhưng mà cô lại thấy có 1 cái bật lửa,cái này chẳng phải là của anh ấy ư .Nam Tinh có quay lại, nhưng chắc là do cô đã ngủ rồi .
Kỳ Chân đi đánh răng rửa mặt ,lát sau thì bác sĩ vào kiểm tra sức khỏe cho cô .
Kết quả là cô đã khoe lại rồi, ngày mai có thể xuất viện trở về nhà .
Đó không là nhà của cô ,nơi đó chỉ là tạm bợ mà thôi .Hy vọng vào 1 ngày gần nhất sẽ rời khỏi nơi này,chứ cô cảm thấy quá là tuyệt vọng rồi,đau khổ nó cứ bao trùm lên con người của cô vào những năm tháng vừa qua
Còn Kỳ Chân thì nằm xoay lưng lại với anh, phải nói là cô không dám nhìn anh nữa rồi, càng nhìn thì càng thấy đau lòng hơn ..
Bàn tay của cô bấu chặt vào nhau ,mí mắt lại ướt ...
Nam Tinh chạm lên lưng của Kỳ Chân khiến cho cô có chút lạnh sống lưng .Sau đó thì liền kéo người cô lại ,Nam
Tinh hôn lấy đôi môi của cô .
" Um ...ư..a .".
Người đàn ông hôn rất mạnh ,anh ra sức mà mút lấy đôi môi của cô ,cái lưỡi của cả hai cứ quấn lấy nhau .
" Um....น.."
" Đây là bệnh viện.".
"Thì sao, tôi muốn là được"
"Anh.".
Kỳ Chân không nói nên lời luôn ,Nam Tinh hôn cô thêm 1 lần nữa,bàn tay thì liền mò xuống phía dưới .
" Ướt rồi, dâm đãng quá đi .''.
"Hừ..".
Sau đó anh lại đâm vào bên trong hoa huyệt của cô .
"U….ưm.."
"Nam Tinh dừng lại đi, tôi mệt lắm ...ưm ."
" Không dừng đấy ,cô là tình nhân của tôi thì phải phục vụ tôi ."
" Nhưng mà vài ngày nữa đi ,hôm nay tôi vừa mới uống thuốc xong đó ."
" Anh là con người tàn nhẫn mà ,sáng tôi uống thuốc, đến tối cũng không tha cho tôi ."' .
"Anh đúng là cầm thú mà ,chắc lúc trước Thái Doanh không chịu được con người của anh cho nên mới chia tay với anh đấy .."
Nam Tinh nghe được những lời này xong liền rút tay ra ,sau đó thì kéo Kỳ Chân xuống giường .
" Cô câm miệng lại cho tôi,cô có tư cách gì mà nói những lời này chứ. "
" Lý Kỳ Chân ngày hôm nay cô ăn gan hùm rồi có đúng không".
Nam Tinh bóp cằm của Kỳ Chân rồi hét lên không ngừng .
"Đúng đó ,..."
"Nam Tinh anh là cầm thú không phải là con người, đến khi nào thì anh mới buông tha cho tôi đây hả ,sống với anh tôi mệt lắm rồi ." .
" Hay là anh đâm tôi 1 nhát chết luôn đi ,có như vậy thì anh đã trả được thù rồi,với lại cũng sẽ không mất thời gian như thế."
"Cô đừng có mà thách thức tôi."
" Tôi không thách thức anh ,chỉ là muốn bản thân mình được giải thoát mà thôi."
" Cô đừng có hòng mà thoát khỏi đây ,sống chết của cô là do tôi quyết định ." .
Đến cuối cùng thì sao ,sinh mạng của cô cùng là do anh ấy quyết định.
"Sau này an phận làm tình nhân đi , đừng có mà ăn nói hàm hồ nữa , nếu không tôi chỉ người cắt lưỡi ba cô đấy.".
" Chát.."
"Trần Nam Tinh anh không phải là con người nữa rồi, .".
"Đúng vậy , tôi thành như thế này là nhờ 1 phần của ba cô đấy.".
Nam Tinh đấy Kỳ Chân xuống giường, còn anh thì đi ra ngoài .
Mệt mỏi quá đi ,cô thật sự rất là mệt .Kỳ Chân cứ khóc và khóc mà thôi,mỗi ngày phải trải qua như thế này nó khiến cho cô rất là mệt mỏi .
Đến khi nào thì mọi thứ nó mới kết thúc đây ,cô không thể chịu được nữa rồi .
Nam Tinh ngồi ở ngoài hành lang hút thuốc, anh cảm thấy muốn điên lên vậy ,cô ta lúc nào cũng chỉ muốn chọc anh mà thôi .
Hơn 1 giờ tối Nam Tinh vẫn ngồi ở đó ,vừa mệt vừa cảm thấy khó chịu ở trong lòng .
Kỳ Chân vẫn không thể ngủ được,cô cứ khóc rồi nằm lăn qua lăn lại mà thôi .
Rồi lại thở dài ,cuộc sống của cô nó ngày nào cũng như vậy hết sao. Chẳng biết tương lai sẽ như thế nào và đi về đâu nữa ,càng ngày càng mịt mù ..
2 giờ sáng Nam Tinh quay lại thì Kỳ Chân đã ngủ rồi,anh lại giường ngồi xuống rồi sờ lên đôi mắt của cô .
"Nước mắt ,đã khóc sao." anh đang tự hỏi chính mình,rốt cuộc là làm như vậy nó có đúng hay không đây....
Ai ai cũng bênh vực cô cả ,như vậy thì nó có đáng hay không đây .
Nam Tinh đi lại sofa nằm xuống,anh cứ trằn trọc 1 hồi rồi mới ngủ được .
@@.
Sáng hôm sau anh thức dậy sớm rồi rời đi khỏi nơi này,khi mà Kỳ Chân thức thì chỉ thấy có 1 mình mình mà thôi .Có lẽ đêm qua anh ấy không có quay lại đâu .
Nhưng mà cô lại thấy có 1 cái bật lửa,cái này chẳng phải là của anh ấy ư .Nam Tinh có quay lại, nhưng chắc là do cô đã ngủ rồi .
Kỳ Chân đi đánh răng rửa mặt ,lát sau thì bác sĩ vào kiểm tra sức khỏe cho cô .
Kết quả là cô đã khoe lại rồi, ngày mai có thể xuất viện trở về nhà .
Đó không là nhà của cô ,nơi đó chỉ là tạm bợ mà thôi .Hy vọng vào 1 ngày gần nhất sẽ rời khỏi nơi này,chứ cô cảm thấy quá là tuyệt vọng rồi,đau khổ nó cứ bao trùm lên con người của cô vào những năm tháng vừa qua
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.