Chương 33: Tủi Thân
Phạm Thị Hồng Đào
07/09/2024
Nam Tinh ra ngoài tìm thì không thấy người đâu cả , cuối cùng thì cũng đành trở về phòng của mình..
Sau đó thì đi vào trong toilet tìm ,khi mà anh vừa mới đẩy cửa vào thì thấy Kỳ Chân nằm dưới đất rồi,cả người thì đây máu .
"Kỳ Chân ..cô ." Anh hét lớn rồi cũng chạy lại .
"Kỳ Chân cô mau tỉnh dậy đi ,sao lại vậy chứ'".
Nam Tinh có gọi như thế nào thì Kỳ Chân cũng không trả lời,sau đó thì anh liền bế cô xuống lầu .
" Lục Viêm đi đến bệnh viện "
" Vâng." .
Vừa mới lên xe là anh đã hối chạy nhanh lên rồi, Nam Tinh ôm cô vào lòng bàn tay của anh cũng đã thấm đầy máu tươi .
"Kỳ Chân. .Kỳ Chân ..cô nhất định sẽ không sao đâu."...
Sao anh lại run rẩy như thế này chứ ,vừa run vừa sợ nữa. ..
Hơn 15 phút sau thì đã đến nơi ,Kỳ Chân được đưa vào phòng cấp cứu ...
Nam Tinh ngồi ở ngoài đợi ,anh ngồi ở ghế với tâm trạng thấp thỏm và lo âu .
"Lục Viêm cậu về trước đi. "
" Vâng ,vậy cậu cần gì thì cứ gọi cho tôi"
"Ừ".
Hơn 3 tiếng đồng hồ thì Kỳ Chân cũng được đưa về phòng chăm sóc ,bác sĩ nói đầu của cô bị chấn thương nhẹ cũng may là không có sao hết ...
Với lại bây giờ cần ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi là được rồi.
Nam Tinh đóng tiền viện phí xong thì cũng trở về phòng, lúc này thì Kỳ Chân cũng đã tỉnh dậy.
" Tỉnh rồi sao '"
"Ừm "
" Làm sao mà ra nông nổi này."..
"À tôi bị trượt chân té ,cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây ".
" Lần sao nhớ cẩn thân .."
" Vâng.".
Sau đó thì anh đỡ cô ngồi dậy, cô có chút không quen khi nhìn thấy anh nhẹ nhàng như thế này .
" Ăn cháo thôi,ăn xong rồi uống thuốc".
"Um ,để tôi tự ăn ." .
" Cô đang mệt để tôi đút cho cô." nói xong anh liền mở hộp cháo ra rồi đút cho Kỳ Chân ,cô cũng ngoan ngoãn mà há miệng của mình ra.
"A.."
"Sao vậy.".
" Nóng ."
"Ờ, tôi quên mất."
Sau đó thì Nam Tinh cũng đã thổi nguội rồi mới đút cho cô .
"Hết nóng rồi đó"
"Ừm.".
Ăn xong thì Kỳ Chân uống thuốc, thuốc hơi đắng khiến cho cô phải nhăn mặt .
" Thuốc đắng sao ." .
"Ừm."
" Lát nữa tôi mua kẹo cho cô ."
" Sẵn tiện anh mua dùm tôi thuốc tránh thai luôn đi ."
"Cái này không được đâu,cô vừa mới uống thuốc xong, không thể uống thêm nữa ."
"Nhưng mà lỡ có bầu thì sao đây, tôi sẽ phải bỏ con của mình." .
Câu nói của Kỳ Chân khiến cho anh phải đứng hình trong 5 giây .
" Xin lỗi '"
Người như Nam Tinh mà cũng biết nói ra hai chữ này nữa sao ,anh ấy chắc là đang bị ma quỷ nhập mất rồi .
" Anh mau đi mua đi , như vậy sẽ tốt cho 2 chúng ta ." .
Nói xong thì Kỳ Chân cũng nằm xuống nghỉ ngơi ,đầu được băng bó lại, khiến cho đầu của cô hơi nặng và đau .
Kỳ Chân nằm nghiên người qua 1 bên ,mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở đây bây giờ chỉ còn có 1 mình cô mà thôi,lúc nãy té như thế cô cứ nghĩ bản thân đã chết luôn rồi, chết coi như hết vậy ,Nam Tinh sẽ không trả thù nữa, nhưng mà liệu có làm khó ba cô lần nữa nào nữa không .
Đau bên ngoài thì có thể lành lại nhưng mà bên trong thì không bao giờ, nhưng câu nói sát thương ấy sẽ khiến cho cô không bao giờ quên được đâu ,nó là 1 mũi dao đâm thẳng vào trái tim của cô từ bao giờ rồi .
Tình cảm chỉ biết ấp ủ mà thôi, ngày càng 1 nhiều và hận thù của anh ấy cũng như vậy, nó không hề thuyên giảm đi 1 chút nào cả ..
Suy nghĩ nhiều lại khiến cho bản thân buồn hơn ,cô cảm thấy rất tủi thân nước mắt cứ thế mà rơi xuống . Người ta nói nước mắt nó quý lắm, nhưng đối với cô thì không, nó chẳng quý chút nào cả ,nước mắt như là người bạn của cô vậy, ngày nào cũng suy nghĩ rồi tự khóc 1 mình như thế này mà thôi .
Khóc có thể thấy chúng ta yếu ớt, nhưng mà nó cũng có thể giải toả được cảm xúc của chính mình .
Có đôi lúc cũng không muốn khóc, nhưng mà nước mắt cứ tự nhiên lại rơi, riết rồi cô chẳng hiểu đến lòng mình nữa rồi,cảm xúc nó đến bất chợt như thế này khiến cho cô chẳng tài nào mà kiểm soát được chính mình.
Sau đó thì đi vào trong toilet tìm ,khi mà anh vừa mới đẩy cửa vào thì thấy Kỳ Chân nằm dưới đất rồi,cả người thì đây máu .
"Kỳ Chân ..cô ." Anh hét lớn rồi cũng chạy lại .
"Kỳ Chân cô mau tỉnh dậy đi ,sao lại vậy chứ'".
Nam Tinh có gọi như thế nào thì Kỳ Chân cũng không trả lời,sau đó thì anh liền bế cô xuống lầu .
" Lục Viêm đi đến bệnh viện "
" Vâng." .
Vừa mới lên xe là anh đã hối chạy nhanh lên rồi, Nam Tinh ôm cô vào lòng bàn tay của anh cũng đã thấm đầy máu tươi .
"Kỳ Chân. .Kỳ Chân ..cô nhất định sẽ không sao đâu."...
Sao anh lại run rẩy như thế này chứ ,vừa run vừa sợ nữa. ..
Hơn 15 phút sau thì đã đến nơi ,Kỳ Chân được đưa vào phòng cấp cứu ...
Nam Tinh ngồi ở ngoài đợi ,anh ngồi ở ghế với tâm trạng thấp thỏm và lo âu .
"Lục Viêm cậu về trước đi. "
" Vâng ,vậy cậu cần gì thì cứ gọi cho tôi"
"Ừ".
Hơn 3 tiếng đồng hồ thì Kỳ Chân cũng được đưa về phòng chăm sóc ,bác sĩ nói đầu của cô bị chấn thương nhẹ cũng may là không có sao hết ...
Với lại bây giờ cần ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi là được rồi.
Nam Tinh đóng tiền viện phí xong thì cũng trở về phòng, lúc này thì Kỳ Chân cũng đã tỉnh dậy.
" Tỉnh rồi sao '"
"Ừm "
" Làm sao mà ra nông nổi này."..
"À tôi bị trượt chân té ,cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây ".
" Lần sao nhớ cẩn thân .."
" Vâng.".
Sau đó thì anh đỡ cô ngồi dậy, cô có chút không quen khi nhìn thấy anh nhẹ nhàng như thế này .
" Ăn cháo thôi,ăn xong rồi uống thuốc".
"Um ,để tôi tự ăn ." .
" Cô đang mệt để tôi đút cho cô." nói xong anh liền mở hộp cháo ra rồi đút cho Kỳ Chân ,cô cũng ngoan ngoãn mà há miệng của mình ra.
"A.."
"Sao vậy.".
" Nóng ."
"Ờ, tôi quên mất."
Sau đó thì Nam Tinh cũng đã thổi nguội rồi mới đút cho cô .
"Hết nóng rồi đó"
"Ừm.".
Ăn xong thì Kỳ Chân uống thuốc, thuốc hơi đắng khiến cho cô phải nhăn mặt .
" Thuốc đắng sao ." .
"Ừm."
" Lát nữa tôi mua kẹo cho cô ."
" Sẵn tiện anh mua dùm tôi thuốc tránh thai luôn đi ."
"Cái này không được đâu,cô vừa mới uống thuốc xong, không thể uống thêm nữa ."
"Nhưng mà lỡ có bầu thì sao đây, tôi sẽ phải bỏ con của mình." .
Câu nói của Kỳ Chân khiến cho anh phải đứng hình trong 5 giây .
" Xin lỗi '"
Người như Nam Tinh mà cũng biết nói ra hai chữ này nữa sao ,anh ấy chắc là đang bị ma quỷ nhập mất rồi .
" Anh mau đi mua đi , như vậy sẽ tốt cho 2 chúng ta ." .
Nói xong thì Kỳ Chân cũng nằm xuống nghỉ ngơi ,đầu được băng bó lại, khiến cho đầu của cô hơi nặng và đau .
Kỳ Chân nằm nghiên người qua 1 bên ,mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở đây bây giờ chỉ còn có 1 mình cô mà thôi,lúc nãy té như thế cô cứ nghĩ bản thân đã chết luôn rồi, chết coi như hết vậy ,Nam Tinh sẽ không trả thù nữa, nhưng mà liệu có làm khó ba cô lần nữa nào nữa không .
Đau bên ngoài thì có thể lành lại nhưng mà bên trong thì không bao giờ, nhưng câu nói sát thương ấy sẽ khiến cho cô không bao giờ quên được đâu ,nó là 1 mũi dao đâm thẳng vào trái tim của cô từ bao giờ rồi .
Tình cảm chỉ biết ấp ủ mà thôi, ngày càng 1 nhiều và hận thù của anh ấy cũng như vậy, nó không hề thuyên giảm đi 1 chút nào cả ..
Suy nghĩ nhiều lại khiến cho bản thân buồn hơn ,cô cảm thấy rất tủi thân nước mắt cứ thế mà rơi xuống . Người ta nói nước mắt nó quý lắm, nhưng đối với cô thì không, nó chẳng quý chút nào cả ,nước mắt như là người bạn của cô vậy, ngày nào cũng suy nghĩ rồi tự khóc 1 mình như thế này mà thôi .
Khóc có thể thấy chúng ta yếu ớt, nhưng mà nó cũng có thể giải toả được cảm xúc của chính mình .
Có đôi lúc cũng không muốn khóc, nhưng mà nước mắt cứ tự nhiên lại rơi, riết rồi cô chẳng hiểu đến lòng mình nữa rồi,cảm xúc nó đến bất chợt như thế này khiến cho cô chẳng tài nào mà kiểm soát được chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.